Đời sống tình dục của Hạ Nghiên - Chương 5
CHƯƠNG 5:
Mùa thu, tiết trời mang dư âm của nỗi buồn phảng phất cùng gió. Có khi nào vì thế nên gió thu luôn se se lạnh để những người cô đơn phải đi tìm kiếm lấy hơi ấm của riêng mình.
Phản chiếu ánh nắng vào căn nhà màu gỗ nổi bật với những tán lá xanh, nhìn thì đơn giản nhưng thiết kế lại khiến cho người ngoài nhìn vào rất đỗi ngưỡng mộ. Tường được bao bọc bởi đá như những ngôi nhà cổ bên Hàn Quốc. Trước khung cửa sắt, đôi trai gái bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông mang dáng vẻ mệt mỏi, dường như anh ta đang chờ đợi một điều gì đó từ người phụ nữ. Trái ngược hẳn với thân hình to lớn mạnh mẽ, khuôn mặt hiện rõ sự yếu đuối, bất lực. Dường như người phụ nữ đang cảm thấy khó chịu, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt tỏ vẻ không vui.
“ Tại sao em không trả lời tin nhắn của anh.”
Khang lặp lại từng từ một cách chậm rãi, anh chỉ cần cô giải thích, trả lời cho những khúc mắc trong lòng. Một ngày đã quá dài, Khang không thể chờ đợi thêm một phút giây nào khi nhìn thấy cô cười nói, bước xuống xe của người đàn ông khác. Anh đã chờ ở đây như bóng ma vô hình từ nửa đêm, lo lắng cho cô.
“ Hạ Nghiên…Đừng im lặng như vậy được không?”
Cô vẫn nhìn anh nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Nếu trả lời rằng “cô đã bị ngất, hiện tại cô rất mệt, anh có thể ôm cô được không?”, đó là điều không thể. Cô với anh chỉ ngủ với nhau có một đêm, hai bên đều không có tư cách gì để xen quá sâu hay biết quá nhiều về cuộc sống của nhau cả. Hạ Nghiên rút cánh tay đau nhức ra khỏi bàn tay của Khang, cô che đi vết sưng trên mu bàn tay đã bị cắm mũi tiêm truyền dịch. Cô nhìn đồng hồ lạnh lùng trả lời:
“ Giờ này, đáng lý ra anh phải ở công ty, không phải sao?”
“ Tôi trả lương cho anh không phải để anh dành thời gian đi giải quyết công việc riêng. Nếu không đủ trách nhiệm để đảm đương công việc, đến công ty viết giấy thôi việc đi.”
“ Anhhh…chỉ muốn biết tình hình của em thế nào nên đã đợi ở đây.”
“ Anh thấy đấy, tôi vẫn ổn. Hôm nay tôi không đến công ty, nên anh quay trở lại làm việc đi.” Hạ Nghiên lạnh lùng chối bỏ sự quan tâm của Khang.
Hạ Nghiên lục túi tìm chìa khóa, mở cánh cửa bước vào rồi khóa lại. Anh vẫn dõi theo bóng hình của Hạ Nghiên cho khi cô vào nhà. Cô không quay đầu lại nhìn anh lấy một lần, cứ thế bước đi bỏ mặc người đàn ông chân tay đang run như muốn ngã quỵ. Anh quay đầu bước đi, vài bước lại ngó nhìn, hi vọng Hạ Nghiên vì nhớ anh mà có thể chạy ra nhưng cô thật nhẫn tâm. Ngước lên nhìn bầu trời mùa thu, anh chợt nhớ tới câu thơ:
“Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy”
(trích thơ Nguyễn Đình Thi)
“ Đi thôi, đến công ty H&N ”. Anh mỉm cười nói với lái xe.
“ Vâng, thưa cậu chủ”.
……..
Đồng hồ điểm 10:30 sáng.
