Độc tôn cửu kiếm. - Chương 22
· Trong Hoàng Cung, tại thư phòng của Hoàng Thượng. *
– Lý Phúc tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế… vạn… vạn tuế…
– Lý ái khanh bình thân.
– Tạ ơn Hoàng thượng.
– Lý ái khanh có chuyện gì muốn bẩm báo….?
– Dạ… muôn tâu Hoàng thượng, thần có chuyện bẩm báo về người thanh niên đã cứu Hoàng Thượng. Thái tử Hoàng Bách.
– Sao… ngươi đã tìm ra được tung tích của người anh trai ta ?
– Dạ vâng thưa Hoàng Thượng.
– Vậy tình hình thế nào…? mau nói cho ta biết…
– Dạ muôn tâu, theo thông tin của thần nắm được thì cách đây vài hôm trước tại thành thị khu vực giáp với biên giới Phương Bắc đại lục có xuất hiện một chàng thanh niên trẻ tuổi rất giống với người mà Hoàng Thượng miêu tả. Thần không biết liệu đây có phải là người mà đã cứu Hoàng Thượng trong lúc gian nan…
– Lý Phúc, khanh chắc chắn với việc này chứ…?
– Dạ… thần chắc chắn…nhưng…
Hoàng Dược nghe lời bẩm báo của Lý Phúc, liền trầm ngâm rơi vào suy nghĩ. Tại sao người thanh niên này không tới tìm ta…? Liệu ta có nên gặp người thanh niên này không…? Liệu ta có nên nhân cơ hội này để làm rõ mọi chân tướng của sự việc…? hay phải đợi một thời gian nữa khi đã tìm hiểu mọi nguyên cơ của sự việc rồi mới nhận người anh trai này…? Rất nhiều câu hỏi cứ lớn vởn trong suy nghĩ của Hoàng Dược mà không có lời giải đáp, nó như một mớ bùng nhùng không biết đâu là điểm đầu, đâu là điểm cuối.
– Khụ… khụ… khụ… Tiếng của tên tái giám bên cạnh.
Hoàng Dược đang trong cơn mê suy nghĩ thì thấy tên thái giám cận thần ho nhẹ như kéo hắn về với thực tại. Thấy Lý Phúc ngập ngừng như có điều muốn nói.
– Lý ái khanh còn có chuyện gì…?
– Dạ muôn tâu Hoàng Thượng, theo như thông tin tình báo của thần thì thấy mấy ngày hôm nay trong thành thị này đang rất khẩn trương cho việc điều động nhân thủ, có rất nhiều người lạ mặt xuất hiện, hình như sắp xảy ra việc gì đó. Mà việc này có liên quan tới hai tổ chức có tên là Góa Phụ Đen và Bạch Vân. Thần không biết liệu chuyện này có liên quan tới Thái tử, người mà chúng ta đang tìm…?
– Góa Phụ Đen và Bạch Vân…?
– Dạ vâng thưa Hoàng Thượng.
– Vậy Lý ái khanh có biết thông tin về hai tổ chức này không…?
– Dạ thưa Hoàng Thượng, Góa Phụ Đen chính là một tổ chức bí mật chuyên thu thập và bán thông tin tình báo ở khắp nơi, người đứng đầu tổ chức này chính là con gái của Lý Đường, Lý gia tộc ở Phương Bắc, họ cũng chính là vị vua vong quốc. Còn Bạch Vân lại là tổ chức vô cùng thần bí, thần cũng chỉ biết một chút rất ít về họ, nghe đâu hậu thuẫn của họ chính là Khương Gia. Gia tộc đang nắm quyền cai trị của Phương Bắc.
– Hài… Trong chuyện này thì Lý ái khanh là người hiểu chuyện, vậy chuyện này theo Lý ái khanh có hướng xử trí ra sao…?
– Dạ muôn tâu Hoàng Thượng, theo ý của thần thì chúng ta không thể không đề phòng chuyện này được, chúng ta phải hết sức cẩn thận cho việc chuẩn bị, ta nên điều động binh lính tăng cường cảnh giác. Thần e chuyện này còn ẩn sự đằng sau, khi mà Khương Gia cũng đang để ý dò sét quân tình của ta.
