Đời May Mắn - Phần 125
Lão Công quỳ gối trên giường bên cạnh cơ thể trần truồng của Vân Nhu. Lão tồng ngồng đưa dương vật to lớn đung đưa của mình về phía Hạ Kỳ… Hạ Kỳ mím môi, gương mặt tái nhợt kìm nén bước đến. Lão Công túm lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người Hạ Kỳ kéo xuống. Cơ thể trần truồng còn nhiều vết ửng đỏ của cô ta phơi bày trước mắt lão… Hạ Kỳ nén nhịn để mặc bàn tay lão xoa nắn hai bầu vú mình… Cô ta bị lão đặt tay lên đầu ép cúi đầu xuống thật thấp, đành há miệng ra ngậm lấy dương vật lão…
– Đồ súc sinh… Ông sẽ bị trời đánh đó…
Mọi người kinh tởm quay mặt đi không muốn chứng kiến cảnh tượng loạn luân dâm loàn trước mắt.
– Mặc kệ bọn chúng… Chúng đâu biết hai cha con mình khoái lạc như thế nào… Phải không?!
Lão Công hít hà tay xoa xoa đầu Hạ Kỳ… Lời lẽ dâm tiện lão nói làm cô ta sững lại, cơ thể run rẩy kìm nén.
– Kỳ Kỳ… Ngoan đi… Cha thương… Ah… Giỏi lắm…
Lão Công xuýt xoa sung sướng, quay qua đặt lên bầu vú Vân Nhu bắt đầu xoa nắn…
– Đừng mà… Hu hu… Đừng mà…
Vân Nhu uất nghẹn bật khóc vẫn không ngăn được bàn tay lão mân mê vuốt ve hai bầu vú nàng. Hai mắt tôi đỏ ngầu nhìn những ngón tay dơ bẩn của lão vân vê hai núm nhuỵ hoa đỏ hồng của Vân Nhu như đùa nghịch… Cổ tay tôi gồng cứng răng rắc đã tứa máu nhưng tôi không thấy đau… Còn có nỗi đau nào hơn sự day dứt trong tim tôi lúc này.
– DỪNG LẠI… TÔI ĐƯA MẬT MÃ CHO ÔNG… ĐƯỢC CHƯA?! – Cô Vân Huyền hét lên, giọng đã khàn đặc đau đớn.
– Mẹ ơi… – Vân Nhu nức nở khóc.
– Có muộn quá rồi không?! Dù sao cũng là vợ chồng bao nhiêu năm, cô biết tôi không dừng lại được mà…
– Ông còn không thả Vân Nhu ra… Tôi chết cũng không đưa mật mã đúng đâu… – Mẹ Vân Nhu nghiến răng đe dọa.
– Cái đó cũng không chắc đâu… Đừng khẳng định sớm như vậy… Vân Nhu trong tay tôi có khi còn sung sướng rên rỉ ah… Đến lúc Hugo thì khó nói lắm…
– Khà khà… – Hugo nhe răng cười hềnh hệch.
