DOMINO Truyện Loạn Luân 2022 - Chương 1
Chương 1: Kẻ Lạc Lối
Diễm Kiều, cái tên đầy hoa mỹ, mang theo sự uyển chuyển của nước và nóng bỏng của lửa. Một sự dung hợp trên cả hoàn hảo.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất tự hào về cái tên của mình. Cũng vì thế nên tôi đã cố gắng phấn đấu, phát triển bản thân sao cho xứng với cái tên mà ba mẹ đặt cho.
Nói một chút về tôi – Diễm Kiều. Tôi năm nay 20 tuổi, cái độ tuổi mà nhiều người cảm thấy chênh vênh vì vừa bước qua thêm một thập kỷ trong cuộc đời, bắt đầu biết lo lắng về đồng tiền cắc bạc, công việc tương lai, chuyện yêu đương… Tuy vậy, khác với số đông, tôi có cuộc sống khá an nhàn, hạnh phúc. Gia đình tôi thuộc diện khá giả nếu không muốn nói là giàu có. Gia đình được như ngày hôm nay một phần nhờ ông nội tôi, người đã từng là đại gia Đắk Lắk với những vườn cà phê bạt ngàn, những miếng đất giấu vàng.
Ông tôi sau khi lấy vợ, tức bà nội tôi, đã chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Cả hai có với nhau hai người con trai. Người con cả là ba tôi, một người tính tình hiền lành, lại yêu thương tôi hết mực. Ba tôi bản tính thích yên bình, nên dù gia đình giàu có, ông vẫn không định khởi nghiệp hay đầu tư bất động sản này nọ. Ông chỉ thích việc giảng dạy an nhàn. Hiện ông đang là giáo viên dạy cấp ba của trường X, ngôi trường mà tôi từng học.
Người còn lại là chú tôi, chú có tính cách trái ngược ba, là người thích mạo hiểm, khám phá và có hoài bão lớn lao sẽ mở một công ty của riêng mình. Chú tôi sau thời gian học tập ở nước ngoài đã thực hiện được ước mơ của mình, sở hữu một công ty riêng về lĩnh vực công nghệ thông tin – điện tử. Chú hay bảo tôi học công nghệ thông tin rồi vào công ty chú làm, nhưng tôi ngán ngẩm việc phải ngồi đối diện với màn hình máy tính và code liên tục 24/24.
Vả lại, tôi có ước mơ riêng mà. Từ nhỏ, tôi đã nung nấu một ước mơ rằng sẽ trở thành một diễn viên, được đóng những bộ phim tầm cỡ. Đó cũng là lý do tôi thi vào trường Sân Khấu Điện Ảnh.
Để trở thành một diễn viên, ngoài khả năng diễn xuất còn cần có nhan sắc. Bởi vậy, tôi đã tự ý thức việc chăm chút ngoại hình bản thân từ khi còn học tiểu học. Sinh ra trong gia đình giàu có nên việc đó khá dễ dàng đối với tôi. Bên cạnh đó, ba thường hay khen tôi thừa hưởng nhan sắc từ mẹ. Điều này tôi công nhận. Xem những tấm hình mẹ thời trẻ, tôi cảm giác như chính bản thân mình trong hình.
Mẹ tôi rất đẹp. Không phải tôi đang tự khen mình đâu, mẹ tôi thật sự rất đẹp. Tôi thích nhất tấm ảnh lần đầu hẹn hò của mẹ và ba. Mẹ khi ấy khoảng 18 tuổi, lại đang ở thời kỳ đỉnh cao của nhan sắc. Kỹ thuật chụp ảnh khi ấy chưa tốt như bây giờ nhưng vẫn đủ để lột tả những thứ tuyệt vời nhất của mẹ.
Làn da trắng ngọc ngà, gương mặt đẹp từng centimet, mái tóc đen suôn mượt, cặp mắt biết nói, sáng long lanh, dáng người cao và đầy đặn trên dưới. ()
Đó là những nét miêu tả đơn sơ về mẹ tôi, cũng như tôi hiện tại.
Sau khi lấy chồng, mẹ tôi không còn đẹp theo kiểu sắc sảo như xưa nữa, nhưng thay vào đó là nét thuần thục, mặn mòi của người phụ nữ có gia đình.
Ngoài nhan sắc ra, tính cách mẹ tôi cũng rất tốt. Mẹ hiền dịu, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế, rất hiểu chuyện. Ba tôi đến giờ vẫn luôn khen mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới.
Lại một lần nữa tôi đồng ý với ba, không chỉ là người vợ tốt, mẹ còn là người mẹ chu đáo, luôn chăm sóc tôi từng li từng tí, quan tâm đến những gì tôi làm, tôi nghĩ lúc còn nhỏ.
