Độc tôn cửu kiếm. - Chương 21
Sau đó hắn theo cô gái có tên Trúc Hoa này rới khỏi Trúc Nhân Cốc, trên đường đi hắn thấy vô số những đám người đang mải miết luyện tập võ nghệ, nhưng hắn thấy võ nghệ của những đám người này không được tốt, đôi khi lại quay nhìn hắn với ánh mắt hiếu kì… Hắn mặc kệ những ánh mắt đó mà tiếp tục đi theo cô gái Trúc Hoa, trong thâm tâm lại suy nghĩ thêm mọi việc phía trước sẽ như thế nào, đôi khi đôi mắt của hắn lại dán chặt vào thân hình phía trước mà mường tượng ra rất nhiều điều. Điều đó khiến cho con cặc của hắn lâm vào tình trang cương cứng.
· Ở một tiểu đình viện của Trúc Nhân Cốc, lúc này vẫn chỉ có một Lão nương và Trúc Liên *
– Dạ thưa Bề trên… thứ lỗi cho Trúc Liên muốn hỏi…?
– Uhm… ngươi cứ nói.
– Thưa Bề trên, như lời người nói thì liệu chúng ta có tìm được đúng người sẽ giúp chúng ta qua cơn hoạn nạn hay không…? Sao chúng ta không giữ hắn lại…? Liệu hắn có giữ đúng lời hứa sẽ quay lại đây hay không…?
– Theo như ta thấy thì hắn đúng là người mà chúng ta đang kiếm tìm… còn tại sao chúng ta không giữ hắn lại thì ta được biết hắn có võ công rất cao thâm, tất cả người ở Trúc Nhân Cốc đều không phải là đối thủ của hắn, ngay cả ta… Ta chỉ mong hắn giữ đúng lời nói, sẽ quay lại đây giúp chúng ta.
– Vậy tại sao hắn không đưa ra yêu cầu được gì nếu hắn giúp chúng ta…? Theo tiểu nữ được biết thì trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí…?
– Về điều này thì đối với ta vẫn là một dấu hỏi lớn, nhưng ta cảm thấy như thế này thì sau này chúng ta sẽ càng mang ơn hắn nhiều hơn.
– Vậy có cách gì không… thưa bề trên…?
– Cách gì ư…? Ta thật sự không nghĩ ra được. Nhưng thôi thì mọi chuyện hãy để theo lẽ tự nhiên đi… ta cũng thực sự hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Trúc Nhân Cốc này là do ngươi phụ trách, nếu sau này hắn thực sự tốt thì ta mong ngươi hãy là người của hắn.
– Dạ vâng thưa bề trên, tiểu nữ hiểu ạ…
– Thôi ngươi lui xuống đi…
– Dạ vâng thưa bề trên.
– Hài…
· Trở lại với nhân vật chính *
Hắn vẫn đi theo sau cô gái tên Trúc Hoa này, đôi mắt của hắn vẫn cứ dán chặt vào thân hình kiều diễm kia mà ngắm nhìn, nhất là đôi bờ mông to tròn đầy sức sống kia mà mường tượng ra rất là nhiều điều khiến cho trên gương mặt của hắn có biểu hiện rất là dâm dê đê tiện vô cùng xấu xa, như muốn xé toạc bộ cung trang kia ra mà đưa đẩy con cặc của mình vào cái lỗ lồn ẩm ướt, thúc những cú thúc mạnh mẽ để hưởng được sự khoái lạc trên đời. Đang mải miết tưởng tượng thì…
– Ngươi làm gì vậy…? bất chợt nàng ta quay người lại.
– Ta…ta…ta… có làm gì đâu…?
– Không làm gì ư…? ngươi đừng có chối, ta thừa biết ngươi đang nghĩ gì… có phải ngươi rất muốn lao vào yêu lấy ta có phải không…?
– Ngươi…ngươi…ngươi… lại nghĩ ta xấu xa như vậy sao…?
