Đời May Mắn - Phần 109
Tối Chủ Nhật.
Tôi chở cô Ngọc Nhi về nhà, lấy ít quần áo, tối nay tôi sẽ quay lại ngủ ở nhà Vân Nhu và sáng đi học luôn. Dù sao Vân Nhu hiện giờ rất neo đơn, lại lo lắng không yên vì mẹ. Trên đường về, cô Ngọc Nhi không nói tiếng nào… chỉ vê vê nhẹ nhẹ lòng bàn tay tôi như đắn đo suy nghĩ.
– Phong. – Cô gối đầu lên vai tôi hỏi nhỏ.
– Em đây…
– Em yêu cô thật chứ?! Em có chắc đó là tình yêu mà không phải là… thương hại cô?! – Giọng cô hơi run run nghẹn ngào.
Câu hỏi đầu tiên của cô Ngọc Nhi làm lòng tôi quặn đau, nhưng câu thứ hai lại làm tôi giận dữ. Tôi dừng phắt xe bên đường, nghiêng đầu nói:
– Cô nói gì vậy?! – Tôi siết chặt bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô. – Em không phải người tùy tiện… Dù em có bao nhiêu bạn gái thì từ trước đến giờ em chỉ nói yêu với hai người… Là Vân Nhu và cô…
– Cô cho rằng cô đáng thương hại sao?! Không hề… – Giọng tôi trở nên gay gắt. – Một người phụ nữ xinh đẹp, trí thức, nghề nghiệp cao quý, bao nhiêu đàn ông theo như cô… từ bao giờ là người đáng thương hại chứ?!
– Em cũng không phải là một người có lòng bao dung rộng lớn như trong phim ảnh… Em yêu một người là vì người đó làm cho tim em rung động nhung nhớ… Em không rảnh đi thương hại một người em không có tình cảm.
Cô Ngọc Nhi gục đầu trên vai tôi sụt sịt khóc, nghẹn ngào nói:
– Cô xin lỗi… Cô không nên nghi ngờ em…
Nhìn cô lòng tôi càng khó chịu đau xót như bị xát muối… Sao tôi không hiểu suy nghĩ của cô chứ?! Khi thừa nhận yêu tôi, đối diện với Vân Nhu và tất cả mọi người, cô Ngọc Nhi luôn mang trong người một nỗi mặc cảm về tuổi tác. Dù so với phần lớn những người trên đường đang lái xe vùn vụt lướt qua hai chúng tôi, tuổi cô còn rất trẻ… Nhưng so với tôi và Vân Nhu, cô như một người xuất phát trước trong một cuộc đua, muốn chờ chúng tôi đuổi theo cũng không được.
Tôi chợt quay người ôm choàng lấy cô Ngọc Nhi, đặt lên môi cô một nụ hôn tha thiết. Cả người cô run rẩy muốn đẩy tôi ra, lại lưu luyến đắm chìm trong hương vị ngọt ngào không nỡ. Cô hé môi đáp trả lại nụ hôn của tôi… Làn xe vùn vụt, âm thanh ồn ào từ từ tan biến. Cả không gian như vắng lặng chỉ còn hai chúng tôi… hôn nhau và nghe hai nhịp tim thổn thức rung động.
– Phong… – Cô Ngọc Nhi rời môi tôi, cúi thấp đầu, gương mặt đã đỏ ửng ngượng ngùng, cô nói nhỏ chỉ đủ tôi nghe. – Em yêu anh nhiều lắm…
Nghe cô Ngọc Nhi đổi xưng hô với mình, cả người tôi sướng không tả nổi.
– Anh cũng yêu em, Nhi của anh.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/so-do/
8h30 tối.
– Dương Đông gọi tìm anh!
Vừa bước vào nhà, tôi vừa thấy Vân Nhu, nàng liền nói. Tôi sững người có chút ngạc nhiên:
– Nó có số điện thoại em sao?!
– Không… Em làm sao cho hắn số mình chứ?! Cái tên đáng ghét đó. – Vân Nhu bĩu môi hậm hực nói.
– Nó nói gì?! – Tôi ngồi xuống sofa bên cạnh Vân Nhu, ngửi ngửi mùi cơ thể nàng, không quan tâm hỏi.
