Độc tôn cửu kiếm. - Chương 26
Một lúc sau, tại một góc nào đó của rừng trúc bạt ngàn bỗng xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này đang mặc một bộ quần áo màu trắng, trường bào cũng màu trắng, gương mặt góc cạch, đôi mắt sáng ngời, trên miệng lúc nào cũng có một nụ cười nhẹ nhưng lại vô tình xuất ra vẻ nghiêm nghị. Người này chính là Hoàng Bách, Hoàng Bách liền thông tri cho Ngọc Sư.
– Chủ Nhân, người đã tới, dường như sau lần bế quan vừa rồi chủ nhân như có tiến bộ lớn?.
– Uhm cũng có một chút tiến bộ, nhưng không rõ rệt. Mọi chuyện tiến hành thế nào rồi?
– Mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, các bằng hữu của chủ nhân đã tới, tổng cộng có ba mươi hai người. Ta đã sắp xếp họ như những gì chủ nhân bảo.
– Uhm, vậy là tốt rồi, Ngọc Sư ngươi hãy dẫn ta tới gặp bọn họ.
– Vâng, mời Chủ Nhân.
Ngọc Sư khẽ lắc mình, vô thanh vô thức biến mất trong màn đêm, Hoàng Bách thấy Ngọc Sư có biểu hiện không tồi thì trên khóe môi cong lên khẽ cười rồi cũng vô thanh vô thức biến mất đi theo Ngọc Sư. Một người một thú đạp không lặng lẽ nối đuôi nhau biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
Một lúc lâu sau Hoàng Bách và Ngọc Sư xuất hiện gần một căn nhà nhỏ nằm rất sâu trong bạt ngàn rừng trúc, nơi này rất ít khi có người qua lại. Nơi đây cũng là nơi Trúc Liên cố tình sắp xếp cho họ, vì trong thư Hoàng Bách cố tình dặn Trúc Liên phải tuyệt đối giữ bí mật cho tới phút cuối.
Ở trong một căn nhà nhỏ nằm sâu trong bạt ngàn rừng trúc che phủ không biết đâu là điểm cuối, căn nhà tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, mọi thứ được bày biện rất trang nhã lịch sự khiến cho tất cả mọi người rất là hài lòng. Lúc này đây có khoảng hơn ba mươi người, có cả nam và nữ đang nói chuyện rất rôm rả.
– Vị này liệu có phải Bách Qủy Tiên Tử, một thân khinh công lướt trên mặt nước như đi trên đất bằng, ba mươi năm trước đột nhiên biến mất? Một đại hán mặc áo bào màu xám tro, trên mặt có vết sẹo dọc trên gò mà nên tiếng.
– Hà… hà…không ngờ lão nương biến mất trên giang hồ, vậy mà có người vẫn nhớ tới. Các hạ có phải Đoạt Kiếm Sầu vang danh hai mươi năm trước?
Một số người tại đây khi nghe cái tên Bách Qủy Tiên Tử thì giật mình vì cái tên của người này ba mươi năm trước được mệnh danh tuyệt đỉnh khinh công, chỉ cần khẽ lắc mình một cái thì khó ai có thể bì kịp, lại sau đó nghe thấy cái tên Đoạt Kiếm Sầu thì càng kinh hãi hơn. Vì cái tên này một thời rất ác độc, giết người chỉ trong chớp mắt, khiến cho người khác khi nghe tên đều giật mình kinh hãi.
– Đúng, tại hạ chính là Đoạt Kiếm Sầu, không nghĩ rằng hôm nay lại được gặp Bách Qủy Tiên Tử. Qủa nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
– Không ngờ lại được gặp hai ngươi, một người có khinh công tuyệt đỉnh, một tên thì ác độc. Ta nhớ năm xưa tên Đoạt Kiếm nhà ngươi trong một đêm giết sạch vài trăm người, ngay cả chó mèo cũng không tha. Sau đó nghe nói năm xưa ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, ta tưởng ngươi chết rồi chư? Không ngờ ngươi vẫn còn sống? Một nam phụ mặc bộ quần áo màu trắng, già nua với mái tóc màu trắng dài lòa xòa như muốn che đi gương mặt đầy nếp nhăn. đằng sau lưng đeo một thanh đại đao rất lớn.
– Ta phi… lão quái Khoái Đao nhà ngươi vẫn chưa chết ak? từ trong góc của căn nhà một người mặc bộ đồ màu đen, áo bào đen. Trên đầu đội một cái nón được bao bọc bằng một tấm vải cũng màu đen nốt, che khuất hết gương mặt khiến không ai biết mặt của người này như nào?
