Độc tôn cửu kiếm. - Chương 5
Người thiếu phụ đó sau khi thấy Hoàng Bách rơi xuống nước, lại thấy chưởng đao kia chém xuống, nàng vội vàng chạy lại dòng suối.
Không… không… không… con ta…
Vừa mới chạy đc vài bước thì tên đầu lĩnh kia quất chiếc roi da về phía nàng khiến cho nàng không thể chạy lại gần.
– Muốn chạy ư, nằm mơ ak, chúng bay đâu giữ tay chân của con thiếu phụ này lại để ta hiếp nó.
– Dạ… Đại ca nhớ để phần em một miếng nhé, nó ngon quá…
– Yên tâm…!
Tên đại ca đó lanh lẹ tiến tới lại gần, hắn thô bạo xé toạc bộ quần áo trên người của nàng. Hắn giương đôi mắt như hổ đói nhìn vào cơ thể kia khiến hắn nuốt vội cục nước miếng, hai bên mép chảy dòng dòng.
Mẹ kiếp… ngon quá… Thật không ngờ nơi thôn trang này lại có một người đàn bà đẹp như thế này.
Trước mặt hắn là cả một cơ thể trắng ngần tuyệt đẹp, gương mặt thanh tú, đôi nông mày hình lá liễu, sống mũi cao vút, bờ môi hơi cong lên như vẻ gợi tình, hai bên má đỏ ửng kèm theo là tiếng khóc lóc van xin, chiếc cổ thon dài. Đôi bầu ngực to tròn ngoại cỡ vểnh cao như đang khiêu khích, đôi nhũ hoa hơi thâm đang se se lại, nó đang lắc lư như theo điệu nhạc khi mỗi lần nàng ngóc ngoẩy như muốn chạy thoát. Ô kìa… cái vòng eo sao mà nó đẹp thế, cái bụng phẳng lì, cái lỗ rồn nhỏ xinh đầy sức sống, phía bên dưới là một chùm lông màu đen tuyền hình tam giác được cắt tỉa vô cùng khéo lẽo, ngay bên cạnh là một khe suối kéo dài như một vết đeo chém. Dôi chân dài thẳng tắp…
Ôi đúng là một vưu vật của tạo hoá… Hắn hấp tấp lao vào nàng, cái miệng thô bỉ của hắn mạnh bạo nhấm nháp từng góc canh, từng lỗ chân lông…
Thiếu phụ đó sau khi bị vài chục tên hôi thối nhét cái dương vật hôi rình sau nhiều ngày không tắm vào cái lồn của nàng, bọn chúng mặc sức hiếp nàng và những nữ nhân khác trong thôn, không kể ngày đêm. Cuối cùng bọn chúng cũng tha cho các nàng, nhưng có điều là khi các nàng đã sang thế giới bên kia. Những goá phụ này chết bằng một hình thức dã man nhất, lồn thì rách nát lại còn bị ngọn giáo đâm qua, vú thì bị cắt hết. Nhìn thì không giám tưởng tượng đc.
3 ngày sau trong một sơn động: ta… ta… ta đang ở đâu thế này? Không lẽ ta đã chết? Không phải chứ? Ta không muốn chết… cuộc sống của ta chỉ mới bắt đầu mà, sau đó Hoàng Bách chìm dần vào không gian toàn màu đen.
Đúng lúc đó nửa miếng ngọc bội ở chính giữa có một con rồng phát sáng, từng ánh hào quang phát ra chói mắt bao phủ lấy thân thể Hoàng Bách, từng tia sáng bắn ra rồi lại hấp thu vào thân thể của hắn. Những tia sáng mát lạnh, lại có những tia sáng nóng thi nhau xuyên qua cơ thể nhỏ bé kia. Một tiếng long ngâm trầm đục, một tiếng rít gào thê lương, con rồng bay vút lên cao với khí thế bá đạo rồi nó lượn quanh trên thân thể Bạch Long như cố muốn làm gì đó. Chín lốt ruồi ở dưới 2 gan bàn chân thấy con rồng như vậy thì cũng phát sáng bay lên lơ lửng hoà quyện với con rồng kia. Rồi từ từ lặng xuống.
* Ở một nơi nào đó *
– Dạ bẩm Hoàng thượng, hiện giờ chúng ta binh lực cũng như lương thảo đã dư đủ. Vậy chúng ta có nên tập hợp binh mã để đánh tên loạn đảng Lý Trùng Sinh kia không?
– Tất nhiên chứ.
– Tất cả chúng khanh gia nghe lệnh: Lập tức tập hợp binh lực, hai ngày nữa cùng Trẫm đánh vào Kinh thành giết chết tên Lý Trùng Sinh kia.
