Đời May Mắn - Phần 90
Tôi giật thót mình, sống lưng chạy một luồng hơi lạnh nhìn xuống Vân Nhu. Trong đầu tôi liền liên tưởng đến lời hứa mà Vân Nhu bắt buộc tôi phải thực hiện… Không tuyệt đường đối với ông ta ngay cả trong trường hợp tính mạng nàng bị uy hiếp. Đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao trong đầu nàng có ý nghĩ rằng lão ta muốn giết nàng?!
– Em… Em kể anh nghe được không?! Đã xảy ra chuyện gì trong bốn tuần qua?!
Vân Nhu ngồi dậy, lau nước mắt, rồi nhìn tôi nghiêm túc nói:
– Em không còn nhỏ nữa… Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa ba em và chị em cô Ngọc Nhi… Anh kể cho em, em sẽ kể chuyện đã xảy ra với em.
– Em…
Đối diện với ánh mắt kiên quyết của Vân Nhu, tôi thật sự bứt rứt khó chịu muốn điên người. Trước nguy cơ uy hiếp đến tính mạng, nàng lại dửng dưng đưa ra yêu cầu được biết một chuyện không liên quan đến mình. Cẩn thận suy xét mà nói, kể chuyện xấu của lão Công để Vân Nhu biết là một con dao hai lưỡi. Nàng biết để triệt để quay đầu và đề phòng tối đa những âm mưu hãm hại của họ… Chiều ngược lại, Vân Nhu sẽ thật sự kinh tởm chán ghét thậm chí phản ứng tiêu cực trước mặt cha con lão Công dẫn đến nhiều hệ lụy phía sau. Thật ra, tôi tin tưởng vào sự trưởng thành trong suy nghĩ của Vân Nhu… Mặc khác, tôi không thể không biết câu chuyện đã xảy ra với nàng. Sự kiện mà Vân Nhu suy luận có thể dẫn đến lão Công muốn giết nàng.
– Thôi được rồi… – Tôi trầm giọng nói. – Nhưng anh muốn em kể trước.
Vân Nhu gật gật đầu. Nàng im lặng một lúc bắt đầu nói, giọng nói rung rung có chút thấp thỏm lo lắng:
– Hơn tuần trước trường em có đợt khám sức khỏe định kỳ… Khi em đến Phòng Y tế nhận kết quả thì cô phụ trách nói Kết quả xét nghiệm máu của em thầy Hiệu trưởng đang giữ… Lúc đó em hoàn toàn không biết chuyện mình không phải là con ruột của ông ta. Em lên thẳng phòng Hiệu trưởng tìm ba… Dù sao trong trường cũng có vài thầy cô biết thân phận của em, nên không ngăn cản.
– Em bước qua phòng thư ký, đến trước cửa phòng Hiệu trưởng… Khi em chuẩn bị gõ cửa thì bên trong vang lên tiếng la hét giận dữ của ông ta và âm thanh đồ đạc bị ném vỡ… Em hoảng sợ vừa muốn quay người bỏ đi, thì cửa phòng bật mở. Ông ta vừa thấy em, ánh mắt đỏ bừng nhìn em chằm chằm… Chưa bao giờ em thấy ông ta giận dữ như vậy… – Vân Nhu còn run rẩy, co rút vào lòng tôi.
– Sau đó thì sao?!
– Sau đó, sau đó thì ông ta chợt biến đổi, còn cười hiền hòa xoa đầu em… Cho em vào phòng ngồi uống nước… Ông giải thích, có chuyện bực mình ở trường, còn nhìn nhầm em là thư ký. Sau đó, ông trả em Kết quả Xét nghiệm máu cho em…
– Nhóm máu của em là gì?! – Tôi buột miệng hỏi.
– Nhóm A – Vân Nhu nói nhỏ.
– Còn mẹ em?!
– Mẹ em có nhóm máu B… – Vân Nhu trầm giọng nói tiếp. – Lúc đó em rất khó hiểu, rồi cũng quên bẵng đi chuyện đó… Hai tuần sau khi mẹ nói ra chuyện em không phải con ruột của ông ta… Em liền liên tưởng đến chuyện đã xảy ra hôm đó. Em không muốn mẹ lo lắng nên không hỏi… Em lên trường lân la Phòng Y tế và tìm hiểu được… nhóm máu của thầy Hiệu trưởng là nhóm O.
Tôi buột miệng nói tiếp lời của Vân Nhu:
– Mẹ em nhóm B, ông ta nhóm O… còn em lại có nhóm máu A. Vậy không cần thử ADN cũng có thể khẳng định em không phải là con của ông ta.
– Phải… Bởi vậy em rất lo lắng… Không biết có nên nói cho mẹ nghe không…
– Sau ngày đó biểu hiện của ông ta trước mặt em thế nào?! – Tôi hỏi.
