Đời May Mắn - Phần 93
– Ây da… Khi nảy tiếp thầy Đạt… Cô… không mặc áo ngực hả?! – Tôi tròn mắt buột miệng hỏi.
Cô Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên, chợt cười tủm tỉm ngực hơi ưỡn lên khiêu khích, nói:
– Không được sao?! Ai thèm ráng chịu…
– Hừ…
Tôi như bị máu nóng xông lên đầu, gầm gừ nhào lên đè ngửa cô Ngọc Nhi ra giường. Hai tay bóp nghiến lấy hai bầu vú tròn căng cho vung lên, nhằm ngay hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của cô mà há miệng nhai ngấu nghiến.
– Ui da… Đau… Ưm… Cô nói đùa mà… Cô mới cởi ra trên lầu thôi… Ôi… – Cô Ngọc Nhi hổn hển nài nỉ.
Tôi phì cười trên ngực cô. Sự thô bạo không giảm mà tiếp tục tăng lên. Cô Ngọc Nhi rên siết, ưỡn người cong lên dâng trọn hai bầu vú cho tôi tham lam cắn mút… Tôi thật sự say mê với hai khối thịt tuyệt đẹp này… Bốn tuần qua tôi cũng không ngờ chính mình cũng khao khát thèm muốn cô Ngọc Nhi như vậy. Tôi hôn, tôi ngậm, tôi mút, tôi nhay nhay thỏa thuê cho đến lúc hai đầu nhũ hoa cô đỏ ửng săng cứng. Tay tôi vuốt ve vùng bụng phẳng lì gọn gàng của cô Ngọc Nhi, rồi luồn vào mép quần lót.
– Ưm… Phong ơi…
Ôi chao! Âm hộ cô nhẵn nhụi lớp lông tơ phơn phớt đã sớm ướt đẫm dán chặt vào da… Những ngón tay tôi kẹp dọc hai mép thịt trơn nhẫy mà mơn trớn, vuốt ve… Cô Ngọc Nhi thở dốc, cặp đùi thon dài nõn nà vô thức mở rộng ra. Tay tôi day day thật nhanh, thật nhanh… làm cô ưỡn cong cả người há hốc sung sướng. Tôi vừa dừng lại, cô liền mềm nhũng bấu víu lấy người tôi nỉ non:
– Ưm… Phong ơi… yêu cô đi… Cô muốn… Ôi…
Tôi cũng gấp không chịu nổi. Cởi phăng quần áo ném ra giường, trần truồng nằm đè lên cơ thể cô. Dương vật tôi mười phút trước vừa xuất tinh một lần, bây giờ vẫn căng cứng như khúc củi đung đưa cọ quẹt giữa hai chân cô. Cô Ngọc Nhi hôn rít lấy môi tôi, tay tìm lấy dương vật tôi mà đưa vào âm hộ cô. Tôi thúc mạnh.
– Ưmmmm… Ôi…
– Ah…
Sướng chết người ah. Tôi ôm ghì lấy cơ thể cô Ngọc Nhi, hít hà sung sướng. Ôi! Lấp kín bên trong cô, bao nỗi nhớ nhung chợt thức tỉnh ùa về thật mãnh liệt. Đôi mắt xinh đẹp đê mê này, hai bầu vú tuyệt đẹp ửng đỏ này, và cặp đùi thon dài này luôn mở rộng chào đón tôi…
– Ưm… Phong ơi…
Tiếng kêu nỉ non khao khát của cô Ngọc Nhi làm trái tim tôi thổn thức. Hai mắt tôi nóng rang ươn ướt vì nhận ra bốn tuần qua mình thật ích kỷ. Tôi chỉ chăm chăm vào nỗi đau buồn của mình, không hề nghĩ đến người khác. Tôi đã dùng hành động xa lánh cô Ngọc Nhi, tự biện hộ rằng không muốn có lỗi với Vân Nhu, thật ra là tôi muốn trừng phạt cô, giày vò sự nhung nhớ của cô… Bắt cô chịu đựng chia sẻ nỗi đau của mình một cách vô lý. Tôi đã cư xử như một đứa con nít, làm rơi viên kẹo của mình thì giật lấy kẹo của người khác ném đi.
Tôi cúi người hôn lên vành tai cô, bờ má láng mịn và đôi môi ươn ướt khao khát… Nước mắt tôi chảy dài, rơi xuống mặt làm cô Ngọc Nhi ngạc nhiên sửng sốt.
– Em sao vậy?! Tại sao khóc?
Tôi cười, lau nước mắt trên mặt. Thật có chút xấu hổ… Đây là lần đầu tiên tôi khóc trong tình huống giữa trận đấu ah. Tôi gục đầu vào vai cô, hông bắt đầu nhịp nhàng chuyển động…
– Ư… Phong… Tại sao em khóc? – Cô Ngọc Nhi thở dốc, nhưng vẫn lo lắng hỏi.