– Chuyện trong giang hồ cũng rất phức tạp, ta cũng nghĩ chuyện này không đơn giản chút nào, cần phải hết sức cảnh giác, bí mật dám sát nhất cử nhất động, không để sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng chúng ta không được động tĩnh binh lính một cách dầm dộ, kẻo lại khiến cho Khương Gia nghĩ chúng ta muốn chiến tranh. Lý ái khanh hiểu ý ta chứ…?
– Dạ thưa Hoàng Thượng, thần hiểu ạ.
– Còn chuyện này có liên quan tới người thanh niên kia hay không thì thần vẫn đang dò xét tiếp.
– Uhm… còn người thanh niên kia thì Lý ái khanh vẫn cứ âm thầm dò xét, nếu có liên quan tới chuyện này thì lập tức báo cho ta. Tuyệt đối không được làm kinh chuyện, có chuyện gì thì lập tức báo cho Trẫm biết. Thôi ngươi lui xuống đi.
– Dạ… thần xin cáo lui…
Sau khi Lý Phúc lui xuống thì Hoàng Dược lại tiếp tục mớ suy nghĩ ngổn ngang, chuyện trong giang hồ quả là rất phức tạp. Mặc dù luật pháp có quy định, giang sơn là của mình, nhưng chỉ cần một chút gì đó mà xử lý không khéo léo thì ắt sẽ có hậu quả rất khôn lường. Mà Hoàng Dược lại không muốn vì chuyện đó mà sau này có hệ lụy.
– Trẫm cần yên tĩnh, cho các ngươi lui.
– Dạ… vâng thưa Hoàng Thượng.
– Hạ Hòa… ngươi nghĩ sao về chuyện này…?
Trên mái nhà trong một góc nào đó một thân ảnh mặc đồ đen kín mịt lập tức bay xuống quỳ trước mặt Hoàng Dược hành lễ.
– Dạ muôn tâu Hoàng Thượng, qua chuyện Lý Phúc tướng quân bẩm báo thì thần cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới người đã cứu Hoàng Thượng, cũng là Thái tử… chuyện này cũng rất hệ trọng.
– Uhm ta cũng cảm thấy vậy, về việc này Trầm cần ngươi cầm theo Lệnh Bài của Trẫm nói với sư huynh của ngươi hãy xuống núi, nếu sự việc này có liên quan tới người thanh niên kia thì lập tức âm thầm ra tay. Nhưng tuyệt đối không được làm ầm ĩ vì, nếu như chuyện này thật có liên quan tới người thanh niên kia, ta muốn cũng muốn xem qua chuyện này người thanh niên kia sẽ xử trí ra sao…?
– Dạ vâng thưa Hoàng Thượng… thần hiểu và lập tức làm ngay.
– Thôi ngươi cứ thế mà làm.
– Dạ thần xin cáo lui.
· Ở một quán trọ nào đó trong thành thị giáp với biên giới phía Bắc *
– Hắt xì… h…ắ…t xì… Hài… không biết kẻ nào đang chửi hay nói xấu về ta đây…? Thôi mặc kệ…
– Dạ… thưa chủ nhân.
– Ngọc sư, ngươi cứ nói.
– Mấy ngày hôm Chủ nhân bận việc, ông chủ của Thương hội lớn nhất Thành này đã hai lần cử người tới mời cho bằng được Chủ nhân, họ nhất định phải gặp bằng được Chủ nhân thì mới tính chuyện giao thương.
– Nhất định phải gặp bằng được ta…? Họ có ý gì đây…? Liệu ngươi có biết thông tin gì về họ…?
– Thưa chủ nhân, Ngọc sư cũng chỉ tìm hiểu được chút thông tin rất mơ hồ về ông chủ lơn nhất thành này.
– Ngươi nói thử xem…?
– Người này là một nam trung niên, về xuất thân của người này rất là bí hiểm, không biết từ đâu tới, chỉ biết rằng hơn hai mươi năm nay người này phất lên nhanh chóng. Trở thành một bá phú giàu nhất thành này…
– Uhm… nếu họ có nhã ý mời, lại không có ác ý gì thì chúng ta nên kết thương với họ. Thêm bạn bớt thù, tốt cho việc của chúng ta.
– Dạ vâng thưa Chủ nhân.
– Ta có nhớ vài ngày trước ngươi có nhắc tới hai cô nương có tới tìm ta…? Vậy giờ hai cô nương đó thế nào rồi…?
– Thưa chủ nhân, hai cô gái đó thì hiện tại Ngọc Sư đã xắp xếp cho họ nghỉ tại một gian phòng gần đây. Chủ nhân có muốn gặp họ.