Mẹ hay ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc của tôi, hát cho tôi nghe những câu ca ngọt ngào, kể cho tôi những câu chuyện ly kỳ.
Tôi thương mẹ lắm.
Nhưng mẹ không thể ở bên cạnh tôi mãi, vì quy luật khắc nghiệt của cuộc sống, của số phận.
Năm tôi ba tuổi, mẹ mang bầu em trai tôi. Mọi chuyện vẫn ổn suốt thai kỳ 9 tháng của mẹ. Nhưng đúng cái hôm sinh nở, ngày mà cả nhà đang mong chờ chào đón thành viên mới của gia đình, tin buồn ập đến.
Tôi lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng, tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, vì nghĩ về một tương lai hạnh phúc.
Nhưng, bầu không khí trở nên nặng nề hết mức.
Sắc mặt người thân xám xịt lại.
Bác sĩ lắc đầu rồi nói gì đó với ba tôi. Cảm giác bất an trào dâng trong lòng tôi, cuồn cuộn như những cơn sóng ngầm, chực chờ cuốn trôi đi mọi thứ.
Cho đến khi ba tôi thất thần ngã khụy xuống và bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt cũng căng tràn nơi khóe mi tôi.
Mẹ tôi đã mất vì băng huyết sau khi sinh em trai tôi.
Tôi chẳng hiểu băng huyết là gì. Càng chẳng rõ về chữ “mất” mà người lớn bàn tán với nhau. Chỉ là lúc đó, tôi cảm giác trống trãi trong lòng, tựa như tôi vừa đánh mất điều gì đó. Một điều gì đó vô cùng quan trọng!
Ngày hôm đó có lẽ là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi.
Dòng thời gian tàn nhẫn vẫn cứ trôi, tang lễ của mẹ được cử hành, mọi người đến chia buồn với sự mất mát to lớn của gia đình tôi.
Ngày hôm đó, tôi chẳng khóc chút nào. Tôi cũng không biết vì sao nữa. Nhưng khi đêm đến, tôi thấy ba mình lén khóc khi nằm bên cạnh, lúc ấy, nỗi đau lại dày vò tôi, khiến những giọt lệ cũng vô thức mà rơi.
Ba thấy vậy liền ôm tôi vào lòng, thủ thỉ những lời tâm sự nhằm an ủi tôi cũng như chính trái tim của ông.
Mẹ đã ra đi mãi mãi, nhưng chúng tôi vẫn phải sống tiếp. Sự tiếc thương cũng dần phôi phai, nỗi đau cũng dần được xoa dịu. Mọi thứ lại trở về với nhịp điệu bình thường của nó.
Em trai tôi là một đứa trẻ đáng thương. Những đứa trẻ khác đều được chào đời trong niềm hân hoan, vui mừng của người thân. Nhưng ngày nó sinh ra là một bi kịch. Nó lớn lên không có tình thương của mẹ lẫn ba. Vì sao ư? Ba tôi quá đau lòng với cái chết của mẹ. Ông đã mù quáng ghi hận lên đứa em tôi. Ông cho rằng nó là tai họa, là điềm xấu, là kẻ đã giết chết mẹ tôi.
Ông không nói ra điều đó, nhưng nhìn cách ba đối xử với em trai cũng đủ cảm nhận được.
May mắn thay, chú tôi đã đứng ra chăm sóc cho em trai tôi. Ông ấy đã nuôi nấng cho đến khi nó năm tuổi. Khi ấy, chú tôi phải ra nước ngoài công tác, vậy nên em trai đã trở về với mái ấm gia đình.
Ba tôi vẫn có thái độ ít nhiều với em trai, nhưng không còn gay gắt như trước. Tôi với em mới đầu có phần xa lạ, nhưng về sau lại thân với nhau. Hai chị em khăng khít nhau như hình với bóng. Cũng nhờ thế, tôi thấy em trai mình vui hơn trước nhiều. Trong lòng tôi cũng mừng vì có lẽ đây là điều mẹ tôi muốn. ()
Thời gian tiếp tục trôi, tôi dần trưởng thành, trở thành một nữ sinh cấp 3, trải nghiệm được nhiều điều thú vị trong cuộc sống. Trong khoảng thời gian ấy, có một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ với tôi. Đó là ngày… tôi gặp anh!
Năm đó tôi học lớp 11, với ngoại hình xinh xắn, lại biết cách ăn mặc, tôi nghiễm nhiên trở thành hoa khôi của khối, thậm chí là của trường. Điều này không phải tôi ảo tưởng tự phong cho bản thân cái danh đó đâu nhé. Tất cả đều dựa trên sự công nhận của mọi người. Dĩ nhiên, tôi cảm thấy rất tự hào. Là con gái mà, ai chẳng muốn mình xinh đẹp trong mắt mọi người?
