Đời May Mắn - Phần 120
Hạ Kỳ tức giận đến cực điểm, cơ thể run rẩy như không kiểm soát nổi. Cô ta quay lại nhìn khối thịt khổng lồ sau lưng, giọng đanh lại:
“HUGO… Lột hết quần áo bà ta ra…”
Tên khổng lồ nhe răng cười hềnh hệch quay người đi về phía giường. Cô Vân Huyền tái mặt sợ hãi thu người vào sát tường, chỉ tay vào khối thịt đang lù lù bước tới:
– NGƯƠI… NGƯƠI DÁM…
– Cô… Cô điên rồi… Hạ Kỳ dừng lại… – Tôi sấn tới túm chặt Hạ Kỳ mặc kệ con dao đang cứa sâu vào cổ mình.
Đột nhiên, một bóng người lướt qua sát tôi, lao thẳng đến lưng con quái vật. Tôi hoảng hốt hét lớn:
– PHƯƠNG… ĐỪNG…
“Hự…”
Tiếng hét của tôi còn vang vọng trong phòng thì thằng Phương đã bay ngược trở lại cả người va mạnh lên vách phòng ngã nhào ra sàn…
– PHƯƠNG…
Cô Ngọc Nhi vội nhào qua đỡ nó dậy. Mặt Phương trắng bệch cả người co rúm đau đớn, miệng khò khè không thở nổi vì một sức mạnh kinh khủng đang tàn phá huỷ hoại nội tạng của nó. Khoảnh khắc vừa rồi diễn ra quá nhanh… Tên Hugo to lớn lù đù đó khi chuyển động lại nhanh đến đáng sợ. Hắn quay người tung ra một cú đấm nhìn như đơn giản lại đánh bật cả hai tay đón đỡ của Phương, tống thẳng vào bụng nó…
– Phương… Mày sao rồi?! – Tôi sốt ruột muốn điên, chỉ có thể hô lên.
– Tao… không sao… Chưa… chết được… – Nó thì thào nói, mồ hôi trán túa ra như mưa.
“Hugo… tiếp tục…”
Tiếng ra lệnh của Hạ Kỳ vừa dứt, tôi lập tức động… Nhanh như chớp chộp lấy tay Hạ Kỳ trên cổ mình bẻ quặt, cướp lấy con dao, dí vào cổ cô ta.
– Ra lệnh hắn dừng lại… – Tôi gằn giọng.
Hạ Kỳ nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đỏ hoe lóe lên tia điên cuồng. Cô ta mở miệng nói:
“Hugo… mặc kệ tôi, lột hết quần áo bà ta ra… Sau đó ngươi muốn làm gì bà ta thì tùy ý…”
– CÔ DÁM… – Tôi gầm lên giận dữ, đè ngửa Hạ Kỳ ra sàn, lưỡi dao chọc vào cổ cô ta để lại một vệt máu đỏ.
– KHÔNG… ĐỪNG… KHỐN NẠN…
Tiếng cô Vân Huyền la thất thanh ở góc phòng… Âm thanh xèn xẹt của quần áo bị xé nát làm tôi giận dữ đến run rẩy không kìm nén nổi.
– Đừng mà… Dừng lại đi… – Cô Ngọc Nhi che mặt hét lên.
– CÔ MUỐN CHẾT SAO?! NÓI TÊN ĐÓ DỪNG LẠI NGAY… – Tôi gầm lên.
– Anh đâm đi… Giết tôi đi… Trên đời này hắn chỉ nghe lệnh của hai người… – Hạ Kỳ ngửa chiếc cổ thon dài đón lưỡi dao của tôi, nói. – Anh giết tôi hắn vẫn sẽ tiếp tục giày vò bà ta… Ha ha… Để xem bà ta còn dùng giọng chủ nhân nói chuyện với ai…
– Khà khà…
Tên Hugo cười hềnh hệch ném mảnh vải cuối cùng xuống sàn. Hai mắt hắn to như bóng đèn tham lam nhìn ngắm cơ thể trần truồng run rẩy sợ hãi của cô Vân Huyền. Bàn tay hắn chồm đến, nắm lấy bàn chân bà, kéo cả cơ thể lõa lồ của bà xềnh xệch trên giường đến ngay dưới thân mình. Mặc kệ bà quẫy đạp cào cấu trong tuyệt vọng, hắn úp gương mặt khổng lồ vào hai bầu vú mà tham lam hôn hít…
– KHÔNG… KHỐN NẠN… DỪNG LẠI…
Tiếng la hét tuyệt vọng của cô Vân Huyền làm đầu tôi muốn nứt ra. Trong đầu tôi lóe lên một quyết định liều mạng… Cả người tôi bật lên rời khỏi Hạ Kỳ, nhanh như chớp lao đến Hugo… Cả người tôi nhảy lên, vừa hạ xuống tấm lưng khổng lồ của hắn… Tay trái choàng qua, tay phải nắm chặt lưỡi dao nhắm ngay cái cổ to lớn chọc thẳng vào…
– PHONG… – Cô Ngọc Nhi thét lên.