– Uhm… ta cũng định sang gặp họ đây.
Hoàng Bách nhanh chóng theo Ngọc sư đi sang căn phòng của hai cô nương kia, trong đầu hắn suy nghĩ liệu sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào đây…? khi mà nơi đây cách rất xa Nữ Kiếm Môn, hắn và Ngọc sư lại đang có rất nhiều điều phức tạp cần để giải quyết. Cho đi theo thì cũng không đành, thôi thì cứ từ từ để sắp xếp.
– Cốc… cốc… cốc…
– Ai đấy ạ. một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào vang lên.
– Là ta… Ngọc sư.
– Dạ vâng… phiền người một chút, tiểu nữ đang thay quần áo, ra ngay đây ạ.
– Hài…
Đúng là phụ nữ thật là nhiều điều phức tạp, hắn thầm nghĩ. Nhưng sao thế này…? sao chỉ mới nghe tới giọng nói và hai từ " Thay quần áo " mà con cặc của hắn như được nghe hơi liền ngẩng đầu chào hỏi. Thật là hư đốn, chắc là quen mùi rồi đây khi mà bấy lâu nay hắn chưa được thưởng thức hương vị đàn bà.
Liền sau đó cánh cửa khẽ mở ra, trước mặt Hoàng Bách là một thân hình cân đối với gương mặt xinh xắn, sống mũi cao như tô điểm cho đôi mắt như được ai đó kẻ vẽ rất tỉ mỉ, nàng ta có làn ra rất trắng mịn màng, bộ ngực vươn cao đầy ngạo nghễ, với bộ cung trang màu trắng thoát ra khi tục thanh trần. Khiến cho tất cả nam nhân trong thiên hạ đều phải ngước mắt nhìn một cách thèm thuồng, hắn cũng không phải ngoại lệ khi đứng trước mặt hắn là một thân hình như vậy. Hắn mở to con mắt nhìn nàng ta, còn trong miệng hắn không biết nước miếng từ đâu cứ tuôn tới suýt chút nữa là chảy ra bên ngoài, con cặc của hắn theo đó mà từ từ đội nên như muốn đòi quyền được sống. Cũng may là hắn đứng sau Ngọc sư, nếu không thì không biết nên cất cái mặt háu đói của mình đi đâu nữa.
– Dạ tiểu nữ xin chào Ngọc Sư, xin lỗi người vì để người phải chờ lâu. Xin mời người vào trong.
– Uh…
– Ớ…ớ…ớ… người… người… Ân công… người là ân công… tiểu nữ… khấu kiến ân công. Nàng ta kinh ngạc nhưng cũng nhanh lấy lại sự bình tĩnh, liền lập tức quỳ xuống.
– Không cần đa lễ, ngươi mau đứng dậy đi.
– Dạ tạ ân công, xin mời hai người ngồi, để tiểu nữ đi pha trà.
Nàng ta chưa kịp để Hoàng Bách nên tiếng thì lập tức quay người ngúng nguẩy đi ra ngoài, Hoàng Bách dõi theo theo bóng lưng của nàng ta mà đôi mắt của hắn sáng rực như muốn rơi ra ngoài khi mà nàng ta sở hữu vòng eo nhỏ nhắn cộng thêm đôi bờ mông to tròn đang đung đưa theo mỗi nhịp bước chân đi, khiến cho con cặc của hắn lại càng cương mạnh hơn. Cũng may là bên trong có lớp quần lót bó sát lại chứ không cảnh tượng này sẽ khiến cho thiên hạ cười thối mặt hắn. Cố làm ra vẻ không có chuyện gì, hắn liền thả lỏng thân thể trôi theo cảm xúc, như mường tượng ra điều gì đó khiến cho đầu óc của hắn trở nên tróng rỗng lạ thường. Ngọc Sư thấy nét mặt của hắn thì như đoán ra được điều gì đó, cố gắng ngăn lại nụ cười mỉm pha chút diễu cợt với vị Chủ nhân này, trong thâm thâm Ngọc sư đối với vị Chủ nhân này thì rất là kính trọng, nhưng cũng có đôi chút của sự khinh bỉ. Không biết sau này khi Ngọc sư triệt để biến thành con người thật sự thì liệu có nhiễm tính thập phần háo sắc của hắn hay không. Một lát sau cô gái này đi vào trên tay cầm một bình trà nóng đang tỏa khói ngát hương, không biết do cố tình hay vô tình mà khi nàng ta tiến lại gần Hoàng Bách thì bị vất ngã, ngay lập tức Hoàng Bách bật dậy tiến lại gần đỡ nàng ta dậy, bàn tay của hắn theo đó mà vô tình đặt nên một bên ngực căng tròn của nàng ta, cảm giác căng tràn của bên ngực truyền qua bàn tay vào não hải của hắn, khiến cho các dây thần kinh được hoạt động hết công suất, bốn mắt nhìn nhau. Trên gương mặt của hai người hiện nên sự bối rối.
