Đời May Mắn - Phần 87
Không phải lúc tranh cãi, Vân Nhu lấy ngay bộ đồ từ tay Hạ Kỳ… Có tôi, chị Vi và Hạ Kỳ che chắn, Vân Nhu vội mặc vào người… Tôi lúc này cũng sững người nhận ra có một sự nhầm lẫn nào đó trong việc này. Vân Nhu hôm nay mặc trên người một bộ Jumpsuit – áo liền quần, chỉ mở cúc trên cổ. Loại quần áo này khá bất tiện, nếu muốn đi vệ sinh nàng phải cởi từ phía trên rồi kéo toàn bộ xuống dưới đầu gối…
Tính Vân Nhu vốn thích sạch sẽ, có lẽ nàng đã cởi ra hết rồi treo móc lên cánh cửa… Sau đó, Hạ Kỳ có nhiệm vụ phải trông cửa, lại biến đâu mất hơn mười phút… Và khi ba gã đàn ông kia tiến vào toilet, bắt gặp Vân Nhu chỉ mặc trên người bộ đồ lót rối tinh rối mù tìm quần áo… Sự việc sau đó thì tôi đã chứng kiến. Điều làm tôi điên cuồng phẫn nộ nhất ngoài sự xâm phạm cơ thể của Vân Nhu, còn có một lý do khác… Nếu tôi đến trễ thêm vài giây nữa, có lẽ Vân Nhu đã thật sự nhảy xuống bờ đá kia.
Lúc này, trên nền đất tổng cộng sáu gã đàn ông nằm lăn lộn rên rỉ. Dương Đông rút điện thoại gọi chủ quán xuống đây để dàn xếp xử lý.
– Vi… Em có sao không?! – Phương lo lắng bước tới.
– Hừ, lo ăn nhậu cho sướng vào… Tôi sống chết thì liên quan gì đến anh… – Chị Vi hậm hực khoanh tay nói.
– Ây da… Bọn anh cũng mất thời gian tìm mãi mới ra chỗ này mà…
Phương gãi gãi đầu nhăn nhó. Bất ngờ, chị Vi chộp lấy tay Phương, lo lắng kêu lên:
– Tay anh… Trời ơi… Máu nhiều vậy…
– Không sao… té vào mấy viên gạch vỡ thôi mà…
– Máu nhiều như vậy còn nói không sao?! Làm sao bây giờ?!
Tôi cười cười nhìn Phương, nó đang sung sướng ra mặt vì được chị Vi lo lắng chăm sóc. Kể ra thì tôi là người mang thương tích trầm trọng nhất… Nhưng khi bị ném gạch, tôi đã đỡ lấy đầu, còn lại toàn bộ đều là những vết thương bầm dập trên lưng và mặt. Nếu có chảy máu cũng là rơm rớm, không ướt đẫm hoa lệ đẹp mắt như vết cắt của thằng Phương. Ây da, đến bây giờ còn đi ganh vết thương. Hay là bị ném gạch ngu cả người ah.
Chủ quán và một nhóm bảo vệ lúc này hấp tấp chạy đến. Vừa đến nơi, chưa nghe chúng tôi kể ra chuyện gì, ông ta liền ra lệnh cho đám bảo vệ trói 6 gã đàn ông kia lại, giải lên Cảnh sát khu vực. Nhóm người này có lẽ đã nhẵn mặt quậy phá ở đây.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơi khúm núm nhúng nhường bước đến xin lỗi chúng tôi rít. Thấy tay Phương còn chảy máu ròng ròng, ông ta sai người chạy đi lấy bông băng ngay lập tức.
– Đi tìm thằng Tám cho tôi ngay… Nó chết đâu rồi hả?!
Ông ra lệnh cho nhân viên, lại quay qua chúng tôi giải thích:
– Khu vực này đang sửa chữa, không tiếp khách, nhưng chúng tôi có cử một nhân viên bảo vệ trông coi… Chủ yếu là phòng ngừa khách say rượu vào đập phá cây kiểng.
Vài phút sau, một gã bảo vệ quần áo luộm thuộm vội vã chạy đến. Hắn đen nhẻm, tóc khét nắng vàng hoe… Nếu không có bộ quần áo bảo vệ cài nút xiêu vẹo trên người, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ hắn là một tên chăn trâu cấp Pro. Hắn nhìn quanh chúng tôi, hơi sững lại khi thấy Hạ Kỳ rồi lập tức nhìn sang nơi khác. Hạ Kỳ cũng lảng đi, đến bên cạnh an ủi Vân Nhu.
– Mày làm cái gì?! Tại sao bỏ chỗ này hả?! Mày đi đâu?! – Thấy vẻ mặt giận dữ của chủ quán, hắn liền co rút cả người.
– Tôi… Tôi… mắc toilet… đau bụng quá… Nên…
Hắn ấp úng, không dám nhìn chúng tôi, chỉ lén lén liếc Hạ Kỳ vài lần. Tất cả biểu hiện khác thường của hắn, không thoát khỏi mắt tôi.
Ông chủ quán chán nản, lau mồ hôi trán, quay qua chúng tôi:
– Vậy là do nhân viên của chúng tôi rời bỏ vị trí… Nếu không thì chuyện chọc ghẹo phụ nữ chắc chắn đã không xảy ra… Đây là lỗi của chúng tôi, rất mong các anh chị thông cảm, đừng báo cảnh sát làm gì… Bữa ăn tối bàn mình đêm nay, quán xin phép được mời anh chị.
– Hừ… – Dương Đông hậm hực không lên tiếng.