– Vẫn bình thường… – Vân Nhu nhíu mày nhớ lại, nói. – Không… Thậm chí còn có vẻ yêu thương em hơn… Ông ta còn kể cho em nghe chuyện lập di chúc để cho em phần lớn tài sản…
Tôi nắm chặt tay Vân Nhu, nhíu mày suy nghĩ… Sự việc này gần như có thể khẳng định lão Công biết Vân Nhu không phải là con ông ta. Nhưng vấn đề là biểu hiện khác thường của ông ta. Không những không tức giận, còn tỏ ra yêu thương Vân Nhu hơn bình thường… Lý do nào cho ông ta cư xử như vậy?! Ông ta đang theo đuổi mục đích gì?!
– Sau khi em biết chuyện đó… Em đã suy nghĩ rất nhiều… Em không tin ông ta sẽ ra tay hãm hại em. Nhưng em vẫn sợ… Anh không biết ánh mắt ông ta lúc đó nhìn em kinh khủng như thế nào đâu!
Vân Nhu rùng mình, nép sát vào người tôi. Tôi thở dài, nằm xuống giường đỡ nàng nằm lên cánh tay mình. Những vết thương sau lưng vẫn đau ê ẩm, nhưng không là gì với sự lo lắng bồn chồn trong lòng tôi lúc này.
– Tới phiên anh kể cho em nghe… – Vân Nhu thì thầm bên tai tôi.
Tôi im lặng trầm ngâm một lúc, rồi nói:
– Chuyện cô Ngọc Nhi… Dù anh không hứa với cô là không kể ra chuyện này. Nhưng anh hy vọng, sau khi em nghe không kể cho bất cứ ai khác, kể cả mẹ em.
– Em hiểu mà. – Vân Nhu gật đầu.
– Khi anh mới dọn đến nhà cô Ngọc Nhi được vài ngày… Một đêm, người anh kia của em đến nhà… Hai người tranh cãi với nhau, anh nghe được và hiểu ra một số chuyện… Ba năm trước, khi cô Ngọc Nhi và anh ta còn quan hệ tình cảm…
Tôi bắt đầu chậm rãi kể lại từng tình tiết câu chuyện nối tiếp nhau liên kết thành một chuỗi dài phác họa những ngày tháng đau đớn dằn vặt của cô Ngọc Nhi. Bàn tay Vân Nhu siết chặt tay tôi cứ lạnh dần đi, nàng co rút vào người tôi như muốn che giấu cảm xúc của chính mình. Từng lời, từng câu nói, từng tình tiết được tôi kể lại như một người đứng bên cạnh quan sát hành trình tủi nhục khổ sở của một người con gái xinh đẹp bạc phận. Bờ vai Vân Nhu run rẩy, nước mắt ướt vai áo tôi nhưng nàng vẫn kìm nén để cố nghe hết câu chuyện.
– Anh biết chị em cô Ngọc Nhi có ác cảm với em là không công bằng với em… Nhưng nếu em hiểu được câu chuyện, có lẽ em sẽ…
– Em không trách hai người họ đâu… – Vân Nhu vùi mặt vào ngực tôi nức nở. – Em chỉ đang hỏi ông trời tại sao lại cho em mang họ của một con người kinh tởm như vậy?! Tại sao em phải gọi một gã đàn ông không ra đàn ông, hèn mọn, nhu nhược là anh chứ?!
– Không, đừng dằn vặt mình. Hai kẻ đó không liên quan đến em… Em họ Trần thì sao chứ?! Ra đường biết bao nhiêu người cũng họ Trần mà. – Tôi tìm một cái lý do ngớ ngẩn, cố an ủi nàng.
Vân Nhu áp mặt lên ngực tôi, như lắng nghe trái tim tôi thổn thức cuộn trào vì nàng. Nàng thì thào yếu ớt:
– Em biết mình không liên quan. Nhưng chuyện em không phải là con ruột của ông ta… Em sợ cả đời này không bao giờ có thể nói ra được.
– Tại sao?! – Tôi buột miệng hỏi, chợt thấy mình ngu xuẩn.
– Vì thân phận của mẹ em trong giới kinh doanh không thấp… Vì danh tiếng dòng họ ngoại nhà em đã có từ bao đời nay… Cũng vì địa vị của người em gọi là ba bao nhiêu năm nay… Ngay cả khi ông ta biết sự thật, ông ta vẫn không nói ra… đủ biết ông ta xem trọng mặt mũi địa vị của mình như thế nào.
Tôi ôm bờ vai Vân Nhu, trầm ngâm suy nghĩ không nói gì. Nàng nói cũng đúng, nhưng tôi cho rằng chưa đủ. Lão Công dù muốn giữ mặt mũi, không làm to chuyện, nhưng ông ta không cần phải tiếp tục đóng vở kịch hiền hòa chăm sóc hai mẹ con Vân Nhu. Bên trong hành động kỳ lạ của ông ta dứt khoát còn một mục đích khác… Một mục đích to lớn vĩ đại đủ để ông ta gạt bỏ lòng tự tôn của bản thân mình.