– AAAA… – Hugo đau đớn gầm lên làm cả căn phòng run lên bần bật.
Hắn túm chặt bàn tay tôi cả con dao biến dạng bên trong, vung mạnh… Cả người tôi như một đứa trẻ nít bị ném mạnh vào vách tường đến xương cốt muốn vỡ vụn.
Hugo sờ lên cổ, rồi nhìn bàn tay đầy máu… Hắn nhìn tôi còn choáng váng nằm trên sàn nhà, hai mắt long lên sòng sọc giận dữ:
– MÀY MUỐN CHẾT…
Hắn rời khỏi cô Vân Huyền đứng lên, cả người cao như một toà tháp, bước tới…
– PHONG… – Cô Ngọc Nhi muốn lao lên bị Phương túm chặt lại.
Tôi lồm cồm ngồi dậy, tâm trạng tĩnh lặng như mặt nước. Khoảnh khắc này, càng sợ hãi tôi càng chết nhanh hơn… Mũi dao cong vẹo trong tay tôi chỉ để lại một vết cắt sâu hoắm trên cổ hắn, máu chảy ướt cả ngực hắn… Vết thương đó có thể xem là chí mạng với bất cứ người đàn ông bình thường nào. Nhưng so với hình thể của Hugo, thật không khác nhiều với đứt một ngón tay.
Tôi lùi lại, lưng chạm vào vách tường… Cả cánh tay phải còn đau đớn ê ẩm, tôi đưa con dao qua tay trái đảo một vòng để lưỡi dao quay ngược ra sau. Tư thế cầm ngược như dùng Karambit chuyên khắc chế địch thủ có thể trạng to lớn bằng những đòn cắt gân tay, gân chân, cứa cổ… Chỉ tiếc một điều thay vì một cây Karambit Indonesia truyền thống, tôi đang cầm trong tay một con dao xếp với lưỡi dao cong vẹo.
– Phong… Con chạy đi… Chạy điiii… – Cô Vân Huyền bất chấp cả người không còn mảnh vải trên người, nhào lên ôm chặt chân Hugo.
– Hừ… Tránh ra… – Hugo gầm lên hất mạnh, cả người bà lao thẳng vào vách tường bên kia.
– MẸ MÀY… THẰNG ĐẦU BÒ… – Tôi nhìn cô Vân Huyền ngã sõng soài nằm yên bất động, nghiến răng rít lên.
– Nhóc con… Mày chết chắc rồi…
“Hugo… Đủ rồi…” – Không ngờ người lên tiếng ngăn cản Hugo là Hạ Kỳ.
Hắn không quan tâm đến lời nói của Hạ Kỳ, vẫn lù lù bước đến.
Tôi nhíu chặt mày hít sâu một hơi thủ thế… Ý định của tôi là ngăn cản Hugo xâm hại mẹ Vân Nhu, tôi đã làm được… Nhưng điều tôi đặt lên bàn cược là Hạ Kỳ sẽ không muốn tôi chết mà ngăn cản hắn, nhưng chính tôi cũng không ngờ mình đã chọc Hugo đến điên lên… Bất chấp cả mệnh lệnh của Hạ Kỳ.
– HUGO… DỪNG LẠI… – Hạ Kỳ hét lên.
– CHẾT ĐI… – Hugo hét lên, tung một quyền thẳng vào mặt tôi.
Tôi nín thở ánh mắt nhìn vào nắm đấm to lớn của hắn lao đến như phá vỡ cả không gian. Đừng nói khuôn mặt, tôi nghĩ ngay cả đầu mình cũng biến dạng nếu ăn trọn một đấm đó… Ngay lập tức tôi nghiêng đầu sang trái… “Đùng” Một đấm của Hugo lướt qua làm da mặt rát buốt nện thẳng vào vách tường… Giấy dán tường rách toạc, vách tàu composite lõm xuống. Cánh tay trái tôi nhanh như cắt vung lên… một tia máu từ cổ tay hắn bắn lên.
– AAAAA…
Hugo hét lên giận dữ, một nắm đấm khác lao đến. Tôi không kịp trở mình, chỉ có thể đưa lưỡi dao lên đón đỡ…
“Hự”.