– Ân công người không sao chứ… tiểu nữ xin lỗi.
– Không… không… sao… cô nương có bị sao không…?
– Ti… ể… u… nữ không sao… nhưng… tay của người…
– Ấy chết… ta… ta… xin lỗi.
– Hì… hì…
– Mà cô nương tên là gì vậy…? ta chưa biết tên cô… Hoàng Bách chữa thẹn.
– Dạ… tiểu nữ tên là Ái Xuân.
– Uhm… mà ta nhớ còn một cô gái nữa mà.
– Dạ vâng, cô gái kia tên là Ái Nữ… là tiểu muội của tiểu nữ, vừa hay có việc phải ra ngoài. Nên hiện giờ chỉ có tiểu nữ.
– Ta đã nói rồi, ta dúp các cô chỉ là chuyện trùng hợp. Vậy tại sao các cô không đi đi, lại còn tới tìm ta…?
– Hu… hu… hu… Người đã ra tay dúp chị em tiểu nữ, vậy người là ân công. Tiểu nữ đã lập lời thề là nếu ai chịu dúp chị em tiểu nữ tiền để chôn cất cha mẹ thì chị em tiểu nữ nguyện đi theo phó thác cả đời này cho người đó. Mong ân công thành toàn cho chị em tiểu nữ.
– Hài… Ta dúp các người là chuyện đương nhiên, nhưng đến thân ta còn chưa biết tương lai sau này như thế nào thì thử hỏi liệu sẽ dúp các người như thế nào chứ…? Thôi thì ở đây ta có vài trăm lạng bạc, chị em ngươi hãy cầm lấy mà làm kế sinh nhai cho sau này.
– Không… ân công, người đã cho chị em tiểu nữ tiền để mai táng cha mẹ, hiện giờ chị em tiểu nữ không còn ai thân thích, không biết sẽ đi về đâu, chị em tiểu nữ nguyện một đời này được đi theo hầu hạ ân công. Mong người thành toàn, nếu không chị em tiểu nữ chỉ có thể lấy cái chết để tạ ân tình.
-Hài… ta đã nói như vậy mà các cô vẫn không chịu sao…?
– Không… chị em tiểu nữ nguyện được đi theo hầu hạ ân công. Bên ngoài một cô gái với thân hình mảnh khảnh, xinh xắn với nước da trắng ngần, thân hình khiêu gợi trong sự kín đáo mở cửa bước vào.
Cả hắn và Ngọc Sư cảm thấy chuyện này thật khó là giải quyết, không biết nên sắp xếp hai chị em này như thế nào khi mà Nữ Kiếm Môn thì ở rất xa, còn quanh đây thì hắn và Ngọc sư không người thân thích. Nếu cho hai chị em này đi cùng thì ắt sẽ có rất nhiều sự bất tiện, còn nếu không thì tương lai sau này của họ sẽ như thế nào…? Tự sinh, tự diệt ư…? hắn thật sự không lỡ lòng nào.
– Hài… Vậy thôi, tạm thời hai cô cứ ở đây, cứ từ từ rồi ta sẽ sắp xếp. Nếu các cô có sự thay đổi thì cứ đi.
– Dạ… Vậy chúng tiểu nữ xin đa tạ ân công.
– Thôi không làm phiền các người nữa, ta và Ngọc sư còn có chuyện. Ta tên là Bách Hoàng, hai ngươi đừng gọi ta là ân công nữa. Cáo từ.
– Dạ… chúng tiểu nữ xin không làm phiền ân công nữa.