– MẤT DẠY… ÔNG SẼ KHÔNG ĐƯỢC CHẾT YÊN LÀNH ĐÂU…
Bỏ qua lời la mắng của cô Vân Huyền, lão Công nhoài người nằm đè lên ngực Vân Nhu, dương vật vẫn được cái miệng nhỏ của Hạ Kỳ chăm sóc tận tình. Lão úp mặt vào hai bầu vú căng tròn của Vân Nhu, há miệng ngậm lấy đầu vú nàng mà mút mút say mê…
– Đừng mà… Hu hu… Đừng…
– Khà khà… Ngon lắm… Ba sẽ làm cho con sướng hơn thằng Phong nhiều…
– Khốn nạn… không…
Tiếng khóc tức tưởi của Vân Nhu và giọng cười khoái trá làm ngọn núi lửa trong lòng tôi thức tỉnh… Tâm trí tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng chỉ tràn ngập một màu đỏ của máu…
– AAAAAA… TAO GIẾT MÀY…
Tôi hét lên làm cả căn phòng cũng ong ong cộng hưởng. Từng tế bào trong cơ thể tôi sôi lên mãnh liệt, cơ bắp toàn thân như muốn nổ tung… Hai cánh tay bị trói gồng căng hết mức đỏ au răng rắc như sắp rách toạc ra…
– Phong…
– Phong ơi…
Tiếng la hoảng sợ của thằng Phương, cô Ngọc Nhi vang lên bên tai lại xa vời không lọt được vào tâm trí tôi. Sự bất lực dồn nén đã làm tôi điên loạn.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
– AAAAAAA…
Một âm thanh trầm đục vang lên trong cơ thể tôi… Một cơn đau đớn kinh khủng làm hai mắt tôi như chảy hai hàng lệ máu… Dưới sức ép điên cuồng thúc đẩy, cuối cùng xương bả vai trái của tôi bị ép lệch khỏi khớp.
– Phong…
Mặc tiếng kêu hoảng sợ của Phương và tiếng khóc nức nở của cô Ngọc Nhi vang lên bên tai, tôi cắn môi mình đến bật máu… Dùng cánh tay phải kéo cánh tay trái cong quặt qua đầu ra phía trước… Như thế nào là cơn đau nhất thế gian?! Tôi đã biết rồi… Cơn đau làm hai hàm răng tôi nghiến lại như muốn vỡ vụn ra… Nước mắt vô thức chảy dài trên mặt… Mồ hôi toàn thân xuất ra ướt đẫm cả lưng áo… Tôi nhìn về phía hai gã đàn ông kia… Tôi nhìn về phía lão già đang giày vò thân thể người con gái tôi yêu… Hai mắt tôi đỏ ngầu, nổi lên gân máu dồn nén cơn đau của mình để trả lại gấp trăm ngàn lần cho chúng.
Lão Công như cảm nhận một tia sát ý lạnh sống lưng, quay ngoắt lại nhìn thấy ánh mắt căm thù và gương mặt méo mó đau đớn của tôi… Lão nhíu mày nhìn hai cánh tay cong quặt dị dạng của tôi đã đưa qua đầu từ từ hạ xuống phía trước…
– Thằng điên kia… đánh chết nó trước… – Lão Công quay sang Hugo ra lệnh.
– Anh… Anh Phong… cẩn thận… – Vân Nhu không thấy được tôi, vẫn nghẹn ngào lo lắng.
– Nhu Nhu ngoan… để ba ba làm cho con sướng nha…
Lão Công quay trở lại vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn mơn mởn của Vân Nhu mà ngậm mút… Bàn tay lão lần mò vào giữa cặp đùi thon dài của nàng từ từ tiến sâu xuống…
– KHÔNG… Đừng mà… Ah…
Vân Nhu cố khép chặt hai chân vẫn không ngăn được bàn tay dơ bẩn của lão phủ kín lên âm hộ nàng… Những ngón tay bắt đầu vuốt ve mơn trớn nơi đó…
– Con gái ba ướt rồi nha… Hắc hắc…
– KHỐN NẠN… KHỐN NẠN… hu hu… Mẹ ơi… Anh ơi…
– DỪNG LẠI ĐI… ÔNG MUỐN GÌ TÔI CŨNG CHỊU MÀ… Vân Nhu ơi… – Cô Vân Huyền khóc nức nở.
Hugo đang đứng xem đến nước miếng chảy lòng thòng, chợt thấy ánh mắt sắc lạnh của ông chủ nhìn mình. Hắn càu nhàu, quay người rời đi.