Công ty H&N vẫn hoạt động bình thường dù nữ chủ nhân hôm nay vắng mặt, ai nấy đều rất tập trung. Ở đây quy tụ những nhân tài đam mê thời trang, phòng ban phân bổ kĩ càng. Ngày mới thành lập, chỉ có những người đã từng học tập hoặc làm việc chung cùng Hạ Nghiên đồng ý xây dựng thương hiệu này, ai cũng sợ bị tổn thất, nếu dự án đổ bể họ lại mất rất nhiều thời gian tìm kiếm công việc mới. Vậy nên, Hạ Nghiên luôn trân trọng những đồng nghiệp kì cựu của mình. Vốn dĩ bố mẹ cô không thiếu tiền để cô ăn sung mặc sướng nhưng với tính cách thích tự do tự tại, cô đã đem toàn bộ tài sản, sự may mắn của mình đi đặt cược một phen. Kết quả như mọi người thấy rồi đấy, tài sản của cô giờ tăng đều mỗi ngày.
…..
Thang máy dừng lại ở tầng 3 – Phòng marketing
“ Ohhhh….Trai đẹp hôm nay cũng đi làm muộn cơ đấy, mặt trời mọc ở hướng Tây sao?, hehee!” .Chị Giang ngồi đối diện trêu chọc.
“ Em có chút chuyện riêng…”. Khang lễ phép trả lời.
Tiếng trưởng phòng xa xa nói vọng tới:
“ Hôm nay thôi nhé, lần sau đi muộn trừ lương đấy.”
Khang của mọi ngày rất vui vẻ niềm nở, luôn nở nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng đều của anh khiến các chị cùng phòng mê tít. Chị Giang đối diện khẽ nháy nháy mắt:
“ Thất tình à, mặt làm gì mà như mất sổ gạo vậy hay thiếu tiền đóng tiền nhà, cứ nói chị cho vay.”
“ Hahaa, em không có. Thiếu ngủ chút thôi, chiều về làm giấc mai lại khỏe như trâu ngay.” Khang ngước lên mỉm cười.
“ Có gì cần chị giúp cứ nói, đừng ngại, hehee”.
Mọi người tiếp tục tập trung làm việc, thời gian ngồi gõ máy, nghiên cứu tài liệu, làm báo cáo cũng đến cuối ngày…
…..
Mỗi lần Hạ Nghiên bước ra từ phòng tắm, cả căn phòng lẫn cơ thể cô toát ra một hương thơm rất đặc biệt, lượng nến thơm lẫn dầu thơm cô đốt trong nhà lên tới con số không thể nhớ được. Chứng mất ngủ khiến cô luôn phải sử dụng mọi biện pháp để cân bằng, giúp cô dễ dàng thả lòng cơ thể mà vào giấc. Tháo chiếc khăn tắm đang quấn quanh người, Hạ Nghiên chui vào chăn cuộn mình lại như một con ốc sên, làn da cô ma sát với vải mềm khiến cô thích thú.
“ Nhà là nhất…haha”.
Hạ Nghiên cọ da mặt, cơ thể lên toàn bộ chăn gối như đứa trẻ con nghịch ngợm. Ngủ nguyên ngày khiến cơ thể cô giảm bớt đi sự đau nhức, Hạ Nghiên thức dậy là lúc trời đã chuyển màu. Thời gian lười biếng lại sắp hết, một tuần bận rộn tiếp tục diễn ra sớm thôi.
RENG! RENG!
Điện thoại cô kêu lên!.
“ Ăn tối chưa? Cơ thể thế nào, đỡ mệt chứ. Nếu chưa ăn gì thì anh mang đồ ăn qua nhé.” Andy hỏi dồn dập.
“ Ăn rồi, đang chuẩn bị ngủ tiếp đây.”
“ Hay có muốn đi ra ngoài hít thở không khí không?”
“ Nooooo…Cơ thể của bổn cung đã được gột rửa sạch sẽ, không thể dính một tí bụi trần, nhà ngươi đừng rủ rê nữa.”
“ Sạch sẽ cỡ nào cũng không bằng để chính anh kiểm tra được, đôi mắt anh là kính viễn vọng có thể soi được cả lỗ chân lông…Haha”. Andy sung sướng đùa giỡn cô.
“ Ta sẽ xử ngươi tội nói nhiều…Đày vào lãnh cung 2 ngày.”. Hạ Nghiên gầm lên một tiếng.