– Rõ… Rõ… Rõ…
Bạch Long ngồi xuống dựa lưng vào ghế, hai tay xoa vào nhau nhắm mắt dưỡng thần. Nhớ lại chuyện cách đây 05 năm về trước, hắn thấy lòng mình như giá lạnh đầy đau đớn. Vì tính mạng của cả gia đình mà Bạch Long phải nhẫn tâm như đứt từng khúc ruột để lại một sinh linh bé nhỏ, hắn đau lắm chứ, buồn và oán trách bản thân mình lắm chứ. Suốt 05 năm vừa qua hắn đã cố gắng sai người về lại nơi xưa tìm cho được đứa con trai bé bỏng của mình, ông trời như muốn trêu ngươi thử thách lòng kiên nhẫn của hắn. Đã biết bao nhiêu lần, cứ tìm được tung tích thì lại đi vào ngõ cụt, đã biết bao lần nước mắt hắn rơi, tim đau như cắt khi mãi vẫn chưa tìm đc đứa con trai này. Gia đình nông trang đó đã chuyển đi, chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát. Vợ hắn tức My phu nhân cũng vậy, hàng đêm nàng thường mơ một giấc mơ là đứa con đó cứ về đòi mạng của nàng, nàng gào thét trong đau đơn, nước mắt của người mẹ rồi cuộn tròn lại trong vòng tay của Bạch Long. Nhưng ông trời cũng đã đem tới cho hắn niềm vui, niềm hạnh phúc, hắn đc nghe tiếng bi bô gọi Cha… cha… cha. Cách đây 02 năm, gia đình hắn có thêm một thành viên mới, là con trai, lòng hai bàn chân có 07 nốt ruồi son. Tượng trưng cho chòm sao bắc đẩu, âu cũng là số phận, một số phận vô cùng nghiệt ngã. Hy vọng ông trời không tuyệt đường của gia đình hắn.
– Hoàng thượng…. Tham kiến Hoàng thượng. Như có tiếng của ai đó gọi hắn quay trở lại thực tại.
– Có chuyện gì vậy.
– Khởi bẩm Hoàng thượng, đã tìm thấy tung tích của gia đình nông trang kia và tìm được tung tích của thái tử Hoàng Bách.
– Sao…? ngươi nói sao? Đã tìm thấy rồi sao?
– Dạ vâng đúng rồi ạ.
– Ngươi mau nói nhanh nên nào. Tiếng của My phu nhân vội nói ra.
– Dạ… nhưng…
– Sao lại có chuyện gì sao?
– Dạ muôn tâu Hoàng Thượng, Hoàng Hậu. Hai người phải thấy chuyện này.
Tên tâm phúc của Bạch Long nói xong thì cả 03 người vội leo lên Ngựa cộng thêm 100 tên Linh tức tốc lên đường.
1 ngày sau: Không con trai của ta… không… không tại sao lại như vậy?
Trước mặt hai người và đám lình là cảnh tượng vô cùng thê lương, xác chết ngập đồng,những cái xác đang phân huỷ đầy mùi hôi thối,mùi máu tanh, mặt đất như bị nhuộm đỏ, ruồi nhặng bay xung quanh như cơn mưa rào. Có những cái xác không đầu, rồi có những cái xác bị chém làm 2 mảnh, 3 mảnh… có những thi thể là nữ toàn thân loã thể, cổ thì bị treo, còn thân dưới thì bị gây gỗ đâm từ dưới sốc lên trên, chết không nhắm mắt. Cảnh tượng vô cùng kinh khủng, thương thay cho số phận kiếp người.
– Dạ muộn tâu Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu, chúng thần phát hiện tung tích của Thái tử Hoàng Bách ở nơi thôn trang này. Nhưng khi tới nới thì cả thôn trang này đã bị giết sạch, không còn ai sống sót, ngay cả chó mèo cũng không còn.
– Trời ơi… ông trời ơi… nói xong My phu nhân bất tỉnh?
– Ngươi đã tìm kĩ lại chưa?
– Dạ thưa Hoàng thương, thần đã lùng sục kĩ hết rồi, nhưng vẫn không phát hiện thêm tung tích của thái tử. Thần chỉ hy vọng Thái tử còn sống…
* Nhân vật chính *
Ta đang ở đâu…? ta là ai…? ai là ta…? Ta còn sống hay đã chết? Chết rồi ư…? tiếng ai đó đang vang vọng trong đầu Hoàng Bách.
– Chi… Chi… Chi…
– Hoàng Bách giật mình tỉnh lại trong cơn mộng mị.
– Ta không chết… ha ha ta không chết, vừa nói xong thì phun ra một ngụm máu.
Đây là đâu? Ngươi là ai? Không có tiếng trả lời, chỉ có tiêng chi… chi… chi của con Khỉ bên cạnh. Ta ở đây đã mấy ngày rồi? Con khỉ như hiểu được tiếng người, liên tục đập tay xuống dưới đất để lại ám hiệu là đã qua 05 ngày rồi. Hoàng Bách kêu khẽ một tiếng, bụng hắn quằn quại, hắn thấy mình đói, liến nói ngươi có gì ăn không ta đói quá. Đáp lại câu nói đó, con khỉ kia nhanh nhẹn chạy đí một hồi, trên tay là cơ số Hoa quả dại. Hoàng Bách vội vàng đón lấy và ăn như chưa bao giờ được ăn. Khi đã no căng cái bụng, hắn thử vận động lại thân thể nhỏ bé thì thấy thân thể của hắn đã lành lặn được một ít, trong lồng ngực không còn sự đau nhói. Hắn thấy rất lạ, nhưng không thể lý giải đc. Hoàng Bách đứng dậy và khám phá mọi thứ xung quanh, sơn động này khá là rộng nhưng không thấy thông đạo nào, cửa ra duy nhất thì bị dòng nước mạnh chảy xiết. Hắn lục lọi khắp mọi nơi rồi cũng phát hiện ra có một ngách nhỏ, hắn lách người theo cái khe nhỏ đấy thì được dẫn sang một hang động khác. Oái cái gì vậy? Hang động này rất rộng, chắc khoảng bằng 02 sân bóng đá cộng lại.Trên trần động là vô số những viên đá phát ra màu trắng sáng soi sáng khu đất chính giữa động, hắn đi lại gần thì thấy.
Kí tên: huuho14