Đời May Mắn - Phần 102
Liên tục những câu hỏi khác dồn dập tôi không biết trả lời thế nào?! Khi trán tôi bắt đầu toát mồ hôi, hai bàn tay nắm vào nhau lạnh toát thì đột nhiên người cảnh sát có hàm Đại Uý có điện thoại. Ông ta nhấc máy nghe, hơi nhíu mày nhìn tôi, lại gật gật đầu. Đặt điện thoại xuống bàn, ông ta trầm ngâm nhìn tôi nói:
– Anh ra là con rể tương lai của thầy Quốc Công… Nếu chính cha của nạn nhân đã nói không truy cứu thì thôi vậy… Anh có thể ra về.
Tôi bước ra khỏi phòng lấy cung mà cả người còn bần thần như mới tỉnh mộng. Đây là chuyện gì ah?! Lão già Quốc Công đó mà lại gọi điện giải cứu cho tôi?! Còn gọi tôi là con rể tương lai?! Tôi còn chưa bao giờ chính thức gặp mặt lão ta kia mà. Hay là do Vân Nhu mở miệng nhờ vả? Nhưng nàng làm sao biết được tôi đang gặp khó khăn?! Nhắc đến Vân Nhu, tôi mới nhớ đến cuộc hẹn đêm qua… Tôi vỗ vỗ đầu cười khổ.
Tôi thất thểu đi ra ngoài, định bắt một chiếc taxi về nhà. Tôi quả thật muốn qua nhà Vân Nhu ngay lúc này, chắc nàng đang rất giận. Nhưng tôi không đủ can đảm bước vào nhà nàng trong tình trạng bây giờ. Cả người tôi dơ bẩn không chịu nổi. Bên dưới lớp áo nhem nhuốc là một lớp bụi đất hòa trộn cùng mồ hôi nhầy nhụa kinh tởm.
Nhưng vừa bước chân ra cửa, tôi liền sững người ngạc nhiên phát hiện ra chị Ngọc Trâm. Chị ngồi trên chiếc xe tôi, còn vẫy vẫy tay liên tục… Không hiểu sao, từ xa, tôi thấy trong ánh mắt chị không có sự mừng rỡ vì tôi được thả, mà nhiều hơn là lo lắng bất an. Tôi vội chạy qua, nhận ra đôi mắt chị đỏ hoe sưng húp như khóc cả đêm.
– Chị…
Tôi chưa kịp nói xong thì chị Ngọc Trâm đã nghẹn ngào kêu lên:
– Em mau đi cứu chị Ngọc Nhi… Chị đêm qua về nhà, liền tắm rửa rồi qua nhà lão già kia để xin hắn bãi nại cho em… Hu hu… Chị cản không được. Chị còn khóa trái cửa nhốt chị cả đêm… Sáng nay chị mới nhờ được hàng xóm gọi người mở khóa…
Tôi lảo đảo, bấu chặt tay lái xe, trời đất quay cuồng. Những lời nói rời rạc của chị Ngọc Trâm như những lưỡi dao cứa sâu vào tim tôi. Không, tôi thà rằng mình tiếp tục bị nhốt trong kia, còn hơn được hưởng tự do từ sự đánh đổi hy sinh của cô Ngọc Nhi. Nước mắt tôi trào ra không kiểm soát nổi.
– Chị đưa xe cho em… – Giọng tôi rung rung khàn đặc. – Chị về nhà đi…
Không đợi chị Ngọc Trâm nói thêm lời nào. Tôi vuốt ga lao đi thật nhanh về hướng nhà lão Công. Cảnh tượng hai bên đường trong mắt tôi nhòe nhoẹt mờ ảo… Trong đầu tôi chỉ có ánh mắt nôn nao lo âu của cô Ngọc Nhi đêm qua. Cô đã nghĩ đến điều gì?! Hiển nhiên không phải là sự an nguy của bản thân mình. Cô đã dự đoán được tôi khó thể nào thoát tội liên can đến cái chết của Tùng, nếu khăng khăng không khai ra Hạ Kỳ. Nhưng tại sao cô không nói với tôi… hay ít ra cho tôi một sự lựa chọn.