Hắn và Ngọc sư mỗi người một suy nghĩ ngổn ngang, không nghĩ rằng mọi chuyện lại diễn biến hơi phức tạp tới như vậy, sẽ sắp xếp hai chị em này như thế nào…? Hắn cảm thấy giữa hai chị em này có một điều gì đó rất khó giải thích. Một người, một ngựa với suy nghĩ khác nhau khiến cho cả hai đều im lặng, mau chóng tiến về một phía của trà lầu.
– Chủ nhân, liệu hai cô gái này sử lý thế nào…?
– Qủa thực ta cũng rất đâu đầu về chuyện này, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không ngờ họ lại nặng tình nghĩa tới như vậy.
– Vậy hay là chúng ta cho họ về Nữ Kiếm Môn.
– Không được, nơi đây cách xa Nữ Kiếm Môn. Ta e họ không đủ sức mà về được tới tận đó.
– Vậy ý của Chủ nhân…?
– Chuyện này từ từ rồi giải quyết, mà ta muốn hỏi ngươi một chuyện.
– Dạ người cứ nói.
– Từ khi hai chị em nhà này tới đây, trong thời gian này ngươi có cảm thấy có chuyện gì khác lạ không…?
– Dạ ý của chủ nhân…?
– Ta cảm thấy có chuyện gì đó rất mờ ám, nhưng cũng rất khó có thể giải thích. Ngươi hãy chú ý tới việc này, hi vọng mọi chuyện không như ta nghĩ. Thời gian tới lúc quyết chiến không còn lâu nữa, trong thời gian này chúng ta cần hết sức cảnh giác cao độ, ta nghĩ thân phận của hai chúng ta đã bị lộ tẩy, ắt sẽ có rất nhiều người biết. Nên hành sự phải thật cẩn thận.
– Dạ vâng thưa Chủ nhân.
– Mà ngươi nói vị Thương nhân giàu nhất thành này muốn gặp ta…? Vậy chúng ta cũng không nên trì hoãn nữa, chúng ta đi.
– Dạ vâng thưa chủ nhân.
* Trong lúc Hoàng Bách và Ngọc Sư đang thảo chuyện ở Trà lầu *
– Chị… em thấy tên này đúng là một tên rất bỉ ổi, háo sắc, vô liêm sỉ… trong ánh mắt của hắn y như là muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta.
– Uhm… chị cũng thấy hắn là con người như vậy, nhưng chị cảm thấy hắn có phần nào đó rất thú vị.
– Vậy sao chúng ta không một đao giết chết hắn…? Chị thích hắn sao…? cứ thấy điệu bộ của hắn mà em chỉ muốn bằm hắn ra làm trăm mảnh.
– Hài… em cỏ bỏ đi cái tính háo thắng của mình không…? Thích gì chứ…? Em phải nhớ nhiệm vụ của Cấp trên là giao cho chúng ta như thế nào, chị nghĩ hắn là người không đơn giản đâu.
– Có gì chứ… em nghĩ với võ công của hai chị em ta thì chỉ cần một đao là cho hắn về gặp Mạnh Bà rồi, mà sao cấp trên lại giao cho chúng ta phải quyến dũ bằng được hắn…?
– Muội muội ơi là muội muội, em có thể động não chút đi được không…? vừa rồi gặp hắn em có thấy trên người hắn không có tỏa ra một chút khí tức nào không…? Người bình thường không có võ công thì vẫn tỏa ra một chút khí tức, vậy mà trên người hắn lại không có một chút gì gọi là khí tức, yếu hơn cả người bình thường. Vậy mà thân thể hắn rất là mau lẹ, còn tên thuộc hạ của hắn thì quả địch thực là một cao thủ. Nhưng chị nhìn mãi không ra võ công của hắn thuộc thể loại nào, rất bí hiểm.
– Vậy ý của chị là hắn là người có võ công rất là cao siêu, vượt quá cả võ công của chúng ta…?
– Đúng vậy, cấp trên giao cho chị em ta việc này. Có lẽ cấp trên đã thấy được hắn là người như thế nào.
– Vậy chúng ta cần phải làm gì…? cứ nhìn thấy hắn là em chỉ muốn cho hắn về chầu Mạnh Bà thôi.
– Chúng ta cần phải hết sức bình tĩnh, cần lấy được sự tín nhiệm của hắn thì mới dễ bề ra tay hành động. Không được bứt dây động rừng kẻo lại hỏng kế hoạch.
– Dạ vâng thưa tỉ tỉ.
