Đời May Mắn - Phần 71
Bốn tuần sau.
Dưới tán cây giữa sân trường mát rượi, tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đá ngày nào còn in hình bóng của Vân Nhu. Ánh mắt tôi dán chặt vào màn hình điện thoại, đọc hàng tin nhắn zalo của Vân Nhu hết lượt này đến lượt khác. Đã qua bốn tuần, tôi và Vân Nhu không gặp nhau… Mỗi ngày nàng đều nhắn tin cho tôi, chỉ một nội dung lặp đi lặp lại.
“Anh học tốt nhé. Em rất nhớ anh”.
Tôi nhắn lại, Vân Nhu không trả lời. Gọi điện nàng không nghe máy. Chờ trước cổng trường đón nàng vẫn không thấy. Thậm chí bấm chuông cửa nhà nàng vẫn không gặp được… Một tuần đầu tiên, tôi thật sự rất khổ sở, muốn điên lên được… Nhưng thời gian trôi qua, tâm trạng tôi lại bình ổn trở lại. Tin nhắn của Vân Nhu như trở thành một thói quen mỗi ngày, trước giờ tôi đi học sẽ nhận được cũng với một nội dung như vậy.
– Này… Mơ mộng cái gì hả?! – Thằng Phương từ đâu nhào tới, huých vai tôi một cái.
– Không có gì… – Tôi ậm ừ cho qua chuyện, đút điện thoại vào túi.
– Biết đây là cái gì không?! – Nó cầm một tờ giấy A4 phẩy phẩy trước mặt tôi.
Không đợi tôi hỏi, nó mở ra đưa lên trước mặt tôi, nhe răng cười hăng hắc, nói:
– Lịch thi đấu nhé… Hắc hắc… 16 trường tham gia toàn thành phố. Trường mình bốc thăm lọt bảng C.
Tôi giật lấy tờ giấy, cúi đầu xem. Phía trên là một hàng chữ in đậm ‘Bảng thi đấu bóng đá học đường Sài Gòn 2019’. Phía dưới là khoảng thời gian kéo dài 2 tháng. Vì để tránh ảnh hưởng việc học, nên các ngày thi đấu chỉ diễn ra vào cuối tuần. 16 Đội được chia đều thành 4 bảng A đến D. Thể thức thi đấu là đấu vòng tròn tính điểm để chọn đội nhất bảng vào bán kết. Như Phương nói, Trường Phương Nam của tôi đúng là xếp thứ 3, Bảng C. Chợt hai mắt tôi nhíu lại nhìn chằm chằm vào hàng đầu tiên bảng A – Trường PTTH Hồng Nghĩa. Có nghĩa là muốn gặp Hồng Nghĩa, ít nhất chúng tôi phải lọt vào bán kết.
– Này… Này… Lịch thi đấu đâu?! Thầy Đạt nói ông giữ hả?! – Hoàng Phi vừa hớt hải chạy đến vừa hỏi.
Tôi mỉm cười đưa tờ giấy cho Phi. Nó ngồi luôn xuống ghế vào giữa tôi và Phương, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Mấy tuần nay Hoàng Phi, Phương và tôi đã xóa bỏ mọi hiềm khích… Bộ ba tam giác chúng tôi trên sân cỏ đã phối hợp rất ăn ý. Nhìn thấy lịch thi đấu này, quả thật tôi có chút chờ mong.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web:
Gần cuối giờ học buổi sáng, như một thông lệ, ánh mắt đứa học sinh nào cũng nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ, bụng chốc chốc rột rột kêu vang…
– Này… Lát có đi ăn đâu không?! Hay về nhà?! – Quyền mập huých tôi một cái hỏi nhỏ.
– Ừ… Sao cũng được… – Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
– Ăn gì… Ăn gì?! – Thanh Thuỷ ngồi bên cạnh, chồm qua che miệng hỏi nhỏ.