– Khà… khà… tên quái thai Vô Ảnh ngươi chưa chết thì Khoái Đao ta đâu chết được chứ?
Rất nhiều người xung quanh lúc đầu kinh ngạc nghe hai cái tên Bách Qủy Tiên Tử và Đoạt Kiếm Sầu thì giật mình, nhưng sau đó nghe tới Khoái Đao cùng Vô Ảnh thì đều húp ngụm khí lạnh. Vì lão quái Khoái Đao một thân dùng đao vang danh thiên hạ năm mươi năm về trước, còn tên quái thai Vô Ảnh giết người không chớp mắt, điều lạ là sau khi xuất thủ thì vô ảnh vô tung biến mất ngay cả hạt bụi cũng không để lại. Không ai biết hình dáng của hắn như thế nào, thế nên người đời mới gọi hắn là Vô Ảnh.
– Còn ngươi nữa, một ma nữ chuyên dùng độc như ngươi, sao không xuất hiện. Lão quái thai Vô Ảnh khẽ nói.
– Ài, thật là mất trật tự, ngay cả một chút yên tĩnh cũng không có. Mấy lão già nhà các ngươi không im lặng được hay sao? Một nữ tử có nước da trắng ngần, mịn màng như sứ, nhưng không hiểu sao trên gương mặt lại có hai nửa một trắng một đen, mái tóc cũng có hai màu trắng đen. Nhìn qua thì vô cùng tà ác.
– Tiền bối, người có phải là Độc ác ma nữ Lý Tiểu Thanh? Một thân dùng độc công vang danh thiên hạ. Bách Qủy Tiên Tử không nhịn được mà nên tiếng.
– Ngươi có phải chán sống rồi ak? nể mặt ngươi cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, lại có quen biết với Bách Hoàng. Ta tạm tha cho ngươi, nếu như còn gọi ta là Độc ác ma nữ thì ta đảm bảo ngươi sẽ là đồ ăn cho trùng độc của ta.
– Xin tiền bối lượng thứ, hậu bối xin tạ lễ. Nói xong Bách Qủy Tiên Tử cúi đầu hành lễ.
– Ngươi đã có lễ, vậy thì không trách ngươi nữa. Nhớ lần sau không được gọi ta là Độc ác ma nữ, mà hay gọi ta là Lý Tiểu Thanh.
– Dạ vâng, hậu bối xin nghe theo.
Ở một hướng xa xa căn nhà nhỏ nào đó, trong màn đêm đen đặc có hai thân ảnh đang nối tiếp bám theo nhau, đột nhiên xuất hiện.
– Đa tạ các vị tiền bối cùng bằng hữu đã tới tương trợ, Hoàng Bách thất lễ vì đã không tiếp đón các vị chu đáo.
Khi gần tới căn nhà nhỏ, thì Hoàng Bách sử dụng nội lực truyền ra chào hỏi các vị bằng hữu. Tiếng nói của Hoàng Bách âm trầm rơi vào thính giác của mỗi người khiến cho cả bọn kinh ngạc.
– Ồ không ngờ Bách Hoàng huynh đệ nội lực ngày càng thâm bất khả trắc. Một vị đại hán trung niên lên tiếng, ta đây thật không thể so bì.
– Tại hạ cũng chỉ có chút tài mọn mà thôi, Bách Hoàng xin cảm tạ các vị bằng hữu. Hoàng Bách cùng Ngọc Sư vô thanh vô thức đột nhiên xuất hiện trong căn nhà nhỏ Hoàng Bách khom người kính lễ. Trong lời nói nhẹ nhàng không siểm nịnh, lại hành động khom người kinh lễ khiến cho toàn bộ mọi người trong căn phòng này cảm giác như mình được tôn nên một phần, nhưng lại không dám làm cao trước mặt Bách Hoàng. Từ hành động đó khiến cho đám người này mỗi lúc không thể nhìn thấu được Bách Hoàng.
Tất cả mọi người ở đây khi thấy sự xuất hiện của Bách Hoàng cùng Ngọc Sư thì khẽ nhíu mày giật mình, nhớ năm xưa đứng trước mặt bọn họ chỉ là một chàng thanh niên mặt trắng non choẹt, võ cong bình thường. Nhưng từng lời nói lẫn hành động thì rất cứng cỏi, không thô bạo cũng không siểm nịnh, không ngờ có một thời gian ngắn hai người này tu luyện đã tới bước này. Qủa thật chuyện này Hoàng Bách cũng có lý do cho riêng mình, một phần muốn kết giao với nhiều người, phần khác Hoàng Bách luôn ẩn dấu võ công cũng nhiều điều đằng sau. Nội công thâm bất khẳc trắc, ngay cả khinh công cũng biến dị. Ngay cả Bách Qủy Tiên Tử luôn tự hào về khinh công của mình cũng phải chột dạ.