* Nhân vật chính *
Hoàng Bách và Ngọc sư liền rời khỏi Trà lầu, đi về phía tư gia của Thương nhân giàu nhất thành này. Trên đường phố người người đi lại rất là đông đúc, tiếng chào mời của các tiểu thương vô cùng náo nhiệt. Mặc dù nơi đây là thành thị rất gần với biên giới của Phương Bắc Thổ, nhưng không vì thế mà nơi đây kém phần đông đúc, cũng nhờ rất nhiều năm Trung Thổ dữ được hào hữu với các nước lân cận khiến cho các nơi giáp với biên giới các nước không có cảnh đìu hiu tang tóc. Nhưng càng yên bình thì lại càng xuất hiện những dã tâm thôn tính của các nước xung quanh, lại nhờ Hoàng Dược sau bấy nhiêu năm thay cha nắm quyền hành điều hành đất nước, là một quân chủ anh minh lỗi lạc khiến cho những vùng đất giáp biên giới ngày một trở nên phồn vinh. Hoàng Bách cùng Ngọc sư đi trên đường phố cảm thấy sự đông đúc ở nơi đây không khác gì kinh thành là mấy khiến cho người dân nơi đây được sung túc.
– Ngọc Sư, ngươi có cảm thấy mấy hôm nay ở đấy xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ.?
– Thưa chủ nhân, Ngọc sư cũng cảm thấy như vậy, liệu có phải nhân thủ của Góa Phụ Đen đã tới? hay là bằng hữu của chúng ta…?
– Ta e rằng không phải, nếu như người của Góa Phụ Đen thì họ sẽ không xuất hiện như này, còn bằng hữu của chúng ta thì ta e họ vẫn chưa tới.
– Vậy ý của chủ nhân.?
– Ta nghĩ chúng ta đã bị lộ thân phận, chuyện sẽ không đơn giản tới như vậy đâu. Chúng ta càng phải cẩn thận trong hành sự, ta tin những kẻ lạ mặt này xuất hiện ở đây chắc chắn có liên quan tới việc sắp tới. Ta nghĩ sắp tới sẽ là một trận chiến sinh tử, nên chúng ta cần phải hết sức cẩn thận.
– Dạ vâng thưa chủ nhân.
Trong lúc Hoàng Bách và Ngọc Sư đang lang thang trên đường phố vừa đi vừa nói chuyện thì ở trên một tửu lầu xuất hiện hai hai người đàn ông đang dõi theo cặp mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
– Đại sư huynh, liệu kia có phải người mà Chủ nhân giao cho chúng ta âm thầm theo sát không…?
– Theo như hình vẽ thì rất đúng.
– Vậy chúng ta…?
– Chúng ta cứ âm thầm theo dõi và quan sát là được rồi, không nên bứt dây động rừng. Ta thấy mấy ngày hôm nay ở thành thị này xuất hiện rất nhiều cao thủ lạ mặt, có một số ít cũng như chúng ta đều theo dõi rất sát hành tung của hai người này. Chúng ta cần phải cảnh giác cao độ.
– Dạ vâng thưa đại sư huynh.
Hoàng Bách và Ngọc sư vừa đi vừa nói chuyện rất nhỏ nhẹ không để cho những người xung quanh nghe được điều gì, nhưng lại không biết rằng xung quanh họ rất nhiều ánh mắt quét rất nhanh về hướng bọn họ. Như không để cho bọn họ thoát khỏi tầm mắt của mình, sau một thời gian thì Hoàng Bách và Ngọc Sư cũng đã tới cửa của Thương gia giàu có nhất thành thị này. Trước mặt Hoàng Bách và Ngọc Sư là một biệt phủ rất to lớn đồ sộ, trước cổng là hai con sư tử đá rất to tỏ vẻ oai phong như muốn chứng minh cho những kẻ hèn yếu biết rằng đây là nơi nào. Trên cánh cửa là một tấm bảng hiệu rất to được rát vàng có tên là Thương Nhân Hội, xung quanh là vài ba người đang đứng gác.
– Chủ nhân, chúng ta đã tới nơi.
– Qủa đúng là thương hội của thương nhân giàu có nhất vùng này.
– Các ngươi là ai…? không có việc gì còn không mau cút xéo đi nơi khác. Tiếng của một tên canh cửa nói.
– Xin lỗi các hạ, phiền các hạ thông báo cho Chủ nhân nơi đây rằng có Bách Hoàng, người muốn làm ăn với Chủ nhân thương hội. Xin được cầu kiến.