Cũng vì cái danh hoa khôi đó mà tôi bị làm phiền khá nhiều. Vài hôm lại có anh khối trên, bạn cùng khối, em trai khóa dưới lân la nhắn tin làm quen, thỉnh thoảng lại tặng quà cho tôi.
Mới đầu thì vui thật, nhưng về sau tôi cảm thấy rất phiền phức. Tôi không thích người ta nhưng cũng phải cố gắng cư xử sao cho không làm tổn thương họ. Lần đầu tiên tôi nhận ra quá nhiều người thích cũng có cái hại của nó. Lúc đó, tôi còn có ý nghĩ sẽ không thích bất kì ai trong cái thời cấp 3 ấy, tôi chỉ muốn bình yên tận hưởng cuộc sống này thôi.
Đúng là “nói trước bước không qua”! Trong đúng năm ấy, tôi có người yêu.
Vào khoảng tháng 4, khi những hạt mưa bắt đầu gieo xuống mảnh đất miền nam này, tôi gặp được định mệnh của cuộc đời mình. Hôm ấy, tôi đến dự sinh nhật của một chị bạn khối trên. Mang trên người một chiếc váy trắng xinh xắn, xẻ dọc ở lưng, tôi bước vào buổi tiệc với phong thái tự tin. Những ánh mắt bắt đầu đổ dồn về tôi. Cảm giác bị mọi người xung quanh nhòm ngó tôi đã sớm quen rồi. Tuy nhiên, tôi lại chú ý đến một chàng trai ngồi trong góc. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Lúc đó, tôi đã thầm nghĩ anh ta là loại người vô liêm sỉ.
Nhận ra ánh mắt của tôi, anh ta vội ngó lơ đi, mặt ảnh đỏ bừng, cử chỉ có phần run run.
“Hóa ra là một tên nhát gan.” Tôi thật sự đã nghĩ như vậy.
Nhanh chóng vứt anh ta ra khỏi đầu mình, tôi tiến đến tặng quà cho chị bạn. Sau đó cùng nhóm bạn thân ngồi lại một bàn. Buổi tiệc diễn ra tưng bừng, không khí tràn đầy vui vẻ.
Tiệc dần tàn, tôi cùng nhóm bạn ở lại nói chuyện với người chị kia. Chị ấy cũng rủ thêm một vài người bạn của chị đến ngồi chung. Và bất ngờ thay, tôi lại thấy anh chàng kia.
Một người trong nhóm chúng tôi đề xuất chơi trò chơi. Sau một hồi suy nghĩ, cả bọn quyết định chơi trò “Ai là vua”. Trò này khá đơn giản, chỉ cần chuẩn bị số thăm bằng với số người chơi, trong đó có một lá thăm đặc biệt có ghi chữ ‘vua’. Ai bốc được ‘vua’ sẽ có quyền ra lệnh dựa trên số thăm của người khác. Ai không làm sẽ phải uống bia.
Những trò này tôi vốn không thích, nhưng vì lúc nãy lỡ uống một lon bia (tửu lượng tôi khá kém) nên cũng nổi hứng đồng ý.
May mắn thật khi ván đầu tôi làm vua. Tôi không nghĩ được nhiều nên quyết định ra lệnh cho số 5 tự tát vào mặt mình.
“Ai số 5 vậy?”
“Đâu? Số 5 đâu?”
Khi mọi người đang nháo nhào nhìn nhau thì một tiếng ‘chát’ vang lên. Ồ xem nào, người có lá thăm số 5 lại chính là anh chàng kia. Tôi khá ngỡ ngàng nhưng trong lòng vô cùng thích thú. Đám bạn của anh chàng ấy bật cười trêu chọc. Nhờ vậy tôi mới biết anh tên Nam. Mà anh chàng này ngốc thật, bảo tát thôi chứ có ai bảo tát thật mạnh đâu, nhìn cái má đỏ chót của ảnh làm tôi bật cười trong lòng.
Những ván chơi cứ thế tiếp diễn. Mới đầu những mệnh lệnh của vua rất đơn giản, nhưng càng về sau, những ý tưởng táo bạo được đề xuất. Có một chị chịu chơi đến mức chấp nhận cởi áo của mình ra trong 5 giây. Có anh thì bị phạt bò ra đường hò hét.
Tôi lúc đó cũng hơi ngại rồi, tôi sợ bị bắt làm điều gì đó khó xử thì chết mất. Nhưng chưa tìm được lý do đi về. Trong lòng tôi vẫn nghĩ chỉ chơi thêm một ván nữa thôi.
“Số 4 với số 11 hôn môi nhau!”
Người chị – chủ nhân của bữa sinh nhật hôm nay lên tiếng. Tất nhiên chị ấy là vua. Có điều, tôi là số 11. Đang trong lúc hoang mang, thì tôi lại nghe tiếng hò hét từ bên đối diện.