“ Nghiên….Nghiênnnnnn”.
Hạ Nghiên chặn luôn messenger của Andy lại, bật cười HAHA.
….
RENG! RENG!
Một lần nữa điện thoại lại đổ chuông, màn hình hiện lên hai chữ “ NÔ TÌ “. Con Đam cuối cùng cũng nhớ đến cô. Mắt cô hiện lên ánh lửa muốn đốt cháy mọi thứ.
“ Bổn cung đang giận ngươi, không muốn tiếp chuyện.”
Hạ Nghiên giọng giận dỗi khó chịu.
“ Nô tì xin dùng hết tất cả sinh lực có trong cơ thể hầu hạ người, mong người bớt giận. Chỉ tại thằng Tây kia chơi dai quá nên nô tì mới không hề biết chuyện gì xảy ra, mãi đến chiều nay mới hiểu tình hình thì đã muộn. Ngàn lần xin lỗi Hạ Nghiên à.”
“ Ta thèm Cherry, mang đến đây trước khi ta đổi ý. “
“ Tuân lệnh”. Đam reo lên vui vẻ.
Hạ Nghiên thở dài, cuối cùng cũng thoát khỏi lũ bạn lắm lời, ngồi dậy choàng chiếc áo ngủ lụa, buộc vạt hình nơ. Bầu ngực cô lấp ló sau vạt áo nhìn thật khiêu gợi, đầu vú nhô lên lúc ẩn lúc hiện qua lớp lụa đắt tiền. Cô thích được thả rông khi ở nhà, sự bí bức của chiếc áo lót hay những chiếc quần ren lọt khe đều khiến cơ thể cô nặng nề.
Cô mở laptop kiểm tra hộp thư, các bản báo cáo kèm lời hỏi thăm sức khoẻ của nhân viên dành cho cô đã được gửi tới. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch, âm thanh của bàn tay kích chuột mỗi lúc một rõ hơn. Đầu tuần nghỉ làm kiểu gì cũng ăn trái đắng, giải quyết các vấn đề xảy ra ở nhà rất khó, những bộ trang phục được thiết kế cần cô duyệt trực tiếp. Ý tưởng mới trong bộ sưu tập, người mẫu ra sao cô cũng phải giải quyết hết.
—-
21:00
Cô chạm vào màn hình điện thoại.
“ Đã 9h tối rồi, con đĩ Đam nó lại chết dẫm ở đâu không biết? ”
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cô nhanh chóng chạy ra ngoài mở cửa.Quên rằng mình đang hớ hênh thế nào.
“ Làm cái mẹ gì mà lâu vậy, mày quên chìa khoá nhà tao à” .Hạ Nghiên vừa chạy vừa làu bàu.
RẦM! Cửa sắt mở ra..
Hạ Nghiên bị lực kéo mạnh ngã về đằng trước, mùi rượu nồng nặc làm cô chợt thấy buồn nôn. Cô hét lên:
“ Buông ra, làm cái trò gì vậy.” Tay cô nhanh chóng đẩy cơ thể to lớn kia ra.
“ Cứ thế này đi, để anh ôm em được không”. Khang thều thào cất tiếng ôm chặt cô.
Hạ Nghiên đứng im, tay cô ở giữa không trung tự do, không biết nên ôm anh hay không. Cô thật sự không hiểu vì lý do gì, người đàn ông này dạo gần đây lại xuất hiện trước mặt cô với tần suất nhiều đến thế…Khung cảnh hiện tại chỉ còn âm thanh của gió thổi hòa quyện cùng hơi thở của Khang như bản nhạc thì thầm vào tai cô.
——
Vài tiếng trước…
Một chiếc xe đen bóng bẩy đỗ vào cửa Lounge nằm ở trung tâm, dáng vẻ người đàn ông mệt mỏi bước xuống xe. Nhân viên nhanh chóng tiếp đón anh đi lên tầng, ngồi vào chiếc bàn đã đặt trước, mọi vật như làm nền cho người đàn ông đẹp ngang tác phẩm điêu khắc kia. Khang cầm ly rượu Whiskey lắc nhẹ, cảm nhận mùi hương thơm nồng, dốc hết một lần rồi liếm môi thưởng thức.