– Được… vậy thì các ngươi hãy đợi một lát để ta đi thông báo. Trong ánh mắt hiện nên một sự khinh thường.
– Đa tạ…
Tên lính gác cổng thấy Hoàng Bách nói như vậy liền nhanh chóng chạy vào thông báo với chủ nhân của mình, còn Hoàng Bách và Ngọc Sư thì đứng ngoài chờ đợi cảm thấy chuyện này rất là kì lạ vì không hiểu tại sao vị chủ nhân nơi đây cứ đòi gặp bằng được hắn. Một lúc sau thì bên trong ngôi nhà vang nên những tiếng bước chân dồn dập của một vài người phá tan đi bầu không khí im lặng.
– Lão quản gia đây chính là hai người bọn họ muốn gặp Chủ nhân nhà chúng ta.
– Xin chào hai vị, để khiến hai vị phải đợi lâu. Ta thật là có lỗi.
Đứng trước mặt Hoàng Bách và Ngọc sư là một người trung niên thấp bé, quần áo bảnh bao với dáng vẻ bệ vệ không phù hợp với cái thân hình, từng nếp nhăn xuất hiện trên khuôn mặt hiện nên dáng vẻ từng trải. Nhưng đôi mắt hiện nên vẻ hảo sảng sáng quắc trông vô cùng minh mẫn đầy nghiêm nghị.
– Không sao, xin chào các hạ. Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào…?
– Ta xin tự giới thiệu ta là Nhân Trung là Lão quản gia của thương hội này.
– Ấy ta thật có lỗi, không biết ngài là Lão quản gia ở nơi đây. Xin thứ lỗi.
– Không sao… xin mời ngài vào trong.
– Vậy xin mời.
Hoàng Bách và Ngọc sư liền đi theo Lão quản gia Nhân Trung đi vào bên trong biệt phủ, đứng ở bên ngoài đã thấy sự to lớn của biệt phủ, nhưng khi hai người bọn họ bước qua cánh của lớn thì lại càng ngạc nhiên trước sự to lớn và xa hoa của biệt phủ. Các chi tiết được trang trí khéo léo, sự tỉ mỉ và hảo nhoáng được tô điểm một cách vô cùng chóang ngợp, người hầu kẻ hạ đi lại tấp lập, từng tiểu đình viện mọc nên xen lần là những hòn non bộ, tiếng nước chảy róc rách càng làm nổi bất nên những sự hào nhoáng của nơi đây, thi thoảng lại bắt gặp vài ba nhóm người đang luyện tập võ nghệ. Hoàng Bách và Ngọc Sư vẫn đi theo Lão quản gia này qua vài căn nhà mơi tới một gian phòng to nhất trong khuôn viên, được dùng làm nơi tiếp khách và hội họp.
– Xin mới hai vị an tọa, xin thứ lỗi Chủ nhân của chúng tôi vì có công chuyện cần phải xử lý, không biết rằng hôm nay hại vị đại giá quang lâm. Không thể tiếp đón, mong hai vị lượng thứ. Người đâu bưng trà.
– Đa tạ Lão quản gia.
– Các hạ hẳn là Bách Hoàng là Chủ nhân của Nữ Kiếm Môn, còn vị huynh đài này ắt hẳn là Ngọc Sư, người luôn bên cạch các hạ ?
– Không hổ danh là Thương hội giàu có nhất thành này, đúng tại hạ tên là Bách Hoàng, còn đây là Ngọc Sư. Không biết dụng ý của Chủ nhân thương hội là gì mà muốn gặp bằng được chúng ta…? trong mắt Hoàng Bách hiện nên vẻ ngờ vực.
– Ấy… thật là có lỗi, chúng ta không có dụng ý gì, thời gian trước chúng ta thấy vị huynh đài Ngọc Sư này muốn mua một số lượng lớn hàng hóa giá trị, lại thuê thương hội chúng ta vận chuyển về khu vực do Nữ Kiếm Môn kiểm soát. Một phần vì là hàng hóa giá trị có số lượng lớn, chủ nhân của chúng tôi lại là người thích kết giao bằng hữu, rất mong được kết giao bằng hữu với các hạ, nên rất mong muốn được diện kiến các hạ. Mong các hạ lượng thứ.
