Đời May Mắn - Phần 80
7h30 sáng thứ Bảy.
“Reng… Reng… Reng…”
Tiếng chuông điện thoại reng inh ỏi liên miên… Tôi lầm bầm chửi thề, chụp chiếc gối úp lên mặt.
“Reng… Reng… Reng…”
Điện thoại tiếp tục reng… Bên cạnh tôi một cánh tay trắng ngọc ngà vương ngang qua người tôi, chụp lấy chiếc điện thoại, kéo luôn vào trong chăn.
“Alo…” – Giọng Vân Nhu ngái ngủ thì thào.
“Chị… chị nào ạ…”
“Á… Chị Vi ạ… Em… em là Vân Nhu…”
“Anh Phong ạ… Anh Phong… Anh Phong… còn ngủ…”
Tôi vừa hơi tỉnh táo một chút thì đã bị dúi vào mặt một cái điện thoại, Vân Nhu chui đầu xuống dưới gối xấu hổ đến mức cặp mông trần trụi cũng đỏ ửng lên. Tôi cười hắc hắc kẹp điện thoại lên cổ, tay trêu chọc sờ sờ cặp mông mát rượi của nàng.
– Em nè… – Tôi lên tiếng. – Có gì không chị?!
“Hừ… Còn nhớ đến chị hả?! Em bay nhảy đến phương nào rồi hả?!” – Giọng chị Vi nghe có chút chua chua ah.
– Bay nhảy gì chứ?! Vân Nhu là bạn gái em mà… Đâu phải chị không biết.
Tôi lè nhè nói, tâm trí thì tập trung vào gan bàn tay đang căng ra xoay ngang xoay dọc đo đạc cặp mông tròn lẳn của Vân Nhu… Hai gang tay rưỡi ah.
– Mẹ ơi, to như vậy…
“Cái gì to?!” – Chị Vi hỏi.
– À, không… Không có gì. – Tôi lúng túng nói. – Chị đang ở đâu vậy?!
“Hừ… Chị và anh Phương mới đến nhà cô Ngọc Nhi tìm em… Bắt quả tang em không ngủ nhà… Chị sẽ gọi điện báo cáo bác Trực…”
– Ặc… Bớt giỡn được không?! Hai người làm gì tìm em sớm như vậy ah?!
Vân Nhu phát hiện ra tôi đang chơi đùa trên mông nàng, liền nhéo tôi một cái đau điếng. Đã vậy còn đặt một ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng.
“Hai đứa đi Vũng Tàu chơi không?! Anh Phương lái xe qua rước.”
– Hả?! Thằng Phương lái xe?! – Tôi sững người kêu lên.
Chợt nhớ ra Phương lớn hơn mình một tuổi, nếu nó lấy bằng lái lúc đủ tuổi thì cũng hơn năm rồi. Thật là tuổi nhỏ cũng bất tiện nhiều thứ ah.
“Ừ… Quyết định nhanh đi…”
Tôi che điện thoại quay qua Vân Nhu hội ý. Nàng nằm sấp trên giường, cả cơ thể trần truồng, hai chân đánh đu với nhau, tay chống cằm nhìn tôi mỉm cười rồi gật đầu. Tôi ngẫm nghĩ dù sao hôm nay là thứ Bảy, ngày mai mẹ Vân Nhu mới về… Ra Vũng Tàu đổi không khí cũng rất thú vị ah.
– Ok. Qua đón bọn em ở… – Tôi đọc địa chỉ nhà Vân Nhu, vừa nói xong tôi chợt cố tình nói lớn. – Chị và Phương ba mươi… À không. Bốn mươi lăm phút nữa hãy tới nha… Em và Vân Nhu còn phải làm tình thêm một cái nha… sau đó còn đi tắm… trong lúc tắm mà lỡ hứng quá thì…
– Á… Trời ơi… Anh… – Vân Nhu rít lên, mặt đỏ bừng chồm lên người tôi cố giật cái điện thoại.
– Ha ha… – Tôi cười nghiêng ngả, đưa cho nàng cái điện thoại đã tắt máy từ nãy giờ.