– Bách Hoàng huynh đệ đa lễ rồi, chúng ta đều là bằng hữu với Bách Hoàng huynh đệ. Việc này đâu có gì? một vị mỹ phụ mặc cung trang màu tím nhạt nên tiếng.
– Vậy thì Bách Hoàng xin mạn phép chư vị, mời các vị an tọa.
Hoàng Bách không ngại ngần tiến về phía ghế chủ tọa rồi ngồi xuống, Ngọc Sư thì cung kính đứng đằng sau Hoàng Bách, những người xung quanh sau khi thấy Bách Hoàng ngồi xuống thì cũng mới ngồi xuống. Lúc này trên người Hoàng Bách tỏa ra một khí thế nhàn nhạt nhưng đầy nghiêm nghị, ánh mắt quét một vòng nhìn mọi người xung quanh.
– Thưa các vị tiền bối cùng các vị bằng hữu, tại hạ rất cảm tạ chư vị đã tới đây tương trợ Bách Hoàng. Nếu có điều gì đó sơ xuất thì xin các vị lượng thứ.
– Bách Hoàng huynh đệ không cần khách khí, mặc dù tuổi tác chúng ta hơn Bách Hoàng huynh đệ. Nhưng đều là bằng hữu, chúng ta sẵn sàng trợ giúp Bách Hoàng huynh đệ một tay. Lão quái thai Vô Ảnh nên tiếng.
Qủa thực trong chuyện này, nếu luận về tuổi tác cùng thanh danh trên giang hồ thì lão quái thai Vô Ảnh cũng tất cả mọi người ở đây đều hơn hẳn Bách Hoàng. Nhưng khi đứng trước Bách Hoàng thì đám người này không thể tỏ vẻ mình là người bề trên, ắt hẳn trong chuyện này đều có nguyên do. Nguyên do này thì từng cá nhân đều có chuyện trong lòng.
Hoàng Bách nghe lão quái thai Vô Ảnh nói vậy thì trên môi khẽ nhếch môi cười, nhìn qua mọi người rồi nói tiếp.
– Thưa các bị tiền bối cùng chư vị bằng hữu, lần này Bách Hoàng mời các vị tiền bối cùng các chư vị bằng hữu tới đây tương trợ giúp Bách Hoàng một tay, hy vọng các vị tiền bối cũng các chư vị bằng hữu đồng tâm giúp đỡ cho Bách Hoàng. Nếu các vị e dè thấy như nào thì tại hạ không tiễn.
– Bách Hoàng huynh đệ khách khí quá rồi, dù sao Bách Hoàng huynh đệ có ân với ta. Nên chuyện này chúng ta xin tận lực. Độc ác ma nữ Lý Tiểu Thanh nên tiếng.
Hoàng Bách thấy Độc ác ma nữ nói vậy thì khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
– Các vị tiền bối cùng bằng hữu, các vị đã tới đây, Bách Hoàng vô cùng cảm kích. Nhưng có điều này các vị có lẽ chưa biết.
– Có điều gì khó nói, Bách Hoàng huynh đệ cứ nói. Lão quái Khoái Đao nên tiếng.
– Thưa các vị, các vị nghe tới cái tên Bạch Vân chứ…?
– Bạch Vân…? tổ chức bí mật Bạch Vân, không chuyện nào là không dám làm…? Sự tàn ác của họ thật không thể so bì. Tên quái thai Vô Ảnh đứng phắt dậy nên tiếng, trong con mắt hơi co rút lại.
Một số người ngồi đây khi nghe tới hai chữ ” Bạch Vân ” thì trên gương mặt thể hiện sự căng thẳng, một sự kiêng nể mà không nói được thành lời. Nghe nói tổ chức Bạch Vân này là tổ chức vô cùng bí mật, thật lâu trước kia chuyên dùng người sống để luyện đan cũng như tu luyện bí thuật để tăng cường võ công, cũng như chuyên giết người cướp của mà không cần lý do, sự ác độc của họ khiến người khác nghe tới tên phải dùng mình. Tổ chức này được liệt danh vào những tổ chức ác độc nhất, nhưng lại chỉ có rất ít người biết. Thậm chí còn không dám động tới họ, còn một số người khác không biết thì ngơ ngác nhìn nhau.
