Đời May Mắn - Phần 103
Hai mắt tôi đỏ hoe, gân máu nổi lên ngoằn ngoèo như muốn giết người. Tôi vung tay lên, nắm tay siết chặt cứng rắn nện thẳng vào mặt lão. Nhưng không… không có máu mũi chảy ra, cũng không có một tiếng la đau đớn nào. Ánh mắt lão vẫn nhìn thẳng vào tôi như giễu cợt… Nắm đấm của tôi dừng chững giữa khoảng không, không nhích lên được một phân. Một cánh tay hộ pháp từ lúc nào đã bóp chặt cánh tay tôi, chặt đến nỗi xương tôi phát ra tiếng răng rắc như muốn vỡ vụn. Gã hộ vệ khổng lồ như một bóng ma từ hư không xuất hiện sau lưng tôi… Hắn bẻ quặt tay tôi ra sau lưng, đè nghiến lên sàn nhà.
– Không ngờ cậu lại phản ứng thái quá như vậy?! – Tôi chỉ thấy được hai chân và giọng nói của lão Công vang lên bên tai như khuyên nhủ. – Ngọc Nhi là cô giáo của cậu thôi mà… Cậu đang làm tôi nghĩ cậu yêu cô giáo mình đó…
– LÀ TÔI YÊU CÔ NGỌC NHI… TÔI YÊU CÔ GIÁO CỦA MÌNH ĐẤY! ĐƯỢC KHÔNG HẢ?!
Tôi gầm lên, nước mắt trào ra uất nghẹn đau đớn. Cả người như một quả núi đè lên, không nhúc nhích được dù chỉ là ngón tay… Tôi bật khóc, khóc trước kẻ thù của mình… Tôi khóc vì sự bất lực yếu kém của mình và cũng vì nỗi đau đớn không chịu nổi trong lòng…
“Thôi đủ rồi! Bỏ cậu ta ra!”
Bên tai chợt vang lên một giọng phụ nữ nhẹ nhàng, lại quen thuộc đến kỳ lạ. Cả người tôi nhẹ bỗng, gã hộ vệ rời khỏi tôi, lùi lại đứng sang bên cạnh. Tôi ngồi dậy, lau nước mắt nhem nhuốc trên mặt, nhìn lên… Chợt cả người thẫn thờ nín lặng.
Người phụ nữ vừa lên tiếng giải cứu cho tôi không ngờ là cô Vân Huyền, mẹ Vân Nhu. Bà mặc trên người chiếc áo choàng ngủ đỏ bọc đô cùng màu với lão Quốc Công. Ánh mắt bà nhìn tôi lóe lên tia phức tạp… thất vọng, ngạc nhiên lẫn tức giận. Bà khoanh tay, nhìn về phía cửa phòng nói:
– Ngọc Nhi đêm qua đến trước cửa quỳ khóc xin… chồng tôi bãi nại, để cứu cậu. Chúng tôi định không cho cô ta vào nhà… rồi trời mưa, cô ta có lẽ đã quá mệt mỏi, ngất xỉu. Tôi cho người mang vào nhà… tự tay bà quản gia lau khô người cho cô ta. Cô ta tỉnh lại, lại khóc lóc… Là tôi cho cô ta uống thuốc an thần mới để cho cái nhà này ngủ yên được…
Tôi thừ người, ngồi bệt dưới sàn nhìn cô Huyền. Những lời cô vừa nói mang cho tôi một niềm vui lớn khôn tả và cũng kèm theo một nỗi bất an to lớn không kém. Cô Vân Huyền lại gọi lão Quốc Công là chồng, còn xưng tôi gọi cậu với tôi… Cô lại lạnh lùng như lần đầu phát hiện tôi và Vân Nhu ở chung phòng khách sạn.
Liên kết với lời nói của người cảnh sát thẩm vấn tôi… Cô Ngọc Nhi làm sao có thể để lão Quốc Công nhận tôi là con rể tương lai?! Dù chỉ qua một cuộc điện thoại. Chỉ có cô Vân Huyền, mẹ Vân Nhu mới đủ cân lượng để tác động đến lão. Tôi nhận ra mình đã bước vào một cái bẫy. Không phức tạp, không gian trá, nhưng cái bẫy này tôi không thể không vào.
Tôi đứng dậy, gật đầu một cái thật sâu trước mẹ Vân Nhu thay lời cảm ơn. Vừa xoay người, định vào phòng kêu cô Ngọc Nhi đi về, giọng nói sắc lạnh của cô Huyền lại vang lên sau lưng tôi:
– Trước khi cậu và cô ta đi, tôi chỉ muốn biết cậu tính thế nào với Vân Nhu?!
Tôi quay lại, bối rối né tránh ánh mắt cô, ấp úng:
– Cô muốn gì ạ?!
– Đừng lảng tránh câu hỏi của tôi. Nếu không phải Vân Nhu yêu cậu, tôi không bao giờ đủ kiên nhẫn như vậy… – Mẹ Vân Nhu bước đến, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tôi. – Tôi muốn biết câu trả lời của cậu ngay hôm nay…
– Cậu chọn ai?! Vân Nhu hay Ngọc Nhi?!