“Á thằng Nam!! Mày số 4!”
“Sướng ghê nha!”
“Em nó hoa khôi của trường đó, Nam số hưởng vậy.”
“Trời thương mày rồi con!”
Cái gì?
Nam?
Là cái tên nhìn chằm chằm tôi lúc nãy sao?
Không thể nào!
Tôi thà chết chứ không để mất nụ hôn đầu của mình cho anh ta.
Trong lúc tôi đang định từ chối, chấp nhận uống bia thì… tiếng khui lon vang lên. Nhìn sang phía đối diện, anh Nam đang đổ bia vào trong ly rồi uống sạch. Hành động của anh khiến tôi ngỡ ngàng.
Tất cả mọi người cũng như tôi.
Tôi không còn nhớ rõ sau đó mọi người nói gì, làm gì nữa. Tôi chỉ toàn nghĩ về hành động của anh. Không chỉ hôm đó mà những ngày sau nữa. Tôi gần như bị ám ảnh về anh.
Sao anh lại làm vậy?
Là do anh không thích tôi?
Không thể nào, lúc đầu anh ấy nhìn tôi với ánh mắt như thế cơ mà.
Hay là do tôi tự ảo tưởng?
Càng nghĩ, tôi càng xấu hổ khi đã nghĩ xấu anh. Mà cũng chính cảm giác đó đã thôi thúc mong muốn được gặp anh lần nữa. Chưa có người con trai nào khiến tôi như vậy cả.
Mấy đứa bạn thân của tôi rất nhanh đã nhận ra những băn khoăn trong lòng tôi. Chúng bắt đầu lùng sục thông tin của anh, từ mạng xã hội ra tới ngoài đời thật. Công nhận bọn này lanh lẹ thật.
Nhờ đó, tôi biết được anh là học sinh khóa trên, lại còn là một học sinh rất giỏi. Nghe bạn bè bảo anh ấy rất đáng thương, từ nhỏ đã không có cha mẹ, chỉ sống với cô chú. Mỗi ngày, ngoài đi học, anh ấy còn phải đi làm thuê để kiếm thêm thu nhập. Về mặt tính tình thì ai cũng nhận xét anh rất tốt, hiền lành, hay giúp đỡ người khác, lại còn vô cùng thật thà đến mức… ngốc nghếch.
Chả hiểu sao, càng nghe về anh, trái tim tôi lại càng rung động. Những nhịp đập bất thường này là thế nào? Cái cảm giác háo hức này là thế nào?
Có phải tôi đã yêu rồi không? Tôi chưa từng yêu ai, nhưng không nghĩ tình yêu lại đến theo cách dễ dàng như vậy. Và càng không nghĩ tôi lại yêu anh Nam, vì anh vốn không phải gu của tôi.
Nhưng cuộc sống vốn luôn bất ngờ. Chính sự bất ngờ ấy khiến mọi thứ trở nên muôn màu, muôn vẻ hơn.
Sự chú ý của tôi dành cho anh ngày càng nhiều. Thỉnh thoảng, tôi lại tìm cách đi ngang lớp anh. Ánh mắt tôi nhẹ nhàng lướt qua nơi góc lớp, vị trí ngồi của anh. Anh thì không để tâm lắm, chỉ im lặng ngồi học. Cái đồ ngốc này, có biết tôi đang nhìn anh không vậy?
Có hôm, tôi vẫn như thường lệ đi tia anh, nhưng lại không thấy anh đâu. Chợt, một tiếng gọi từ sau khiến tôi giật mình, quay lại thì thấy anh đang nhìn mình.
Tôi lúc đó không biết anh vừa nói gì, chỉ thấy một cảm giác xấu hổ cùng cực. Tôi vội vội vàng vàng bỏ chạy. Chắc anh lúc đó nghĩ tôi bị điên mất.
Sau hôm đó, tôi không dám qua gặp anh nữa. Nhưng vẫn âm thầm nhờ bạn tìm hiểu về anh. Thậm chí, tôi còn lên mạng để tra cái cụm từ không tưởng: “cách tán trai”.
Có hôm, tôi đang đi cùng lũ bạn thì bắt gặp anh đang đi xuống cầu thang. Thế là chúng nó cứ liên tục đùn đẩy tôi, một đứa trong đó lỡ tay đẩy mạnh tôi về phía anh. Kết quả, tôi ôm anh ngã xuống cầu thang.
Lúc đó, tôi thầm mắng lũ bạn trong lòng. Thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào đây. Nhưng anh đối với tôi lại rất dịu dàng: “Em có sao không?”
Sau ngày hôm ấy, tôi và anh đã có thể trò chuyện với nhau như những người bạn thông qua mạng xã hội. Thật buồn cười khi tôi là người chủ động nhắn tin trước.