– Vậy chuyện này có liên quan tới Bách Hoàng huynh đệ. Một vị đại hán trẻ tuổi có biết danh Bạch Vân nên tiếng.
– Đúng, chuyện này có liên quan tới tại hạ. Cách đây không lâu, tại hạ có nhận một sự kêu gọi giúp đỡ của một Lão nương cũng là bề trên của Trúc Nhân Cốc. Muốn thay mặt đại diện Trúc Nhân Cốc chiến một trận với người trẻ tuổi của Bạch Vân.
– Vậy ý của Bách Hoàng huynh đệ là…? Bách Qủy Tiên Tử khẽ nhíu mày nên tiếng.
Hoàng Bách thoáng nhìn khắp một hồi ròi khẽ nói, trong đôi mắt bắn ra tinh quang.
– Tại hạ muốn nhân cơ hội sớm ngày mai tiêu diệt gọn bọn chúng.
– Bách Hoàng huynh đệ…
Tất cả mọi người ở đây đang ngồi đăm chiêu, thoáng suy nghĩ điều gì đó. Nhưng khi nghe Hoàng Bách muốn nhân cơ hội này tiêu diệt gọn Bạch Vân thì há hốc mồm kinh ngạc, đứng phắt dậy.
– Ta hiểu ý của mọi người, tổ chức Bạch Vân này tuy có nguồn cơ ngàn năm, ắt hẳn không hề đơn giản. Nhất là chúng ta lại biết quá ít về họ, lại có quan hệ rất là thâm sâu, nhưng không hẳn là không thể đối phó. Ta muốn xem qua đợt này liệu Bạch Vân có như lời đồn, âu là cũng muốn nắn gân bọn họ cùng Khương Gia.
– Khương Gia…? Gia tộc đứng đầu ở Phương Bắc? Đoạt Kiếm kinh hãi nên tiếng.
– Đúng, các vị ắt hẳn không biết Khương Gia chính là đứng đằng sau Bạch Vân. Thế nên ta mới bảo các vị, nếu các vị e dè thì tại hạ xin không tiễn.
Tất cả mọi người có mặt trong gian phòng này lại húp khí lạnh, trên mặt thể hiện rõ sự kinh sợ cũng như căng thẳng, đôi mắt co rút. Nếu như nhiều người ít được nghe cái tên Bạch Vân, cũng như sự tàn bạo ác độc của họ, phần nhiều chưa biết. Nhưng khi nghe tới Khương Gia thì thật sự kinh sợ, vì Khương Gia chính là sự tồn tại hùng mạnh ở Phương Bắc, họ là vua, là người đứng đầu toàn bộ lãnh thổ Phương Bắc. Một quốc gia muốn động binh khai chiến với nhau còn phải toan tính rất nhiều điều, nhất là nếu thua thì hậu quả sẽ như nào?, huống chi bọn họ chỉ là một nhóm nhỏ. Nếu như thật sự động chạm thì liệu sẽ ra sao…? mỗi một người ở trong căn nhà này đều chung một câu hỏi, nhưng không thể có câu trả lời sao cho thỏa đáng. Tất cả mọi người đang ồn ào thì bỗng nhiên im bặt, ánh mắt nhìn mông lung. Tuy họ hành tẩu trên giang hồ vô số năm, coi cái chết rất nhẹ nhàng. Nhưng liệu có dám nói là mình không có người thân thích? có lẽ vấn đề chính là ở thân nhân của họ.
Trước khi đưa ra quyết định của mình thì Hoàng Bách cũng đã suy nghĩ rất kĩ về việc này, nếu như thực sự Hoàng Bách thất bại thì hệ quả liệu sẽ như thế nào? Bạch Vân rồi Khương Gia? Mọi chuyện vốn dĩ không hề đơn giản một chút nào. Nhất là đằng sau hắn còn có một Nữ Kiếm Môn đang trên đà phát triển, chỉ cần sai một nước cờ là phá hủy toàn bộ.
– Chư vị, ta hiểu được suy nghĩ của tất cả các vị ở đây. Như chủ nhân của ta đã nói rồi, nếu các vị còn có sự trăn trở thì có thể rút lui. Chủ nhân và ta tuyệt đối không làm khó dễ các vị.
Ngọc Sư hồi lâu vẫn đứng sau Hoàng Bách bất ngờ nên tiếng phá vỡ đi sự yên lặng tới đáng sợ.
