Đời sống tình dục của Hạ Nghiên - Chương 9
CHƯƠNG 9:
Nếu đi chậm lại một chút, ngắm nhìn toàn cảnh đường phố thì sẽ thấy Hà Nội đẹp nhất về đêm, dù thời điểm này sẽ khiến con người ta ngẫm nghĩ nhiều điều hơn. Trong xe, hai con người không ai nói với nhau lời nào, duy chỉ có hơi thở vẫn bình ổn trong bầu không khí ngột ngạt. Chiếc xe dừng lại tại cửa nhà Hạ Nghiên, cô tháo dây an toàn đi xuống thì cánh tay bỗng bị giữ chặt lại. Quay lại nhìn người đàn ông đang mang một vẻ mặt rất mệt mỏi, cô bỗng cảm thấy nặng nề hơn…
– Nghiên…
– Anh nói đi.
Andy buông tay cô ra, giờ anh cũng không biết mở lời từ đâu, bàn tay cứ thế nắm chặt chiếc vô lăng mà thở dài.
– Chuyện vừa rồi…Chuyện anh nói với em, đều là sự thật.
– Andy à.
– Anh biết em khó xử, anh cũng không thể giấu tình cảm này mãi nhưng em yên tâm dù thế nào anh cũng chuẩn bị tinh thần rồi. Dù làm bạn với em cả đời anh cũng chấp nhận, chỉ mong em đừng vì những lời nói ấy mà tạo khoảng cách giữa chúng ta.
– Đừng nói những lời như thế, anh vẫn mãi là người bạn tốt của em mà. Thôi em vào đây, anh về cẩn thận.
Ngay cả khi Hạ Nghiên vào nhà đến lúc căn phòng của cô đã mở đèn thì Andy vẫn ở đó chưa rời đi. Và cô, một lần quay lại nhìn anh cũng không có, đó cũng là cách cô cự tuyệt thứ tình cảm đã vượt qua giới hạn của cả hai, sự thật vẫn luôn khiến con người ta đau lòng như thế.
—
Mới sáng sớm mà trời mưa tầm tã, ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, Hạ Nghiên dần nhận ra một điều, dù có bôi một đống kem hay sử dùng máy massage nâng cơ đi nữa thì chỉ cần một đêm ngủ không ngon da dẻ sẽ trông như mấy bà cụ ngay. Ngậm ngùi vuốt ve làn da của mình, cô chọn ngay màu son nâu đất mix chút đỏ rượu cho khuôn mặt được tươi tắn và khỏe mạnh hơn. Hoàn tất mọi thứ, cô sửa soạn lại chiếc áo sơ mi rồi cầm túi leo lên xe rời khỏi nhà.
Ngày mưa đường tắc hơn ngày thường rất nhiều, dù muốn hay không cô vẫn phải hòa vào dòng người đông đúc thế này…Sau hai mươi phút thì chiếc xe cũng rẽ được vào phía hầm gửi của tòa nhà, bước chân Hạ Nghiên vội vã cho kịp lên công ty đúng giờ. Điều không ngờ tới trong phòng làm việc của cô lúc này, đã có người ngồi đó chờ sẵn…
– Anh là?
Hạ Nghiên càng bất ngờ hơn khi có đàn ông mặc đồ chỉnh tề ngồi quay lưng lại phía cô, lúc bước vào Hạ Nghiên còn tưởng đi nhầm nên phải quay ra nhìn lại tên dán bên ngoài. Người đàn ông đó mở lời, tiếng nói này khiến cô lạnh sống lưng, tim đập mạnh mẽ.
– Anh không thể chờ đợi đến lúc em gọi điện được nữa nên đã tự ý đến đây.
– Anh…
Khuôn mặt Hạ Nghiên giờ rất hài hước, vẻ mặt ngạc nhiên này vốn không hợp với người như cô. Đến khi Khang bật cười, cô mới bừng tỉnh mà chỉnh đốn lại cơ mặt của mình. Đứng trước mặt cô , không phải là người đàn ông mang vẻ mặt tức giận xen lẫn ưu phiền ngày hôm qua, Khang của hôm nay đã có nét cười nhiều hơn, ăn mặc đẹp hơn nhưng vẫn có thoáng một chút mệt mỏi trong đôi mắt.
– Em thấy khoẻ hơn rồi chứ?. Anh nghe nói em bị ốm.
– Anh ngồi đi, hôm nay anh đến đây có việc gì không?
Khang trầm tư hồi lâu, cô vẫn không muốn gặp anh đến vậy sao. Mỗi lần cô lạnh lùng né tránh câu hỏi, anh đều cảm thấy tim mình thắt lại.
– “ Nghiên…” Khang nhìn thằng vào đôi mắt to tròn ấy mà gọi tên cô.