Một thời gian sau, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng để có thể gần anh hơn. Tôi đã nhờ anh kèm mình học, đồng thời sẽ trả lương cho anh. Mới đầu anh từ chối, nhưng tôi năn nỉ mãi anh cũng ậm ừ đồng ý. Thật ra tôi cũng học khá giỏi, tôi nhờ anh kèm chỉ để có cơ hội bên anh, phần khác muốn giúp anh không phải đi làm thuê cực nhọc để kiếm thêm những đồng thu nhập ít ỏi nữa, tôi dư tiền để trả cho anh. ()
Chúng tôi thường hẹn ra thư viện hoặc quán cà phê. Anh đối với công việc này hết sức nghiêm túc. Có những chỗ tôi giả ngu cố tình làm sai, anh lại nghiêm khắc bắt tôi chép phạt chục lần. Nghĩ có tức không chứ?
Buổi đầu học, tôi ăn mặc khá kín đáo. Nhưng càng về sau, tôi lại thích diện những bộ đồ có chút hở hang, khoe ra những thứ tôi tự tin. Tôi làm vậy vì muốn thấy gương mặt đỏ bừng, đầy ngại ngùng của anh.
Thỉnh thoảng, anh lại lén nhìn tôi. Ánh mắt anh không còn đáng ghét như xưa nữa. Có lẽ là do tôi thích anh chăng?
Mối quan hệ của bọn tôi ngày càng tốt. Nhiều người trong trường đã bắt đầu đồn thổi bọn tôi yêu nhau. Anh thì vẫn phủ nhận nhưng có vẻ cũng khá thích.
Đánh liều một hôm, tôi quyết định không đi chiếc xe máy quen thuộc đến nữa mà nhờ ba chở. Sau khi học xong, tôi liền nhờ anh chở về với lý do ba bận không đón được.
Ngồi trên chiếc xe Dream của anh, tôi bị ấn tượng bởi bờ vai rộng ấy. Cảm giác nếu được anh che chở sẽ tuyệt biết bao. Chợt nhớ ra chuyện cũ, tôi liền hỏi anh tại sao hôm đó lại chấp nhận uống bia mà không hôn tôi.
Ảnh trả lời tỉnh bơ: “Tại anh nghĩ em không thích anh! Làm vậy với người không thích mình khiến anh khó chịu lắm. Vả lại chắc em cũng sẽ uống bia để từ chối thôi, anh uống trước để em đỡ phải uống, nhìn em là biết uống dở rồi!”
“Sao anh biết?” Tôi hỏi.
“Thì mặt em lúc đó đỏ bừng bừng, anh thấy em mới uống có một lon mà đã vậy!” Ảnh cười hề hề.
“Không, em hỏi sao anh biết em không thích anh?”
Nói ra những câu này xong, tôi cảm giác hai bên mang tai nóng bừng. Anh có vẻ khá bất ngờ, đang nói luyên thuyên liền im bặt vài giây.
Lúc đó, tôi chỉ biết nói ra những lời thật lòng của mình: “Em nói cái này nè… em thật sự rất thích anh. Anh có thể làm bạn trai em không?”
Lời tỏ tình giản đơn, không hoa mỹ, cầu kì hay hoành tráng. Chỉ có sự chân thành của thiếu nữ vừa biết yêu. ()
“Anh đồng ý!”
Thời gian như ngừng trôi vào giây phút đó, thế giới như chỉ còn anh và tôi. Niềm hạnh phúc, vui sướng len lỏi trong từng mạch máu của tôi. Tôi vòng tay ôm lấy anh, cảm nhận anh vẫn còn run lên bần bật.
“Sao run quá vậy cha nội?” Tôi bật cười hỏi.
“Tại anh… hạnh phúc… anh không nghĩ một người như anh sẽ có người thích…”
Trong lời của anh tràn đầy sự cay đắng, xen lẫn với đó là sự vỡ òa hạnh phúc.
Em yêu anh nhiều lắm Nam!
Từ đó, tôi với anh trở thành một đôi. Tính đến nay, tôi và anh đã quen nhau tận 4 năm, có vui, có buồn, có lúc giận đòi chia tay, rồi lại làm hòa, yêu nhau nhiều hơn. Thật sự tính tôi khá trẻ con, nên nhiều lúc nóng giận vô cớ với anh. Tuy nhiên, anh lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng, chấp nhận sự trẻ con ấy. Kể cả những lúc tôi giận quá nói chia tay, anh vẫn luôn ở bên, năn nỉ, xin lỗi tôi dù anh chẳng làm gì sai cả. Tình yêu của anh thật to lớn.
