Đời May Mắn - Phần 81
11h45 Khách sạn sạn Pullman Vũng Tàu.
Chiếc xe thể thao siêu bảnh chọe có khả năng tăng tốc từ 0 – 100 km/h trong 3, 7 giây, lại mất hơn 3 tiếng đồng hồ mới đưa được chúng tôi đến Vũng Tàu. Quá nản cho đội thằng Phương, tôi và Vân Nhu chỉ cười tủm tỉm không biết nói gì hơn.
Bốn đứa tôi lấy phòng xong, không lên phòng ngay mà đi ăn trưa. Dù sao cũng đến giờ trưa rồi, ngoài trời thì nắng, bốn đứa ăn luôn trong nhà hàng của khách sạn. Một bữa trưa đơn giản, vài miếng bánh mì sandwich kẹp phô mai, mì Spaghetti, salad mayonnaise… vừa đủ lấp đầy bốn cái bụng trống rỗng.
Bốn đứa nói cười rôm rả bước ra khỏi nhà hàng… Phương chợt chững lại nhìn về phía xa xa dưới hàng me mát rượi của bãi xe… Trước bảng ‘Smoking Area’, một cặp nam nữ ăn mặc thời trang vừa đứng hút thuốc vừa chuyện trò vui vẻ.
– Gặp người quen rồi… – Phương quay qua tôi cười nói.
– Ai vậy?! – Tôi hỏi.
– Kẻ mà chúng ta sẽ gặp ở trận chung kết… Nó tên là Dương Đông, đội trưởng đội bóng Hồng Nghĩa. – Phương chắt lưỡi, nói thêm. – Dĩ nhiên là… nếu chúng ta vào đến chung kết.
Hai mắt tôi nheo lại nhìn về phía người thanh niên tên Dương Đông kia. Hắn rất cao, có thể con trên tôi và Phương. Nước da màu cổ đồng ngầm chứa lực lượng bùng nổ mạnh mẽ. Lúc tôi nhìn sang cô gái bên cạnh anh ta, hai mắt tôi vô thức khép lại thành một đường thẳng:
– Còn cô gái kia là ai?! – Tôi buột miệng hỏi.
– Làm sao tao biết được! – Phương chưng hửng, nói.
– Bạn đó là Hạ Kỳ, hotgirl Hồng Nghĩa đó nha! Cũng là bạn cùng trường với em, đội trưởng đội cổ vũ… có muốn em giới thiệu không hả?! – Vân Nhu gối cằm lên vai tôi nói, dù nàng tươi cười nhưng tôi vẫn cảm nhận được nồng độ men chua trong không khí tăng cao đột biến.
– Ha ha… Bạn học em thì trước sau gì cũng biết… Không cần giới thiệu… Không cần nha… – Tôi bật cười, liền ăn một cái nguých chua loét của Vân Nhu.
– Hừ… Để chị trông chừng nó giúp em…
Nghe chị Vi bên cạnh cũng tuyên bố đồng minh với Vân Nhu tôi nhăn nhó cười khổ. Tôi thật sự lăng nhăng như vậy sao?! Tôi vốn là… à mà thôi. Tôi hỏi đến Hạ Kỳ vì có lý do riêng của mình.
– Dương Đông… – Phương lên tiếng gọi.
Dương Đông quay lại, nhìn thấy Phương liền ha hả bước tới:
– Ha ha… Trái đất thật tròn ah… Xem tôi gặp ai ở đây! Đại ca Phương của Phương Nam đây mà…
– Ơ… kìa… Vân Nhu… Trời ơi…
Hạ Kỳ vừa thấy Vân Nhu liền reo lên, chạy ào tới nắm chặt tay nàng. Hai người dường còn thân với nhau hơn tôi tưởng tượng.
– Mình với anh Đông đang lo ngày hôm nay có hai đứa chán muốn chết đây! Giờ tự nhiên không hẹn lại gặp Vân Nhu với mấy anh chị… Thật vui quá đi mất! – Hạ Kỳ có vẻ rất hoạt bát vui vẻ, miệng nói huyên thuyên.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
Tôi nhìn Hạ Kỳ. Cô ta rất đẹp, mặc trên người bộ váy thun dài mỏng ôm sát phô bày từng đường cong hừng hực của cơ thể. Một nét đẹp rực rỡ như kiểu Thanh Thuỷ, nhưng lại mang tính gợi dục hơn khá nhiều. Nhưng đó hoàn toàn không phải lý do tôi quan sát Hạ Kỳ… Tôi nhìn cô ta vì nét mặt cô ta rất quen. Rất giống với cô gái có thân hình tuyệt đẹp trong một video mà tôi có được từ gã Tùng. Video đó quay từ một vị trí hơi lệch trung tâm, nên không thấy rõ lắm gương mặt của nhân vật nữ không thấy rõ lắm… Chỉ có một chi tiết là có thể phân biệt được… Cô gái đó có một hình xăm cỏ ba lá sau cổ. Nhưng chiếc váy Hạ Kỳ đang mặc lúc này, tôi vô phương xác minh được chuyện đó.
