Đời May Mắn - Phần 114
Một thân hình mềm mại áp sát vào tôi, hai cánh tay trần trụi vòng lên ôm ngang bụng. Tôi mỉm cười đặt lên tay Vân Nhu hỏi:
– Đợi anh tắm chung à?!
– Ư, biết rồi còn hỏi…
– Hắc hắc… – Tôi quay lại, siết chặt vòng eo nàng. – Đằng nào cũng trễ học rồi… Hay là mình…
– Thôi mà… Em đau ê ẩm hết cả người rồi… Anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết…
– Ui, ai kêu anh mạnh lên, mạnh lên hả?!
– Em không có mà… – Mặt Vân Nhu gắt lên, mặt đỏ ửng.
Nàng hợt ngẩng lên hôn rít lấy môi tôi, thì thầm:
– Cái thuốc gì hôm qua… bữa nào anh tìm… rồi ba đứa mình thử tiếp… Em thấy… thấy… sướng lắm… – Nàng che hai gò má đỏ bừng xấu hổ.
– Ba đứa?? – Tôi tròn mắt hỏi. – Dương Đông?!
– Anh này… – Vân Nhu đánh lên ngực tôi, gắt lên. – Em nói là anh, em và chị Nhi đó… Vô duyên…
– Ha ha… Vậy thì được… Hắc hắc…
Tôi cười nâng cằm Vân Nhu lên, đặt lên đôi môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn… Chợt chuyển giọng nghiêm túc nói:
– Thứ Tư này… Em học xong buổi trưa, anh sẽ rước em về nhà cô Ngọc Nhi.
– Để làm gì?! Em phải…
– Không… Em sẽ không đi tham dự buổi tiệc trên du thuyền đó. Quá nguy hiểm… Anh muốn em ở nhà cô Ngọc Nhi chờ anh về.
– Không được… – Vân Nhu lo lắng lắc đầu. – Em không đi ông ta sẽ…
– Nghe anh nói… Mẹ em, bọn anh sẽ tìm cách lên tàu giải cứu bà…
– Anh… nhưng… như vậy rất nguy hiểm cho mẹ và cả anh nữa… – Vân Nhu nôn nao không yên. – Tại sao mình không cho ông ta thứ ông ta muốn… Em và mẹ không cần đâu…
– Haizz… Nếu mọi việc đơn giản như vậy thì ông ta cũng không chi 12,000 usd để thuê chiếc du thuyền đó đâu… – Tôi thở dài, vuốt tóc nàng nói. – Sao ông ta không công khai mời em và mẹ em ngay sáng thứ Tư ra Ngân hàng ký chứ?!
– Ý anh là… ông ta định… thủ tiêu cả em và mẹ sau khi em ký xong sao?! – Vân Nhu rùng mình, gương mặt tái nhợt sợ hãi.
– Có thể dự đoán như vậy… – Tôi trầm giọng nói. Vì thế em dứt khoát phải nghe lời mẹ… nghe lời anh… không được bước lên chiếc du thuyền đó.
– Em đừng lo, một khi em chưa ký văn bản chuyển nhượng khối tài sản đó… Ông ta sẽ không dám làm gì mẹ em… Nếu bọn anh thấy không ổn, có thể nhảy xuống sông chạy trốn. Em biết anh bơi rất tốt mà… Đúng không?!
Vân Nhu gối đầu lên vai tôi khẽ gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
Tối thứ Hai, còn 48 tiếng.
Tôi đặt chiếc điện thoại mới của mình xuống bàn. Bên tai còn nóng rang những lời nói của anh Tín… Mọi việc không hề đơn giản như tôi xem phim Hong Kong, để cảnh sát tổ chức bố ráp giăng bẫy một người chỉ có 3 trường hợp:
– Một là, đối tượng thuộc diện tội phạm truy nã.
– Hai là, có chứng cứ đối tượng phạm tội rõ ràng và kết hợp với bằng chứng bắt cóc giam giữ người trái phép. Nếu không có bằng chứng bắt cóc uy hiếp người, cảnh sát theo đúng quy trình chỉ gửi giấy mời lên thẩm vấn.
– Ba là, Lệnh bắt người của Toà án…
Cả ba trường hợp này với những gì đang nắm trong tay, chúng tôi hoàn toàn không thực hiện được.
