Đời May Mắn - Phần 85
Nhà hàng Làng Chài – Bến đá.
– Trời đất ơi… Cái gì mà lâu dữ vậy?!
Vừa bước đến bàn, bốn đứa chúng tôi đã nghe được tiếng than phiền của Hạ Kỳ. Vân Nhu mặt đỏ ửng, vội níu níu tay chị Vi để chị không nói ra nguyên nhân.
– Thôi, thôi. Không cần giải thích… Tôi hiểu rồi. Vân Nhu ăn bữa lỡ phải không?! – Hạ Kỳ cười tủm tỉm nói.
– Cái gì mà bữa lỡ chứ?! – Vân Nhu hơi chột dạ, mặt đỏ ửng ngồi xuống bàn.
– Giấu diếm gì chứ?! Da mặt bồ mỏng lắm nha… – Hạ Kỳ không buông tha. – Vừa nhìn là biết vừa làm chuyện rất… rất… rất thỏa mãn rồi… Hi hi…
– Kỳ à… Vô duyên quá đi… – Vân Nhu che kín mặt, gắt lên.
– Ha ha… – Dương Đông và Phương cười rộ lên.
– Hi hi… Anh Phong chăm Vân Nhu tốt quá… Em có chút ghen tị nha… – Hạ kỳ quay qua tôi trêu chọc.
Tôi cười cười vỗ vỗ bắp vai lực lưỡng của Dương Đông nói:
– Mày làm sao mà Hạ Kỳ đói kêu khóc chí choé kìa!?
– Ha ha… Nàng xạo đó… Tao mà cho ăn thì chỉ có van xin mới nghỉ thôi! – Dương Đông cười ha hả nói.
– Xì… Chỉ được cái mã to thôi… Đừng tinh tướng như thế. – Hạ Kỳ bĩu môi.
– Ha ha… Em hay lắm… Để tối nay xem anh trị tội em thế nào… – Dương Đông hơi ê mặt, gầm gừ.
– Ha ha… – Tôi bật cười, lắc đầu không có ý kiến.
Mọi người đều lục tục ngồi vào bàn. Bàn chúng tôi được kê sát bờ kè đá cao tám mét, ngăn cách bằng hàng rào song thép chắc chắn. Bên dưới sóng biển ì oạp vỗ lên những tảng đá lởm chởm đều đều như có tiết tấu rất đặc trưng của thiên nhiên. Phóng tầm nhìn ngang là biển chiều ửng đỏ xa xa chạy đến cuối chân trời… Dương Đông có vẻ đã tốn không ít công sức để tìm ra vị trí ngồi này.
Với chiếc bàn hình chữ nhật, mỗi bên ba ghế… Sáu người chúng tôi nữ một bên, nam một bên, mỗi cặp ngồi đối diện nhau. Tôi và Vân Nhu được ngồi sát bờ kè, vị trí đẹp nhất… Kế đến Phương và chị Vi. Sau cùng là Hạ Vy và Dương Đông, bên ngoài để tận tình gia chủ.
Vừa ngồi vào không lâu… Bồi bàn lần lượt mang lên các món hải sản thịnh soạn bày ra đầy kín mặt bàn. Một chai Ballantines 30 năm, ba ly đá uống rượu và không quên ba ly cocktails cho phụ nữ. Dương Đông rất mạnh tay ah.
– Đây đây… Thật hiếm khi có dịp gặp gỡ vui như vậy phải không?! Uống thoải mái một bữa đi…
Dương Đông lấy ly rượu sóng sánh vàng hổ phách vừa được người phục vụ rót, truyền qua cho Phương và tôi.
– Dzô đi… Dzô…
– Dzô… Cụng ly…
Sáu cái ly được nâng lên, chạm vào nhau leng keng bừng bừng khí thế… Vừa ăn vừa uống, một ly lại một ly… Bao nhiêu nghi ngờ, đắn đo đã sớm bị nhiệt huyết tuổi trẻ của tôi gạt bỏ mất. Vân Nhu cũng rất vui, nàng uống đến ly cocktails thứ ba hai gò má đã đỏ ửng thêm vào sắc chiều hoàng hôn nhuộm lên mặt nàng một sự kiều diễm làm tôi ngạt thở.
– Ơ kìa, có ai ngồi nhìn bạn gái đến mê say vậy không?!
Hạ Kỳ ngồi bên kia buông lời trêu chọc. Vân Nhu hơi ngượng, vẫn nhìn tôi với ánh mắt vui sướng hạnh phúc. Tôi cười xòa, nâng ly cụng với Phương và Dương Đông, nói:
– Bạn gái ai người đó nhìn… Em không hỏi sao Dương Đông không nhìn em?!
– Ư… Anh thấy người ta sửa lưng anh kìa… Mau thể hiện cái đi… – Hạ Kỳ nhéo tay Đông một cái.
Dương Đông vừa bóc vỏ cái càng cua xong, liền đưa tay nhét luôn vào miệng Hạ Kỳ.
– Đó… thể hiện vậy được chưa?!
– Anh này… – Hạ Kỳ liếc xéo Dương Đông, vừa nhai nhai bực mình.
– Ha ha… Hi hi… – Mọi người ôm bụng cười vang vọng cả bãi biển.
Bầu trời đêm phủ xuống, những ánh sao lấp lánh trên trời. Chai rượu đã vơi đi nhiều, nhóm nữ ba người cũng ngấm cocktails nói cười nhiều hơn. Vân Nhu quay qua nói nhỏ vào tai chị Vi, chị Vi lại nói với Hạ Kỳ… Thế là ba người dắt tay nhau cùng đứng lên.
– Thấy người ta đi đông vui quá… Hay là ba đứa mình cũng đi tè nha… – Dương Đông quay qua hỏi.
“Vô duyên”… Ba người nữ đã đi xa xa nói vọng lại.
– Ha ha… – Ba đứa cười phá lên.
Tôi, Phương và Dương Đông ngồi một lúc được mười phút thì chị Vi quay lại. Tôi hơi ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, vậy Vân Nhu và Hạ Kỳ đâu?! Không phải đi chung với chị sao?!
– Toilet nữ bên này bị kẹt… Hai đứa nhường chị vô trước… Không hiểu sao, chị ra lại không thấy hai đứa đâu?! – Chị Vi cũng nhìn quanh quất, nói.
Tôi hơi nhíu mày nhìn quanh. Nhà hàng này không đông khách, so với một quán Hải sản trung bình tối thứ Bảy ở Vũng Tàu còn có thể gọi là ế. Có lẽ do chủ mới vừa sang lại nên vài chỗ còn bừa bộn vài công trình nhỏ sửa chữa. Vân Nhu dù sao cũng không đi một mình, nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy lòng lo lắng một cách lạ thường. Nỗi lo lắng bất an này làm men rượu trong người tôi bay biến đi phần nào.
– Để em đi xem… – Tôi đứng lên nói với chị Vi.
– Ui chao, toilet nữ mày có vào được đâu mà xem… Nhiều khi hai người còn trang điểm, bôi son… – Dương Đông nói giọng lè nhè.
– Ờ… Chắc không có gì đâu… – Phương cũng hơi say, nói.
– Chị đi với em… – Chị Vi nói.
Tôi gật đầu không trả lời chị, dù sao chị Vi cũng đi qua một vòng cái nhà hàng này. Có chị tôi đỡ phải lớ ngớ tìm đường.