Một lực đạo như dời sông lấp bể tống thẳng vào bàn tay nắm chặt cán dao rồi truyền vào ngực tôi, cả người tôi va mạnh vào góc tường xương cốt như vỡ vụn. Cả người tôi theo vách tường rũ xuống, tim như ngừng đập ngột ngạt không thở nổi. Hớp hớp hai ngụm không khí… cơn đau quặn thắt cả ruột mới ùa đến làm cả người tôi co rút hổn hển trên sàn nhà.
Hugo nhìn xuống tôi, cánh tay trái nhỏ máu đầm đìa đưa lên rút lưỡi dao nhỏ cắm ngập vào nắm tay phải của hắn. Hắn gầm gừ:
– Thằng nhóc… Tao sẽ cho mày chết như một con chó…
“Mày mới chết như một con chó”…
Ngay lúc này sau lưng Hugo vang lên một giọng nói lạnh lùng… Hắn quay phắt lại ngay lập tức giơ tay lên che mắt. Một cây tuốc nơ vít nhọn hoắt đâm thẳng đến bằng tất cả sức mạnh còn lại của thằng Phương. Mũi nhọn cắm phập vào lòng bàn tay to lớn, đi sâu vào rồi chững lại… Phương buông thõng hai cánh tay, mồ hôi trán túa ra như mưa… Nó đã dùng hết sức lực cuối cùng.
– MẸ TỤI MÀY…
Liên tục những vết thương do hai thằng nhóc non choẹt làm Hugo thật sự điên cuồng… Hắn rút cây vít ném thẳng vào tường. Vách tường composite cũng xuyên thủng ghim chặt cây vít run lên bần bật.
– PHƯƠNG… Lùi lại nhanh…
Tôi hét lên, cả người loạng choạng lao tới… Nhưng bàn tay to lớn của Hugo đã túm chặt cổ Phương, giở cả người nó hổng lên không… Hai mắt Hugo long lên sòng sọc nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt nhăn nhúm của con kiến không còn sức lực phản kháng trong tay hắn… Hắn nghiến răng, mặt Phương đỏ lên căng phồng như muốn nổ tung…
– ĐỪNG… KHÔNGGGGG…
Tôi hét lên lao đến, bất chấp cơn đau trong lồng ngực, bất chấp trên tay không còn vũ khí… Tôi lao lên ôm chặt cánh tay hắn đang bóp nghẹt Phương, hai hàm răng cắn ngập vào bắp tay hắn…
– Mẹ mày… Muốn chết… – Hugo vung cánh tay còn lại đánh thẳng vào bụng tôi.
“Hự”… Tôi đau đớn đến choáng váng muốn ngất đi… Nhưng tôi không buông tay, hai hàm răng nghiến chặt nếm được mùi máu tanh…
– HAI CON CHÓ… TAO BÓP CHẾT HAI ĐỨA MÀY…
Bàn tay to lớn còn lại của Hugo chộp thẳng lên đầu tôi… Những ngón tay hắn như được đúc bằng thép ép chặt, trán tôi như từ từ lõm xuống… mắt trợn lên đau nhức như muốn nổ tung ra ngoài…
“BUÔNG TAY… HUGO…”
Một giọng nói âm trầm của lão Quốc Công vang lên từ ngoài cửa. Ngay lập tức tôi và Phương cả người nhẹ bỗng ngã dúi dụi xuống sàn nhà. Hugo hậm hực tức giận nhưng không dám cãi lời, lùi lại đi chỗ đứng quen thuộc sau lưng lão Quốc Công, bên cạnh Hạ Kỳ.
– MẸ… ANH PHONG… – Vân Nhu hét lên thất thanh, oà khóc lao đến.
Tôi còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì cơn đau nhức âm ỉ trong đầu… Chỉ thấy một cơ thể mềm mại lao vào lòng mình khóc ngất, lại rụt đi nhào sang bên cạnh… lại quay lại khóc lóc đau đớn… Thằng Phương bên cạnh tôi ho sù sụ, ho như muốn phun cả hai lá phổi ra ngoài.
Cô Vân Huyền tỉnh lại, nhìn xuống nhận ra mình đang gối trên đùi cô Ngọc Nhi. Ngay cả cơ thể trần truồng của bà cũng được cô Ngọc Nhi che đậy bằng chính bộ đồ nhân viên vệ sinh cô đã mặc.
– Cảm ơn con gái… – Bà cảm kích nắm tay cô Ngọc Nhi nói.
– Dạ, không có gì…
– MẸ… KẺ NÀO ĐÃ LÀM VIỆC NÀY?!
Vân Nhu sau vài giây bối rối lo lắng đã tỉnh táo lại. Nàng cũng từng gặp qua Hugo, nàng thừa biết hắn chỉ làm việc theo mệnh lệnh.
– Là tôi…
Hạ Kỳ từ sau lưng lão Công bước ra nói. Vài phút trước, thấy không còn kiểm soát được Hugo, cô ta đã lao ra khỏi phòng đi tìm lão Công.