– Em… em… mới nhận ra em nhớ cô thế nào… – Tôi ngậm vành tai cô, hổn hển nói khẽ.
Cô hơi ngạc nhiên sững người… Rồi hai cánh tay ôm choàng lấy lưng tôi, cặp đùi cũng siết lấy hông tôi thật chặt.
– Ư… Cô cũng nhớ… em lắm… Nhiều lần… cô không ngủ được… cô muốn xuống… lại sợ em… không thích… cô chỉ biết khóc một mình…
– Em xin lỗi…
Cô Ngọc Nhi lắc đầu, mái tóc thơm ngát dụi dụi vào mặt tôi. Tôi hít sâu một hơi, chống hai tay nhỏm người lên, hông bắt đầu thúc mạnh.
– Ôi… Ư… Phong… – Cô Ngọc Nhi bấu chặt hai cánh tay tôi, rên rỉ.
Sau khoảnh khắc thương cảm, tôi đã trở lại hừng hực khao khát. Tôi cầm hai chân cô khép lại, đặt sang một bên để cơ thể cô nghiêng lệch đi. Âm hộ cô như bị vặn lại, bóp chặt lấy dương vật tôi… Đặt tay lên bờ vai cô, tôi tiếp tục hì hục không ngừng nghỉ. Bờ mông bị tôi dập vào chan chát, âm hộ như mút chặt lấy dương vật tôi ra vào vang lên tiếng nhóp nhép liên tục.
– Ôi… ưm… Sao… như vậy… Ôi… – Cô Ngọc Nhi há hốc nhìn tôi, ánh mắt tê dại, lại có chút oán trách.
– Cô… sướng… không?! Ah… – Tôi vừa hỏi, vừa dập mạnh làm cơ thể cô cong lại từng hồi.
– Ôi… ưm… sướng… nhưng… nó… kỳ… lắm… Ôi…
– Không kỳ mà… ôi… chim cô… làm em sướng quá… Ah… – Tôi hít hà, tăng nhịp thật nhanh.
– Ôi… Phong ơi… cô sướngggg… ưm… – Cô Ngọc Nhi níu chặt tay tôi rên siết thật lớn, mái tóc dài đen óng xõa tung rũ rượi.
Không để cô Ngọc Nhi đạt cao trào sớm, tôi bất ngờ lùi người lại. Dương vật rời khỏi âm hộ cô mang theo thật nhiều nước… Ôi! Cô Ngọc Nhi của tôi dáng người thon thả lại như có cả hồ nước bên trong ah. Cô há hốc thở dốc, níu tay tôi ngồi dậy. Thấy tôi nằm ra giường, cô hiểu ý nhóm chân quỳ gối giở qua người tôi. Đón lấy dương vật tôi, đưa vào cửa mình, ngồi xuống…
– Ưm…
– Cô chống tay ra sau đi… Chống lên hai chân em… Ừ… Xa ra…
Nghe tôi hướng dẫn, cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Khi tay cô chống ngược ra sau đặt lên hai ống chân tôi, hai chân cô gấp lại quặp sát hông tôi không thể khép lại phơi bày hai mép âm hộ đỏ ửng ngậm chặt dương vật tôi…
– Trời ơi… Kiểu gì kỳ cục… như vậy… Cô không chịu đâu… – Cô Ngọc Nhi mặt đỏ như gấc chín, muốn nhỏm dậy.
– Cô như thế này rất đẹp nha… Chìu em đi, được không?! – Tôi nài nỉ, tay đỡ dưới lưng cô tạo nhịp.
– Ư… sao em đáng ghét như vậy chứ… Ôi… không được nhìn… chỗ đó… không được nhìn… Ôi…
Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng, thở dốc theo nhịp của tôi chuyển động vòng eo nhỏ… Mỗi nhịp cô ưỡn lên, trùng xuống… Dương vật tôi bị ép cong ra rồi chui sâu vào âm hộ cô… Cơn khao khát đẩy tốc độ cô tăng dần lên, cơ thể cô ngửa ra cong ỏng, đẩy hai bầu vú căng lên bóng lộn dưới ánh đèn trần… khêu gợi đến mức mũi tôi ê ê sụt sịt.
– Ôi… Ư… Đừng… nhìn… mà…
Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng, cơ thể ưỡn cong cong xiêu xiêu, u oán kêu lên. Ánh mắt tôi cứ dán chặt vào giữa hai chân mở rộng của cô, nơi tôi và cô đang dính chặt vào nhau ra vào sung sướng.
– Ah… Nó đẹp lắm mà…
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
Tôi đưa tay mân mê hai mép âm hộ cô. Những ngón tay mân mê hai mép thịt đỏ hồng ẩm ướt đang căng phồng không ngừng nuốt lấy dương vật tôi…
– Ôi… Phong ơi… ưm… – Cô Ngọc Nhi ngửa đầu, há hốc rên siết mãnh liệt.
