Đời May Mắn - Phần 116
Sau bữa trưa, chị Vi dẫn Vân Nhu lên phòng, nàng sử dụng tạm quần áo của chị. Tuy có chút chật chội bó sát nhưng vẫn thoải mái hơn bộ áo dài rất nhiều…
– Anh đi đây! – Tôi hôn nhẹ lên bờ môi Vân Nhu, nói.
– Sao anh về bên kia sớm vậy?! Không phải nói 15h30 mọi người bên đó mới tụ họp sao?! – Vân Nhu ngạc nhiên hỏi.
– Phải… Nhưng anh có chút việc phải đi…
– Vậy… chiều nay anh phải cẩn thận đó… – Vân Nhu bắt đầu nghẹn ngào.
– Anh biết rồi… Em phải hứa với anh tuyệt đối không được đến đó… Không, thậm chí bước ra khỏi nhà cũng không được… Phải chờ anh về. Biết chưa?!
– Em hứa mà…
Tôi quay người đi xuống lầu. Tôi thật phải ép mình rời đi, ở lâu bên cạnh Vân Nhu thêm giây phút nào nữa, có lẽ tôi sẽ nói ra mình sắp đi đến đâu. Tôi hoàn toàn không có cảm xúc gì khi nghĩ đến việc mình chuẩn bị đến Khách sạn theo ước hẹn với Hạ Kỳ… Sự lạnh lùng sát nhân, bất chấp thủ đoạn của cô ta làm lòng tôi lạnh giá không dâng lên được bất kỳ cảm xúc gì. Tôi không biết cô ta muốn gặp mình làm gì?! Chắc không ngoài những chiêu trò quyến rũ dơ bẩn nào đó… Dù tôi tự nhìn nhận mình khá phong lưu lăng nhăng, nhưng tôi không hề nghĩ mình sẽ lên giường với một kẻ sát nhân lạnh lùng như Hạ Kỳ.
14h28, tôi gửi xe bước vào tiền sảnh của Khách sạn Hải Âu. Như hẹn trước, tôi đón thang máy lên tầng 12, đến trước căn phòng 1204.
“Cộc cộc…” – Gõ cửa hai tiếng.
“Vào đi…”
Bên trong vang lên một giọng nói yểu điệu mềm mại của phụ nữ. Không hề sai lệch, đúng là giọng nói của Hạ Kỳ.
Tôi xoay nắm cửa, bước vào. Căn phòng khá nhỏ, nhưng ngăn nắp sạch sẽ… Hạ Kỳ ngồi trên bàn trang điểm, quấn một chiếc khăn tắm ngang người, tay vừa sấy khô mái tóc ươn ướt như vừa tắm. Cô ta nhìn tôi qua tấm gương trước mặt, miệng cười tủm tỉm như một cuộc hẹn tình nhân gặp gỡ.
– Cô muốn gì?! Nói luôn đi… Chiều nay tôi còn bận… – Tôi bước lại chiếc ghế, ngồi xuống cũng không nhìn về phía cô ta.
– Hi hi… Anh bận gì tưởng em không biết sao?! – Cô ta vẫn sấy tóc, không quay lại nói.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
Tôi hơi chột dạ, vẫn tỏ ra điềm nhiên đứng lên nói:
– Cô không nói mình muốn gì thì tôi đi về đây!
– Ơ kìa… Đi đâu vội vàng như vậy ah! – Hạ Kỳ bỏ chiếc máy sấy tóc xuống, bước đến trước người tôi.
Cô ta đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực tôi, xoa xoa nhẹ nhẹ, hai mắt lúng liếng, thủ thỉ nói:
– Cơ hội hai chúng ta gặp gỡ như thế này rất khó… Sau này còn không biết còn dịp nào không?!
– Cô áp dụng chiêu này với tôi không có hiệu quả đâu?! – Tôi lùi lại, tránh khỏi bàn tay của cô ta.
– Ôi! Người ta thật sự thua sút Vân Nhu đến như vậy sao?! – Cô ta ôm hai gò má, u uất nhìn tôi.
– Hừ, cô tự biết… – Tôi xoay người đi ra cửa.
