Đời May Mắn - Phần 79
Năm phút sau, phòng ngủ của Vân Nhu đã tràn ngập xuân sắc hương diễm.
Tôi nằm ngửa trên giường, đê mê chiêm ngưỡng cảnh tượng Vân Nhu nhấp nhổm trên người mình. Giây phút này nàng đẹp và khêu gợi đến mức làm tôi ngạt thở. Nàng chống tay lên ngực tôi, hai bầu vú no nê tròn trịa ép vung lên… Cặp đùi thon dài nõn nà của nàng gấp lại, kẹp chặt bờ hông tôi… Cả cơ thể lõa lồ bay bay lên lại hạ xuống làm tôi sướng không tả nổi.
– Ưm… Ôi…
– Ah…
Tôi hít hà, tay đưa lên mân mê hai bầu vú núng nính của Vân Nhu. Ai chê cười tôi như một thằng con nít còn mê vú, tôi cũng chịu. Vì kẻ đó không có diễm phúc được sở hữu hai bầu vú mê người như của Vân Nhu. Ngày đầu tiên vào trường, Vân Nhu va vào tôi, tôi chạm vào ngực nàng… và đó như là một cái duyên tiền định. Chỉ cần nhìn hai khối thịt núng na núng nính, hai đầu nhũ hoa đỏ hồng kiêu sa của nàng là tôi gần như biến thành một con ngựa giống. Tôi thở hổn hển, ánh mắt say mê dõi theo những ngón tay mình miết miết lên hai đầu nhũ hoa xinh xắn của Vân Nhu.
– Ưm… Ôi…
Nàng nhấp nhổm thật nhanh, vòng eo cong ỏng theo bản năng bật cong cong lên xuống để dương vật tôi vào hết trọn vẹn… Vân Nhu đôi mắt đẹp đê mê nhìn xuống tôi, lại nhìn những ngón tay hư hỏng của tôi đùa nghịch trên hai nhũ hoa nàng mà há hốc rên siết mỗi lúc một nhanh… Vân Nhu và cô Ngọc Nhi khá giống nhau về một điểm. Hai người đều sở hữu vòng một hoàn hảo và vô cùng nhạy cảm. Tôi hoàn toàn có khả năng kiểm soát nhịp độ của cuộc giao hoan với hai người thông qua hai ‘cái núm điều khiển cảm xúc’ này.
– Ưm… Anh ơi…
Vân Nhu rên lên ngất ngây. Tôi vội ngồi dậy, ôm choàng lấy cơ thể nàng. Tìm đến đôi môi mềm mại ẩm ướt, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn ngọt lịm của nàng, tôi hôn mê say. Hai tay tôi vuốt ve bờ lưng mịn màng của Vân Nhu, rồi mân mê cặp mông thần thánh mê người của nàng… Giữ dương vật nguyên vẹn bên trong hang động ngập ngụa nước của nàng, tôi ôm ấp vuốt ve để hơi thở nàng từ từ dịu xuống.
– Ưm… Em muốn anh dọn qua đây… Ở với em… – Vân Nhu vuốt tay vào tóc tôi, thì thầm trên môi tôi. – Nhưng em biết anh không muốn rời khỏi nhà cô Ngọc Nhi đâu!
Tôi chưng hửng nghe không khí có mùi giấm chua, lại nhìn thấy ánh mắt oán trách Vân Nhu, tôi cười nói:
– Ha… Ha… Không phải đâu… Anh muốn qua đây nha… Đỡ tốn tiền nhà một triệu rưỡi mỗi tháng đó…
– Hứ… Em không tin cô Ngọc Nhi còn thu tiền nhà của anh. – Lời này của nàng còn chua hơn khi nảy.
– Hà hà…
Tôi cười cười không biết trả lời thế nào. Nghĩ nghĩ lại cũng đúng ah… Sau đêm cô Ngọc Nhi giận dỗi trả tiền chị Trâm mượn cho tôi… Không những mất tiền, đêm đó cô còn mất một thân con gái cho tôi. Rồi từ ngày đó đến giờ… Ặc, tôi đúng là chỉ mới thanh toán tiền nhà của tháng đầu tiên dọn vào nha. Thật là có chút xấu hổ rồi…
– Đúng không?! – Vân Nhu bĩu môi hỏi lại.
– Ờ… Anh quên… Là quên thôi. – Tôi cười xòa, ấp úng nói. – Ngày mai anh gửi cô Ngọc Nhi luôn cả năm cho đỡ quên vậy.