Ở Khang có một sức hút rất kì lạ, lạ đến nỗi mỗi lần nhìn vào khuôn mặt này cô đều muốn nhìn thật lâu thật lâu, nghe thật kĩ giọng nói trầm ấm của anh.
– “Anh nói đi” Hạ Nghiên nhẹ nhàng đáp lại.
– Anh vốn dĩ không muốn giấu em điều gì cả, ngày anh thấy em trên tivi sau khoảng thời gian tìm kiếm em, anh đã muốn gặp em ngay lúc đó. Khi anh nộp hồ sơ vào công ty em, anh cứ nghĩ em sẽ nhớ ra anh ngay khi chúng ta gặp mặt nhưng em lại coi anh như một người xa lạ. Lúc ở Pháp anh có trở lại bệnh viện nhưng họ nói em đã về nước rồi, thông tin của em họ cũng không thể cho anh biết. Anh chỉ còn cách đó thôi…
– Tôi không muốn nghe nữa.
Lần này Hạ Nghiên càng thấp giọng nói của mình hơn, đối mặt với những hình ảnh ở quá khứ thật sự rất khó với cô. Thời gian gần đây, mỗi ngày cô đều tập cho mình làm nhiều việc hơn để không nhìn lại những gì đã qua nữa.
– Anh chưa bao giờ đánh giá em hay quá khứ của em, cũng như chưa bao giờ nhìn nhận em theo chiều hướng tiêu cực cả. Anh chỉ biết mình thích em, thích đến nỗi anh không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa.
– Anh nói những điều này để làm gì, tôi cũng không biết bản thân mình hiện tại muốn điều gì nữa. Anh lại là người chứng kiến tất cả những gì đau khổ nhất của tôi. Đúng là tôi đã rung động với anh khi ở Pháp, là tôi muốn ngủ với anh khi anh ngỏ lời với tôi, là khi lần đầu thấy anh tôi đã luôn có cảm giác rất thân quen rồi. Nhưng những đau khổ mà tôi muốn quên đi có cả anh trong đó, giờ nếu tôi cứ đi theo con tim mình mách bảo, tôi sợ sẽ không đủ sức để chống chọi với những suy nghĩ ấy. Vậy anh nói xem, yêu như vậy cả hai có hạnh phúc không?. Tôi đã ba mươi lăm tuổi, cái tuổi sớm đã có con để chăm, có chồng thương yêu nhưng rốt cuộc anh nhìn tôi xem…Sáng tôi đi làm, tối tôi hẹn hò, tôi cũng không hiểu nhu cầu sinh lý của bản thân có bị thay đổi không nhưng tôi đã quan hệ với rất nhiều người và tôi cảm thấy ham muốn của mình rất lớn. Liệu anh bước qua rào cản ấy như thế nào, anh chấp nhận yêu một người đã có quá khứ đen tối, không thể có con, nhu cầu sinh lý cao ư?. Có đáng không?
Khang im lặng hồi lâu, anh không trả lời cũng không nhìn cô. Vì anh hiểu có thế nào cô cũng sẽ kiên quyết từ chối anh. Nhưng dù trời có sập xuống, anh cũng quyết không từ bỏ Hạ Nghiên, tay anh nắm lấy cánh tay kéo Hạ Nghiên đứng lên. Sự bất ngờ này khiến cô không sao hiểu nổi.
– “Anh làm gì vậy, bỏ tôi ra.” Cô hét lên
– Đi theo anh đến một nơi.
– “Đi đâu, anh buông ra đã.” Tay cô cố giật ra khỏi lòng bàn tay của anh mà không thể.
– Nếu em không muốn anh bế em từ phòng này xuống dưới thì ngoan ngoãn đi theo anh.
Khang nắm chặt lấy tay cô không rời, đi ra khỏi phòng làm việc, toàn thể nhân viên cứ mắt chữ a mồm chữ o, hết ngạc nhiên lại bàn tán cho đến khi hai người đi mất. Hạ Nghiên cứ lẽo đẽo đi sau, hai người im lặng đến lúc ngồi vào xe.
– Anh bỏ tay ra đi, tôi bị đau.
Anh không để ý tới lời nói của cô, kéo dây an toàn thắt qua người cô, anh đan ngón tay vào bàn tay Hạ Nghiên, đạp ga cho xe đi thẳng.
Trời hôm nay quả thực rất đẹp, mưa xong rồi nắng, không khí mát mẻ làm cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu. Hạ Nghiên lén lút nhìn Khang, khuôn mặt anh quả thực rất tuấn tú, sống mũi cao, mắt không quá to nhưng nghiêm nghị, nếu anh mở nụ cười thì khóe mắt cũng sẽ cười theo. Vẻ đẹp trai này sao cứ bám riết lấy cô làm gì, ngoài kia có hàng tá phụ nữ chắc sẽ say mê sự quyến rũ này mất.
-“ Mặt anh dính gì sao?” Khang nở nụ cười nhẹ hỏi dò cô.