Hạ Nghiên cũng ngọt ngào và cay đắng như ly rượu này vậy. Lúc cô hôn anh, lưỡi hai người quyện vào nhau cùng lúc con cặc anh cũng căng phồng, giây phút cô rên rỉ khẽ gọi tên anh, mong muốn anh đưa cô lên “ đỉnh Vu Sơn”, đôi môi ấy cũng làm tâm trí anh nứng hơn. Khang ngồi ngắm quang cảnh thành phố từ trên cao nhưng trong đầu chỉ hiện lên khuôn mặt Hạ Nghiên. Đáng lẽ chiếc ghế đối diện được để dành riêng cho cô thì trước mắt anh lúc này là khoảng trống hụt hẫng nhất.
Thởi gian Khang đắm mình trong rượu, rất nhiều cô gái đến bắt chuyện, người làm ra vẻ tiểu thư ngây thơ, vài cô nàng khiêu gợi ve vãn cơ thể anh như muốn con cặc anh xuất đầu lộ diện. Nhưng mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh này, vòng ba săn chắc to tròn, đôi chân trắng muốt được giấu sau lớp váy ngắn bó sát. Khang ngẩng lên quan sát, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo đang nở nụ cười:
“ Anh đẹp trai, ngồi một mình không buồn sao.”
Giọng nàng ta rất ngọt, anh lắc lắc đầu mình cố nhìn kĩ hơn
“ Nghiênnnn…”
Tay anh dừng lại, viên đá trên tay rơi vào ly rượu tạo tiếng thành tiếng. Khang đứng dậy, loạng choạng tiến về đối phương, vươn ngón tay thon dài vuốt ve gò má, viền tai khiến nàng ta cười thích thú, cảm giác chiến thắng đám phụ nữ đằng kia càng dấy lên mạnh mẽ. Nàng ta thì thào:
“ Thích em rồi sao…”
Nàng ta với ngón tay điêu luyện lên cổ áo của Khang, dịch chuyển vào khe hở đang đập thẳng vào mắt, trầm trồ khen ngơi.
“ Rất phù hợp với em…Đêm nay, để em chiều chuộng anh nhé”
Khang mỉm cười, anh không nghĩ rằng Hạ Nghiên lại vì mình mà tìm được đến tận đây, toàn thân anh nóng bừng, Khang bất ngờ đặt lên gương mặt mờ ảo nụ hôn nồng cháy. Nàng ta như bắt được vàng, ôm cổ Khang siết mạnh, đưa lưỡi tìm kiếm đầu lưỡi người đàn ông này mà mút. Câu nói “ Tham thì thâm” của ông cha ta quả nhiên tiên tri được điều sắp xảy ra, Khang bắt đầu cảm thấy hương nước hoa trên người phụ nữ tỏa ra nồng nặc, không giống với mùi thảo mộc quanh quẩn bên cơ thể Hạ Nghiên. Khang đẩy cô ta, hét lớn:
“ Địt mẹ….CÚT”.
Nàng ta sợ hãi đứng dậy đi thẳng, tay che mặt để người khác không nhìn thấy rõ mặt, bước chân đảo nhanh sau tiếng xì xào xung quanh.
Ngồi phịch xuống ghế, tay Khang day day thái dương, cơn nhức đầu do rượu, cơ thể nóng bừng bừng làm anh muốn được gục vào bộ ngực của Hạ Nghiên thư giãn. Rút trong ví chiếc thẻ đen quyền lực, ngón tay vẫy vẫy ra lệnh cho nhân viên nhận thẻ thanh toán. Khang lảo đảo bước ra phía thang máy, gấp gáp ấn nút xuống, anh chống tay lên thành tường, bàn chân đập đập xuống sàn với nhịp phách sốt ruột. Bước lên chiếc xe đã chờ sẵn mình bên ngoài, anh giục tài xế:
“ Đến nhà Hạ Nghiên…Nhanh!”
