Đời May Mắn - Phần 83
14h50.
Dù gì cũng háo hức vì tâm lý đi chơi, chúng tôi kéo nhau xuống sớm… Vừa đến cửa lối ra hồ bơi đã nghe tiếng cười đùa lanh lảnh của Hạ Kỳ và Dương Đông. Hồ bơi khách sạn giờ này không có khách ngoài… Hạ Kỳ mặc một bộ bikini đỏ rực hai mảnh nhỏ xíu, vừa chạy quanh quanh hồ né tránh Dương Đông vồ chụp từ phía sau… Hai mảnh vải trên dưới che chắn cơ thể cô ta như bị chèn ép quá sức chịu đựng cứ chực bung ra bất cứ lúc nào…
– Á… Cứu mạng ah…
Hạ Kỳ thấy nhóm tôi liền lao đến, vừa kêu ré lên vừa chạy quanh quanh… Hai bầu vú căng tròn trắng nõn liên tục nhún nhảy như muốn xổ tung vào mặt tôi và Phương. Thằng Phương nhe răng nhìn lên trời, kìm nén cái nhéo đau điếng của chị Vi.
– Vô duyên…
Tôi lúc này cũng không khá hơn nó… Vân Nhu hậm hực nghiến răng truyền hết cơn tức giận vào mấy ngón tay nhỏ đang xoắn lại trên cánh tay tôi. Nhưng tôi không thấy đau, vì ánh mắt tôi đang dán chặt vào vùng da dưới gáy nõn nà của Hạ Kỳ tìm kiếm cái hình xăm nhỏ nhắn kia… Tôi thở dài nhận ra nơi đó lại bị những nút thắt của áo tắm che lên. Ây da, không lẽ phải cởi nó ra?!
– Á…
Hạ Kỳ bị Dương Đông bắt lấy, vác lên vai, cặp đùi trắng muốt giãy giãy liên tục làm miếng vải tam giác quần bơi cứ thun lại đội lên một khối u tròn tròn. Thật là con mẹ nó, muốn giết người ah… Tôi xoa xoa cái mũi ê ẩm sắp xuất huyết mà thầm than thở.
– Phi… Á…
Dương Đông như một con quái vật, vác cả Hạ Kỳ trên vai chạy huỳnh huỵch phóng lên lao xuống hồ… Nước bắt tung tóe.
– Trời ơi… Em sặc nước rồi nè… – Hạ Kỳ trồi lên mặt mũi đầy nước, vừa đánh Dương Đông, vừa gắt lên.
Nhìn qua bốn đứa tôi còn đứng như trời chồng chỗ cũ, cô ta kêu lên ngạc nhiên:
– Ơ kìa… Xuống bơi đi chứ…
Dương Đông cũng tươi cười nhìn tôi và Phương ngoắc ngoắc tay:
– Xuống bơi đua nào… Thằng nào thua đãi chầu hải sản tối nay. Thế nào?!
Phương nhếch mép cười, kéo Thuỳ Vi đến bên một cái ghế dài, nói:
– Chơi luôn… Mà chắc chỉ tao với mày hơn thua xem ai trả tiền thôi! Thằng Phong bơi giỏi lắm…
– Thiệt hả?! – Dương Đông ngạc nhiên hỏi. – Vậy để Phong đua với Hạ Kỳ đi… Hạ Kỳ là vô địch bơi nữ Hồng Nghĩa đó…
– Ặc… Thôi đi… Tao không bơi đâu…
Tôi vừa nói, đám bạn đều ngạc nhiên nhìn lên. Tôi quay qua nhìn Vân Nhu, kéo nàng đến một chiếc ghế có mái che ngồi xuống.
– Tao ngồi chơi với Vân Nhu được rồi… Tụi mày chơi đi… Dù sao hai đứa mày ai thua thì tao và Vân Nhu cũng được đãi hải sản mà phải không?! – Tôi vừa cười vừa nói.
– Á đù… Chơi kỳ vậy… – Dương Đông nhăn mặt.
– Sao anh không bơi?! – Vân Nhu níu tay tôi hỏi.
– Em không xuống, anh cũng không xuống…
– Sao anh nghĩ em không xuống?! – Nàng ngạc nhiên hỏi tiếp.
– Thì… Thì… – Tôi hơi ấp úng, không biết nói thế nào.