– Dám lừa em… Đáng ghét… Đáng ghét… – Vân Nhu nhào vào lòng tôi đấm thùm thụp, rồi bất ngờ cắn lên ngực tôi một cái đau điếng.
– Ha ha… Ây da… – Tôi xuýt xoa ôm Vân Nhu vào lòng, nói nhỏ vào tai nàng. – Mình đi tắm nha…
– Không… Em tự tắm… – Vân Nhu phụng phịu, quay ngoảnh đi.
– Thôi mà… Hai người đó qua nhanh lắm… Mình phải tranh thủ nha…
– Tranh thủ gì chứ?!
– Thì… cái gì cũng phải tranh thủ… – Tôi ẵm gọn cả người Vân Nhu trên tay, chạy thẳng vào buồng tắm.
Hai mươi bảy phút bốn mươi lăm giây sau, cánh cổng sắt nặng nề nhà Vân Nhu từ từ mở. Tôi hớn hở nắm tay Vân Nhu mặt còn đỏ ửng nét xuân tình bước ra ngoài. Trước mặt hai đứa tôi, chị Thuỳ Vi và Phương đã đứng chờ sẵn bên cạnh một chiếc Nissan GTR 2019 màu cam đất lịch lãm.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
– Wah… Tao ghen tị rồi nha… – Tôi bước tới huých thằng Phương một cái rõ đau.
– Ha ha… Tao mới là thằng phải ghen tị với mày đó… – Nó tươi cười đánh đánh mắt nhìn qua gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng của Vân Nhu.
– Gì chứ?! – Chị Vi hơi ngạc nhiên nhìn Phương, nói. – Vụ này Vi biết lâu rồi mà…
– Hả?! Chị biết gì?! – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Chị Vi xua xua tay, nói:
– Được rồi, lên xe rồi nói… Không còn sớm nữa… Tắm rửa gì lâu như vậy không biết… Chắc lại tắm chung rồi…
– Chị này… – Vân Nhu đỏ mặt kêu lên.
Bốn đứa lục tục lần lượt chui vào xe. Dòng xe thể thao không gian cũng khá nhỏ. Nội thất phủ da thuộc Italy đồng màu cam đất điểm thêm họa tiết vân đen, đẹp đến khó thở. Chị Vi và Vân Nhu ngồi băng ghế sau, tôi và Phương chân dài lòng khòng ngồi ghế trước. À dĩ nhiên là Phương lái xe. Phương nhẹ nhàng đánh lái cho chiếc xe trôi đi chậm chậm… rồi bất ngờ nhấn chân ga tiếng pô thể thao rú lên, sàn xe như lướt bay bay trên mặt đất… Cả người tôi dính chặt vào ghế, máu ham hố tuổi trẻ tự động sôi lên sùng sục.
– Quá đã rồi… Ha ha… Tao phải lấy bằng lái xe sớm thôi… – Tôi xuýt xoa kêu lên.
– Khà khà… Đi học đi… Tao giới thiệu chỗ cho… – Phương khoái chí cười híp cả mắt.
– Chơi luôn… Qua tuần tao đăng ký…
“Chạy chậm thôi…”
Ngay lúc này, một giọng nói hờ hững tàn nhẫn vang lên từ sau lưng. Phương như một quả bóng xì hơi, cả chiếc xe liền chững lại rù rù trôi đi… Tôi cười khổ quay lại nhìn chị Vi, chị đắc ý ưỡn ngực lên cười toe toét.
– Hi hi… Chị Vi thật giỏi nha… – Vân Nhu che miệng cười.
– Còn phải nói… – Chị Vi nắm tay Vân Nhu, nói nhỏ. – Em muốn học chiêu trị Tuấn Phong không… Đêm nay ngủ chung với chị… chị mách cho. Không cần bái sư đâu.
– Đêm nay… – Vân Nhu hơi ấp úng nhìn lên tôi.
Tôi quay phắt lại nhìn chị Vi, mặt sa sầm đen thui như bôi lọ nồi:
– Chị không được âm mưu chia đàn xẻ nghé nha…
– Cái gì chứ?! Mượn Vân Nhu ngủ một đêm không được sao?! – Chị Vi buông lời dụ dỗ. – Phong và anh Phương ngủ với nhau, tha hồ nói chuyện xe cộ nha.