Hạ Kỳ bước lại giường, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp vắt chéo đung đưa, nói bâng quơ:
– Em nghe nói nhà trường sắp thay dàn hoa mười giờ thành hoa phong lan nha… Ây da… Đã nói là phong lan không chịu được nắng mưa… Chắc vài bữa là còn mấy cái chậu đất không thôi… Rồi gió thổi, rồi mưa rơi… thật là nguy hiểm cho học sinh bên dưới ah.
Tôi quay phắt lại, hầm hầm bước đến. Hai mắt tôi tóe lửa nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp lại làm mình kinh tởm. Ánh mắt tôi nhìn xuống chiếc cổ thon dài trắng ngần của Hạ Kỳ, hai nắm tay siết chặt vang lên tiếng răng rắc.
Tôi thật sự hối hận đêm ở Vũng Tàu lần đó đã không để cô ta rơi xuống vách đá. Để giờ đây, thiếu đi cơn giận dữ điên cuồng kia, tôi dù rất muốn cũng không đủ can đảm bóp chết Hạ Kỳ.
– Cô muốn gì?! – Tôi gằn giọng hỏi một lần nữa.
Hạ Kỳ chống hai cánh tay sau, để hai bầu vú tròn trịa vung cao như muốn bung ra khỏi chiếc khăn bất cứ lúc nào. Cô ta nhìn gương mặt kìm nén của tôi, cười tủm tỉm nói:
– Một nụ hôn thôi… Được không?!
Tôi có chút bất ngờ. Yêu cầu này khá đơn giản và dễ dàng cho mình. Bất chấp sự xấu xa rắn rết trong lòng cô ta thế nào, thì không ai có thể phủ nhận sự xinh đẹp đến mức hoàn hảo của Hạ Kỳ.
– Chỉ một nụ hôn?! Và cô hứa sau này sẽ không giở trò hãm hại Vân Nhu như vậy nữa?! – Dù không tin lời cô ta nói, nhưng một lời hứa dù mong manh cũng làm cho tôi yên tâm hơn ít nhiều.
– Em hứa được chưa… Anh thật là yêu Vân Nhu như vậy sao?! – Hạ Kỳ hơi cúi đầu nhìn ngón tay mình vẽ vẽ tròn tròn trên chỗ nhô ra dưới lớp khăn lông trên ngực.
Tôi hít sâu một hơi, gạt bỏ ngay cảm xúc ham muốn vừa cuộn trào trong lòng trước điệu bộ khiêu khích cùng cực của Hạ Kỳ. Cô gái này thật sự không nên đến gần dù chỉ vài giây cũng có thể lún sâu vào. Tôi ngồi xuống giường, Hạ Kỳ bên cạnh như không có xương mềm oặt ngã vào lòng tôi. Hai mắt tôi khép hờ chỉ thấy chiếc cằm nhỏ trắng nõn của cô ta đang gần lại khi mình cúi xuống…
Một mùi hương thoang thoảng kỳ lạ như một lớp màn vô hình lượng lờ bao bọc quanh cơ thể Hạ Kỳ khẽ tách ra đón lấy gương mặt tôi. Môi tôi chạm vào một cảm giác ôn nhu tuyệt diệu đến bất ngờ… Bờ môi đỏ mọng của Hạ Kỳ ươn ướt mềm mại lại e ấp hé mở như chờ tôi xâm nhập. Cảm giác này thật kỳ lạ… cô ta lại cư xử như một hoàng hoa khuê nữ chưa biết hôn lần nào… Hương thơm khó cưỡng trên môi Hạ Kỳ làm tôi rung động, lưỡi tôi vô thức chạm vào nó. Một vị ngòn ngọt thơm ngát làm tôi ngất ngây… Trời đất có chút chao đảo… Tôi chỉ biết mình dính chặt trên môi Hạ Kỳ mà ngã xuống giường… Thật êm ái… Thật dễ chịu làm hai mí mắt tôi nhíu lại không mở nổi.
Không biết qua bao lâu. Tôi chỉ thấy cơ thể mình mát lạnh khoan khoái dễ chịu… Trong cơn mơ màng tôi thấy Vân Nhu cả người trần truồng tuyệt đẹp quỳ mọp bên thân mình, bàn tay nhỏ cầm lấy dương vật căng cứng của tôi mà đưa vào miệng mút say mê… Nàng thật tuyệt. Làm tôi sướng tê dại… Tôi yêu nàng đến chết đi được.