– Nghĩ xấu cho ngươi sao…? ta nhìn ánh mắt của ngươi là ta biết, đừng quên ta chính là người đem ngươi từ Thiên Hương Lầu tới đây nhé… ha… ha… ha…
– Ngươi….? Nếu ngươi đã như vậy thì…?
– Thì sao…?
– Thì ngươi có tin rằng ngay tại đây ta sẽ cho ngươi được sung sướng khoái lạc hay không…?
– Ngươi… đỏ mặt…dám sao…?
– Dám sao…? có chuyện gì mà ta không giám…? Được vậy thì ta tới đây, xem ta thịt cô nương như thế nào… hắn liền lao tới cô gái tên Trúc Hoa, trên gương mặt hiện lên sự dâm dê đầy bỉ ổi, còn hai tay vung chảo muốn tóm chặt nàng ta lại.
– Ngươi… thôi ta không dỡn với ngươi nữa, nàng ta sử dụng khinh công vọt sang một bên khác tránh đôi trảo của hắn đang lao tới.
– Nếu sau này ngươi giúp Trúc Nhân Cốc qua cơn hoạn nạn thì ta nguyện sẽ làm người của ngươi, tuyệt đối phục tùng ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm…
– Khà…khà…khà.. được… vậy thì tới lúc đó ta sẽ chậm dãi hưởng thụ thân thể của ngươi, ta tin chắc lúc đó sẽ cho ngươi thấu hiểu được sự sung sướng khoái lạc mà ta đem tới.
– Hì…hì…hì… Nhất trí… ta chờ ngươi tới lúc đó.
– Được… nhất định.
– Vậy thì ta chỉ tiễn ngươi tới đây thôi, ngươi cứ đi về phía trước là ra khỏi đây. Ở cửa lối vào Trúc Nhân Cốc ta đã bố trí một con ngựa, ngươi cứ tiếp tục đi thẳng hai ngày đường là sẽ ra khỏi nơi đây. Ta vẫn nhắc lại, hi vọng ngươi sẽ giúp Trúc Nhân Cốc…
– Ngươi lại muốn gấp gáp quỳ dưới tiểu khố của ta tới như vậy sao…?
– Ngươi…
– Khà… khà… khà…
– Được vậy thì xin cáo từ…
– Hẹn ngày…
Hoàng Bách đi theo sự chỉ dẫn của Trúc Hoa liền tiến về phía trước, quả thật ngay ngoài cửa lối vào thì có một con ngựa đang vẫy vậy đuôi như muốn chào hắn. Hắn cảm thấy tức giận khi mới vừa rồi bị cô gái Trúc Hoa kia châm chọc, khiến cho mình bị thất thố, âu cũng là lần đầu tiên của hắn gặp phải tình cảnh này, lại thấy con ngựa kia cũng có phần nào của cô gái Trúc Hoa kia khiến cho hắn tức giận. Hắn điểm nhẹ mũi bàn chân sử dụng khinh công bay vọt nên lưng ngựa, bực tức quất mạnh vào mông ngựa khiến cho con ngứa đó hí lên một tràng dài rồi phi những bước nước đại lao nhanh về phía trước bỏ mặc sau lưng là một thân hình bốc lửa với ánh mắt như muốn cười.
– Hài… không ngờ một người trông có vẻ hào hoa phong nhã, bên trong đó lại hiện lên sự xấu xa bỉ ổi…
– Nhưng quả thật sao thâm tâm ta lại có cái gì đó rất tò mò muốn tìm sự xấu xa bỉ ổi đó chứ…?