Phương đang được nhân viên quán băng bó bàn tay, quay qua nhìn tôi hỏi ý. Tôi xua xua tay, nói:
– Được rồi. Không có gì đâu. Ông cứ yên tâm đi…
Ông chủ quán thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi liền nói một câu khác làm ông ta khó hiểu.
– Tôi muốn nói chuyện với anh ta một chút. Có được không?! – Tôi chỉ tay vào gã bảo vệ còn co ro đứng kia.
– À… Vâng, được chứ! – Ông chủ quán hơi ngạc nhiên, cũng gật gật đầu.
Mọi người hơi ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bước đến trước mặt tên bảo vệ. Người hắn rất nhỏ, còn co rút lại nên chỉ cao ngang vai tôi. Hắn nhìn tôi hơi thấp thỏm, ánh mắt lo lắng lén nhìn về phía Hạ Kỳ…
– Sao?! Có sướng không?! – Tôi bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi.
– Ờ… mà… mà cái gì sướng?! – Gã gật đầu, vội lúng túng hỏi ngược lại.
– Đi ị đó… Tôi hỏi anh đi ị có sướng không?!
Tôi cười tủm tỉm hỏi, tay giơ lên để cho đám bạn sau lưng đừng lên tiếng ngăn trở mình. Đã có tiếng cười khúc khích của chị Vi và Vân Nhu. Tuyệt nhiên, Hạ Kỳ không cười một tiếng nào.
– À… Cũng có… – Hắn lúng túng gật gật đầu, lùi lại một bước.
– Vậy ah…
Tôi gật gật đầu, bất ngờ ra tay túm cổ áo hắn kéo sát vào người mình, đưa mũi hít hít… Hắn ú ớ, cố giãy ra vẫn không thoát được tay tôi.
“Phong… Em thật là… hết vui rồi… Bỏ người ta ra đi.” – Chị Vi cau có nói.
– Ha ha, Thám tử Phong có ngửi được mùi phân không vậy?! – Dương Đông bật cười ha hả.
– Có đó… mùi phân này rất quen nha…
Tôi dửng dưng bước qua Dương Đông, tay vẫn túm chặt tên bảo vệ kéo theo mình. Hắn cố níu lại, vẫn không thoát đành cố loạng choạng bước theo tôi. Chị Vi một lần nữa toan lên tiếng ngăn cản, thì Vân Nhu đã kéo chị lại. Nàng dường như nắm bắt được chuyện tôi muốn làm…
Trước ánh mắt ngạc của mọi người, tôi dúi tên bảo vệ vào người Dương Đông. Nó hơi bực mình, liền lùi lại… Nhìn tên bảo vệ đen nhẻm nhếch nhác này, chẳng ai muốn đụng chạm đến.
– Ngửi thử đi… – Tôi nói.
– Tao không… Mày muốn làm trò gì hả?! – Dương Đông cau có, nói.
– Ngửi đi, xem có mùi gì quen không?! – Tôi lặp lại một lần nữa.
Dương Đông nhíu mày, mím môi nhướng người đến một chút, hít hít. Cả người nó sững lại, hai hàng lông mày nhíu chặt như nghĩ đến chuyện gì.
“Là mùi nước hoa của em đó… Không cần suy đoán làm gì…” – Hạ Kỳ chợt bước ra, khoanh tay ung dung nói.
– Em… Em và hắn… – Dương Đông há hốc, miệng ú ớ mãi không nói nên lời.
Lúc này, đầu ông chủ quán đã vả đầy mồ hôi, rón rén xua xua đám nhân viên xung quanh nhẹ nhàng rời đi. Duy chỉ còn tên bảo vệ tên Tám còn co ro đứng chịu trận bên cạnh tôi.
Ánh mắt Hạ Kỳ đảo qua lại liên tục mấy lần… Không tìm được lý do chính đáng, cuối cùng mím môi, mặt cũng hơi đỏ lên nói:
– Ờ… Em cho hắn chơi em đó… Anh cũng biết em dâm mà… Có gì ghê gớm chứ?!
“Á…” – Chị Vi và Vân Nhu bưng kín miệng, không tin vào nổi tai mình.
– Mẹ… Kinh tởm…
Dương Đông nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, quay người hậm hực bỏ đi. Đi được vài bước, Đông quay lại rút cọc tiền ra… ném cả xuống đất vung vãi khắp nơi, gầm gừ nói:
– Cầm tiền tự thuê xe về… Phần còn lại coi như tôi trả tiền chơi cô mấy cái… Tôi thà trả tiền cho cô cảm giác còn đỡ hơn được ban phát miễn phí như thằng đó.
– Ha ha…
Hạ Kỳ bật cười, hai mắt đỏ hoe căm tức nhìn theo Dương Đông càng đi càng xa… Cô ta quay qua tên bảo vệ bên cạnh tôi, hất hàm nói:
– Nhặt hết đi… Hắn thưởng cho anh vì làm tôi thỏa mãn đó… Ha ha…
– Tôi… thật là… cho tôi… – Tên bảo vệ hai mắt sáng lên, ấp úng.
“LẤY HẾT ĐI… RỒI CÚT ĐI…” – Hạ Kỳ hét lên lanh lảnh, đưa tay lau đi giọt nước mắt trào ra.
Tên bảo vệ vui mừng hấp tấp chạy tới còn ngã nhào rồi lồm cồm nhặt từng tờ bạc xanh dồn nhét đầy hai túi quần. Vừa xong, hắn nhìn nhìn Hạ Kỳ một lần có hơi nuối tiếc, rồi cúi đầu chạy đi.