Hiện tại, anh đang học đại học công nghệ thông tin và đang thực tập tại công ty của chú tôi. Theo lời nhận xét của chú thì anh là một người rất có tài, lại siêng năng, tháo vát, tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng.
Càng nghĩ, tôi càng thấy gặp được anh là điều may mắn nhất đời tôi. Nhưng, về phần ngược lại chắc chắn không đúng rồi.
Vào cái ngày hôm đó, anh không nên đồng ý.
Anh không nên yêu tôi.
Vì nếu anh biết những chuyện tôi đang làm hiện tại, tôi không biết anh sẽ đau đớn ra sao.
()
***
Tiếng tin nhắn vang lên, tôi mở điện thoại lên thì thấy đó là anh.
“Thiên thần bé nhỏ của anh dậy chưa? Lát nữa mình gặp nhau ở chỗ cũ nha, anh nhớ em quá!”
Tôi không vội nhắn lại cho anh vì đang dở tay nấu ăn. Thường ngày, ông tôi là người đảm nhiệm vai trò đầu bếp, nhưng hôm nay tôi không phải đi học. Vì vậy tôi muốn trổ tài một bữa.
Đang nêm nếm đồ ăn, tôi chợt phát hiện đôi tay ai đó choàng qua eo tôi. Ngay sau đó, một khúc thịt nóng hổi ép chặt vào mông tôi.
Cái kích cỡ này làm tôi lập tức nhận ra: “Ông nội… con đang nấu ăn…”
Ông nội tôi đã ngoài 60, nhưng hàng của ông thì vẫn tràn đầy sinh lực, tựa như thanh niên 18. Cái con cu cứng nóng ấy cạ vào khe mông tôi, dấy lên một hồi ấm nóng khắp người tôi.
Ông một tay xoa bụng, một tay mò lên bóp vú, miệng thì ghé sát tai tôi: “Ông đụ con một cái nhé?”
Tôi lắc đầu: “Không được ông, lỡ…”
Nhưng ông lúc này đã lật váy tôi lên đồng thời kéo cái quần lót của tôi xuống. Ông nói: “Ba con đi tập thể dục rồi… thằng Bảo chưa dậy… mình tranh thủ được mà con… Đi, ông nhớ cái lồn con quá… banh chân ra nào!”
Trước những lời dụ dỗ của ông nội, tôi dần cũng làm theo. Hai chân tôi banh rộng rồi cong mông lên trong khi tay vẫn tiếp tục nấu nướng.
1-1b7f9e23b82ff5e87.jpg
(nguồn sưu tầm)
Ngay sau đó, ông cầm con cu mình chĩa thẳng vào lồn tôi, cái khúc thịt to chảng ấy đâm thẳng vào bên trong.
Tôi ráng nhịn mà không rên lên. Lần nào cũng vậy, con cu của ông nội đâm vào rất thốn.
Ông nội có vẻ rất sướng, ông vịn hông tôi rồi ra sức nhấp. Ông cũng già rồi, mỗi cú nhấp đều vận hết sức của mình. Chẳng mấy chốc, ông rên lên rồi bắn tinh đầy lồn tôi.
Cái cảm giác ấm nóng, nhớp nháp bên trong khiến tôi rùng mình.
“Con uống thuốc rồi đúng không?” Ông nội kéo quần lên rồi hỏi.
“Dạ…” Tôi đáp trong khi vẫn mặc kệ những dòng tinh dịch của ông nội đang chảy dài trên đùi mình.
Ông nội tôi sau đó lên phòng khách đọc báo. Tôi nấu ăn xong thì đi tắm rửa, xử lý mớ tinh trùng ông nội vừa bắn vào trong.
Lúc này, tôi mới sực nhớ chưa trả lời tin nhắn của anh Nam, bèn cầm điện thoại lên tính nhắn. Nhưng bất ngờ cửa phòng tắm mở ra, người bước vào lại chính là ba tôi.
Trước cái nhìn như sói đói của ba, tôi chẳng chút e ngại, bởi lẽ tôi đã quá quen thuộc rồi.
Ba tôi khóa cửa phòng tắm lại rồi nhanh chóng trút bỏ đống quần áo trên người. Ba bước đến bên tôi, bàn tay thô ráp trực tiếp nắm lấy vú tôi.
“Con gái, mới sáng sớm đã tắm rồi sao?” Ba bóp vú tôi một cái.
“Dạ, lát con có hẹn với bạn!”
“Bạn trai à?”
“Dạ không phải…” Tôi cố tình không thừa nhận, như một cách để bảo vệ tôn nghiêm bạn trai mình.
Ba tôi không hỏi nữa mà vào việc luôn. Ông đẩy tôi vào tường, hôn ngấu nghiến đôi môi tôi. Cái lưỡi của ông hung tợn chui tọt vào trong miệng, khuấy đảo liên hồi.