“Chát”.
Hạ Kỳ vừa nói dứt lời, ngay lập tức một cái tát như trời giáng làm cô ta ngã sõng soài trên sàn.
– Ch. A… thầy Công… – Hạ Kỳ bưng mặt, hai mắt rơm rớm đỏ hoe nhìn cha của mình, lời nói ai oán nữa chừng cũng phải đổi lại.
Lão Công nheo mắt nhìn cô ta, ánh mắt tóe lửa, rít từng lời qua kẽ răng:
– Ai cho phép cô tác quái ở đây hả?! Cô tưởng mình là ai hả?!
Vân Nhu rời khỏi mẹ, gương mặt đã từ đỏ chuyển trắng, báo hiệu nàng tức giận tột độ. Nàng bước đến trước mặt người đàn ông lẽ ra nàng phải gọi là ba, gằn từng chữ một:
– Ông nghĩ chỉ trừng phạt cô ta như vậy là xong sao?! Tôi muốn cô ta phải chịu đựng sự nhục nhã giày vò bởi con quái vật đó… như mẹ tôi phải chịu. Nếu không, dù ông giết hết tất cả chúng tôi, tôi cũng không ký bất cứ thứ gì…
Hạ Kỳ gương mặt xinh đẹp đã cắt không còn giọt máu… Cô ta sợ hãi nhìn cha mình cầu mong ông không tuyệt tình. Không ngờ, ông chỉ hơi nhíu mày, rồi quay qua Hugo ra lệnh:
– Hugo, Hạ Kỳ là của mày…
Hugo như thèm khát Hạ Kỳ đã lâu, sự hậm hực không cam lòng vừa rồi cũng bỏ qua, ngay lập tức nhào qua kềm chặt lấy Hạ Kỳ đè xuống sàn.
– KHÔNG… Ông không thể… đối xử với tôi như vậy?!
Từng mảnh, từng mảnh vải trên người Hạ Kỳ bị con quái vật xé rách ném bay lả tả… Cả cơ thể trần truồng nõn nà của cô ta bị đè nghiến ra sàn nhà… Hugo gấp đến không chịu nổi, tự xé luôn quần áo của mình lộ ra những vòng cơ nổi cộm kinh khủng…
– Đừng… Hugo… Không… Đừng mà…
Tiếng la hét nức nở của Hạ Kỳ làm tôi khó chịu… Tôi nhìn qua Vân Nhu, vẻ mặt nàng lại lạnh lùng không chút cảm xúc nào.
– Vân Nhu… Em nói họ dừng lại đi… – Tôi khó nhọc đứng lên, nắm tay Vân Nhu nói.
– KHÔNG… – Vân Nhu bất ngờ vùng mạnh tay, quay lại hét vào mặt tôi. – ANH THƯƠNG HẠI CHO CÔ TA SAO?! CÒN MẸ EM THÌ SAO?!
Tôi sững người ngỡ ngàng nhìn đôi mắt to tròn trong sáng quen thuộc của nàng đã đỏ hồng nổi lên gân máu… Lại nhìn ngón tay nàng run rẩy chỉ vào mặt mình… Đây còn là Vân Nhu sao?!
Hugo thô bạo tách hai chân Hạ Kỳ ra, cả cơ thể khổng lồ đè nghiến cô ta xuống… Hạ thể hắn đẩy mạnh…
– KHÔNG… AHHH…
Tiếng kêu gào đau đớn của Hạ Kỳ vang bên tai làm lòng tôi khó chịu kinh khủng. Đúng, tôi thương hại cho cô ta… Cũng thương cho người con gái tôi yêu thương lại đang bị thù hận che lấp lý trí.
Hạ Kỳ giãy giụa trong tuyệt vọng, hai cánh tay cào cấu chỉ để lại những vệt xước đỏ trên da thịt Hugo. Cô ta không la hét nổi nữa, cả người mềm oặt bên dưới thân hình to lớn không ngừng hùng hục thô bạo…
Cô Vân Huyền đã mặc trên người bộ quần áo liền quần của cô Ngọc Nhi, bước nhanh lại dằn cánh tay của Vân Nhu, gắt lên:
– VÂN NHU… DỪNG LẠI NGAY… Phong đã giúp mẹ ngăn hắn… Hắn không làm gì mẹ hết…
– Vân Nhu… Dừng lại đi em… – Cô Ngọc Nhi trên người chỉ còn bộ đồ ngắn bên trong, vội níu tay Vân Nhu nói.
Vân Nhu gạt nước mắt nghiến răng quay đi, vẫn không muốn trả lời. Sự ngang bướng của nàng làm máu nóng tôi dâng lên ngùn ngụt…