– Không, chỉ là tôi không hiểu, sao anh lại thích tôi thôi.
– Sắp đến nơi rồi, đến rồi em sẽ hiểu.
Khang rẽ phải, đi vào một đoạn là đến khu biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, xe dừng lại trước một ngôi nhà được sơn màu trung tính. Hai người xuống xe, anh bước đến cửa để mở còn cô thì nhìn ngó xung quanh một lượt, ngôi nhà nhìn hơi có phần lạnh như chủ nhân của nó vậy. Xung quanh chỉ có những cây tạo thế rất đẹp, gu này thuộc về người có tuổi hơn là anh chàng vẫn còn chưa già này.
– “Nhà riêng của anh sao?” Hạ Nghiên quan sát quay sang hỏi Khang.
– Ừ, vào thôi.
Qua cánh cửa sắt là đến một cách cửa gỗ khác cũng màu xanh đen, Hạ Nghiên tưởng rằng bên trong ngôi nhà phải lộng lẫy lắm nhưng không, một sự đơn giản nhưng lại vô cùng đặc biệt, sự hòa hợp của những bức tranh nhiều màu sắc với không gian giản đơn giúp mọi thứ cân bằng, không hề gây nhức mắt hay bí bức, thay vào đó là cảm giác vô cùng bình yên.
– Em muốn uống gì?. Nước ép được không?
– Được.
Hạ Nghiên đi ngắm nghía những bức tranh được treo trong phòng, bức nào cũng chỉ có một chữ kí duy nhất, chắc Khang là fan của một họa sĩ nào đó. Có bức tranh vui, có bức cô không hiểu suy nghĩ của họa sĩ muốn nói đến nhưng vẫn thấy nó đẹp. Hạ Nghiên buột miệng hỏi:
– Anh là fan hâm mộ lớn của họa sĩ này à?
– “ Là anh vẽ.” Khang ngồi xuống ghế salon to đùng được đặt giữa nhà ngắm nhìn Hạ Nghiên đang thưởng thức tác phẩm của anh.
– Thật sao, vậy vẽ tặng tôi một bức được không. Tôi cũng khá thích treo tranh trong nhà. À, xin lỗi nếu tôi đòi hỏi hơi quá đáng.
Khang đi đến bên cô, vuốt mái tóc cô rồi đi về phía hướng cửa phòng trong nhà, vẫy vẫy cô lại gần. Hạ Nghiên rảo bước đến. Cô sửng sốt vì căn phòng này như một cuộc triển lãm tranh thu nhỏ vậy, có cả những bức ảnh phong cảnh được treo lên tường, chắc là do anh chụp. Đột nhiên, cô dừng lại, một bức tranh rất to được treo riêng một bên tường, có cả đèn soi rọi sáng cả một góc trong phòng, bên dưới còn những bức tranh vẽ khác nhưng là cùng một người. Đã lâu rồi, cô không còn nhớ những việc nhỏ nhỏ tại Pháp, cũng không nghĩ mình đã có những khoảnh khắc cười rạng rỡ thế này. Hóa ra, người chụp cô lại là anh, người mà Đam nhắc tới lúc đó cũng là anh. Người bỏ qua anh là cô nhưng Khang lại chưa một từ bỏ việc thích cô, Hạ Nghiên sờ lên từng bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ, nước mắt cứ thế rơi xuống…Cô không phải là đứa yếu đuối như thế nhưng trong hoàn cảnh này, cô chấp nhận để một người đàn ông nhìn thấy bản thân mình mỏng manh. Hạ Nghiên bước đến bên cạnh người đàn ông đang lặng lẽ nhìn cô mà ôm lấy, vùi mình vào trong lòng anh. Khang không nghĩ cô lại rơi nước mắt, anh hoảng sợ đẩy cô ra xem tình hình nhưng Hạ Nghiên càng ôm chặt hơn.
– Đừng, em muốn anh ôm em như thế này.
Khang luống cuống ôm chặt lấy cô, anh xoa đầu, vuốt ve tâm lưng Hạ Nghiên như muốn xoa dịu những tổn thương của cô. Anh không mong điều gì hơn ngoài việc cô có thể hiểu tình cảm anh dành cho cô nhiều như thế nào, thứ tình cảm đến anh còn không hiểu, chỉ biết nghe theo trái tim mình mách bảo. Mỗi lần nhớ cô là một bức tranh được ra đời, dần dần căn phòng này ngập tràn những hình ảnh của cô. Anh luôn tin rằng, nếu có một ngày Hạ Nghiên nhìn thấy chúng, sẽ vui vẻ trở lại như chính bức ảnh anh chụp cô tại Pháp, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
…
-“ Tan làm anh đón em nhé, hôm nay chắc em phải giải quyết việc muộn hơn phải không, anh sử dụng hết cả buổi sáng của em rồi mà.” Khang nắm chặt tay Hạ Nghiên nói cười.