“Chọn ai… Chọn ai ư?!”… Tôi hơi lảo đảo, lùi người lại. Câu hỏi của cô Huyền như một cái thòng lọng siết chặt quanh cổ làm tôi ngột ngạt không thở nổi. Tôi có thể chọn ai một trong hai người. Tôi có thể rời bỏ ai giữa Vân Nhu và cô Ngọc Nhi… Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt oán trách của người nào trong hai người trái tim tôi cũng đau đớn khổ sở. Chợt nhớ đến câu nói của mình với Vân Nhu… “Chỉ em mới có quyền nói lời chia tay. Anh không có…”
Tôi hít sâu một hơi, hai nắm tay siết chặt, ngẩng đầu nhìn cô Vân Huyền, nói:
– Cháu xin lỗi vì không thể cho cô câu trả lời hài lòng. Vân Nhu và cô Ngọc Nhi… Cháu sẽ không rời bỏ bất cứ ai. Một khi hai người còn yêu cháu, cháu sẽ đem hạnh phúc đến cho họ…
Cô Huyền hơi sững người, cả người lùi lại loạng choạng được lão Quốc Công đỡ lấy. Cô nhìn tôi, đôi môi mấp máy lại không thốt nên lời.
“Phong…”
Cửa phòng bật mở. Cô Ngọc Nhi như đã tỉnh lại từ lâu đứng sau cánh cửa lắng nghe. Cô túm chặt tay tôi, nghẹn ngào nói:
– Em đừng nói như vậy… Em sẽ mất Vân Nhu đó… Quên cô đi… Cô chấp nhận được mà…
Tôi thương yêu vuốt mái tóc đen óng của cô Ngọc Nhi, bất chấp mẹ Vân Nhu đang nhìn, tôi ôm cô vào lòng, nói:
– Không… Em sẽ không mất ai hết… Em tin Vân Nhu… cũng như cô sẽ không rời xa em.
Cô Huyền bất ngờ giận dữ bước đến, túm lấy áo tôi lôi mạnh ra khỏi người cô Ngọc Nhi. Tôi cũng hơi sững sờ vì bà lại có hành vi mất kiểm soát như vậy…
– Cậu… cậu thật hoang đường… Con gái tôi sẽ không… không… gả cho một người như cậu… Hai người đi đi… đi khuất mắt tôi.
Bà rít lên từng tiếng giận dữ, rồi đẩy mạnh… Tôi hơi loạng choạng mới dừng lại. Tôi nhìn cô Huyền ngạc nhiên sững sờ, nhưng một khoảnh khắc nhỏ đó, tôi thấy ánh mắt cô lại bình tĩnh như muốn nói gì đó.
– Không… không… không nên như vậy… – Cô Ngọc Nhi dụi nước mắt thảng thốt kêu lên.
Tôi mím môi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô bước đi ngang qua trước ánh mắt giận dữ của cô Huyền và sự nghi ngờ dò xét của lão Công. Dắt tay cô Ngọc Nhi đi xuống lầu, sau lưng còn vang lên tiếng la hét giận dữ của cô Huyền…
“Trời ơi… Vân Nhu ơi…”
… Bạn đang đọc truyện sex tại web:
Ra khỏi nhà lão Quốc Công, tôi thở phào nhẹ nhõm… Cảm nhận cơ thể mềm mại của cô Ngọc Nhi áp sát lưng mình, một niềm hạnh phúc vô bờ dâng lên mãnh liệt.
– Em đi đâu?! Mình sao không về nhà?! – Cô Ngọc Nhi hỏi.
– Em muốn gặp Vân Nhu. – Tôi nói.
– Vậy… vậy… để cô đón xe về trước…
– Không… – Tôi nắm tay cô kéo vòng lên bụng mình, nói. – Em muốn hôm nay chính thức bà nhỏ ra mắt bà lớn…
– Trời ơi… Cái gì mà bà nhỏ bà lớn chứ?! – Cô Ngọc Nhi tay đánh lên vai tôi, gắt lên. – Cô có hứa gả cho em đâu?!
– Không cần gả… Chỉ cần cô ở với em đến hết cuộc đời này là đủ rồi…
– Nói nhăng nói cuội… – Cô đỏ mặt, muốn rụt tay lại nhưng không được, đành gối cằm lên vai tôi.
– Cho dù cô muốn thì đã sao?! – Cô chợt nói nhỏ như tự nhủ với mình.
– Đừng như vậy… – Tôi kéo tay cô lên, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô. – Chỉ cần cô muốn ở bên em là được. Việc còn lại để em lo…
– Nhưng… Vân Nhu… thật sự là…
– Vân Nhu đã biết chuyện đã xảy ra… Em xin lỗi… Em không hỏi ý cô trước. Nhưng em đã kể cho Vân Nhu nghe.
Cô Ngọc Nhi im lặng, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo run rẩy. Tôi trầm ngâm một chút rồi nói:
– Về phía Vân Nhu. Hiện giờ em chưa thể nói rõ cho cô nghe… Nhưng em có thể đảm bảo với cô rằng… bản thân Vân Nhu và cả những người thật sự… có liên quan tới nàng… chưa bao giờ làm lỗi gì với cô và chị Ngọc Trâm.
– Là sao?! – Cô Ngọc Nhi nhíu mày hỏi.