——–
Đầu vú căng lên ma sát với cơ thể Khang làm Hạ Nghiên chột dạ, cô nhớ ra mình không mặc đồ lót, cổ áo hở gần hết bầu ngực trắng mơn mởn kia. Cô đẩy Khang thật mạnh, nhanh tay chỉnh lại chiếc áo khoác mỏng manh. Anh cố bấu víu lấy cánh tay Hạ Nghiên nhưng vai áo bị anh kéo lộ nguyên bầu ngực bên trái của cô. Hạ Nghiên gạt tay hét lên:
“ Anh điên à….”
Khang ngã xuống đất, cánh tay đập xuống nền gạch đau rát. Ngước lên nhìn Hạ Nghiên đang hoảng loạn chỉnh chỉnh vạt áo nhưng gió lại làm tà áo của cô bay nhẹ lên, từng mảng da thịt đẹp đẽ lấp ló trước mắt anh. Chiếc lồn hồng hào phập phồng không có gì che đậy khiến con cặc Khang nổi loạn. Anh chống tay đỡ cơ thể mình dậy, tiến đến vác Hạ Nghiên lên vai, thân thể Hạ Nghiên lơ lửng trên cao, cô sợ hãi vùng vẫy, đấm vào lưng anh.
“ Buông ra! Anh điên thật rồi, Khang…Bỏ tôi xuống..Aaa”
Luồn tay vào da mông vừa bước đi vừa xoa nhe. “ Bốp! Bốp!”- Anh đánh vào mông cô ra lệnh:
“Im mồm.”
Tiếng cửa ra vào bị đóng mạnh đến nỗi cả căn nhà như rung lên. Anh ném cô lên giường. Hạ Nghiên run rẩy trườn người về phía trên, áo choàng của cô xộc xệch, thân hình trắng nõn cứ thế lộ ra làm cô càng sợ hãi hơn khi trước mặt mình Khang đã đem chiếc áo sơ mi của anh vứt xuống sàn. Khang tiến lên giường, khóa chặt hai cổ tay Hạ Nghiên ép lên trên, rút chiếc dây nơ của cô ra, đầu vú nhô lên trước mắt anh khiến con cặc phía dưới cương lên to lớn. Bàn tay cứ thế lần mò bầu ngực mà bóp nắn, ve ve đầu vú, Khang liếm đỉnh chóp vú, xoay lưỡi một vòng xuống thành vú hồng hào mút mát.
Hạ Nghiên cảm nhận được dòng điện mạnh chạy vào người mình, cô rên lên. Khang hít hà mùi cơ thể cô, nghe thấy sự yếu đuối của Hạ Nghiên, anh như mất đi lý trí cởi bỏ toàn bộ hai lớp quần vướng víu. Khang tách hai chân cô ra, tham lam nuốt lấy mùi dâm dục ở lồn cô, tuy rằng hôm nay anh cảm thấy mép lồn đóng chặt hơn nhưng chiếc lưỡi vẫn thừa thắng xông lên. Anh định tiến đầu lưỡi vào trong nhưng chân cô đã đạp thẳng vào người anh đẩy ra.
“ Cút ngay! Đừng để tôi thấy ghê tởm anh.”
Anh cười nhếch mép, anh hận không thể trói cô vào. Khang dùng sức tiếp tục ép hai chân Hạ Nghiên ra ngoài quỳ lên, đưa ngón tay miết lấy hai cánh hoa như chiếc chìa khóa để hang ốc của cô mở cửa.
“ Không phải em rất dễ dãi với đàn ông à? Hạ Nghiên em nhớ không, nhớ em đã chảy đầy nước ra thế nào khi được anh địt chứ?”
Khang đưa hai ngón tay luồn vào cửa lồn, thọc vào sâu bên trong. Hạ Nghiên thét lên, hôm nay cơ thể cô muốn phản kháng với việc này, bên trong cô khô hạn, đau rát
“ Buông ra…Anh cút đi.”
Nước mắt cô rơi xuống, làn da hồng hào hơn, cô cựa quậy, dùng mọi sức lực của mình để kháng cự song Khang vẫn mạnh bạo. Ngón tay thọc ra rồi đâm sâu vào, dòng nước nhờn ít ỏi chảy ra nhưng vẫn khiến Hạ Nghiên đau đớn.