Tôi mơ màng nhìn xuống Vân Nhu, bàn tay tôi lại mờ ảo như không khí nhẹ bỗng đưa lên vuốt ve mái tóc mềm mại đen bóng của nàng. Nàng nhìn tôi, đôi môi đỏ vẫn ngậm cứng dương vật tôi, nhưng ánh mắt lại hiện lên nét cười rất rõ… Hôm nay Vân Nhu lại khác lạ như vậy… Không phải nàng luôn ngượng ngùng đỏ mặt trong những lúc như vậy sao?! Từ khi nào Vân Nhu lại ngậm mút dương vật làm tôi sướng đến như vậy?! Nàng đã bỏ thời gian đọc sách rất nhiều sao?! Ôi cái lưỡi nhỏ cứ ngoáy ngoáy vào khe nhỏ trên đầu dương vật làm tôi rùng mình liên tục. Khi cơn sướng đang lên cao, nàng lại nhả nó ra đi một đường lưỡi từ bìu dái lên đến ngọn…
– Ah… Vân Nhu ơi! Em còn giỏi hơn Thanh Thuỷ ah… – Tôi bật thốt kêu lên.
– Hi hi… Thanh Thuỷ có phải là cô bạn ở nhà hoang đêm đó không?!
Một giọng nói lảnh lót cười đùa vang vào tai, làm tôi rùng mình. Vùng người bật dậy lại phát hiện hai tay mình bị trói vào khung đầu giường, cổ tay tôi bị thít chặt bằng hai sợi nilon rút mở rộng ra hai bên. Như trong cơn mơ màng, toàn thân tôi trần truồng nằm trên giường cho một người con gái lõa thể say mê ngậm mút dương vật, chỉ là người đó không phải Vân Nhu…
– HẠ KỲ… CÔ DÁM… – Tôi gầm lên, tay giật mạnh làm cả cái giường rung lên, hai cổ tay đau nhói.
– Hi hi… Có gì mà không dám chứ… Không phải là đang làm sao?!
Hạ Kỳ mỉm cười nhìn dương vật căng cứng của tôi trong tay, chà sát nó lên gương mặt xinh đẹp mà ư ử khoan khoái… Cô ta đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm quanh như muốn cảm nhận từng đường gân máu nổi cộm trên nó… Lại đưa vào miệng ngậm mút thật sâu… thật thèm khát…
– Anh cầu cứu nữa đi… Em thích nghe đàn ông cầu cứu lắm đó… – Cô ta cúi đầu thật thấp ngậm lấy bìu dái căng cứng của tôi vừa mút vừa nói.
Cảm giác nhột nhạt này thật khó chịu… lại sướng đến kỳ lạ. Cơn tức giận của tôi sôi sục lại tan biến nhanh như thuỷ triều rút đi… Thật không nghĩ có một ngày mình bị con gái hãm hại hiếp dâm như thế này ah?! Dù con trai như tôi không có gì để mất. Dù Hạ Kỳ cũng là tuyệt thế vưu vật về nhan sắc không thua kém Vân Nhu và cô Ngọc Nhi… Nhưng một cảm giác uất nghẹn tức tối vì bị sập bẫy vẫn làm tôi chán ghét không nói nên lời. Tôi nhận ra nụ hôn kia có vấn đề, trên môi cô ta đã có gì đó mà chính cô ta cũng không dám để lưỡi mình chạm vào khi hôn tôi… Dù chỉ là một lượng thuốc mê rất ít chạm vào đầu lưỡi nhưng có nồng độ đậm đặc đủ làm tôi choáng ngất đi trong vài phút…
– Anh Phong ơi…
Hạ Kỳ nằm úp lên tôi, hai bàn tay vuốt ve, thân thể trần truồng uốn éo rên rỉ chà sát trên cơ thể tôi. Cô ta vùi mặt vào bộ ngực nở nang rắn chắc của tôi, đầu lưỡi liếm quanh quanh hai đầu vú tôi làm chúng nhộn nhạo săn cứng lại. Tôi không muốn nhìn những cử chỉ dâm loàn của cô ta, nhưng cơ thể vẫn cứ rạo rực bùng cháy dữ dội.