– Phì… Anh nghĩ em tự ti trước Hạ Kỳ sao?! Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu nhé…
Nhìn Vân Nhu có vẻ hơi không phục, đứng dậy cởi dây áo choàng… Tôi nén cười một mình. Dĩ nhiên hơn bất cứ ai trên thế gian này, tôi biết cơ thể Vân Nhu đẹp như thế nào… Nếu Vân Nhu xuống bơi, kẻ tự ti sẽ là Hạ Kỳ chứ không phải nàng. Nhưng tôi vẫn cố tình làm ra vẻ như vậy, để khích một đòn tâm lý ah. Nếu tôi là người xăm xăm đòi xuống bơi trước, nàng sẽ không chịu xuống cùng tôi hoặc ngồi trên bờ giận dỗi. Nhưng khi tôi tỏ ra e ngại cho Vân Nhu, hoàn toàn kích phát lòng đố kỵ của nàng lên.
Nhưng kế hoạch của tôi có chút sai rồi ah! Khi Vân Nhu cởi chiếc áo choàng, ném lên ghế… Tôi liền giật thót mình. Quỷ thần ơi! Vân Nhu vậy mà cũng mặc một bộ bikini màu vàng chói mắt… Kích thước những mảnh vải có phần lớn hơn, không quá phô bày như của Hạ Kỳ. Nhưng Vân Nhu không phải là Hạ Kỳ nha?! Nàng sở hữu hai bầu vú và cặp mông tôi phải xưng tụng là ‘thần thánh’. Vân Nhu nhìn đôi mắt đờ đẫn của tôi, chống nạnh, nhoẻ miệng cười. Da thịt trắng hồng mịn màng, từng đường cong uốn lượn của nàng như một pho tượng thần vệ nữ hiện ra trước mắt tôi. Tôi vô thức nuốt nước miếng đánh ực một cái… Lọt vào mắt Vân Nhu làm hai gò má nàng hơi ửng hồng lên, ánh mắt lại vui sướng toại nguyện.
– Ây da… Chết tui rồi… – Dương Đông từ dưới hồ, giả vờ che mắt lại, hô lớn. – Hèn gì Tuấn Phong không chịu xuống bơi… Thì ra là không muốn để báu vật xuất thế nha… Xấu tính lắm…
Tôi nhăn nhó cười khổ. Quả thật có chút trở tay không kịp nha. Vân Nhu ngượng đỏ mặt, bước nhanh qua phía chị Vi.
– Chị Vi… Xuống bơi với em…
– Chị… Chị không xuống đâu… – Chị Vi ấp úng, mặt đỏ lên gay gắt.
– Haizz… Giao chị Vi cho Vân Nhu nha. Anh bó tay rồi đó… – Phương thở dài, đứng lên làm vài động tác vặn vẹo người liền nhào xuống hồ.
– Hứ… Ham hố… – Chị Vi nhìn theo Phương, bĩu môi nói.
– Không có đâu… – Vân Nhu ngồi xuống bên cạnh nói. – Anh Phương vậy đó… Nhưng ngoài chị ra không có ai lọt vào mắt ảnh được đâu. Chả bù với anh Phong…
– Hắc hắc… Túm tụm lại là nói xấu tui nha…
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
Tôi mặc độc một chiếc quần short ngắn thong thả bước tới. Không nhìn về phía hồ bơi, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Kỳ đang nhìn về phía mình. Hắc hắc… Anh biết cơ thể mình có lực sát thương mãnh liệt với phụ nữ nha. Không cần lực lưỡng cơ bắp như Dương Đông, nhưng từng múi cơ trên cơ thể tôi đều gọn gàng rắn chắc như thép nguội… Tôi hít sâu một hơi, tay chống hông vặn vẹo làm vài động tác khởi động… Vươn vai ưỡn người một cái sảng khoái cho sáu múi cơ bụng nổi vồng lên, đũng quần cũng nhô lên nổi cộm… Tôi lơ đễnh lướt mắt ngang hồ bơi bắt gặp một gương mặt đỏ bừng vội vã quay đi… Hắc hắc… Xem ra đêm nay Dương Đông chịu khổ rồi nha.
Chợt nghĩ đến câu nói của thằng Phương lúc trưa… “Mày thì có gì hơn mấy chuyện đó…” Ây da… Anh lớn lên làm sao mà ra đường ai nhìn cũng thấy như một cái dương vật biết đi vậy nhỉ?! Haizz… Xem ra phải xây dựng lại hình tượng thôi… Tôi như quả bóng xì hơi khép nép ngồi xuống ghế cạnh Vân Nhu.
– Phì… Em ngồn ngộn thế này… Có thả Phong đi đâu, nó cũng quay lại với em thôi. – Chị Vi cười tủm tỉm trêu chọc.