– Hắn bảo có chuyện rất quan trọng cần gặp anh ngay tối nay… Hừ, chắc lại rủ nhậu nhẹt gì thôi.
Vân Nhu gác một chân ngang qua người tôi, hơi kéo mép váy lên ngồi xuống khối u giữa hai chân tôi… thì thầm…
– Em không cho anh đi đâu hết… em đang cần… anh an ủi đó…
– Dĩ nhiên là không đi rồi… Anh phải ở nhà an ủi Nhu Nhu của anh nha… Hắc hắc…
Tôi đón lấy đôi môi mềm mại của Vân Nhu mà hôn, tay chậm rãi luồn vào trong váy nàng, vuốt ve bờ mông tròn trịa qua lớp quần lót mỏng tanh. Nàng đỏ mặt, chặn tay tôi lại thì thầm:
– Mình lên phòng đi…
– Ở đây luôn đi…
– Không được…
– Ha ha… lên phòng thôi…
“Reng… Reng…” Đột nhiên điện thoại Vân Nhu reo vang. Nàng nhìn thấy số hiện lên màn hình, liền nhíu mày càu nhàu:
– Lại tên mập Dương Đông đó… Ngoan cố như vậy chứ!
– Ha ha… Người ta là lực lưỡng nha… Mập là phải như thằng Quyền mới gọi là mập.
– Không biết… Cứ to con hơn anh, trong mắt em là mập hết…
Tôi cười ha hả. Để đám học sinh nữ Hồng Nghĩa nghe Vân Nhu nói đội trưởng thần tượng của họ là mập, thật không biết thú vị thế nào ah?! Tôi lấy điện thoại của nàng. Nhấc máy, đặt lên tai.
“Trời ơi, bạn hiền… Sao nghe máy lâu như vậy ah?!”
– Có chuyện gì?! Tối nay bận rồi! – Tôi nói cộc lốc.
“Ây da, mày ở bên Vân Nhu tao biết mày bận. Hắc hắc… Nhưng mà có chuyện quan trọng ah… Nếu không tao cũng không cố tìm ra số Vân Nhu để tìm mày…”
– Chuyện gì?! – Tôi vẫn lười nhác, tay sờ sờ mông Vân Nhu, bị nàng nhéo cho mấy cái.
“Liên quan đến hình ảnh của cô Ngọc Nhi và một thằng béo…”
– CÁI GÌ?! – Tôi giật bắn người nhỏm dậy, Vân Nhu bất ngờ suýt ngã ngửa ra sau, tôi kịp kéo nàng lại.
“Vậy có ra gặp tao không đây?! Nói trước, anh còn có hàng mới… không kém Hạ Kỳ nha… Mày bỏ Vân Nhu ở nhà đi… Qua đây giao lưu… Hắc hắc…”
Vân Nhu vừa nghe tôi hô lớn liền áp tai vào điện thoại mà nghe. Nghe lời khả ố của Dương Đông, nàng liền dằn lấy điện thoại, nghiến răng rít lên:
– Anh Phong không đi đâu hết…
– Vân Nhu… Ngoan nào… – Tôi dằn lại điện thoại, quay người hỏi nhanh. – Mày đang ở đâu?!
Ba mươi phút sau.
Tôi và Vân Nhu tay trong tay sải bước vào Khách sạn Centurion. Dương Đông hẹn ở quán cafe tại tầng trệt của sảnh Lobby… Dù tôi khuyên thế nào, Vân Nhu cũng dứt khoát đòi đi theo. Dĩ nhiên tôi biết nàng ghen vì những lời Dương Đông nói trong điện thoại. Nhưng Vân Nhu ghen tuông một cách rất đáng yêu… Người nàng đáng ra phải ghen là Ngọc Nhi, lại không hề ghen. Những cô gái như Hạ Kỳ và bạn gái mới của Dương Đông, nàng lại sợ tôi phát sinh gì đó… Ây da, nhìn mặt tôi giống người thích xài hàng qua tay sao?!