– Em sẽ gọi cho anh sau khi em xong việc, bây giờ anh về công ty sao, em vẫn chưa tin được anh là con của người lập ra công ty THD đó. Biết vậy em phải nhờ vả anh lâu rồi…
– Bây giờ vẫn chưa muộn, anh sẽ dồn hết tiền sang công ty em…Haha
Khang đưa cô về công ty, tiếng cười trong xe mỗi lúc một nhiều, tuy vẫn có một chút gượng gạo trên khuôn mặt của hai người nhưng có lẽ Hạ Nghiên đã tìm được mảnh ghép lấp vào chỗ trống của cô, người có thể làm tan biết những kí ức đau buồn và thay vào đó là sự vui vẻ của cuộc sống.
Sau những ngày mệt mỏi, cuối cùng Khang và Hạ Nghiên đã bắt đầu một mối tình đơn giản như vậy. Những cuộc nói chuyện không giới hạn thời gian, những cuộc hẹn hò sau giờ làm hay lãng mạn hơn là xem những bộ phim cùng nhau. Tình yêu đúng là liều thuốc chữa được căn bệnh buồn bã, giúp những người cô đơn cảm thấy hạnh phúc hơn.
—
Đầu tuần bận rộn, thứ sáu cuối tuần càng bận rộn hơn, ai ai cũng mong chờ thứ sáu máu chảy về tim, Hạ Nghiên cũng vậy. Dạo gần đây nhân viên thấy sếp mình cười nhiều hơn, họ vẫn tò mò về mối quan hệ của cô và Khang. Lâu lâu có người chat trong nhóm riêng công ty về việc họ nhìn thấy Khang lái chiếc xe đắt tiền đến đón sếp Nghiên. Cả công ty rần rần về tin tức nóng hổi của sếp nhưng cũng không dám hỏi về đời tư của Hạ Nghiên cả.
Không phải chỉ riêng nhân viên của cô, người sốt ruột hơn cả là bố mẹ, Đam đặc biệt là Andy. Sau khi biết tin cô đã có người yêu, người thì vui mừng, người thì ngày nào cũng khủng bố tin nhắn hỏi han thăm dò, người thì biến mất không tung tích. Có hôm cô hẹn họ ra ngoài nhưng cũng chỉ có mình Đam đi cùng, Đam nói Andy đi du lịch rồi nhưng chắc quên không nói cho cô biết. Hạ Nghiên nhắn tin, Andy cũng chỉ trả lời qua loa, duy có một lần không hiểu anh say hay không, tin nhắn vừa thể hiện sự buồn bã, vừa tiếc nuối lại mong muốn cô hạnh phúc. Hạ Nghiên thầm cảm ơn trời đất đã không để cô mất đi người bạn, người anh đáng yêu này.
RENG! RENG!
Màn hình hiện lên tên người gọi Khang bên cạnh được thêm một hình trái tim, mỗi lần thấy hình kí hiệu đó cô đều bật cười. Không hiểu sao cô lại thấy mình trẻ con khi để hình cute như vậy, tình yêu cũng có thể làm cho con người ta hơi có vấn đề cũng nên.
– “Em vẫn làm việc sao, chuẩn bị đi ăn trưa chưa? Anh qua đón em đi ăn nhé.” Vẫn giọng trầm ấm lịch lãm của người đàn ông đáng lẽ phải gọi cô là chị.
-“ Chưa đâu, em vẫn còn một đống mẫu sản phẩm chưa chọn xong. Anh đã chuẩn bị nghỉ trưa rồi sao? À, gần mười hai giờ trưa rồi nhỉ, em chẳng nhìn đồng hồ nên quên mất. Anh mua đồ ăn đến cho em được không, em sợ ra ngoài lại chẳng muốn về làm nữa haha.”. Cô lại tự cười chính mình đến nỗi ngại ngùng, cô còn biết nũng nịu đòi hỏi người yêu mình nữa, đáng sợ thật.
– Vậy được, để anh mua đồ rồi qua chỗ em.
Mỗi ngày Khang đều nhắn tin hoặc gọi cho cô, đều đặn qua đón rồi đưa cô về nhà. Gần đây, anh về nhà cô, cô về nhà anh được chia đều trong tuần. Xung quanh đều nhận ra, hai ngôi nhà đã có thêm chủ nhân mới, xe của cô cũng chẳng buồn đi đến nữa, quần áo của cả hai được thêm vào trong tủ của mỗi người. Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt nhưng Hạ Nghiên và Khang đều thích ứng rất nhanh.
…
Không lâu sau…CỐC! CỐC!
Hạ Nghiên chạy ra, mở cửa: “ ÒA” một tiếng, nhân viên đứng ngoài hét ầm lên. Đống tài liệu rơi xuống đất, hai người vội vàng cúi xuống nhặt chúng.
– Xin lỗi em, chị không cố ý làm em sợ.