– Thôi… đi tắm, người ngợm bẩn quá…
Một vài ngày sau, sau khi lấy con ngựa làm nơi trút giận, khiến cho con ngựa đó phi thật nhanh thì hắn đã trở về tới cái tửu điếm mà trong lúc hắn bị thương đã ở lại. Mọi thứ ở đây vẫn thế, không có gì là xáo trộn. Hoàng Bách nhanh chóng đi tắm, vì mấy ngày vừa rồi hắn không có tắm khiến cho trên người hắn toàn là một mùi gì đó rất khó chịu, thả mình vào trong bồn nước mát lạnh, từng làn nước mát lạnh như đang mơn chớn vuốt ve lấy thân thể của hắn khiến cho hắn cảm thấy rất là sáng khoái. Có một điều rất lạ là quanh năm suốt tháng hắn không bao giờ có thể tắm được nước nóng, nên cứ nước lạnh lại làm cho hắn thấy thoải mái nhất. Đang mải mê tận hưởng dòng nước mát lạnh thì…
– Ngươi còn định ngắm nhìn ta tắm tới lúc nào…?
– Hì… hì…hì… xin lỗi ngươi là ta không có ý…? Một thân ảnh nhẹ nhàng bay vào qua ô cửa sổ nhỏ.
– Khà…khà…khà… không có ý sao…? vậy mà từ lúc ta thay đồ tới bây giờ ánh mắt của ngươi đâu có nhìn đi chỗ khác…?
– Hì… vậy thì cứ theo như ngươi nói đi…?
– Ngươi…? Thôi được… ta không muốn bắt bẻ ngươi nữa…? Vậy nay ngươi tới đây là có việc gì vậy…?
– Hì…hì… nay ta tới đây tìm ngươi là do mấy ngày vừa rồi ngươi đi đâu…? Liệu kế hoạch ngươi nói giúp ta thu phục Phương Bắc, tới bao giờ mới thực hiện…?
– Ta đi đâu thì phải báo cáo với ngươi sao…? Khà…khà… đừng quên việc là nếu thu phục Phương Bắc sớm thì ngươi sẽ làm nữ nhân của ta nhanh thôi…
– Ngươi…
– Ngươi… cái gì…? Hay ngươi có muốn tắm cùng với ta không…? để còn quen với việc sau này còn hầu hạ ta…?
– Ngươi… vô sỉ… bại hoại… ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa…thật tức chết…
Nàng ta vừa nói xong thì lập tức cất gót chân rời đi, trên gương mặt đột nhiên nóng bừng e ngại. Hoàng Bách thấy vậy liền sử dụng khinh công bay lên vơ đống quần áo quấn tạm trên ngươi, bay vọt ra phía nàng nữ nhân kia, khi sát tới gần hắn liền vòng tay ôm chặt eo của nàng xoay vòng, khiến cho nàng ta bị bất ngờ mà lả lướt xoay vòng theo chiều xoay của hắn, nàng ta cong người ra vì bất ngờ. Bốn mắt nhìn nhau
– Nàng đã tới đây rồi thì hãy ở lại đi, hà cớ phải rời đi như vậy?
– Vô sỉ… Ngươi thật là vô sỉ…?
– Khà..khà…khà… vô sỉ ư? Vậy thì ta vô sỉ cho nàng xem… hắn cúi xuống định hôn nàng ta.
– Ngươi…
– Sao nào…? trước sau gì nàng vẫn sẽ mãi là người của ta…
– Ngươi… quá vô liêm sỉ…
Hoàng Bách mặc kệ lời nói của nàng ta, vẫn mạnh dạn cúi xuống định hôn lên bờ môi mềm của nàng ta, khiến cho nàng ta thập phần bối rối không biết làm gì, khiến cho đôi bồng đào của nàng ta cứ phập phồng theo nhịp đập của trái tim, gương mặt đỏ bừng còn đôi mắt thì miễn cưỡng mở to. Trong lúc hắn định áp môi của mình vào môi của nàng nữ nhân kia thì.
– Chủ nhân… chủ nhân… chủ nhân… ở bên ngoài có tiếng hấp tấp của Ngọc Sư nói vọng vào.
– Ngươi còn không mau buông ta ra…
– Hài… thật là mất hứng…
Hoàng Bách thấy thế liền đỡ và buông tay nàng nữ nhân kia dậy, nhanh chóng khoác tạm chiếc áo choàng. Còn nàng nữ nhân kia thì nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vốn có của mình, nàng ta ngồi dựa vào cái ghế nhỏ ung dung nhấp một ngụm trà dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
– Chủ nhân… úi xin thử lỗi… ta thật vô duyên…không biết chủ nhân có khách.