Chiếc xe gầm rú lao đi vun vút như giúp tôi phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng… Đường đi lại dài như vô tận, một đêm không ngủ hai mắt tôi cay xè nước mắt cứ ứa ra đau xót.
Căn nhà lão Công lù lù to lớn như một tòa lâu đài uy nghi sang trọng… Trong mắt tôi giờ đây nó lại như một ngọn núi cao ngút trời mây đen bao phủ bốc mùi kinh tởm… Không một giây khắc chần chờ, tôi bấm chuông dồn dập không ngừng nghỉ… Hai phút sau cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung niên vừa thấy dáng vẻ nhớt nhát dơ bẩn của tôi, hỏi cũng không buồn hỏi, liền muốn sập cửa lại. Tôi ngăn cửa lại, hỏi gấp:
– Tôi muốn tìm cô Ngọc Nhi… Cho tôi vào…
– Không có Ngọc Nhi nào ở đây hết! Cậu đi nhầm nhà rồi… – Bà ta cố chặn cánh cửa, nhưng vẫn bị lùi lại dần dần trước sức đẩy của tôi.
– Cậu không đi tôi gọi bảo vệ đấy! Bỏ cửa ra…
Không đợi bà ta la hét, tôi lách người qua khoảng trống cửa, lao thẳng vào nhà. Chạy dọc theo sân vườn rộng hơn hai ngàn mét vuông lót đá rộng thênh thang, tôi dùng hết sức hô lớn:
– Cô Ngọc Nhi… Cô Ngọc Nhi…
Người phụ nữ sợ hãi vừa chạy theo tôi, vừa nhấc điện thoại la hét kêu gọi ai đó… Đến trước bậc thềm trống trải lót đá đen bóng bước vào nhà, tôi chợt nhận ra một điều bất thường mà do nôn nóng mình đã bỏ qua. Gã Tùng mới chết đêm qua, căn nhà lại vẫn yên tĩnh như bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
– Mày là ai dám xông vô đây?!
Một giọng đàn ông ồn ồn vang lên sau lưng… Tôi vùng người định lao thẳng vào nhà thì cổ áo bị thít chặt, cả người bị kéo ngược về sau. Tôi không thấy người phía sau, nhưng hai cánh tay hắn xù xì gân guốc to gần bằng bắp đùi của tôi… Cổ áo tôi bị thít chặt, thở cũng không được, tôi vơ tay ra sau tấn công lại không với được tới thân người gã. Hắn túm cổ áo tôi, giơ lên hai chân hổng khỏi mặt đất chới với vùng vẫy như một đứa trẻ con bị người lớn đùa nghịch thô bạo… Ngay cả muốn la hét tôi cũng không phát ra được âm thanh nào ngoài tiếng khò khè trong cuống họng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bất lực và tuyệt vọng như vậy…
“Bỏ cậu ta xuống…” – Một giọng nói ôn tồn uy nghiêm vang lên từ bên trong.
Ngay lập tức, cả người tôi bị buông lỏng, hai chân chạm đất ngã nhào ra phía trước. Lồm cồm ngồi dậy, sờ sờ cái cổ còn nguyên vẹn của mình… Tôi nhìn lên ánh mắt thoáng sững sờ nhìn kẻ vừa chế trụ mình. Hắn… hắn mang hình hài con người, nhưng lại như một sản phẩm lỗi của tạo hóa. Cao hai mét, hai cánh tay kinh khủng kia khoanh trước ngực như một tượng thần hộ pháp đứng trước cổng chùa… Trái ngược với thân hình khôi vĩ, đầu hắn lại nhỏ trán thấp, mũi tẹt, chỉ có đôi mắt to như hai bóng đèn và cái miệng với những cái răng trắng nhởn đáng sợ… Quái nhân này chỉ tô da màu xanh thì dư sức đóng vai Hulk của Marvel ah.
– Hừ…
Tôi mặc kệ con quái vật hình người nhìn mình cười hềnh hệch, lồm cồm ngồi dậy bước thẳng vào phòng khách. Cả một không gian rộng lớn sang trọng trong mắt tôi không để lại chút ấn tượng, tôi chỉ nhìn tập trung vào người đàn ông tóc hoa râm ngồi chễm chệ trên bộ ghế gỗ bóng loáng uy nghi. Lão già Trần Quốc Công, lần đầu tiên tôi đối mặt với gã… giây phút này đã đến sớm hơn tôi dự kiến.