– Sếp Nghiên, dạo này chị đang yêu đúng không? Em thấy chị rạng rỡ và vui tươi hơn rất nhiều.
Hạ Nghiên chỉ cười, cô thật sự rất xấu hổ muốn chui xuống lỗ nào đấy mà trốn đi. Đúng lúc này, Khang cầm túi đồ ăn tới, anh nhận ra có gì đó không ổn ở cửa phòng Hạ Nghiên nên bước chân nhanh hơn. Thấy cô và nhân viên đang trò chuyện với nhau, anh bước đến chào rồi ra hiệu cho Hạ Nghiên đến giờ ăn rồi. Hai người đi vào phòng, cô nằm phịch xuống ghế, mặt vùi vào chiếc gối dựa mà hét lên.
– Ngại chết mất, em sắp bị điên đến nơi rồi. Trời ơi, sao có thể mất hình tượng như vậy được chứ.
Sau đó cô ngồi lên , tóc tai bù xù lườm Khang, cô ném chiếc gối vào người anh mà hờn trách.
– Tất cả là tại anh, tại anh khiến em ra nông nỗi này.
Khang vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, lại gần chỉnh sửa lại mái tóc đang mỗi sợi một hướng rồi vỗ về cô. Đến khi cô kể sự tình việc vừa rồi, anh không sao nhịn nổi cười, Hạ Nghiên của anh quả nhiên là người có tính cách rất thú vị. Hai người họ lại có một không gian riêng tư ăn trưa rồi trò chuyện, ngày qua ngày họ đang là một đôi vợ chồng hạnh phúc trải qua những năm tháng vui vẻ bên nhau.
– Mai mình đi biển được không?
– Mai luôn sao, kịp không vậy, còn đặt vé máy bay nữa chứ. Mà đi 1 ngày 1 đêm thôi sao anh?
– Không cần, gần Hà Nội cũng có biển mà. Anh cũng đặt phòng rồi, nghỉ một đêm là vừa. Mình thay đổi không khí cho em đỡ chán, nhé?
– Cũng được, mà chắc chỉ ngắm biển thôi chứ bắt đầu lạnh rồi mà.
– Nếu em muốn tắm biển cũng được thôi, miễn sao phải mặc những bộ bikini hở hang nhất để anh ngắm.
– ĐỒ DÊ XỒM. Anh mau về công ty đi, em còn phải làm việc.
—
Sáng hôm sau, Khang đánh thức Hạ Nghiên bằng một nụ hôn ngọt ngào, cô cựa quậy liếm đôi môi mình mà vui sướng. Ngày nào cũng quen được hưởng vị ngọt này nếu mai kia anh có đi công tác chắc cô cũng sẽ lẽo đẽo đi theo mất.
– Em sửa soạn đi, xong xuôi rồi mình lên đường nhé.
– Vâng!
Cửa phòng ngủ mở ra, màn trình diễn catwalk của Hạ Nghiên cùng với chiếc váy hoa hai dây ôm ngực, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng ngắn đi qua đi lại.
-“ Anh thấy thế nào?” Hạ Nghiên thích thú xoay bên trái, xoay bên phải. Đi về trước, lùi về sau.
Khang bật cười mà ngắm nhìn cô, chỉ cần cô cười mỗi ngày, anh đều cảm thấy cuộc sống này hạnh phúc quá rồi,
– Đẹp…Nhưng em không mặc gì vẫn là đẹp nhất.
– Anh không định đi àh, đi thôi nhanh lên, em xong xuôi hết rồi.
Đợt này, gió bắt đầu thổi mạnh hơn nên cô luôn phải để bên mình chiếc áo khoác mỏng, Khang thì đã có áo khoác gió bên cạnh rồi. Nếu tối có đi ngắm biển, chỉ cần khoác ngoài là được. Trời thì vẫn nắng, vẫn là cảnh trời yêu thích của Hạ Nghiên, cô dựa đầu vào cửa xe ngắm nhìn mãi cảnh đẹp này và hát lên những đoạn lời của yêu thích các bài hát khác nhau. Khang lái xe chăm chú, lâu lâu anh quay sang để ý tới Hạ Nghiên, sự trẻ trung, đáng yêu nhưng vẫn có nét quyến rũ đúng độ tuổi của cô khiến anh thật sự bị say đắm. Ngày nào cũng được nhìn cô mà vẫn chưa thấy đủ, mỗi ngày cô sẽ có những bộ cánh, màu son, kiểu tóc buộc khác nhau. Cô rất sợ mình bị già đi nên thi thoảng Hạ Nghiên lại hỏi anh xem mặt mình đã có nếp nhăn chưa, tóc mình có sợi bạc nào không…
– Mình dừng ở trạm dừng nghỉ đi, em muốn mua ít đồ ăn vặt.
– Tuân lệnh vợ yêu.