Theo kế hoạch, mẹ Vân Nhu không cho Vân Nhu xuất hiện trong buổi tiệc… Ngoài lý do vì sự an toàn của nàng, bà còn dùng sự vắng mặt của Vân Nhu để chọc giận lão Quốc Công… Ép buộc ông ta xuống tay với bà và đó sẽ là bằng chứng cho cảnh sát khép tội lão. Nhưng như vậy không phải là lấy cả tính mạng của bà ra đặt cược sao?! Tại sao bà lại muốn làm như vậy?! Theo tôi biết, giữa bà và lão Công chẳng qua là không ưa thích nhau, cũng chưa kết thù đến mức dùng cả mạng mình để đánh đổi. Vì khối tài sản trị giá cả tấn vàng kia sao?! Tôi thật sự không tin cô Vân Huyền một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại xem tài sản tiền bạc quan trọng hơn tính mạng của mình.
Nhưng dường như tôi không thể hoàn thành kế hoạch của cô Huyền đặt ra… Tôi không có đủ chứng cứ để phía cảnh sát tổ chức một cuộc bố ráp.
Tôi nằm vật ra giường, nhắm mắt lại… Trong đầu tôi hình ảnh lão Quốc Công uy nghiêm khoanh tay ngẩn cao đầu, bên trái là một con quái vật hình người khổng lồ nhe nanh múa vuốt, bên phải là một ả đàn bà lẳng lơ khêu gợi không ngừng xăm soi đầu móng tay sơn đỏ bóng bẩy… Tôi cảm thấy mình như một nhân vật trong game vượt qua rất nhiều vòng… đến lúc đối mặt với ‘trùm cuối’ mới nhận ra mình chỉ còn một lượt chơi, mong manh dễ vỡ đến thế nào.
“Phong…”
Nghe giọng Ngọc Nhi gọi, tôi nhìn ra cửa. Nàng đứng tựa người vào khung cửa, chiếc váy mặc nhà rộng thùng thình phủ kín đến chân.
– Lên đây với… đi… – Ngọc Nhi hơi ấp úng nói.
– Với ai ha?! – Tôi dùng tay chống đầu, lười nhác hỏi lại.
– Lên đây với em… được chưa?! Đáng ghét.
Nhìn Ngọc Nhi dậm chân hờn dỗi, quay người để cặp mông nổi cộm dưới váy ngúng nguẩy bước lên bậc thang, lòng tôi chợt rộn ràng. Tôi và cô Ngọc Nhi đổi xưng hô với nhau, nhưng cả hai thật sự có chút không quen… Nên tạm thời thống nhất chỉ xưng hô thân mật khi chỉ có hai đứa với nhau.
Ây da, nghĩ nửa buổi cũng chưa nghĩ ra gì thì cũng nên xả stress xíu nha… Tôi nhe răng cười bật dậy như một cái máy. Cơn uể oải mới đây liền tan biến như chưa bao giờ xuất hiện… Tôi cười hắc hắc vặn vặn bờ eo ra vài tiếng răng rắc sảng khoái. Xung trận thôi…
Vừa lên đến phòng cô Ngọc Nhi tôi liền thấy bầu không khí có chút không giống nha… Không có hoa hồng vung vãi trên nệm. Không có mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí. Chỉ có một đứa con gái đeo mắt kính đầu bù tóc rối nhìn chằm chằm vào màn hình. Chị Ngọc Trâm miệng ngậm cây viết chì chăm chú đến xuất thần, hai bàn tay múa may lào xào liên miên trên bàn phím…
– Ơ, sao còn đứng đó… lại đây… – Cô Ngọc Nhi đến bên chị Ngọc Trâm quay lại thấy tôi còn ngơ ngác.
– À… tới đây… làm em cứ tưởng! Hắc hắc… – Tôi gãi gãi đầu cười khổ.
– Xì… Bậy bạ… – Ngọc Nhi phì cười, lườm tôi.
– Ngồi xuống đây…
Tôi ngồi xuống bên cạnh chị Ngọc Trâm, cô Ngọc Nhi đứng sau lưng tôi… Chị Trâm vẫn chăm chăm nhìn lên màn hình, tay liên tục múa may trên bàn phím. Màn hình dày đặc những chữ số xanh chạy chạy biến ảo… Chị Ngọc Trâm đeo mắt kính vào đúng là có hương vị khác nha… khác xa cô gái ấp úng kẹp chiếc giày đá bóng của tôi. Chị hôm nay toát lên một vẻ quyến rũ kỳ lạ, hơi giống với Ngọc Nhi của tôi, lại thêm phần trí tuệ.
– Tìm ra rồi… – Chị Ngọc Trâm chợt thở phào một tiếng.
Tôi liền nhìn lên màn hình. Giao diện hiện giờ đã biến đổi, trở lại một màn hình máy tính Windows thông thường với mấy cửa sổ mở sẵn chứa rất nhiều file văn bản. Chị Ngọc Trâm mở lên một mẫu form điện tử lấy cây bút chì chỉ chỉ vào đó cho tôi xem.
– Đây là cái gì?! – Tôi ngơ ngác hỏi.