– Thật là cụt hứng mà…
Tôi không nhìn lên hai chiếc giày to lớn từ từ tiến đến mình. Vòng hai cổ tay bị trói qua mũi giày của mình, nghiến răng đạp mạnh… “Bựt… bựt…” Hai sợi nylon đứt đoạn…
– AAAAA…
Tôi nắm chặt sợi nylon trói hai chân hét lên, nhìn bàn chân to lớn của Hugo vừa đến trước mặt mình. “Bựt” tiếng đứt đoạn của sợi dây trói chân kèm theo một âm thanh trầm đục khác làm mồ hôi trán tôi vã ra như tắm… Khớp cánh tay trái vì lực kéo mạnh đã về lại vị trí.
– PHONG… CẨN THẬN…
Tiếng hét thất thanh của cô Ngọc Nhi vang lên, cũng là lúc tôi thấy đầu mình như lọt vào một cái kềm thép to lớn không ngừng siết lại… Bàn tay to lớn của Hugo chụp cứng đầu tôi, kéo cả người tôi từ từ đứng lên…
– Mày thoát trói thì sao?! Mày làm được gì đây?! Thằng nhóc?!
Tôi không trả lời hắn, hai mắt đỏ ngầu nổi gân máu của tôi nhìn vào gương mặt giễu cợt của hắn như nhìn một người chết… Bàn tay phải lành lặn của tôi chộp thẳng vào giữa hai chân hắn… bóp mạnh.
– AAAAAAA…
Hugo rú lên ngã quỵ trên sàn nhà, hai tay ôm chặt giữa hai chân khuôn mặt méo mó đau đớn… Tôi lạnh lùng nhìn hắn lăn lộn trên sàn nhà, vung chân dùng hết sức đá thẳng vào chiếc mũi to bè của hắn…
– AAA… CON MẸ MÀY…
Hugo ôm mặt, máu tràn ra kẽ ngón tay, hai mắt giàn giụa đau đớn. Hắn bất ngờ chồm lên, chộp ngang người tôi. Tôi lùi nhanh, lao về phía giường ngủ… Trước mặt tôi tấm lưng to bè của lão Công đang đè nghiến trên cơ thể Vân Nhu, mái tóc hoa râm của lão vẫn nhấp nhô tham lam hôn hít ngực nàng… Tôi thấy cả bàn tay dơ bẩn của lão đang mân mê vuốt ve nơi thầm kín giữa hai chân Vân Nhu. Máu nóng tôi sôi lên sùng sục muốn lao đến túm chặt lão mà cắn mà xé… Nhưng lý trí cho tôi biết lão ta vẫn chưa phải là mục tiêu của tôi khi sau lưng tôi còn một con quái vật hình người gầm rú điên cuồng theo sát…
– MÀY CHẾT CHẮC RỒI…
Tôi như một thằng điên tự tìm đường chết chạy thẳng vào góc hẹp không chỗ xoay người. Hugo đã bị chọc điên, hắn bất chấp tôi dừng lại trước bức vách, cứ hùng hục lao thẳng vào tôi… Như muốn dùng cơ thể hắn ép tôi thành bánh thịt…
– Anh Phong… – Vân Nhu gào lên hoảng sợ.
– PHONG… – Cô Ngọc Nhi thét lên đến lạc giọng.
Ngay trước khoảnh khắc cú va chạm chết người xảy ra, tôi quay phắt lại… Trên tay nắm chặt một cây tuốc nơ vít. Chính là cây tuốc nơ vít hơn tiếng đồng hồ trước do Hugo ném ghim thẳng vào vách tường. Mũi nhọn lóe lên tia sáng lạnh lẽo chĩa thẳng vào mắt Hugo… Hắn ngay lập tức đưa tay lên đỡ…
“Rầm”.
Cú tông mạnh làm cả chiếc du thuyền như nghiêng ngả, vách tường nứt toạc ra lõm sâu vào… Tôi trượt lưng từ từ ngã xuống, hai cánh tay như vỡ vụn không còn cảm giác. Lồng ngực tôi đau đớn không thở nổi. Có lẽ xương sườn tôi đã gãy, còn đâm vào phổi… từng hơi thở kéo lên khò khè mang theo mùi máu tanh…
Bên cạnh tôi, một thân hình to lớn nằm bất động… Bàn tay Hugo vẫn che trên mặt, nhưng cây tuốc nơ vít dài chỉ còn lộ ra cái phần chuôi. Cú đâm của Phương trước đây không đủ mạnh để xuyên qua bàn tay hắn, nhưng cú lao người của Hugo lại thừa sức để cây sắt nhọn kia găm thẳng vào não bộ của chính hắn.