– Không sao… ngươi có chuyện gì mà hấp tấp thế…?
– Thật là… Chủ nào thì tớ nấy… nàng nữ nhân kia thêm câu châm chọc.
– Ngươi… ánh mắt sắc lẹm của Ngọc sự nhìn nàng nữ nhân kia.
– Dạ Chủ nhân, mấy ngày vừa rồi Chủ nhân đi đâu vậy…? khiến cho Ngọc sư tìm người mãi mà không được. Vừa hay Ngọc sư về tới đây thì hay tin Chủ nhân đã trở về nên vội vàng tới đây.
– Hắn đi vui chơi bên ngoài chứ còn đi đâu nữa…
– Hài… cô nương có thôi không châm chọc được chứ?
– Vậy ta thôi… chán chết, xin cáo từ.
– Khoan đã, ta đang có chuyện muốn hỏi cô.
– Chuyện gì vậy…?
– Cô nương là Chủ nhân của Goá Phụ Đen, vậy cô và tổ chức của cô có biết tới một Tổ chức có tên là Tổ chức bí mật Bạch Vân không…?
– Người… Ngươi… tại sao ngươi lại biết Tổ chức bí mật Bạch Vân…
– Sao… cô nương biết gì về Tổ chức bí mật Bạch Vân?
– Hài… nói ra thì rất dài dòng, cách đây vài năm trước trong một lần đi lại trong chốn giang hồ ta có nghe được một số ẩn cư sĩ có nhắc tới cái tên Bạch Vân. Nên đã âm thầm sai người điều tra thì chỉ nắm được một số thông tin thôi.
– Vậy cô nương có thể cho tại hạ biết…?
– Tổ chức bí mật Bạch Vân tồn tại từ bao giờ thì ta không biết, chỉ biết rằng kẻ đứng đầu có tên là Vân cư sĩ có võ nghệ rất cao cường là một trong những cường giả còn sót lại tới ngày nay, hành tung cực kì bí ẩn. Còn tổ chức này là một tổ chức sát thủ chuyên giết người không cần lý do, không từ bỏ bất kì thủ đoạn nào, ngay cả người trong võ lâm cũng phải e dè. Điều đáng nói hơn cả là…
– Là sao…?
– Điều đáng nói hơn cả là theo như nội gián của ta truyền tin thì hậu thuẫn của họ chính là Khương gia…
– Khương gia… Hoàng Bách trầm ngâm một lúc. Có phải Khương gia… Hoàng tộc của Phương Bắc…?
– Đúng… chính là Khương gia, vua của Phương Bắc… cũng chính là kẻ cướp đi Vương vị của gia tộc ta.
– Hài… hoá ra là vậy, lại thêm một mỗi quan tâm lớn. Hoàng Bách liền ngồi dựa vào cái ghế nhấp một ngụm trà.
– Thật là rắc rối…
– Đúng… nhưng ngươi chưa nói cho ta là tại sao ngươi lại biết Tổ chức bí mật Bạch Vân…? Việc này có can dự tới ngươi…?
– Việc này quả đúng có một chút can dự tới ta, nhưng cô nương cũng không cần biết nhiều, vì sau này cô nương sẽ biết. Nếu Tổ chức bí mật Bạch Vân có hậu thuẫn lớn như vậy thì ta khẩn xin cô nương và tổ chức Goá Phụ Đen giúp ta một chuyện được chứ…?
– Ha… ha… ha… Người như ngươi mà cũng cần ta giúp đỡ sao… liệu ngươi có làm quá không đấy…?
– Thật sự chuyện này ta không có làm quá, cách đây vài hôm trước ta có nhận lời một Lão nhân giúp cho họ qua hơn sóng dữ.
– Vậy ý ngươi là…?