“ Đêm qua em địt nhau với ai…Nói đi”
Hạ Nghiên lớn tiếng cười:
“ Haha…Tôi địt với ai liên quan gì đến anh.”
“ Anh nghĩ anh là ai. Anh nghĩ chỉ duy nhất mình anh được địt với tôi sao. Tôi đủ tiền để trả cho những thằng muốn hầu hạ tôi nữa đấy.”
Đầu Khang như muốn nổ tung, anh đút thẳng con cặc vào cô, cắm thật mạnh vào chiếc lồn đang không hợp tác kia. Khang rút ra rồi dồn hết cơn tức giận đâm tiếp vào, mọi ngóc ngách của hang lồn bị con cặc chà lên bỏng rát. Anh lật úp cô xuống, tay ôm trọn cặp mông cô. Hạ Nghiên giãy giụa, muốn tìm cách thoát ra khỏi sự kìm hãm của Khang. Khang dùng sức rướn người đẩy con cu thẳng một đường mạnh bạo vào tử cung, Hạ Nghiên thét lên:
“ Aaaaa…Bỏ tôi ra.”
“ Tôi hỏi em lần nữa, đêm qua thằng nào đã địt em?”
Hạ Nghiên muốn đánh, mắng chửi hắn nhưng chẳng còn một chút sức lực nào, nước mắt rơi lã chã, cô chỉ biết hét lên, rên trong đau đớn khi mỗi lần con cặc dập vào màng tử cung. Đầu óc cô quay cuồng, lưng cong lên rồi hạ xuống, tay chân khua khoắng, cô vô vọng rơi vào trạng thái hoảng loạn. Những ảo ảnh lạ thường bắt đầu xuất hiện trong kí ức, cô không biết mình đang mơ hay thật, Hạ Nghiên vẫn nghe được tiếng gầm điên loạn của Khang đang dồn ép cô trả lời, đằng xa lại thấy tiếng nói chuyện của những người đàn ông mang giọng Pháp nói cười với nhau, khói thuốc nồng nặc tỏa ra khắp phòng.
Ở giữa căn phòng đó, cô nhìn thấy người con gái đang nói điều gì đó:
“ Nước!….Cho tôi nước…Nóng quá”
Cô gái như muốn cởi bỏ toàn bộ mọi thứ đang mặc trên người xuống. Xung quanh giường, những người đàn ông Pháp kia đang chiếu đèn, quay lại tấm thân đang uốn éo, cười hơ hớ với nhau. Không ai nhìn thấy Hạ Nghiên trong căn phòng nhưng cô cảm thấy hình như khuôn mặt này giống một ai đó mà cô biết, người con gái đó đang cố gắng thoát ra khỏi vòng vây của những kẻ biến thái.
Hạ Nghiên hét lên:
“ Dừng lại đi, ai đó cứu với…Ở đây có người bị bắt cóc”
“ Thả cô ấy ra, bọn chó chết…”
Cô chạy đến bên người con gái kia, ôm lấy thân thể sắp bị xâu xé bởi những con quái vật. Hạ Nghiên khóc trong sợ hãi, muốn bế người con gái kia đi mà không được. Tiếng khóc xé toang mọi hình ảnh trước mắt, bóng tối tiếp tục thả cô đến một góc nhỏ chỉ le lỏi chút ánh sáng. Cô cuộn mình vào một góc mà khóc, Hạ Nghiên cảm thấy mình muốn bỏ mặc sự sống này, quanh quẩn cô bắt đầu có tiếng khóc của những người khác. Xe cứu thương kêu inh ỏi, hình ảnh xe cáng đang đẩy một bệnh nhân cần cấp cứu vào trong. Một người đàn ông chạy phía sau bác sĩ, anh dừng lại trước cửa phòng cấp cứu nghe điện thoại:
“ Đã tìm được người thân của cô ấy chưa?”
“ Liên lạc được rồi ạ, họ sẽ đến bệnh viện bây giờ?”
Hạ Nghiên bịt chặt miệng lại, ngỡ ngàng không nói lên lời.
“ Khangg…Vì sao anh lại ở đây, người con gái kia là ai?”
