Đôi Bạn Cùng Bị Đụ - Phần 21
Sơn nhấc điện thoại nghe khi vừa cho xe vào garage.
– Anh nghe đây.
– Dạ anh, bọn em tìm ra rồi, vụ tối qua.
– Ừ, tốt lắm. Chiều anh qua chỗ quán bida, gặp anh ở đó…
…
Một trục trặc nhỏ xảy ra trong phòng bệnh. Suốt một đêm mất máu mất nước nên chuyện vệ sinh bị lãng quên, đến trưa khi đã khỏe hơn và có ăn uống, Phong thấy khó chịu.
Chân bị bó bột tới gối, 1 tay bị dán băng da bắt đầu khô và đau, tay kia bị nhẹ hơn thì đang gắn dây chuyền nước. Phong không tự đứng dậy được.
– Lan, đỡ anh đi vệ sinh cái.
Lan bối rối tới đỡ bên tay lành của Phong, Phong rướn người lên rồi lại rơi xuống giường.
– Á, đau quá.
– Hic, thôi anh ngồi đó em đưa bô cho. Anh đi nặng hay đi nhẹ, hi.
– Đi nhẹ thôi.
Lan lấu cái bô tiểu để cạnh giường cho Phong rồi qua giường kia tránh mặt bấm điện thoại. Đợi một lúc mấy phút vẫn chưa thấy Phong gọi.
– Xong chưa anh?
– Chưa, hic.
– Thôi để em làm cho.
Thương anh, Lan lấy hết bình tĩnh quay lại. Phong khó khăn đưa tay lành để kéo lưng quần xuống nhưng vì sợi dây của ống chuyền bị treo trên cột nên không với tới, Phong cố dùng tay đau làm thì không được.
Lan tỉnh bơ kéo lưng quần của Phong xuống, cái quần sọc của bệnh viện, bên trong còn cái quần đùi nữa, Lan nhắm hờ mắt kéo. Con cặc đen dài đã lộ ra. Lúc này Phong không có tâm trạng mà nghĩ chuyện bậy bạ, nhưng nó không hề nhỏ tí nào.
Không còn cách nào khác, Lan nhón tay nắm giữa thân nó, bỏ vào cái ống của bô rồi rụt tay, quay mặt đi. Không khí yên tĩnh khó chịu bao trùm căn phòng. Biết là anh em, nhưng vấn đề tế nhị làm thiếu nữ đỏ mặt.
Áng chừng không nghe tiếng nước tiểu chảy nữa, Lan hỏi nhỏ.
– Xong rồi hả anh?
– Ừ.
Phong đáp cụt lủn. Lan quay lại, cầm cái ở giữa bỏ vào quần, kéo quần lên. Có cái gì đó bất thường diễn ra trong khoảng khắc ngắn ngủn ấy, Lan cảm giác nó hơi nóng và cứng hơn.
Cả 1 tiếng sau đó, 2 anh em không nói lời nào với nhau. Cho tới khi Vi mang cơm đến.
– Tao bị hư xe nên tới muộn, 2 anh em ăn chưa?
– Ăn rồi, tao quên dặn mày, tao mua cơm cũng được mà.
– Ừ, nhưng tao nấu được thì tốt mà. Anh Phong đỡ chưa anh?
– Đỡ rồi em.
– Anh bị sao vậy, anh gây ai à, sao bị đánh ghê vậy?
– Chính anh cũng không biết nữa. Anh chưa hề có mâu thuẫn với ai.
– Hay anh báo công an đi. Chứ sao vô lý vậy.
– Ừ. Để mai bạn anh thi xong anh nhờ bạn viết tờ trình, chứ anh có lên phường được đâu.
Vi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lòng Vi quặn thắt lại, giờ Vi mới biết mình có tình cảm với Phong. Nhưng còn đau hơn khi mẹ mình lại làm chuyện ấy với Phong. Đầu óc non nớt của Vi không biết nên làm gì cho phải.
– Mày ở lại với anh Phong chút được không? Tao mượn xe về lấy sách vở, ít áo quần với xin phép thầy Sơn nghỉ học thêm.
– Ừ, cứ về đi, chiều nay tao nghỉ tập.
– Thôi, 2 đứa cứ về đi, tới giờ ăn mang vào cho anh là được. Anh không sao đâu.
– Không được, anh dậy đi vệ sinh còn không được mà. Em đã nghe anh là không gọi ba mẹ rồi thì anh phải nghe em cho mau lành chứ.
Thấy sự nghiêm khắc của Lan, bất chợt Phong yếu đuối, im lặng. Lan kéo Vi ra cửa nói thầm gì đó, Vi hơi đỏ mặt, khúc khích cười. Rồi Lan về, Vi trở vào.
2 người ngồi 2 giường cầm 2 cái điện thoại. Vi muốn hỏi thật nhiều, muốn hỏi Phong quen mẹ lâu chưa, có biết mẹ là mẹ của Vi không, vì sao lại làm chuyện đó. Nhưng họng Vi như cứng lại, không nói thành lời.
Phong sau khi nhắn tin cho ai đó thì bỏ điện thoại xuống cất lời trước.
– Tối qua em đến cùng Lan à?
– Dạ.
– Sau đó ai đưa em về?
– Dạ em tự về được, lúc đó còn sớm anh ạ.
– Em… thấy anh thế này có thương không?
– Dạ… bình thường ạ.
Vi không dám nói không, cũng không dám nói có. Bản chất hoạt ngôn và sát gái của Phong lại trỗi dậy trong tình cảnh riêng tư dù đang đau ốm.
– Thực sự em… không thương sao?
– Dạ… em không biết.
– Em… đóng cửa lại anh nhờ tí được không?
– Dạ, làm gì ạ?
– Thì em cứ đóng đi, cho anh… miếng nước.
Vi lặng lẽ đi rót nước, không đóng cửa, nhưng cũng không dám nhìn mặt Phong. Đến đưa ly nước Vi cũng cúi mặt.
– Em sao vậy, anh nhớ em?
Vi đừng lùi ra khi nghe câu đó.
– Em, em… chỉ coi anh là anh trai thôi. Mà… tối trước anh đi đâu vậy?
– Tối trước… là hôm mùng 7 hả?
– Dạ.
– Hôm đó anh đi đâu nhỉ? À anh đi liên hoan với lớp. Sao vậy em?
– Em hỏi vậy thôi ạ.
Vi quay về giường ngồi, lòng Vi chỉ muốn chạy ra khỏi phòng, tránh xa con người dối trá này. Nhưng mắt Vi vẫn liếc về cái chân đau của hắn.