– Đơn đặt hàng dịch vụ vệ sinh…
Chị Ngọc Trâm ưỡn ngực đắc ý nói, nghe xong càng làm đầu tôi to ra không hiểu nổi.
– Trâm à. Để chị giải thích cho… – Cô Ngọc Nhi choàng tay qua cổ tôi nói.
– Ngọc Trâm đã xâm nhập được máy chủ hệ thống của Công ty Cổ phần Du lịch Rạng Đông chủ sở hữu chiếc du thuyền Hennessy… Trâm còn tìm được hợp đồng dịch vụ vệ sinh giữa Rạng Đông và Công ty Dịch vụ Vệ Sinh Hướng Dương… Và trước mặt em là Form Order dịch vụ vệ sinh cho Du thuyền Hennessy cho tối thứ Tư sắp tới…
Tôi quay phắt lại nhìn cô Ngọc Nhi, cô mỉm cười gật gật đầu. Ngay lập tức tôi quay qua ôm cứng chị Ngọc Trâm…
– Ôi… Chị Trâm của em giỏi quá… Ha ha… – Tôi hôn chùn chụt lên khắp mặt chị.
– Ui… Thôi mà… làm người ta khó chịu muốn chết… – Chị Ngọc Trâm ngượng đỏ mặt đẩy tôi ra.
– Ha ha…
– Bây giờ mình làm cái gì?! – Cô Ngọc Nhi hỏi.
– Em cần chị đơn tuyến huỷ order từ phía Rạng Đông… – Tôi nắm tay chị Ngọc Trâm dặn dò thật kỹ. – Tức là phía Hướng Dương sẽ thấy một đơn hàng đã huỷ, còn phía Rạng Đông vẫn không có gì thay đổi.
– Ok. Dễ mà…
Chị Ngọc Trâm gật đầu, bắt đầu thực hiện ngay lập tức. Tôi đứng dậy bóc điện thoại gọi cho Quyền mập. Chuyện khó khăn của Vân Nhu tôi đã chia sẻ với nhóm bạn mình, dù không nói quá chi tiết, cũng đại loại vừa đủ để mọi người đồng lòng tham gia giúp đỡ.
– Tìm thuê cho tao một chiếc van Toyota Hiace loại cũ, tốt nhất là tháo hai hàng ghế sau. Sử dụng một ngày thứ Tư, trả giá gấp đôi cũng ok…
Tôi lại bấm số, tôi gọi ngay cho Thanh Thuỷ…
– Em tìm mua giúp anh ba bộ đồ cleaner công nghiệp, dụng cụ vệ sinh công nghiệp như găng tay, chổi nilon, lau kính, nước tẩy rửa… à, máy hút bụi công nghiệp nữa…
– Chị Vi, chị tìm giúp em một e kíp hóa trang chuyên nghiệp… Không phải trang điểm đám cưới đâu chị Hai à… Em nói là hóa trang đó… hóa trang thay đổi diện mạo đó… trưa thứ Tư tập hợp bắt đầu hóa trang…
Cô Ngọc Nhi và chị Ngọc Trâm ngồi trên giường, ánh mắt dõi theo tôi đi qua đi lại mà phấn khích không yên. Gút mắt khó khăn của tôi là tìm ra cơ hội để đặt chân lên chiếc du thuyền đó vào tối thứ Tư đã được chị Ngọc Trâm tháo gỡ bằng một form order dịch vụ vệ sinh. Hiện giờ suy nghĩ ùn tắc trong đầu tôi như cơn lũ phá vỡ bờ đê càn quét thẳng tiến một đường.
– Ha ha… Tốt rồi… Tốt rồi…
Tôi cười không khép được miệng, ngồi xuống giường giữa cô Ngọc Nhi và chị Ngọc Trâm.
– Hắc hắc… Chị Trâm, em cần thêm mấy thứ! Thẻ nhân viên vệ sinh có in logo, một tem decal Logo công ty để dán xe kích cỡ 25 x 25, mấy cái tem Logo thêu để may lên áo và mũ…
– Ok. Mai có cho em.
– Ôi! Chị giỏi quá… Muốn em thưởng gì đây?!
Tôi choàng tay qua vòng eo hai người, hôn lên má chị Ngọc Trâm một cái… thấy chưa ổn, quay qua hôn luôn cô Ngọc Nhi.
– Phong… – Cô giãy nảy, mặt đỏ ửng lên.
– Có phải chị muốn thưởng gì cũng được?! – Chị Ngọc Trâm nhìn tôi, mắt chớp chớp.
– Đúng rồi… À, dĩ nhiên là trong khả năng của em nha. – Tôi có chút chột dạ, dè chừng.