Hạ Nghiên rùng mình quay sang, cô chớp mắt mấy lần để nhìn rõ xem đây có phải người đàn ông của mình không. “ Vợ yêu” sao? Nghe thôi đã nổi da gà, lạnh toát sống lưng rồi.
Trạm dừng nghỉ cũng không đông người lắm, sau khi vệ sinh cá nhân xong Khang dẫn cô đi quanh trạm xem có món gì mua ăn dọc đường không. Hạ Nghiên chọn lấy hai chai nước, hai lon cafe và một gói bánh rồi tiếp tục lên đường. Sau hai tiếng rưỡi, anh và cô đã có mặt tại khu nghỉ dưỡng, nhận chìa khóa phòng xong hai người được nhân viên dẫn đến phòng. Dù ở có một đêm nhưng Khang đã chọn căn phòng riêng rất đẹp, xung quanh được trang trí cây cối cỏ hoa, nghe được cả tiếng chim hót và đặc biệt có một bể bơi riêng trong phòng.
– Đẹp quá, cảm ơn anh đã dẫn em đến đây.
– Sao lại cảm ơn, trách nhiệm của anh mà. Em vui là được.
-“ Thật biết nịnh nọt mà. Thưởng cho anh một nụ hôn.” Hạ Nghiên kiễng chân, chụt một cái vào má Khang khen thưởng.
Hai người ăn uống bữa trưa nhanh trong phòng, nghỉ ngơi xong cũng đến chiều. Khang chở Nghiên đi thăm quan mọi thứ ở đây, mua được rất nhiều đồ ăn khô và chút nước mắm đặc sản mang về làm quà cho gia đình. Chiếc xe cứ thế đi từ biển vào thành phố, rẽ qua những hàng quán nổi tiếng về hải sản, đồ ăn vỉa hè, mỗi chỗ ăn một chút mà no căng bụng. Cuối cùng, họ lại tìm một quán cafe có thể ngắm cảnh đường phố ngồi vào, ở đây bật những bản nhạc khá thịnh hành của giới trẻ, dù không nghe nhiều nhưng cô cũng thấy khá bắt tai.
-“ Tối mình đi dạo ở biển nhé, ở đó xung quanh đó cũng khá nhiều quán ngon.” Dù vừa ăn no nê xong, Hạ Nghiên vẫn phải đau đầu về lựa chọn ăn trong thành phố hay ăn ở khu vực biển, tiện thể ngắm nhìn biển vào buổi tối luôn.
– Cũng được, mình đi chơi quanh ở đây rồi về biển nhé. Em có muốn đi mua sắm gì không? Anh thấy có trung tâm thương mại gần đây.
– Vâng, vào đó xem có gì hay không. Em cũng không biết chơi ở đâu.
Hạ Nghiên dựa đầu vào vai Khang thư giãn, đường phố tuy không đông đúc như Hà Nội nhưng lâu lâu thay đổi không khí vẫn tốt hơn. Nếu có thời gian, cô cũng muốn đi du lịch dài ngày với anh. Loanh quanh trong thành phố cũng đến tối, cô mua được một số đồ hay ho trong trung tâm thương mại. Họ lại lái xe đưa nhau về với biển, buổi tối trời có vẻ nổi gió hơn, may cô mang đầy đủ áo khoác nên không lo sợ chút nữa đi dạo sẽ bị lạnh. Quán ăn tối mà Khang chọn là một quán cơm bình dân nhưng khá nổi tiếng, các món ăn ở đây cũng hấp dẫn. Do buổi chiều cô đã ăn hải sản nhiều rồi nên bữa tối Khang chọn cho cô vài món ăn nhẹ nhàng hơn. Bãi biển cuối tuần cũng đông nhưng không bằng những ngày lễ, mọi người ở các nơi đổ xô về đây càng nhộn nhịp hơn.
Muốn vào bãi biển phải để xe bên ngoài nên Khang đã gửi xe bên kia đường rồi nắm tay cô rảo bước trên cát, bên trong khu nghỉ cũng có bãi biển riêng nhưng cô lại thích đi dạo ở ngoài hơn. Tiếng sóng biển, người nói qua lại thật vui tai, mỗi lần không vui cô đều muốn được đi biển. Biển có thể cuốn trôi đi mọi buồn phiền của con người, chỉ để lại những gì vui vẻ và hạnh phúc nhất. Cô và anh đứng lại ngắm thủy triều lên, anh ôm cô từ phía sau thì thầm.
– Lạnh không em?
-“ Không đâu, anh ôm em rồi còn gì. Ấm lắm” Hạ Nghiên tinh nghịch trả lời Khang.
– Anh mong em sẽ luôn vui vẻ thế này. Đừng vì điều gì mà khiến bản thân mình phải tổn thương.
Hạ Nghiên quay lại nhìn anh, từ khi cô phát hiện ra tình cảm của Khang, cô đã không còn trốn chạy bất cứ điều gì nữa. Nếu đêm cô có mơ thấy ác mộng, cũng có người đàn ông này ở bên cạnh mình.