– Ý của ta là muốn nhờ cô nương và tổ chức của cô trong thời gian tới triệu tập nhân thủ có võ công tốt cùng ta và toàn bộ người của họ nghênh chiến Bạch Vân…
– Sao… ngươi nói sao… nghênh chiến Bạch Vân…?
– Đúng…
– Nhưng ta e chuyện này sẽ kinh động tới Khương Gia…
– Cô nương đừng quên đây là Trung Thổ, huống chi cô lại có thù với Khương gia…
– Ha…ha…ha… Được… nếu như ngươi đã nói như vậy thì ta và Goá Phụ Đen sẽ ra tay giúp ngươi việc này.
– Ha…ha…ha… Khẳng khái… đừng quên mục đích chính của cô là Khương Gia.
– Ngươi….
– Thời gian còn hơn hai tháng nữa, ta mong cô nương hay tận dụng thời gian này triệu tập người của cô đi. Đừng có chậm chễ thời gian kẻo hỏng chuyện… Hoàng Bách làm bộ như giễu cợt.
– Ngươi… được… được lắm… thật tức chết… cáo từ.
– Không tiễn…
Ngọc Sư sau khi cô nàng có tên Lý Thị đã rời đi thì từ góc của căn phòng tiến lại chiếc ghế nhỏ và ngồi xuống, ngắm nhìn Hoàng Bách một lần nữa xem hắn có bị làm sao không. Nhưng không thấy gì hết mà chỉ thấy hắn thêm phần sầu não.
– Chủ nhân… chuyện này chắc khó giải quyết, liệu có cần thuộc hạ triệu tập thêm người của Nữ Kiếm Môn hay không…?
– Chuyện này không cần đâu, mặc dù võ công đệ tử Nữ Kiếm Môm có tiến bộ nhưng vẫn chưa đủ sức để chiến đấu. Ta e họ chỉ mất mạng một cách vô ích…
– Dạ… vậy liệu Chủ nhân đã có cách…?
– Cách thì ta vẫn chưa có, nhưng việc trước tiên ta muốn ngươi làm giúp ta một số chuyện.
– Dạ… Ngọc sư xin lắng nghe.
– Ta sẽ soạn một số phong thư, ngươi hãy đem nó gửi tới tất cả những kẻ xưng là bằng hữu với ta trong thời gian ta và ngươi quen biết vừa qua. Mong họ bí mật tương trợ…
– Dạ vâng thưa chủ nhân, xin thứ lỗi cho Ngọc Sư muốn hỏi một chút.
– Uhm… ngươi nói đi…
– Với một tổ chức Bạch Vân đó thì liệu có cần nhiều nhân thủ tới như vậy không…?
– Ngọc Sư ak… ta muốn nói với ngươi chuyện này. Ta muốn nhân cơ hội này quét sạch Tổ chức Bạch Vân, nắn gân Khương Gia, âu cũng muốn xem thái độ của họ ra sao…?
– Dạ… Ngọc Sư hiểu rồi ạ.
– Uhm… mà ngươi hớt hải gọi toáng ta là có chuyện gì vậy…?
– Hì…hì…hì… Mấy hôm ngươi đi vắng không có tung tích gì, thuộc hạ hơi sốt ruột lo lắng, âu cũng có hai chuyện này muốn nói.
– Uhm…. ngươi nói đi.
– Việc thứ nhất: là mấy hôm vừa rồi có hai cô gái quỳ trước cửa Khách điếm cứ khóc lóc nằng nặc đòi gặp Chủ Nhân.
– Việc thứ hai: là việc của Chủ nhân giao cho Ngọc Sư đi móc lối với các tổ chức Thương Nhân thì Ngọc sư đã hoàn thành rồi. Nhưng còn có việc ngoài dự kiến…
– Việc gì vậy…?
– Đó là việc ông chủ của thương hội lớn nhất thành này muốn gặp bằng được Chủ nhân.
– Gặp bằng được ta…? họ là ai…?
– Họ chính là…
Kí tên: huuho14.