Lão Quốc Công nhấm một ngụm trà, ánh mắt chưa nhìn lên tôi lần nào. Nhìn lão điềm nhiên như chính căn nhà lạnh lùng này, tôi thầm ngạc nhiên… Cái chết của Tùng dường như không để lại trên mặt lão một nét gì khác thường, ngay cả một cái nhíu mày cũng không.
– Ngồi đi…
Tôi ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt liền dán vào bộ áo choàng ngủ màu đỏ đô sang trọng lão đang khoác trên người. Giữa hai vạt áo, tôi thấy được một phần bộ ngực trần của lão lại săn chắc không bệ rạc như những người đàn ông cùng tuổi khác. Nghĩ đến cô Ngọc Nhi, nghĩ đến lão già trước mặt chỉ vừa rời giường khoác lên chiếc áo kia… Lòng tôi đau đớn không thở nổi.
– Cô Ngọc Nhi đâu?! – Tôi hỏi cộc lốc.
– À, đang ngủ.
Cả người tôi trầm xuống, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc… Ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão già trước mặt lại không thể làm gì. Tôi phải làm gì?! Cô Ngọc Nhi tự mang thân mình đến đây, vì tôi… Cơn giận dữ lại không có chỗ phát tiết đang tàn phá cơ thể tôi. Nỗi đau này quá lớn làm tôi không thở được… Tôi hồng hộc thở, nước mắt ứa ra, giọng run rẩy nói:
– Tôi muốn đón cô Ngọc Nhi về…
– Tự nhiên… Tôi dẫn cậu lên… – Lão đứng lên, kéo hai vạt áo thít chặt lại, chợt nhìn qua chân tôi nói. – Trên lầu trải thảm, cậu bỏ giày dưới này…
Tôi hơi sững người, cũng vô thức cởi đôi giày lấm lem bụi đất của mình ra, bước theo ông ta. Lão Quốc Công khá cao, cũng ngang ngửa với tôi… Lão đi trước bước lên bật thang nhẹ nhàng, không buồn để ý tới tôi phía sau đang nhìn chằm chằm vào gáy lão… Từng bậc cầu thang đều có những cửa sổ nhỏ khuyết vào tường trưng bày những bình pha lê sang trọng… Tôi không rảnh nhìn ngắm bộ sưu tập của ông ta. Tôi là đang tính toán xem liệu một cái bình như vậy, dùng sức của tôi đập thẳng vào đầu lão… thì phải mất mấy lần mới để lão chết đi.
Lên đến tầng một, lão dẫn theo tôi bước dọc hành lang lót thảm đến trước một căn phòng… Lão mở cửa, đứng nép sang một bên… Tôi hơi chần chừ rồi bước vào. Nhìn về phía chiếc giường trải drap trắng tinh, mắt tôi ngay lập tức đau xót khi nhận ra thân hình quen thuộc của cô Ngọc Nhi. Cô đang ngủ, tấm chăn đắp ngang ngực lộ ra bờ vai trần trụi mịn màng. Ngay dưới chân giường, một bộ quần áo được xếp ngay ngắn.
Tôi quyết định trước khi cô tỉnh giấc, tôi phải rời đi. Cô sẽ đau đớn nhục nhã như thế nào nếu biết tôi đã thấy cô trong hoàn cảnh này… Không kềm được sự đau đớn trong lòng… Tôi quay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Chỉ đứng lại thêm một giây nhìn cô ngủ, tôi sẽ không nhịn nổi mà oà lên khóc. Vì tôi, chỉ vì tôi… Cô lại hy sinh thân thể mình cho kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình…
– Làm ơn… – Giọng tôi khàn đặc nói với lão Quốc Công. – Làm ơn… đừng nói tôi đã đến đây…
– Haizz… Được rồi… Đàn bà thôi mà… Có cần đau đớn vậy không?!
Lời nói của lão Quốc Công vang lên bên tai như một giọt nước tràn ly… Sự kiềm chế của tôi cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ.
– ÔNG NÓI CÁI GÌ?! – Tôi gầm lên, lao đến túm chặt cổ áo lão.