– Hứ… Còn gửi cả năm sao?! Sao anh không đóng luôn tiền nhà trọn đời một lần…
Vân Nhu hứ một cái rõ to, bất ngờ đẩy tôi ngã ngửa ra. Dương vật tôi mất chỗ trú ẩn, bật tung ra vung vãi nước ra cả giường. Vân Nhu hậm hực lồm cồm bò qua bên giường. Nhìn cặp mông căng tròn và hai mép âm hộ ửng đỏ mọng nước đủng đỉnh của nàng phơi bày trước mắt, máu nóng tôi sôi lên sùng sục. Nàng chưa kịp nằm xuống thì bờ eo nhỏ đã bị tôi tóm chặt lấy…
– Buông em ra… Anh…
Tôi quỳ gối sau lưng nàng, chèn dương vật vào hai mép môi mời gọi kia, thúc mạnh.
– Không được… Ư… Ôi…
– Ah…
Tôi hít hà sung sướng, bóp chặt bờ eo nhỏ của Vân Nhu mà hì hục thúc dương vật lấp kín âm hộ nàng.
– Anh… Ôi… Đáng… ghét… Ôi…
Vân Nhu nằm mọp trên giường, hai chân quỳ trên nệm gối cao cho tôi hì hục ra vào. Nhìn hai bàn tay nàng bấu chặt trên nệm giường, nhìn đôi mắt của nàng nhắm nghiền trong khoái lạc, lại nhìn đôi môi đào hé mở thở dốc đê mê tôi càng dập hạ thể vào nhanh hơn… Ôi! Cặp mông tròn trịa thần thánh của tôi… Nó thật căng ah, nảy tưng tưng liên tục như phản kháng chống đối lại sự thô bạo của hạ thể tôi. Dương vật tôi đã quen đường, ra vào âm hộ Vân Nhu mỗi lúc một nhanh từ cạn đến sâu thẳm… mang theo thật nhiều, thật nhiều nước.
– Anh ơi… ưm…
– Ôi… Em… ôi…
Vân Nhu há hốc rên lớn vang cả căn phòng. Tay nàng tìm đến chân tôi mà bấu bấu thật mạnh. Tôi không kìm cơn sướng khoái của mình nữa… Thả nó nổi lềnh bềnh dâng tràn lên như có thể trôi đến chín tầng mây.
– Ah… Anh ra Nhu ơi…
Tôi rút dương vật ra thật nhanh. Vỗ vỗ nó chan chát lên cặp mông cực phẩm căng tròn của Vân Nhu… Tôi xuýt xoa nhìn từng dòng tinh dịch trắng xóa phun trào tung tóe trên bờ mông tròn trịa của nàng. Vân Nhu thở dốc, hai chân rũ rượi duỗi thẳng trên giường. Tôi nằm dài ra bên cạnh, quay nhìn gương mặt thiêm thiếp tuyệt đẹp của nàng.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web:
Nhìn Vân Nhu trần truồng lim dim trên giường, từng đường cong cơ thể lượn sóng ngút ngàn, lòng tôi dâng lên một sự thỏa mãn kỳ lạ. Cuộc đời này đã quá tốt với tôi. Tôi không đòi hỏi thêm gì nữa! Chỉ cầu mong giữ lại những điều tốt đẹp mình đang có.
Phát hiện tôi đang nhìn, Vân Nhu vặn vẹo như một con mèo lười nhác, trườn người lên một chút rồi ngã phịch trong lòng tôi.
– Anh… ôm em đi…
Nghe Vân Nhu nói, tôi chùng người xuống giường, mở rộng cánh tay để nàng gối lên. Vân Nhu liền vùi mặt vào người tôi, nhắm chặt hai mắt im thin thít tận hưởng chút giây phút hạnh phúc yên bình. Một lúc sau, nàng chợt gọi khẽ:
– Anh…
– Ừ… Anh đây… – Tôi hôn lên mái tóc đen óng thơm ngát của nàng.
Vân Nhu im lặng ấp úng một lúc, chợt lên tiếng hỏi:
– Em muốn biết… người ba… người đã cho em tên họ… thật ra là người tốt hay xấu?!
Thấy tôi im lặng, Vân Nhu ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt nàng to tròn chờ đợi làm lòng tôi chua xót. Tôi nhận ra một điều… Ông Công, dù không phải cha ruột của Vân Nhu, nhưng cả đời nàng cũng chỉ biết một người cha như vậy.