– Anh ơi, em muốn…
Hạ Kỳ thở hổn hển chống tay lên ngực tôi, bàn tay tìm đến dương vật tôi đưa vào giữa hai chân mình… Tôi cảm nhận được nơi đó của cô ta đã ướt đẫm nhòe nhoẹt… Một cảm giác ấm áp bó sát trùm lên đầu dương vật tôi từ từ bao phủ xuống. Cảm giác bó chặt này làm tôi có chút bất ngờ…
– Ưm… Ôi… Của anh lại to như vậy ah…
Hạ Kỳ chống tay lên ngực tôi, vừa nhấp nhỏm vừa rên rỉ sung sướng. Tôi lạnh lùng vô cảm nhìn cô ta. Cơ thể trần truồng tuyệt đẹp, hai bầu vú tròn trịa hoàn hảo không chút tì vết, bờ eo nhỏ phẳng lì không ngừng uốn éo trên hạ thể tôi… Giờ phút này dù có giả vờ lạnh lùng đến thế nào thì tôi cũng không ngăn được hơi thở mình từ từ dồn dập.
– Ôi… Anh ơi… Bóp vú em đi… ưm… – Hạ Kỳ rên siết ngất ngây, hai tay tự vò nắn hai bầu vú mình.
– Cởi trói cho anh đi… – Tôi thở dốc, nói.
– Ưm… Anh muốn lừa em sao… Đáng ghét như vậy… Ôi… – Hạ Kỳ thở hổn hển, nhìn xuống tôi mắng yêu.
– Ha ha… Muốn em sướng hơn thôi… Vậy thì thôi đi.
Tôi nhìn nhìn hai bầu vú tuyệt đẹp của Hạ Kỳ. Quả thật, không biết nếu cô ta cởi trói, tôi có kềm được lòng mình mà không vồ vập vuốt ve nó. Hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn kia lại làm cổ họng tôi khô cháy khao khát. Hạ Kỳ như thấy được ánh mắt tôi, cô ta ngừng lại khẽ chồm đến dí hai bầu vú mềm mại vào mặt tôi.
– Hôn ngực em đi…
– Cô không sợ tôi cắn đứt nó sao?! – Tôi hậm hực hỏi.
– Anh sẽ không làm vậy đâu… Em biết mà… Nếu anh không chịu em, hai chân anh đâu có bị trói… Anh có thể vùng vẫy mà… Hi hi…
“Ặc” – Lời Hạ Kỳ nói làm mặt tôi có chút nóng lên. Đúng vậy ah. Hai chân tôi mà chống cự thì cô ta có muốn leo lên người tôi cũng không được… Ra là tôi đang hợp tác với kẻ hiếp dâm mình sao?!
– Hôn ngực em đi… Nó muốn anh mà… ư…
Chiếc núm nhỏ mềm mại thơm ngát cứ dụi vào miệng, tôi không kềm được ngậm kín lấy nó mà mút… Hạ Kỳ sung sướng ôm ghì lấy đầu tôi, dâng trọn hai bầu vú vào miệng tôi.
– Ôi… Em thích quá…
Cô ta rên rỉ, cúi xuống hôn lên môi tôi. Giờ phút này chiếc lưỡi e ấp khi nãy mới xuất trận, tìm vào trong miệng tôi mà say mê cuốn lấy lưỡi tôi. Hạ kỳ trườn người xuống, để dương vật tôi một lần nữa lấp kín âm hộ cô ta… khẽ nhúng người đều đều…
– Ư… Nói cho anh biết… từ trước đến giờ… những người… đàn ông khác… chơi em… đều phải dùng bao… Ôi… Chỉ có anh vừa hung dữ vừa liều mạng… em lại muốn anh nhiều như vậy…
– Ah… Đúng như ý anh… Anh ghét nhất chơi bao nha… Ah… Vậy mới cảm giác chim em chơi sướng như thế nào… Ah… – Tôi thở dốc, ánh mắt tê dại nhìn Hạ Kỳ.
– Ưm… Ôi… Của anh ôi… làm em sướnggggg quá… – Hạ Kỳ rên siết vang cả phòng, cơ thể càng gấp gáp nhúng nhảy.
– Kỳ Kỳ… Ah… Ôi… Mở trói cho anh… được không?! Anh muốn vuốt ve… cơ thể em… Ah… – Tôi quả thật rất sướng, nhưng cũng không quên mục đích của mình.