Tôi đê mê trước nụ hôn ấy, bàn tay thuần thục mò xuống nắm lấy con cu của ba. So với ông nội, cu ba có phần ngắn hơn, nhưng lại rất mập. Tôi thích nhất là khi chơi đùa con cu ba lúc chưa cương, nó khá đáng yêu theo một cách nào đó.
“Bú cu ba đi con!”
Ba nói rồi nhấn đầu tôi xuống dưới. Tôi cũng nương theo lực tay ba mà quỳ xuống. Ngửi cái mùi cu ba khiến tôi nóng rực trong người, bên dưới cái lồn đã có chút ướt át.
Tôi há miệng ra, ngậm lấy cu ba. Cảm giác con cu nằm trong miệng thật sự rất đặc biệt. Vị nó như lan tỏa đến từng tế bào lưỡi.
Tôi bắt đầu bú liếm một cách say mê. ()
“Giỏi lắm… con gái…” Ba tôi xoa đầu tôi.
Bú được một lúc, ba bắt tôi đứng dậy, cong mông cho ông đụ. Một lần nữa trong ngày, lồn tôi đón nhận một con cu mới.
Ba thì khỏe hơn ông nội, những cú nhấp của ba tràn đầy sung mãn. Tôi tự hỏi có phải trước đây mẹ cũng từng cảm giác như tôi, bị ba đụ sướng đến mức đầu óc mơ hồ.
Ba vật tôi ra sàn và tiếp tục đụ tôi, ông đồng thời bú lấy đôi vú đang cương cứng. Rồi chuyện gì đến cũng đến, ông thúc một cái thật mạnh rồi bắn tinh ngập lồn tôi.
Xong xuôi mọi chuyện, tôi và ba ôm nhau tắm rửa. Vì ba phải đi dạy nên sớm rời đi. Tôi thay vào bộ quần áo thật đẹp để đi chơi với anh Nam. Sau khi sấy tóc xong, tôi sang phòng gọi thằng em dậy.
“Bảo… dậy đi…” Lay lay cái chân của Bảo nhưng nó chẳng chịu dậy, lại còn quấn lấy cái mền như trốn tránh tôi. Tôi liền kéo phăng cái mền ra, để nó trơ trọi vậy xem có dậy không.
Nhưng vừa kéo mền ra, đập vào mắt tôi là một túp lều nho nhỏ dựng trên cái quần của Bảo. Tôi tính lờ đi nhưng một sức hút kì lạ nào đó khiến tôi phải chăm chú nhìn vào đó.
“Chị hai… để em ngủ tí đi!”
Bảo vẫn cố nướng trên cái giường của nó. Tôi thấy vậy liền dùng chiêu cuối. Tụt quần Bảo xuống, con cu nó hùng dũng chĩa vào mặt tôi đầy thách thức. Tôi nuốt một ngụm nước bọt như đang rất khát.
Không chịu được nữa, tôi cúi xuống há miệng ngậm lấy cu Bảo.
Con cu buổi sáng có mùi hơi khai, nhưng tôi vẫn bú rất ngon. Mặc kệ bờ môi vừa đánh son, tôi bú mạnh hết sức.
Bảo giật mình tỉnh dậy, nó lúc đầu ngơ ngác nhìn tôi nhưng sau đó lại cười khẩy. Bảo lấy điện thoại của mình ra rồi bấm gì đó. Tôi nghe thấy tiếng quay video. Điều đó càng làm tôi hứng hơn, tôi vừa bú vừa đưa mắt nhìn Bảo. Dường như nó không chịu nổi trước tình huống này. Bảo run lên một cái rồi bắn tinh vào trong miệng tôi.
Tôi sau đó nhả đống tinh trùng của nó lên tay. Thấy vậy, Bảo nói: “Nuốt nó đi chị hai!”
Tôi nghe xong có chút chần chừ, trước ánh mắt mong đợi của nó, tôi đành há miệng húp lại đống tinh trùng đậm mùi kia.
Vị cũng không tệ lắm. Dù sao tôi cũng quen rồi.
Sau khi đánh răng một lần nữa, tôi rời khỏi nhà để đến điểm hẹn với anh Nam. Tuy nhiên, đã có người đến trước anh ấy một bước.
Chiếc xe hơi quen thuộc kia không phải của chú tôi thì là ai? Cửa kiếng từ từ mở xuống, chú tôi ngoắt tay kêu tôi lại. Như một chú mèo ngoan ngoãn, tôi bước vào trong xe, ngồi ở hàng ghế sau.
Chú tôi cũng rất nhanh ngã ghế xuống, rồi bò ra phía ghế sau.
“Nay con đẹp quá!” Chú khen tôi trong khi bàn tay thô bạo thọc thẳng vào trong váy.