– Thằng bị thịt vô dụng…
Lão Công nhỏm người rời cơ thể Vân Nhu, co chân đạp Hạ Kỳ ngã lăn xuống giường… Lão đứng lên, bước lại chiếc ghế bên cạnh, tay đưa vào đống quần áo tìm khẩu súng…
Lòng tất cả mọi người đều trầm xuống lo lắng. Nhưng trong mắt tôi giây phút này chỉ còn ánh mắt đỏ hoe chua sót của Vân Nhu… Nàng như nhắn nhủ tôi… “Hẹn gặp lại, em sẽ tìm anh… Nhanh thôi…”
– SÚNG TAO ĐÂU?!
Đột nhiên lão Công hét lên giận dữ. Tiếng hét lồng lộn của lão làm mọi người vừa ngạc nhiên vừa lóe lên một tia hy vọng.
– Con điếm này… Là mày sao?!
Lão Công nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt của Hạ Kỳ, rít lên. Lão ta chồm tới toan chộp lấy cô ta thì sững người dừng lại trước họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt… Gương mặt Hạ Kỳ tái nhợt, hai bàn tay cầm súng run rẩy, nước mắt lăn dài trên mặt.
– Ông… ông không được gọi tôi là… điếm… ÔNG NGHE CHƯA?! – Hạ Kỳ rít lên.
– Mày… – Lão Công nghiến răng kìm nén. – Thôi được rồi… Là lỗi của cha… Cha xin lỗi con được chưa?!
– Đưa súng cho cha đi… – Lão đưa tay ra.
– ÔNG ĐỨNG ĐÓ…
Hạ Kỳ hét lên, khẩu súng lạch cạch trong tay làm lão Công tái mặt lùi lại.
– Con muốn làm gì?! Bắn chết cha ruột của mình sao?! – Lão nheo mắt kìm nén cơn tức giận.
Nghe lời ông ta nói, Hạ Kỳ mấp máy môi nước mắt cứ trào ra không ngớt… Giọng uất nghẹn hỏi:
– Ông còn xem tôi là con sao?! Ông dùng thân xác của tôi để thông đường quan hệ… Tôi chấp nhận. Ông dùng thân xác của tôi để hối lộ quan chức… Tôi cũng chấp nhận…
– Vậy… Vậy… còn chưa đủ sao?! – Hạ Kỳ quệt nước mắt mếu máo. – Sao ông còn lừa tôi lên giường mình hả?!
– Kỳ Kỳ… Con biết lần đó là do thằng Tùng. Nó lừa con xăm hình cỏ ba lá lên cổ, lại để con uống rượu say đưa vào phòng ba ngủ… Ba còn tưởng con là Tường Vi… cho nên…
– ÔNG NÓI DỐI… – Hạ Kỳ hét lên.
– Là ông bảo Tùng làm như vậy… Hắn đã nói cho tôi biết hết rồi… Ha ha… – Hạ Kỳ bật cười đắng chát.
– Ông còn nói được là mình tưởng nhầm sao?! Vậy sau lần đó và bao nhiêu lần khác ông chui vào phòng ngủ tôi nửa đêm đều là tưởng nhầm sao?!
– Ông tưởng tôi không biết ý nghĩa của cái hình xăm đó sao?! Đó là dấu hiệu ‘hậu cung’ của ông… 49 đứa học sinh nữ trong trường còn chưa đủ sao… không ngờ ông còn nạp cả tôi vào…
– KHỐN NẠN… KHỐN NẠN… TÔI CHỊU ĐỰNG ĐỦ RỒI…