– Thưa các vị, quả thật trong này có rất nhiều khuất tất, trong mỗi lòng của chúng ta đều có sự suy nghĩ cùng toan tính. Nếu các vị nguyện giúp Bách Hoàng này thì Bách Hoàng xin nợ các vị phần nhân tình này, nếu như sau này có cơ hội thì Bách Hoàng xin báo đáp đầy đủ.
Hoàng Bách đứng thẳng dậy nhìn khắp xung quanh, đôi mắt bắn ra sự nghiêm nghị cứng cỏi, nhàn nhạt nói ra những lời thật từ trong sâu thẳm.
– Bách Hoàng huynh đệ, tuy ta với Bách Hoàng huynh đệ mới chỉ tiếp xúc với nhau không được bao lâu. Nhưng đối với ta Bách Hoàng thật sự là huynh đệ tốt, Bách Hoàng huynh đệ đã có lời nhờ ta tương trợ. Vô Ảnh ta cớ làm sao có thể chối từ, cho dù như thế nào đi chăng nữa Vô Ảnh ta quyết tương trợ Bách Hoàng huynh đệ một tay.
– Đa ta tiền bối Vô Ảnh. Hoàng Bách khẽ cúi người thi lễ, trong lời nói nhẹ nhàng không siểm nịnh.
– Trước kia Khoái Đao ta vì tu luyện một bộ công pháp quái dị, bị tẩu hỏa nhập ma không có cách nào cứu chữa, chỉ còn cái thân xác chó tha. Nhưng may mắn được gặp Bách Hoàng, được Bách Hoàng cứu chữa nên nhặt về được một cái mạng. Bây giờ Bách Hoàng huynh đệ cần sự trợ giúp, lẽ nào Khoái Đao ta lại rút lui? Ta nguyện dùng cái mạng này quyết một phen cùng với Bách Hoàng huynh đệ. Lão quái Khoái đao đứng phắt dậy nên tiếng.
– Theo như ta đoán với võ công của Bách Hoàng huynh đệ cùng với Ngọc Sư, ta tin rằng trong giang hồ ít kẻ địch lại, mặc dù ta hơn tuổi hai vị nhưng được quen biết hai vị khiến cho Lý Tiểu Thanh này cảm thấy thật hổ thẹn. Bách Hoàng huynh đệ cần sự trợ giúp, lẽ nào ta làm con rùa rụt cổ? Lý Tiểu Thanh ta xin đặt cược cái mạng này cho Bách Hoàng huynh đệ.
– Tại hạ xin cảm kích hai vị.
– Ai bảo chúng ta đều là bằng hữu với nhau chứ? Ta, Khoái Đao cùng Vô Ảnh đồng ý rồi, các ngươi luôn miệng gọi Bách Hoàng là huynh đệ, không lẽ câu nói đó chỉ là cửa miệng? Kẻ nào không muốn giúp Bách Hoàng mà rời khỏi căn phòng này nửa bước. Ta sẽ cho kẻ đó nếm thử Trùng độc của ta. Độc ác ma nữ này đã nói là làm. Nàng ta vừa nói xong thì xung quanh người xuất hiện một nàn khói xanh đậm, mùi vị rất là khó ngửi khiến cho người khác không dám lại gần.
Hoàng Bách thấy Độc ác ma nữ nói như vậy liền cảm thấy hơi có gì đó, quả thật trong chuyện này Hoàng Bách không muốn gượng ép tất cả mọi người ở đây. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn cùng với Ngọc Sư sẽ không chắc đảm bảo.
Tất cả mọi người ở đây khi thấy Độc ác ma nữ có biểu hiện như vậy đều chột dạ, miệng thì luôn xưng với Bách Hoàng là huynh đệ, vậy mà trong việc này lại không quyết định rõ. Nếu như chuyện này mà đồn đại ra bên ngoài thì quả thực rất mất mặt, khiến cho cả thiên hạ chê cười, thanh danh coi như mất hết.
– Ta Đoạt Kiếm Sầu…
– Ta Bách Qủy tiên tử…
– Ta…
– Ta…
– Chúng ta nguyện tương trợ Bách Hoàng huynh đệ một tay.
– Bách Hoàng cũng như Trúc Nhân Cốc xin đa tạ chư vị. Hoàng Bách lại cúi người hành lễ.
– Bách Hoàng huynh đệ khách khí rồi, tất cả mọi người trong căn phòng này ôm quyền thi lễ lại.
– Trong chuyện này Bách Hoàng huynh đệ ắt đã có kễ hoạch? Bách Qủy Tiên Tử nên tiếng.
Kí tên: huuho14