Ba đoạn video của gã Tùng trong tay tôi có lẽ chỉ là một phần nhỏ của bộ sưu tập của gã… Tôi đã xác minh được một người trong số đó là mẹ của Thuỳ Dương. Còn lại khả năng khá lớn là cô gái bằng xương bằng thịt ngay lúc này đang đứng trước mặt mình. Chỉ thoáng nghĩ đến cảnh tượng cô gái xinh đẹp trẻ trung như thế này lại rũ rượi rên rỉ khi lão Công hì hục thúc dương vật vào cặp mông tròn trịa… Máu nóng tôi liền dồn lên mặt.
Hạ Kỳ nhìn lướt qua liền bắt gặp ánh mắt khác thường của tôi, cô ta nghiêng nghiêng đầu nhìn lại tôi miệng cười tủm tỉm ra vẻ rất thú vị… Mẹ ơi, cô gái này không phải cố làm ra vẻ như Thanh Thuỷ, mà tính lẳng lơ đã có sẵn từ trong máu ah. Vân Nhu vô thức đứng sát lại, khoát chặt cánh tay tôi, ấp úng giới thiệu:
– Đây là anh Tuấn Phong, bạn trai mình từ lúc học Phương Nam.
“Ây da, khẳng định chủ quyền lãnh thổ còn không quên bao gồm cả thời kỳ công bố ranh giới… Rất bài bản nha…” Tôi hơi ngượng vì sự thất thố của mình khi nảy, quay qua cười nhìn Vân Nhu.
– À… Ra đây là bạn trai của tân hoa khôi của trường mình nha… Rất rắn chắc, khỏe mạnh nha… Hi hi… – Hạ Kỳ che miệng cười thâm thúy làm Vân Nhu mặt đỏ ửng lên.
Phương lúc này bước lại, chợt nắm tay chị Vi giới thiệu với Dương Đông:
– Ah… Để tao giới thiệu… Đây là Thuỳ Vi, bạn gái tao…
Chị Vi hơi ngượng muốn rụt tay lại, nhưng phát hiện ánh mắt Hạ Kỳ không ngừng rà quét xung quanh chị liền ưỡn ngực lên, không lùi lại nữa. Tôi ngầm cảm thán… Thằng Phương có vẻ rất hiểu chị Vi. Chị có tính đố kỵ giữa con gái rất cao, ngoại trừ một vài người đặc biệt như Vân Nhu vì nàng là bạn gái chính thức của tôi. Thằng này thật ma lanh.
– Còn đây là Tuấn Phong – Được nắm tay chị Vi, Phương tươi cười ra mặt, giới thiệu tiếp. – Tuấn Phong, cũng là đội trưởng đội bóng trường tao… Vân Nhu thì học chung trường mày, tao không cần giới thiệu làm gì.
– À… chào Phong… Ha ha… Xem ra năm nay Hồng Nghĩa gặp khó khăn rồi ah… – Dương Đông tươi cười, nhưng ánh mắt sắc lạnh không ngừng dò xét tôi.
– Ha ha… Không có đâu… Bạn Đông không cần khiêm tốn như vậy ah. – Tôi cười xòa.
– Bạn Đông… Khà khà… Mày tao hết đi… – Phương huých tôi, vui vẻ nói. – Tao với nó từng đánh nhau trên sân tưng bừng đó…
– Ha ha… Giải năm ngoái à?! – Tôi bật cười, hỏi.
– Ừ… Lúc đó nó còn chưa có lon đội trưởng mà bố láo quá… Tao nhịn không được ah… Ha ha…
– Mẹ… Đứa nào bố láo?! Không qua banh được tao thì tru tréo đòi đánh người… – Dương Đông nhếch mép cười nói.
– Ha ha… Thôi bỏ đi… Không đánh không quen ah… – Phương cười xòa, chợt quay qua vỗ vai tôi. – Ha ha… Tao với thằng Phong cũng đánh nhau trước rồi mới chơi nha…
– Trời ơi… Ha ha… – Cả đám sáu đứa cười rộ lên.
– Cũng do đá bóng à?! – Dương Đông tò mò hỏi.
– À… Không… – Phương hơi ngượng gãi gãi đầu.
Tôi cười tủm tỉm nhìn qua Vân Nhu. Nàng cúi đầu, hai gò má đỏ ửng không nói tiếng nào.
– À… Vụ này không lạ… Không lạ nha… – Dương Đông hiểu ra cười ha hả. – Vân Nhu mới vào trường vài tuần thì cả trường có biến lớn nha. Thầy cô mà không ngăn kịp dám đám con trai còn dựng cả võ đài lên giữa sân đó… Ha ha…
– Ha ha…