Nhìn Vân Nhu nhắm mắt nằm trên ngực, hai hàng mi dài ẩm ướt dính bết vào nhau, lòng tôi dâng lên một nỗi yêu thương vô hạn. Nàng chợt mở mắt nhìn lên tôi, hỏi nhỏ:
– Nếu đêm nay em thật sự bị ba gã đàn ông kia cưỡng bức… Anh có còn yêu em không?!
Tôi sững sờ nhìn nàng… Hai bàn tay tôi chợt lạnh lẽo khi nghĩ đến điều kinh khủng đó. Vân Nhu vẻ mặt hơi đọng lại, ánh mắt có chút thất vọng hụt hẫng… Nàng nằm xuống ngực tôi, nói nhỏ:
– Anh không cần trả lời đâu. Em chỉ hỏi lung tung vậy thôi…
Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng. Tôi chợt nhận ra hơi lạnh đến từ tay mình, không phải của nàng. Giọng tôi khàn đặc, rung rung thì thào:
– Đêm nay… Nếu anh đến muộn… Anh chỉ nghĩ đến hai khả năng có thể xảy ra với em… Mà cả hai khả năng này, dù chỉ là nghĩ đến cũng làm lòng anh đau đớn không chịu nổi.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
– Nếu em thật sự muốn nghe suy nghĩ của anh… Anh sẽ nói… Nếu là tuyệt đường, chỉ được lựa chọn một trong hai… – Tôi siết chặt tay nàng, nghẹn ngào nói. – Anh thà để em chịu đựng sự giày vò thân xác bởi những kẻ kia…
– Không… Anh… Tại sao anh không chọn cho em chết đi… – Vân Nhu giày vò ngực áo tôi, nước mắt lăn dài trên mặt.
– Chết là hết… Sau cái chết không còn bất cứ giá trị gì tồn tại. – Tôi nhìn lên trần nhà, nước mắt vô thức trào ra. – Sự lựa chọn của anh dù tàn nhẫn… Nhưng ít ra sau đó anh còn có em… Em hiểu anh không?!
– Anh ơi… – Vân Nhu kêu lên đau đớn, vùi mặt vào ngực tôi khóc nức nở.
Tôi ôm ghì lấy nàng. Tôi cũng khóc nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc và may mắn. Ông trời đã không tuyệt đường sống của tôi, trả lại cho tôi tình yêu của mình.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web:
Sáng hôm sau, cả nhóm bốn đứa xuống ăn sáng tại Khách sạn. Dương Đông, Hạ Kỳ có lẽ đã trả phòng về từ đêm hôm qua.
Bốn đứa quanh quần bốn góc bàn vuông, nhìn nhau mà cười vui vẻ. Mắt đứa nào cũng có ngấn thâm quầng, hốc mắt hõm sâu hơn hôm qua… Nhưng lý do của hai cặp chúng đều khác nhau. Tôi và Vân Nhu đêm qua do khóc quá nhiều. Còn chị Vi và Phương thì cứ dùng đầu gối cũng nghĩ ra ah.
Phương sáng nay mặt mày hớn hở, cười không khép được miệng. Còn chị Vi thì bẽn lẽn, ánh mắt lúng liếng chốc chốc lại liếc nhìn Phương. Nhìn hai người vui vẻ, giờ phút này tôi lại hoàn toàn thoải mái tiếp nhận.
– Đã nói là Phong còn bị thương, em làm cái gì mà sáng nay nó ngáp ngắn ngáp dài như vậy ah… – Chị Vi ngồi cạnh Vân Nhu trêu chọc.
– Ư… Bọn em đêm qua rất ngoan nha… Chỉ ngủ thôi. – Vân Nhu nhoẻn miệng cười. – Nên hỏi là chị và anh Phương đó… Động phòng hoa chúc có vui không?!
– Động phòng gì chứ?! – Chị Vi đỏ mặt, gắt lên. – Bọn chị mỗi đứa một giường nghiêm chỉnh nha…
– Ha ha… Vậy nghiêm chỉnh được bao lâu?! – Tôi trêu hỏi.
– Mười phút… – Phương buột miệng khai báo.
– Anh này… – Chị Vi mặt đỏ ửng, gắt lên.
– Ha ha… – Phương bật cười vang.
– Ha ha… Thôi, thôi… Gái lớn lấy chồng… Mắc cỡ gì chứ… – Tôi làm ra vẻ ôn tồn gật gù, vuốt vuốt đầu chị Vi.
– Xì… Em nói như làm ba chị không bằng… – Chị Vi gạt ra, ngón tay điểm vào trán tôi nói.
– Em là em trai nha… quyền… đệ thế phụ… – Tôi chơi chữ, nửa chừng sửa lại. – Gả chị đi được không?!
– Vậy ah! Vậy sau này phải kêu anh Phương là anh, nghe chưa?!
– Ặc… Thôi, không gả nữa. Hai người chia tay đi… Chia tay gấp…
– Ha ha… Hi hi…