– Chị này… – Vân Nhu đỏ mặt, đánh dỗi chị Vi.
– Chị nói cứ như là chị không bằng người ta ah… Do thằng Phương nó chưa biết thôi… Em thì… chẹp chẹp… hay mơ về chị lắm đó… – Tôi vừa nhìn chị Vi, vừa ra vẻ gian tà nuốt nước miếng ừng ực.
– Vô duyên quá… Còn dám nói như vậy trước mặt Vân Nhu… – Chị Vi mặt liền đỏ ửng, gắt lên.
– Hi hi… Anh Phong nói em nghe hết rồi… Ảnh còn hay khen chị rất hấp dẫn nha… – Vân Nhu lén nháy mắt với tôi.
– Phì… Còn dám kể ra…
Chị Vi hơi ngượng đánh yêu lên mặt tôi một cái. Nhưng ánh mắt chị nhìn về phía hồ bơi liền tràn ngập tự tin… Chị đứng lên cởi áo choàng, ném qua một bên, nắm tay Vân Nhu thong thả bước ra hồ. Lúc này Phương cũng nghệt mặt ra, ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên cơ thể chị Vi. Tôi cũng hơi thất thần nhìn theo chị Vi… Ra là chị rất đẹp nha. Không hút hồn như Vân Nhu hay khêu gợi như Hạ Kỳ… Nhưng cơ thể chị rất cân xứng, mềm mại nữ tính.
Phương sướng đến mặt mày đỏ bừng, bơi đến bên cạnh mép hồ, đưa tay đón chị Vi xuống. Chị hơi ngượng, nhưng thấy ánh mắt mê đắm của Phương liền vui vẻ đưa tay cho nó.
– Ái…
Vân Nhu vừa trầm mình xuống nước còn ngơ ngác nhìn quanh thì tôi như một con rái cá lướt tới ôm gọn quanh người nàng.
– Anh này… Làm em giật mình đó…
– Khà khà…
Tôi vuốt nước trên mặt, muốn chồm lên hôn Vân Nhu một cái, mặt nàng liền đỏ ửng né tránh, gắt lên:
– Không được như vậy… Bạn bè không à… Anh nghiêm chỉnh chút đi…
– Ôi… Anh có chút không nhịn được rồi… – Tôi vòng tay vuốt ve bờ eo mềm mại của Vân Nhu, xuýt xoa nuối tiếc. – Tối nay lại phải ngủ chung với thằng Phương… thật là khổ lắm ah…
– Thì… Thì… Đâu cần phải tối… Lát về… Em cho chị Vi tắm trước… Chờ anh… Được không?! – Vân Nhu mặt đỏ ửng, nói nhỏ.
Ngay lúc này, làn nước sau lưng tôi xao động một chút, nhưng lời hứa hẹn của Vân Nhu làm tôi lâng lâng không còn chú ý gì xung quanh… Đến lúc một giọng nói yểu điệu vang lên sau lưng tôi, hai đứa mới giật thót mình.
– Nhớ đợi Kỳ Kỳ tắm chung nha… Hi hi…
Hạ Kỳ áp sát lưng tôi, gương mặt xinh đẹp ướt đẫm đầy ma mị… Dưới mặt nước, hai bầu vú còn cố ý cọ cọ vào cánh tay tôi. Mẹ ơi, cuối tuần này làm cái gì đi đâu cũng gặp dâm nữ ah. Sự mềm mại co giãn mê người từ cánh tay truyền đến não bộ làm khúc thịt trong quần thức tỉnh ngọ nguậy, nổi cộm lên.
– Hạ Kỳ… Bạn làm gì vậy?!
Vân Nhu nhíu mày khó chịu, kéo tôi sát lại bên mình. Tôi còn chưa kịp đề phòng thì khối u giữa quần đã chọc vào bụng nàng. Vân Nhu mím môi nhìn lên tôi hậm hực không vui.
– Ây da, làm gì căng thẳng như vậy chứ?! Mình có ăn mất anh Phong đâu… Hì hì… – Hạ Kỳ cười híp mắt khoái chí đã chọc tức được Vân Nhu.
– Bạn đùa giỡn như vậy… không sợ anh Đông biết sẽ buồn sao?! – Vân Nhu hậm hực kéo tôi sang bên cạnh nàng, còn cố tình bước lên như che chắn bảo vệ tôi.
“Ha ha… Không buồn… Khẳng định là không buồn nha…” – Không ngờ Dương Đông lúc này lại sau lưng hai đứa tôi, trên mép hồ thong thả bước tới.