Cô chạy theo sau cứ thế gọi, với lấy cánh tay anh nắm lấy nhưng không được, anh cứ thế đi thẳng ra ngoài. Ở đó có nhân viên cảnh sát đang thảo luận với anh điều gì đó mà cô nghe không rõ. Hạ Nghiên bất giác ôm đầu, cơn đau đầu khiến cô ngã xuống…
——–
Sáng sớm hôm sau,
“ Dậy rồi à, uống chút nước đi.”
“ Sao mày lại ở đây, tao đi ngủ lúc nào vậy…Aaaa, hôm qua…”
Hạ Nghiên hốt hoảng, cô nhớ rằng Khang hôm qua đã ở đây rồi cô đã nằm mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ. Sao sáng nay Đam lại có mặt đây, nghĩ đến đầu cô lại đau nhức. Cô bóp đầu, nhìn đồng hồ đã 5 giờ sáng.
“ Tao dậy chuẩn bị đi làm, mày ở đây bao giờ về nhớ đóng cửa.”
“ Hôm qua ngoài mày ra, mày có gặp ai ở nhà tao không?”
Hạ Nghiên hỏi Đam khiến cô bạn giật mình nhưng vẫn thản nhiên trả lời:
“ Ai là ai, mày bị mông du à hay đang chờ đợi người đàn ông nào xuất hiện, haha”
“ Con thần kinh…”
Cô bực bội đi vào phòng tắm, xả nước nóng rồi ngâm mình vào, dòng nước ấm làm toàn bộ mạch máu của cô giãn ra, những chỗ nhức mỏi cũng đã dần khỏe lại.
Làm mấy việc linh tinh xong cũng đến được công ty. Bốn, năm cuộc họp làm cô trở tay không kịp, một ngày không đi làm thôi mà đã đầu bù tóc rối rồi. Hôm nay bên nhân sự thông báo có người nghỉ việc, cần cô kí phê duyệt. Cầm đơn xin nghỉ việc lên đọc, Hạ Nghiên dừng lại ở tên người nhân viên. Cô cầm điện thoại lên:
“ Gọi cậu Khang qua đây đi”
“ Cậu Khang hôm nay đã xin nghỉ rồi ạ.”
Thư kí chưa kịp nói dứt câu, Hạ Nghiên đã dập máy. Cô mở điện thoại cá nhân ấn số, tiếng tút tút hồi lâu không có ai đáp lại, cô kiên nhẫn bấm thêm lần nữa. Đầu dây bắt đầu có tin hiệu nhưng im lặng.
“ Lý do nghỉ việc là gì.?”
“ …….”
“ Aloooo”
Hạ Nghiên giơ máy nhìn rồi áp vào tai, cô tưởng điện thoại hỏng nhưng không phải, là Khang không trả lời cô.
“ Anh đang ở đâu?”
“………Anh ở nhà.”
Cô xoay bút, tình thế này khiến cô không hiểu nổi mình, nhân viên nghỉ thôi mà, cô còn gọi điện thoại riêng cho anh ta hỏi thăm nữa. Thật hết thuốc chữa.
“ Tối nay anh đến công ty gặp tôi đi.” Hạ Nghiên mở lời.
“ Anh sẽ chủ động hẹn gặp em”
“ Nghiên à…Anh xin lỗi.”
Tút! Tút! Tút!…
Hạ Nghiên như đóng băng cơ thể, cô không biết rằng khi Khang gọi cô một chữ “ Nghiên” lại khiến con tim đập nhanh, toàn thân hồi hộp đến vậy. Nhưng vì sao anh phải xin lỗi cô??
Khang đã ngồi tại phòng làm việc cả đêm, anh giam mình lại, tự thấy bản thân đã làm một việc khiến cô đau đớn. Anh nhớ thương cô nhưng lại quên rằng cô đã từng chịu tổn thương nghiêm trọng cỡ nào. Vậy mà anh còn dùng bản tính ác quỷ của người đàn ông chà đạp lên cô một lần nữa. Nghe tiếng của cô trong điện thoại, anh càng nhớ cô hơn nhưng những việc đêm qua, làm sao anh có thể gặp Hạ Nghiên được đây…..