Bên trong cô tuôn trào như vỡ đập, tưới ướt cả hai bìu dái tôi. Tôi ngồi dậy, tay đỡ dưới vòng của cô. Để cơ thể mềm oặt của cô ngã vào lòng mình… Cô thở hổn hển, hôn rít lấy môi tôi, thì thào:
– Ưm… Em ra đi… ra trong người cô đi… hôm nay cô an toàn…
Nghe cô nói, tôi sướng rơn người. Tôi ghì chặt lấy cơ thể cô, giữ dương vật mình sâu trong người cô, thả lỏng cho cơn sướng khoái của mình bùng nổ…
– Ah…
Dương vật tôi giật giật rồi ồ ạt xuất tinh. Cô Ngọc Nhi cũng ôm ghì lấy tôi, lim dim tận hưởng cảm giác ấm nóng hừng hực bên trong người. Tôi trao cho cô nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt… rồi để cơ thể mình kéo theo cô nằm xuống giường tận hưởng từng giây khoái lạc trôi qua chậm rãi…
– Phong… – Cô Ngọc Nhi gối đầu trên ngực tôi kêu khẽ.
– Em đây… – Tôi vuốt ve bờ vai mềm mại của cô.
Cô Ngọc Nhi lấy tay che gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như gấc chín, hỏi lí nhí:
– Cái kiểu lúc nãy… Nó… nó… Em… Em… thích… cô… dâm… như vậy sao?!
– Ha ha… – Tôi không kềm được phá ra cười.
– Không được cười… – Cô Ngọc Nhi đánh lên ngực tôi, gắt lên.
– Rồi không cười… Ha ha… Không cười…
Tôi hít sâu một hơi, gỡ bàn tay nhỏ nhắn trên mặt cô, gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt oán trách nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Dĩ nhiên là em thích rồi. Nhưng cái đó không gọi là… dâm… nha… Cảm giác giải thoát, phóng túng, hoang dại trước người mình yêu không bao giờ gọi là dâm đãng hết…
– Nhưng… – Cô Ngọc Nhi lại che mặt, lí nhí nói. – Cô có yêu em đâu…
– À… vậy thì trở lại định nghĩa của cô thôi… khà khà…
– Hứ… cô không chịu…
– Cũng không chịu?! Vậy thì yêu em đi nha…
– Sao khôn như vậy chứ?! Đáng ghét…
Chợt cô giật nảy mình, toan ngồi dậy thì tôi đã giữ lại.
– Tối nay ngủ đây với em đi… Chị Trâm ngủ say rồi…
Cô Ngọc Nhi hơi chần chừ, rồi áp mặt lên ngực tôi, khóe môi mỉm cười nhẹ nhắm mắt thiêm thiếp.
– Em quay lại được với Vân Nhu… Thật lòng cô rất vui. – Cô thì thầm. – Em đừng suy nghĩ gì đến xuất thân của Vân Nhu… Cô không để ý đến chuyện đó đâu.
Tôi trầm ngâm một chút lựa chọn lời có thể nói:
– Em còn nhiều chuyện chưa nói với cô… Nhưng một lúc nào đó, cô sẽ hiểu. Khi đó cô sẽ thoải mái tiếp nhận Vân Nhu…
Cô Ngọc Nhi im lặng khẽ gật đầu… Thấy cô thiếp đi, tôi rón rén bước ra tắt đèn. Trở lại giường, tôi vừa nằm xuống, cô Ngọc Nhi liền gối lên cánh tay tôi. Chỉ vài phút là hơi thở cô đã đều đều…
Đột nhiên, âm thanh ken két vang lên thật nhỏ từ ngoài cửa. Tôi hé mắt nhìn, phát hiện một thân hình trắng nõn nhanh như cắt nhảy vào, rồi đóng cửa phòng lại. Tôi ngã đầu ra, nén cười nhắm mắt lại vờ như đã ngủ… Vài giây sau, chiếc giường nhỏ tội nghiệp của tôi vang lên tiếng kẽo kẹt thật nhỏ, rồi một thân hình mềm mại chui rúc vào lòng tôi ôm cứng.
Trong bóng tối, tôi nhe răng cười không khép được miệng… Hai cánh tay nặng trĩu, hai bên người ép chặt cảm giác êm ái sướng không tả nổi… Cảm giác khoan khoái thỏa mãn làm cả người lâng lâng nhẹ bỗng muốn thiếp đi… Trong đầu chỉ lởn vởn một câu tự hỏi… Có nên đóng tiền nhà một lần trọn đời không nhỉ?!
Một giấc ngủ ngon… Tôi mơ mình như một trẻ sơ sinh được mẹ chặn cứng hai chiếc gối hai bên. Chật chội mà ấm áp êm ái không thể tả. Đang mơ màng say nồng khoan khoái đột nhiên một âm thanh ré lên inh ỏi…