– Em lại mong anh sẽ ở bên cạnh em mãi.
Nói xong, cô đi thật nhanh lên phía trước, ngại ngùng mà chạy khỏi vòng tay ấy. Khang nhanh chóng đuổi theo, hai con người đuổi bắt trên cát như những đứa trẻ nô đùa quên tháng ngày.
…
Cả một ngày đi chơi đã thấm mệt, họ lái xe về khu nghỉ vào lúc trời đã tối hẳn. Khu nghỉ dưỡng vắng vẻ, đèn đường cũng không hẳn sáng quá, rất yên tĩnh. Đến chỗ đỗ xe, không hiểu vì sao mà dây an toàn của Hạ Nghiên bị kẹt lại. Khang đành vươn người sang để chỉnh, hạ thấp ghế về phía sau cho cô đỡ cảm thấy khó chịu và chật chội. Nhưng việc không ai ngờ tới là Hạ Nghiên hôm nay mặc váy, chiếc váy còn ôm ngực, khi ghế được ngả về sau cũng là lúc bầu ngực của cô càng hiện rõ hơn. Khang gỡ đoạn dây bị kẹt ở phần chốt cài, ngước lên định nói gì đó với Hạ Nghiên mà đập vào mắt là cơ thể đầy khiêu gợi kia. Dây an toàn tự động rút về phía trên, Hạ Nghiên từ từ ngồi thẳng dậy, tay nắm cửa chuẩn bị đẩy ra:
– Về phòng thôi em mệt quá.
– Nghiên à…Anh cảm thấy không ổn.
Hạ Nghiên vội vàng quay lại, khuôn mặt Khang có chút hồng hào hơn, mắt anh chăm chú nhìn cô không rời. Cô đưa tay lên kiểm tra trán nhưng không thấy có hiện tượng sốt nhưng má và tai anh rất đỏ.
– Anh sao vậy.
Khang nhìn xuống dưới đũng quần của mình, ánh mắt Hạ Nghiên cũng vì thế mà theo sau. Cô bịt miệng lại.
– Trời ơi, sao lại to ra vậy.
– Em ăn mặc như vậy, anh không cương lên mới là lạ đấy.
– “Sao khiến nó xẹp bây giờ.” Hạ Nghiên vừa nói, vừa chỉnh lại áo của mình, kéo phần ngực cao lên một chút.
-“ Chỉ có em mới giúp nó xẹp xuống thôi.” Khang ra hiệu cho cô cầm lấy con cặc đang căng cứng.
-“ Anh đừng lừa em, sóc lọ hay bú cu càng làm tăng ham muốn thôi đấy. Không được về phòng đi.” Hạ Nghiên lườm anh, cô thầm chửi anh là đồ lưu manh,
– Không lẽ em muốn anh đi ra trong bộ dạng này à? Giúp anh đi mà Nghiên. Một lần này thôi.
Hạ Nghiên khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không bằng lòng. Suy đi tính lại, cô lại nhìn cái vẻ khổ sở này mà ngậm ngùi quay gần sang phía đó. Cô từ từ cởi khuy quần ra, không an tâm lại ngước lên nhìn ngó xung quanh, may thay đèn không sáng và cũng không có ai đi qua. Trong xe cũng đã tắt đèn, giờ chỉ còn ánh sáng của bầu trời và chút đèn đường ngoài kia thôi.
Con cặc dựng thẳng tắp sau khi chiếc quần được kéo xuống dưới đùi. Ngón tay cô bắt đầu sóc sóc con cặc theo chiều từ dưới lên trên, hơi thở của Khang bắt đầu thay đổi, dường như anh đang nén lại để không thở hắt ra. Anh chỉnh cho chiếc ghế ngả xuống hết cỡ, nhìn từ hướng này, Hạ Nghiên như đang bú cặc cho anh vậy, anh lại liều lĩnh năn nỉ cô xem sao.
– Nghiên à, anh muốn em…
– Đừng có giở thói lưu manh nhé, em không làm, thế này đã chiều anh lắm rồi.
Khang với tay về phía lưng cô xoa xoa, thế nào mà dây áo ngực của Hạ Nghiêng bung ra, anh nhanh chóng rướn người nghiêng một chút để tay có thể nắn bóp được bầu vú của cô. Hạ Nghiên gầm lên.
– Không được, về phòng đi, ai đi qua nhìn thấy thì sao.
Anh vẫn không dừng lại, ngồi thẳng lên, luồn tay vào núm vú mà vê vê, Hạ Nghiên hừ một tiếng, cô thấy cơ thể mình lại bị dòng điện chạy qua, lồn tê dại đi một chút, đũng quần lót ẩm ướt khó chịu. Tay cô vẫn nắm lấy con cặc không rời, Khang đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng anh nhanh chóng nắm bắt nụ hôn này không để cho cô có thời gian cự tuyệt, đầu lưỡi anh xâm nhập vào miệng cô mà tìm kiếm nửa kia của mình, hai lưỡi quấn quýt lấy nhau một hồi, anh như rót mật vào tai cô, từng câu từng chữ nghe thôi đã thấy nứng rồi.