Không đợi tôi đặt câu hỏi, thân hình to lớn của nó chợt nhúng một cái, rơi tõm xuống hồ ngay cạnh Hạ Kỳ. Dương Đông cười khà khà, bàn tay ngang nhiên choàng qua ngực Hạ Kỳ còn mân mê nhẹ nhẹ. Nhìn cử chỉ thân mật thái quá của hai người, Vân Nhu ngượng đỏ mặt, quay đi tránh ra sau lưng tôi. Dương Đông thấy vẻ ngượng ngùng của Vân Nhu, càng cười híp cả mắt đến mặt cũng đỏ lên. Nó quay qua tôi che miệng nói nhỏ:
– Tao bàn với mày thế này… Hay là tối nay… Hạ kỳ qua với mày… Còn Vân Nhu…
Lời Dương Đông chưa nói xong đã tắt nghẽn vì bàn tay cứng như sắt của tôi đã bóp nghẹn cổ họng của nó. Ánh mắt tôi tóe lửa nhìn chằm chằm vào nó, gằn giọng rõ từng chữ:
– Mày còn nhắc lại chuyện này tao lột da mày… Vân Nhu của tao không phải món hàng trao đổi.
– Hừ… – Vân Nhu phía sau hừ lạnh giận dữ.
– Ặc… Nói đùa thôi… Hai người làm gì dữ vậy… Ha ha… – Dương Đông hơi ngượng mặt đỏ bừng, gạt bàn tay tôi ra, cười giả lả.
– Hứ… Em cũng không phải món hàng cho anh trao đổi đâu… – Hạ Kỳ làm ra vẻ hậm hực với Dương Đông, nhưng ánh mắt lại cứ lúng liếng nhìn sang tôi.
– Vân Nhu… Anh Đông đùa thôi. Đừng hiểu lầm nha. – Hạ Kỳ vừa nói vừa nhoài người bơi về phía Vân Nhu.
Khi tấm lưng thon thả trắng nuột kia lướt ngang qua giữa tôi và Dương Đông, tôi khẽ cúi xuống liền thấy dưới sợi dây áo cổ lệch lộ ra một hình xăm nhỏ… Đúng là hình cỏ ba lá ☘. Tôi thầm thở dài cảm thán.
– Haizz… Xin lỗi bạn hiền… – Dương Đông khoác vai tôi kéo tách ra khỏi hai người nữ, nói. – Tao thật sự bậy bạ quá. Nhưng… nếu xét về góc độ đàn ông, mày cũng không thể trách người khác tán dương bạn gái mày đẹp, đúng không?!
– Phì… Tán dương là ý nghĩa khác… – Tôi đẩy cánh tay nặng trịch của nó ra khỏi vai mình, còn hậm hực bắt bẻ. – Mày là…
– Rồi… Rồi… Là tao sai… Tao xin lỗi rồi. Mẹ, anh em mới gặp tao cũng thấy rất hợp tính với mày… Tao không muốn vì chuyện đàn bà làm ảnh hưởng quan hệ anh em mình.
Dương Đông hơi quay lại nhìn về phía Hạ Kỳ và Vân Nhu sau lưng, lại che tay nói nhỏ:
– Thật sự, Hạ Kỳ và tao cũng đi chơi vui vẻ thôi. Không nghiêm túc như mày với Vân Nhu đâu… Nên tối nay… À mà thôi. Tối nay có Vân Nhu bên mày không ổn lắm… Khi nào về Sài Gòn rảnh gọi tao… Tao hẹn Hạ Kỳ tiếp mày một đêm… Hắc hắc… Còn muốn tay ba cho nó xung thì anh chiều luôn.
Tôi sững người quay qua nhìn Dương Đông, nó nhe răng cười hềnh hệch còn nhúng vai ra vẻ vô tư. Mẹ ơi, thật sự là… không có lời nào để nói nha. Tôi đang nói chuyện với học sinh tiêu biểu khối 12 của một trường cấp ba hàng đầu thành phố sao?! Tôi còn ngỡ mình vừa gia nhập một Hội kín Swing Club nào đó chứ!
Nhìn vẻ mặt dửng dưng như đang nói một việc hiển nhiên thường ngày của Dương Đông, tôi chợt cảm thấy Hồng Nghĩa dường như là ổ nhục dục đầy cám dỗ lại dơ bẩn kinh hồn. Nghĩ đến Vân Nhu đang học ở đó, lòng tôi chợt nao nao lo lắng.