– Hay ăn buffet lẩu đi…
Tôi không muốn suy nghĩ nhiều, lựa chọn bừa một chỗ. Dù sao tôi cũng không muốn về nhà trưa thứ Sáu, vì cô Ngọc Nhi và cả chị Ngọc Trâm đều ở nhà. Sau bữa sinh nhật, hai người đều rất áy náy xin lỗi tôi. Tôi không trách họ… Nhưng sau ngày hôm đó bầu không khí trong nhà lại trở nên ngột ngạt thiếu tự nhiên. Bốn tuần xa Vân Nhu, cũng là bốn tuần tôi không phát sinh quan hệ gì với cô Ngọc Nhi, càng không nói tới chị Ngọc Trâm. Dù đôi lúc tôi mất ngủ vì ham muốn của tuổi trẻ… Dù tôi biết sự thỏa mãn xác thịt chỉ cách nơi tôi ngủ một tầng lầu… Nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó tôi lại thấy có lỗi với Vân Nhu. Chỉ những giây phút như vậy tôi mới hiểu ra vị trí của Vân Nhu trong tim mình quan trọng đến nhường nào.
– Ăn cái gì bớt thịt đi được không?! Như cá hấp cuốn bánh tráng nha… – Quyền mập nhăn nhó đề nghị.
– Á đù… Mày đổi tính hả? – Tôi ngạc nhiên quay qua nhìn nó.
– Hì hì… Sức mạnh của tình yêu đó… – Quyền mập dương dương tự đắc nói.
– Hả… – Tôi tròn mắt nhìn nó, rồi quay qua phát hiện Thanh Thuỷ hơi đỏ mặt bẽn lẽn.
Tôi nhe răng cố kìm nén tiếng cười, huých Quyền một cái:
– Khá lắm… Bạn mập… Hắc hắc…
– Không có gì… Không có gì… – Quyền mập khoái trá cười tít mắt, nó cúi đầu nói nhỏ. – Tao học hỏi mày thôi… mà biến chiêu một chút ah…
– Biến sao?!
“Mập kia… Không được nói…” – Thuỷ mặt đỏ bừng, rít qua kẽ răng.
– Hắc hắc… Chỗ đàn ông người ta nói chuyện… Ngoan đi… Chiều anh cưng nha… – Quyền chu chu mỏ hôn gió, Thanh Thuỷ mặt đỏ bừng gục xuống bàn im thin thít.
Nó lại quay qua tôi vẻ mặt bí hiểm như kể lại chuyện ‘té vực không chết lại nhặt được bí kíp’:
– Mày bày tao dùng kiếm… Mà tao chuôi kiếm còn không lấy ra được… thì tao lấy cái khác bù vào… – Nó chợt há miệng ra thật lớn.
Tôi há hốc nhìn tiếc mục xiếc ngay trước mắt. Cái lưỡi đỏ hỏn vừa to vừa béo của Quyền mập cuộn tròn, đánh đu, đột kích trong không khí… có thủ có công rất bài bản nha. “Wah…” Tôi xuýt xoa còn chưa kịp nói một lời thán phục thì một thứ gì đó trăng trắng lao vút tới chui thẳng vào cái miệng mở to của thằng mập…
“Ặc… Ặc…” – Quyền mập gập người ho sặc sụa, phun phì phì nhả ra cả một viên phấn lớn.
“Em kia… Làm cái trò khỉ gì trong lớp hả?! Ra khỏi lớp cho tôi…” – Cô Hồng Ngân chống nạnh hét lớn.
– Đáng đời… – Thanh Thuỷ mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa tức, gắt khẽ.
“Em gái bên cạnh nữa… Ra khỏi lớp cho tôi…”
Thanh Thuỷ bĩu môi hậm hực đứng lên lẽo đẽo đi theo Quyền mập ra khỏi lớp.
Cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán…
“Có chuyện gì vậy ah?!”
“Tao đâu biết…”
“Tao thấy nè… Quyền mập đánh lưỡi với Tuấn Phong…”
“Cái gì…”
“Anh Phong… Anh Phong không phải như vậy đâu!”
“Sao mày biết… Vân Nhu đi rồi… Liền đổi khác.”
“Ờ… Mày không nghe người ta hay nói… Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau à…”
“Ôi! Lần này rụng trứng tao đem luộc ăn hết cho rồi…”
Nghe mấy lời bàn luận rầm rì của đám con gái sau lưng mà mặt tôi biến đen thui như đít nồi. Thật là khổ không biết giải bày cùng ai ah!