– Dĩ nhiên là… trong khả năng của em rồi… – Chị Ngọc Trâm cúi đầu bẽn lẽn.
– Thôi chị hiểu rồi… Để chị đi ra ngoài… – Cô Ngọc Nhi thở dài, toan đứng lên thì chị Trâm giữ lại.
– Chị Hai này… Chị cũng phải thưởng cho em nữa… Hacking là vi phạm pháp luật đó. – Chị Ngọc Trâm phụng phịu nói.
– Phì… Rồi được rồi… Nói đi, muốn thưởng gì? – Cô Ngọc Nhi hậm hực chống nạnh hỏi.
– Có phải em muốn gì… hai người cũng chịu?! – Chị Ngọc Trâm hỏi.
Ánh mắt dò xét nghi ngờ của chị làm tôi và cô Ngọc Nhi bắt đầu hơi ớn lạnh. Cô mím môi nói:
– Cũng như Phong nói… Chuyện đó phải trong khả năng của chị mới được…
Chị Ngọc Trâm gật gật đầu, hai gò má bắt đầu đỏ ửng lên như nghĩ đến chuyện gì đó rất rất hoang đường… Tôi thì nhấp nhỏm không yên, vật giữa hai chân bắt đầu ngọ nguậy chuẩn bị xuất trận.
– Chị biết em hay mất ngủ mà… Lần trước em xuống phòng Phong ngủ chung với hai người lại ngủ rất ngon… Nên em muốn… Phong… dọn lên đây… ngủ chung với chị em mình luôn… Được không?!
– CÁI GÌ?! – Cô Ngọc Nhi thảng thốt kêu lên. – Em điên rồi… Chị không đồng ý…
– Tại sao không?! Chị em mình với Phong cũng đâu còn khoảng cách gì nữa?! – Chị Ngọc Trâm gân cổ cãi lại.
– Không phải cứ phát sinh chuyện kia thì… Tóm lại chị không đồng ý.
Tôi ngơ ngẩn nhìn chị Ngọc Trâm, đầu cũng có chút to ra… Xem ra điều tôi dự đoán còn chưa đủ hoành tráng ah! Nếu hỏi ý kiến tôi, dĩ nhiên con lợn giống trong lòng tôi sẽ ụt ụt mà đồng ý ngay lập tức. Nhưng ngẫm nghĩ lại chuyện này rất khó thực hiện nha… Tôi có thể ngủ đêm với cả hai chị em cô Ngọc Nhi, nhưng dọn lên ở là vấn đề khác hoàn toàn. Như một thằng con trai độc thân một ngày tự nhiên lấy vợ phải đối diện với bao nhiêu ngỡ ngàng trong sinh hoạt thường ngày, huống chi đây là hai vợ nha.
– Chị không giữ lời hứa… – Chị Ngọc Trâm bĩu môi, hai mắt đỏ hoe.
Cô Ngọc Nhi khoanh tay hậm hực, vẻ nghiêm khắc hiện lên trên gương mặt xinh đẹp… Chợt nhìn hai mắt đỏ hoe của Ngọc Trâm, cô thở dài ỉu xìu ngồi xuống giường.
– Phong không dọn lên đây được… nhưng thỉnh thoảng có thể lên đây ngủ chung… với em… Chị xuống phòng Phong. Vậy được chưa?!
Chị Ngọc Trâm bẽn lẽn vừa gật đầu liền lắc lia lịa:
– Không được… chị và Phong là hai người thân nhất của em. Em muốn chị cũng ngủ chung mà…
– Đúng rồi đó… Tình thân không thể chia cắt như vậy ah… – Tôi đứng dậy hô lớn.
Cô Ngọc Nhi lườm nguýt tôi một cái, gương mặt đã hơi đỏ hồng mất tự nhiên, mím môi gật đầu nói:
– Mà chỉ ngủ thôi… nói rồi đó…
– Hi hi… Em biết rồi mà… – Chị Ngọc Trâm cười tít mắt.
– Ây da… Vậy tối nay ba đứa mình ngủ giao lưu bữa đầu tiên nha… – Tôi xoa xoa hai bàn tay hỏi.
– Không… cuối tuần đi… – Cô Ngọc Nhi lắc đầu, gương mặt hơi ửng đỏ.
– Tại sao không?! – Tôi và chị Trâm cùng hỏi.
– Chị… cô… hôm nay… mới có… – Cô Ngọc Nhi gương mặt đỏ ửng, ấp úng nói.
– Ơ… không phải nói… chỉ ngủ thôi sao?! – Tôi vờ ngơ ngác. – Có hay không thì ảnh hưởng gì ah?!
– Em… Em nói hay lắm… Hứ…
– Ha ha…