Dĩ nhiên mục đích đêm nay đến gặp Dương Đông của tôi rõ ràng là những tấm hình của Ngọc Nhi và thằng béo… Dù tôi suy nghĩ trăm đường vẫn không biết Dương Đông lấy nó từ đâu. Chuyện vừa xảy ra tối thứ Bảy hôm qua, tính đến hiện giờ là ngấp nghé 24 tiếng đồng hồ… Dương Đông có thể lấy những tấm hình đó từ đâu?! Hay là hắn gặp Hạ Kỳ sáng hôm nay rồi chôm chĩa từ cô ta?! Trong lòng tôi chợt lóe lên chút cảnh giác.
“Phong… Bên này…”
Nghe tiếng Dương Đông gọi từ xa, tôi dắt tay Vân Nhu đi về hướng đó. Dương Đông từ ngày ở Vũng Tàu mất mặt vì Hạ Kỳ, tôi và Phương còn nghĩ nó sẽ không còn tìm chúng tôi nói chuyện nữa. Nhưng có vẻ tôi đã nghĩ sai… Từ xa nó đã hồ hởi bước lại ân cần đón tôi và Vân Nhu.
– Lại đây… – Dương Đông siết chặt bàn tay tôi. – Ây da… Coi vậy mà Phương Nam luộc Diên Hồng 2 trái… Xem ra năm nay tao phải nghiêm túc lại rồi… Hắc hắc…
Tôi chưa trả lời thì Dương Đông lại quay qua nhìn Vân Nhu nhe răng cười:
– Hôm thứ Sáu còn thấy em đi ngang qua anh trong trường… Dù gì cũng quen biết… Em ít ra phải cười với anh một cái chứ?! Làm anh bẽ mặt với mấy thằng trong lớp.
– Ủa anh tên gì?! Có quen sao?! – Vân Nhu giả vờ ngơ ngác.
– Ặc…
– Hi hi… Em đùa thôi… – Nàng che miệng cười, nói. – Em không phải làm ngơ anh, mà đám bạn của anh… Em không thích.
– Ha ha… Ok, hiểu rồi. Chút nữa thì đêm nay mất ngủ ah.
Tôi và Vân Nhu ngồi xuống ghế, đối diện trong bàn là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng có lẽ là bạn gái mới của Dương Đông. Cô ta đặt điện thoại xuống bàn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Nhu liền tròn mắt kêu lên:
– Bạn này là… Vân Nhu… Vân Nhu 12A5 phải không?!
– Vâng, bạn là… – Vân Nhu hơi ấp úng.
– Tường Vi… 12a3… bạn chung lớp với anh. – Dương Đông giới thiệu, rồi quay qua chỉ vào tôi. – Anh Tuấn Phong, học Phương Nam là bạn trai của Vân Nhu.
– Xin lỗi… tại mình mới vào trường nên thấy bạn quen quen mà không biết tên bạn… – Vân Nhu áy náy nói.
– Có gì đâu… Vân Nhu nổi tiếng cả trường trầm lặng ít nói mà… Không gặp ở đây hôm nay, mình còn tưởng Nhu chưa có bạn trai luôn đó… – Tường Vi nhìn tôi cười tủm tỉm. – Ây da, tin này mà về trường không biết có bao nhiêu anh thất vọng đây!
Tôi cũng cười cười xã giao. Không hiểu sao gặp hai cô gái Hồng Nghĩa, dĩ nhiên không tính Vân Nhu, cô nào cũng xinh đẹp lại có vẻ như dễ dãi lẳng lơ. Tuy về mặt này, Tường Vi so với Hạ Kỳ thì xa xa không bằng, nhưng cảm giác vẫn hao hao giống nhau. Chẳng trách gì Dương Đông còn bảo tôi để Vân Nhu ở nhà, đến đây giao lưu tay ba với hắn.
Tôi gọi nước cho Vân Nhu và mình. Sau đó quay qua Dương Đông vào vấn đề chính:
– Hình đâu?!
Dương Đông cười tủm tỉm rút điện thoại đưa qua tôi. Tường Vi bên cạnh cũng nhìn nhìn theo với ánh mắt tò mò. Cử chỉ này của cô ta làm tôi yên tâm không ít. Có vẻ như Dương Đông biết thứ nhạy cảm này không nên chia sẻ cho người khác xem.