Tôi nhíu chặt hàng lông mày. “Ây… da… Bị lừa vào tròng rồi!”. Chị Vi và Phương chưa phát sinh chuyện kia, đương nhiên sẽ không ngủ chung phòng. Chị càng không thể ngủ chung với tôi và Vân Nhu, bỏ Phương một mình. Chơi như vậy thì chỉ có chơi với dế ah! Mà tôi và Vân Nhu còn mỗi đêm nay bên nhau, sau đó là nhịn một tuần nha… Nghĩ đến cơ thể hừng hực nóng bỏng của Vân Nhu, tôi thật khổ sở không chịu nổi. Tôi còn đang khó nghĩ thì chị Vi ra vẻ hậm hực lên tiếng:
– Gì chứ?! Ấy ấy nhau suốt bao nhiêu ngày tháng rồi… Bây giờ xa cách có một đêm cũng không chịu?!
– Chị này… Em và anh Phong… không phải… mấy tháng đâu. – Vân Nhu mặt đỏ bừng, lí nhí phản đối.
– Ờ… Em và Vân Nhu là mới… mới hôm qua thôi. – Tôi cười khổ lắc đầu.
Chị Vi tròn mắt nhìn tôi, rồi quay qua Vân Nhu. Hai mắt sáng lên như phát hiện ra một bí mật động trời cấp quốc gia.
– Vậy là… hai đứa em trước đây chỉ… – Chị nhìn Vân Nhu, hai bàn tay làm điệu bộ co lại chồng lên nhau, đâm đâm vào đôi môi đang o o tròn tròn…
– Là sao ạ?! – Vân Nhu tròn mắt nhìn nhìn không hiểu.
Chị Vi chép chép miệng, không biết diễn tả thế nào, buột miệng nói:
– Thổi kèn đó… Chị nghe Tuấn Phong nói… Em mới quen nó có hai ngày… đã thổi kèn cho nó…
– Ha ha… – Phương bật cười ha hả.
Tôi bóp trán, che mặt trượt dài trên ghế… Vân Nhu hơi ngờ ngợ, hiểu ra cả mặt liền đỏ như gấc chín, gắt lên:
– Trời ơi… Chị Vi… Không có đâu… Làm sao mà… mà hai ngày đã…
– Ơ…
Thuỳ Vi quay lại nhìn tôi ngơ ngác. Cả Vân Nhu cũng nhìn tôi bĩu môi hậm hực. Tôi nhăn nhó cười khổ… Tôi biết đích xác tại sao có chuyện hiểu lầm này. Lúc đó tôi muốn dụ dỗ chị Vi ‘thổi kèn’ cho mình, nên nói rằng chuyện này là rất bình thường. Nhưng tôi oan như Thị Kính ah… Tôi có nói là Vân Nhu làm như vậy với mình khi vừa quen hai ngày đâu.
– Chị Thuỳ Vi thân yêu à… Em nói là có chuyện đó… Nhưng không nói là với Vân Nhu ah…
“Vậy với ai?!” – Hai người không hẹn, cùng hô lên.
Nhìn hai người con gái hầm hầm hổ hổ, mà đầu tôi muốn to ra, khổ không kể xiết… Thằng Phương vừa lái xe vừa nén cười đến đỏ cả mặt.
– Là ai thì… chị Vi biết mà… – Tôi nhăn nhó nói.
– À… Chị biết rồi… – Chị Vi khoanh tay ngồi tựa ra ghế, gật gù ra vẻ thâm thúy.
– Là ai vậy chị?! – Vân Nhu quay lại, lay lay tay chị Vi.
– Tối ngủ chung với chị đi… Chị nói cho nghe.
– Ok.
“KHÔNGGGGG…”
– Ha ha…
Tiếng la hét tuyệt vọng của tôi và tiếng cười giòn tan của ba người như muốn phá tan cả cửa kính xe. Chiếc xe cũng loạng choạng ken két trên mặt đường rồi rú lên inh ỏi lao vun vút trên đường cao tốc.