– Anh không biết… – Tôi nói mà nghe miệng mình đắng chát.
Trong đôi mắt Vân Nhu lóe lên tia ảm đạm thất vọng, nàng nằm xuống, nói khẽ:
– Em hiểu rồi… Em thật vô lý phải không?! Một người chỉ nghe tên mà người ta khinh bỉ như vậy… làm sao là người tốt được.
Tôi ôm ghì bờ vai của Vân Nhu, nói:
– Vân Nhu… Người đàn ông đó không liên quan gì đến em… Em không mang trong người dòng máu của ông ta…
Vân Nhu im lặng một lúc lâu, chợt nghẹn ngào lên tiếng:
– Em biết… Nhưng từ nhỏ cho đến lúc năm tuổi em vẫn nhớ được mà… Bao nhiêu năm, dù mẹ không cho em gặp, em vẫn lén đọc những tin tức của ông ta. Bây giờ mẹ lại nói em có một người cha ruột khác… Em có thể gọi một người mà đến mặt cũng chưa gặp là cha sao?
Tôi nín lặng không biết nói gì. Tôi chỉ có thể ôm cơ thể run rẩy của Vân Nhu thật chặt, thật chặt để nàng cảm nhận được trái tim tôi đang chia sẻ nỗi đau đớn hụt hẫng trong lòng nàng. “Em là con ai thì đã sao?! Đối với anh, em vẫn mãi mãi là Vân Nhu của anh, chỉ của riêng anh…”
– Anh hứa với em một chuyện được không?! – Vân Nhu nói khẽ.
– Được, em muốn anh hứa bất cứ chuyện gì, anh đều hứa cho em.
– Nếu có một lúc nào đó… anh nắm trong tay cơ hội… huỷ hoại ông ta… Anh nghĩ đến em… và cho ông ta một lối thoát.
Vân Nhu nói mà ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi rùng mình sợ hãi. Tôi hơi mấp máy môi muốn phản bác lại không thốt nên lời.
– Em biết mình yêu cầu điều đó là phi lý… Không dựa vào bất cứ khả năng thực tế nào… – Vân Nhu vuốt ve mặt tôi, đôi môi run run nói. – Nhưng trong mắt anh em thấy được sự căm thù đối với ông ta… Và hơn ai hết trên thế gian này, em biết anh có thể mang đến cho ông ta sự uy hiếp to lớn.
– Em nghĩ quá nhiều rồi. Anh được bao nhiêu tuổi chứ?! Chuyện này nói ra thật làm người ta cười đến chết đó… – Tôi thở dài, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc nàng.
– Không… – Vân Nhu lắc đầu, đôi mắt ươn ướt ngấn lệ. – Em vẫn muốn anh hứa…
– Được rồi… Anh hứa được chưa! – Tôi nhoẻn miệng cười.
Vân Nhu chợt nắm chặt lấy bàn tay tôi đang lau nước mắt trên mặt nàng, nói:
– Cho dù trường hợp tính mạng của em bị uy hiếp… Anh vẫn phải giữ lời hứa…
– KHÔNG… – Tôi giật bắn mình, vùng tay khỏi nàng – Anh không hứa được chuyện này.
– Tại sao?!
Nhìn ánh mắt rưng rưng của Vân Nhu, giọng tôi trầm xuống đầy kiên quyết:
– Anh sẽ giết bất cứ kẻ nào muốn hãm hại em… Anh nói là bất cứ kẻ nào… dù là ông ta cũng không ngoại lệ.
– Anh… Anh… – Vân Nhu uất nghẹn, ngồi dậy nhìn tôi không nói nên lời, nước mắt cứ chảy dài trên mặt.
Tôi ngồi lên ôm chặt lấy nàng, giọng nói tôi chuyển thành nhẹ nhàng khuyên nhủ:
– Em không được nghĩ lung tung nữa… Anh hứa sẽ không tuyệt đường với ông ta. Còn chuyện em nói… sẽ không xảy ra đâu?! Em có thể xem ông ta như cha, thì ngược lại anh tin ông ta cũng thương em như con gái mà. Phải không?!
Vân Nhu gối đầu lên vai tôi, khẽ gật đầu. Không hiểu sao từ vô hình lòng tôi lại dâng lên một nỗi sợ hãi kỳ lạ không biết tên. Linh tính lại báo cho tôi biết có gì đó xảy ra trong bốn tuần qua mà tôi không biết.