– Lão quản gia người thật là đa lễ, vậy xin được hỏi cao danh quý tánh của Chủ nhân của Thương hội.?
– Chủ nhân của chúng ta không có tên tuổi trong giang hồ, nên ít người biết tới. Mong các hạ thông cảm.
– Thôi được, nếu Lão quản gia không nói thì ta cũng không ép buộc. Vậy nay ta tới đây, mong Lão quản gia chỉ giáo…?
– Chỉ giáo thì Lão nhân không dám, nhưng hôm nay được diện kiến hai vị. Mong hai vị nán lại nghỉ ngơi vài hôm, đợi Chủ nhân của chúng tôi về. Để chúng tôi được tận tình chủ khách.
– Xin đa tạ ý tốt của Lão quản gia, nếu như Chủ nhân của thương hội muốn gặp tôi thì thời gian tới vẫn còn dài. Còn về chuyện hàng hóa thì mong thương hội đáp ứng đủ số lượng mà chúng tôi cần.
– Được… vậy thì thời gian sau khi Chủ nhân của chúng tôi về thì xin được diện kiến các hạ sau, còn chuyện hàng hóa thì chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng đủ số lượng.
– Đồng ý… thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta xin cáo lui.
– Mong các hạ thông cảm, người đâu tiễn khách.
Hoàng Bách và Ngọc sư đi theo tên gia nhân rơi khỏi biệt phủ, trong não hãi của hai người hiện nên hàng đống những suy nghĩ trái ngược nhau. Trên đường phố lúc này đã là cuối giờ chiều, đường phố vẫn tấp nập người người đi lại, vẫn là tiếng rao bán của các tiểu thương vang lên làm cho không khí vô cùng náo nhiệt. Hai bên hàng quán đã treo đèn khiến cho không gian mỗi lúc càng rức rỡ hơn.
– Chủ nhân…
– Suỵt… trời cũng sắp tối rồi, ta nên tìm một chỗ nào ăn uống.
– Dạ vâng chủ nhân.
Ngọc Sư thấy Hoàng Bách có ám chỉ liền nhanh chóng đi theo, Hoàng Bách cảm thấy từ lúc rời khỏi căn biệt phủ thì cảm giác thấy có người đang theo dõi hắn. Nên nhanh chóng kéo Ngọc Sư lẩn khuất vào đám đông, dễ dàng dùng vài cách để cắt đuôi kẻ bám theo. Nhanh chóng tiến về một tửu lầu gọi ra vài ba món ăn.
– Chủ nhân, hình như vừa nãy….
– Đúng… sau khi chúng ta rời khỏi căn biệt phủ thì ta cảm thấy có vài kẻ bám theo chúng ta.
– Không biết bọn họ là ai…?
– Ta cũng không biết họ là ai, nhưng chắc hẳn là không có ý tốt.
– Dạ chủ nhân, chủ nhân thấy sao khi chúng ta ở biệt phủ của thương hội kia…?
– Ta cảm thấy họ rất là bí ẩn, thân phân của chúng ta đã bị lộ, muốn gặp chúng ta nhưng lại không ra mặt. Vừa rồi khi nói chuyện với Lão quản gia kia thì ta cảm thấy có vài ba kẻ ẩn ở sau đang dõi theo chúng ta.
– Hài… các người ăn cơm, vậy mà không mời ta sao…?
– Là cô… Chủ nhân của Góa phụ đen, nàng thật là rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà suốt ngày bám theo ta…? Vài ngày không gặp, không lẽ nàng nhớ ta lắm sao…?
– Ngươi… thật tức chết, ngươi không còn lời nào hay sao…?
– Khà… khà…khà…. bản tính ta là thế, nàng phải hiểu tính phu quân của mình chứ…? thôi ngồi xuống đây uống với phu quân vài chén.
– Thôi… ta không đôi co với ngươi nữa. Có phải vừa nãy ngươi đi gặp Chủ nhân thương hội giàu nhất thành này phải không…?
– Thật là không có chuyện gì qua được mắt của nàng, vậy nàng biết gì về bọn họ.
– Biết về bọn họ thì ta không biết, nhưng hành tung của bọn họ rất là thần bí. Vỏ bọc bên ngoài là giao thương, nhưng bên trong thì ta nghe nói vị Chủ nhân này có xuất thân liên đới từ Thiên Sơn Môn.
– Thiên Sơn Môn.
Kí tên: huuho14