– Hứ… không cởi được mà… không được lừa em nữa… ưm…
– Ôi… sao nó lại sướnggggg như vậy… Anh ơiiiii…
Hạ Kỳ cả người cứng đơ hai mắt nhắm nghiền tận hưởng cơn sướng khoái ồ ạt tuôn tràn. Qua vài giây, khi tôi bắt đầu rùng mình, cô ta lập tức tuột xuống, há miệng dùng chiếc lưỡi đỡ lấy đầu dương vật, tay sục sục thật nhanh… Tôi rùng mình, từng đợt từng đợt tinh dịch bắn ra tung tóe trong miệng Hạ Kỳ. Cô ta ngậm kín lấy đầu dương vật tôi mà mút, mút thật sâu như khao khát từng giọt cuối cùng.
– Ah… – Tôi thở hắt ra một hơi khoan khoái.
“Mẹ ơi… Không ngờ bị hiếp lại có thể sướng như vậy ah…”
Hạ Kỳ gần như dùng chiếc lưỡi nhỏ của mình vệ sinh sạch sẽ cho dương vật tôi. Cô ta say mê liếm mút từng ngõ ngách bên dưới lên tới trên… Ngay cả một chút bợn trắng để lại sau khi quan hệ tình dục cũng sạch bong như mới. Mẹ nó, thật là yêu nghề ah.
Cô ta nhìn lên đồng hồ, hơi nhíu mày… Rồi lại tranh thủ ngã người ôm chặt lấy cơ thể tôi mà vuốt ve… Hạ Kỳ áp mặt trên ngực tôi, lim dim một lúc, chợt thút thít khóc:
– Tại sao anh không thể làm người yêu của em?! Có phải nếu Vân Nhu và cô Ngọc Nhi… không còn thì anh sẽ đến bên em không?!
– CÔ CHẠM ĐẾN HAI NGƯỜI HỌ… TÔI SẼ GIẾT CÔ…
Tiếng hét giận dữ bất ngờ của tôi làm cả căn phòng run lên bần bật. Hạ Kỳ gương mặt xinh đẹp cũng trắng bệt, chợt lại nhoẻn miệng cười lau nước mắt trên khóe mắt. Cô ta choàng tay ôm cứng ngang ngực tôi, nói:
– Hi hi… Em nói đùa thôi… Anh biết em thích anh từ khi nào không?! Em thích ánh mắt đó của anh đêm ngoài bờ đá… Ánh mắt giết người đó làm em sợ hãi… Trước giờ Hạ Kỳ này không sợ ai, chỉ sợ mỗi Tuấn Phong thôi…
Cô ta nhắc đến chuyện xảy ra ở bờ đá Vũng Tàu tôi chợt nhớ đến một nghi vấn của mình, buột miệng hỏi:
– Người trong video với lão Công không phải là cô, đúng không?!
– Đương nhiên không phải là em rồi! Hi Hi… – Hạ Kỳ có vẻ rất ngạc nhiên, còn che miệng cười.
– Tại sao là… đương nhiên?! Nếu không liên quan đến cô… tại sao cô lại hoảng hốt vì lời đe dọa của tôi?? – Tôi thật sự không hiểu nổi.
– Thì… em rất thân với cô gái trong đoạn video đó!
– Hừ… khi đó cô còn chưa xem… lại càng không biết Tùng đặt máy quay lén… Làm sao cô biết người bị quay lén là Tường Vi… – Tôi đặt câu hỏi liên tục, quan sát nét mặt của Hạ Kỳ cố tình ra sơ hở.
– Ra là anh cũng nhận ra người đó là Tường Vi nha… Hi hi… Sao hả bữa đó threesome Vân Nhu có sung sướng không?! – Hạ Kỳ cười tủm tỉm, cố tình không trả lời.
– Cô đừng đắc ý. Không có threesome gì hết… Chỉ có Dương Đông chịu khổ tự xử cả đêm thôi… – Tôi âm trầm nói.
– Hi hi… Đáng đời tên mập đó… Nếu hắn đã chịu khổ như vậy, em sẽ không trả đũa hắn nữa…
– Nói đủ rồi… Cô mở trói cho tôi ngay bây giờ… – Tôi gằn giọng nói.