– Chiều chuộng anh nhé, Nghiên.
Khang rất giỏi thôi miên cô, lần nào cô nói không được cũng thành điều ngược lại, anh lại ngả xuống phía ghế, con cặc vẫn dựng thẳng đứng chào cờ, mời gọi Hạ Nghiên nựng nó, mút nó. Cô há miệng, ngậm lại nửa con cặc mà má đã hóp lại, Khang rên lên vì con cặc được ngậm chặt. Tay sóc, miệng bú nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đầu cặc đã rỉ chút nước trắng trong ra. Hạ Nghiên hạ dây váy xuống, cô rút nốt chiếc áo ngực không quai ra khỏi váy, cởi nốt chiếc quần lọt khe ra khỏi cơ thể. Cô trèo qua cần số, ngồi thẳng lên bụng dưới của Khang, anh cứ nhìn cô với vẻ mặt bất ngờ, không ngờ Hạ Nghiên có thể táo bạo đến như vậy. Hai người trao nhau nụ hôn mê đắm, bầu ngực ma sát trực tiếp với cơ thể khiến Khang không khỏi bấn loạn, anh muốn địt cô, ngay tại đây anh muốn nhìn thấy cô lên đỉnh.
Anh luồn xuống dưới, cầm con cặc di di vào khe lồn để kích thích chiếc lồn sản sinh ra nước nhờn, sau khi nước nhờn đã trào ra, cửa lồn bắt đầu mở rộng, anh liền đẩy con cặc vào lồn đã ngập đầy nước. Anh và Hạ Nghiên bắt đầu thở dốc, phần vì hồi hộp sợ có người đi ngang qua nên độ nóng trong xe lúc này càng tăng cao và cơn nứng cũng dâng trào. Khang cứ thế nắc từng phát vào cơ thể Hạ Nghiên, cô đang cố gắng dẫn đường cho con cặc tìm được đến điểm G của mình, hông cô uốn cong, mông cô nhô lên, Hạ Nghiên uốn người hòa theo nhịp dập của Khang mà lên xuống đầy quyến rũ.
Khang hơi đẩy người Hạ Nghiên lên, anh căn góc độ để tránh lúc nhấp đầu cô đập vào trần xe. Môi anh từ từ ngậm lấy núm vú đang cương tròn lên, anh mút bên trái rồi qua bên phải rồi vùi đầu vào khe ngực hít hà mùi dâm dục. Hai người như đang phát tiết lên nhau, lần ân ái này quả thật rất mới lạ, kích thích mọi giác quan của cả hai. Cứ thế hai người điên cuồng mà địt nhau, chiếc xe như đang rung chuyển theo mọi nhịp của đôi tình nhân.
– Em không chịu nổi mất.
– Phê quá…Nghiên à…Anh sướng quá.
Con cặc càng phang nhanh và mạnh hơn, từng nhát từng nhát khiến Hạ Nghiên điên cuồng rên lên, mồ hôi lấm tấm trên cơ thể của cả hai. Không biết đã trôi qua bao lâu, Hạ Nghiên bấu chặt lấy vai của Khang mà thở, cô xoay tròn hông mình để con cặc được khảo sát toàn bộ lồn, một lần, hai lần đến lần thứ ba Khang giữ chặt lấy hông cô, dập những phát cuối cùng thật mạnh rồi cả hai cùng co giật trên cơ thể của nhau.
– Hưaaaaaaaaaaa..Ưaaa
– Aaaaaaaa…Đừng…Ở bên trong em đi.
Hạ Nghiên ôm chặt lấy cơ thể đang toát mồ hôi, sự liều lĩnh của cả hai đã khiến cô được sướng một cách trọn vẹn nhất. Những dòng nước đang làm ướt hết da thịt, chảy xuống chiếc ghế đang đỡ cả hai con người dâm đãng. Cô và anh cứ thế nằm nghỉ ngơi trên cơ thể nhau cho đến khi nghe thấy tiếng bảo vệ đi tuần soi đèn qua…Hai người nép chặt vào nhau như kẻ tội phạm đang trốn chạy, nhìn nhau mà cười thành tiếng.
Đó quả thực là một buổi tối rất hạnh phúc, nếu như Khang không rủ cô đi chơi ở đây thì họ vẫn được nằm ôm nhau trên chiếc giường ở nhà, cùng nhau xem một bộ phim nào đó rồi ôm ấp nhau đi ngủ. Nhưng lúc này đây, họ lại được trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, để đến khi về phòng họ lại quấn quýt bên nhau không rời…