Trước sự xâm chiếm của chú, tôi không chút phản kháng, trái lại còn banh rộng chân ra để chú có thể xoa lồn tôi dễ hơn. Chú hôn lên bờ môi tôi, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt. Trong lúc đang chìm đắm trong nụ hôn, tôi khoác tay vòng qua cổ chú. Cả hai sau đó từ từ ngã xuống ghế.
Chú mạnh bạo kéo cái quần lót tôi ra. Hai chân tôi sau đó banh rộng, khoe cái lồn hồng hào của mình cho chú xem. Mắt chú dần trở nên say đắm. Chú cúi xuống bú thật mạnh cái lồn của tôi.
“Lồn con thơm quá!” Chú vừa liếm vừa nói.
Tôi rất thích cách chú bú lồn mình, đầy ân cần và chu đáo. Lưỡi chú cũng rất điệu nghệ, nó khiến tôi chết mêt chết mệt không biết bao nhiêu lần. Tụt cái váy tôi xuống ngang hông, chú liếm vú tôi đầy cuồng nhiệt.
“Con uống thuốc rồi đúng không?” Chú hỏi. Có lẽ chú ấy thừa biết nhưng muốn chắc chắn thôi. Việc uống thuốc tránh thai đối với tôi là chuyện thường nhật. Mỗi ngày tôi đều uống vì biết chắc bản thân sẽ bị đụ bởi những con cu thân quen.
Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của tôi, chú cười dâm rồi thúc con cu vào trong lồn. So với ba, chú tôi còn sung mãn hơn nữa. Một phần vì chú trẻ hơn, một phần vì chú siêng tập gym nên có thừa sự dẻo dai.
Những cú dập của chú khiến tôi sướng phát khóc rồi lên đỉnh. Đúng lúc này, điện thoại tôi lại vang lên tin nhắn. Tôi biết chắc là anh Nam nhắn nhưng không thể trả lời ảnh ngay lập tức. Vì tôi đang bận tận hưởng cái khoảnh khắc điên rồ này.
Khoảng gần nửa tiếng sau, chú tôi bắn toàn bộ tinh dịch vào lồn tôi.
“Hôm nay con đi chơi với thằng Nam à?” Chú hả hê ngắm tôi đang chật vật mặc đồ lại.
Tôi không đáp chỉ ậm ừ một tiếng.
Chú nghe vậy liền sấn tới kéo cái quần lót tôi lên trong khi mớ tinh dịch vẫn còn nằm trong lồn.
“Mang cái này đi chơi với nó!” Chú thì thầm vào tai tôi. ()
Lúc đó tôi chỉ muốn mắng chú thật bỉ ổi. Nhưng tôi không làm được. Trái lại còn mong chờ cảm giác sẽ đi chơi cùng bạn trai với một cái lồn đầy tinh trùng.
Chú chở tôi đến điểm hẹn với bạn trai. Tôi đã thấy anh ấy ngồi đợi trên chiếc xe của mình, gương mặt có chút lo lắng. Tôi liền tạm biệt chú rồi xuống xe, tuy nhiên, chú tôi còn bắt tôi phải hôn một hồi lâu mới thả đi.
“Em xin lỗi, nãy nhà em có chút chuyện!” Tôi tỏ ra đáng thương. Anh Nam thấy vậy không hề trách cứ tôi, dù tôi đã bắt ảnh đợi 1 tiếng.
Vừa đội mũ bảo hiểm cho tôi, ảnh vừa hỏi: “Chuyện gì vậy em?”
“Em giúp ba chuẩn bị slide để dạy á mà!” Tôi ra vẻ ngoan ngoãn.
Anh Nam nghe vậy nhéo má tôi một cái. Sau đó, tôi ngồi lên xe anh, cả hai chở nhau đi ăn sáng.
Nói thật, tôi cảm thấy bản thân mình đã đúng khi muốn trở thành diễn viên. Tôi đã diễn xuất một cách hoàn hảo trước mặt bạn trai mình. Anh ấy không hề nhận ra tôi đã tận hưởng 4 con cu trước khi đi chơi với anh ấy.
Tôi quả là một đứa tồi tệ, một con đĩ đáng chết.
Tôi muốn chấm dứt với anh. Tôi không muốn lừa anh nữa.
Nhưng mỗi lần tôi nói chia tay, anh đều không chấp nhận, dùng hết mọi cách yêu thương tôi, khiến tôi yếu lòng.
Tôi thật sự không biết nếu anh ấy biết chuyện tôi cắm lên đầu anh vô số sừng, lại còn là những chiếc sừng của sự loạn luân thì ảnh sẽ cảm thấy thế nào!
Em xin lỗi anh.
Giá như tôi có thể nói với anh ấy.
Nhưng đã quá muộn rồi…
“Nóng quá!”
Hết chương 1.