Độc tôn cửu kiếm. - Chương 19
– Không… không… không… Chủ nhân…. H…oàng….. th…ượng….Không… Từng thân người quỳ xuống, từng tiếng hét kèm theo những giọt nước mắt rơi xuống khiến cho không gian vừa mới lắng xuống thì lại vang vọng.
Trời đất lúc này như muốn tối sầm lại, mây đen vội vã kéo tới che phủ lấy ánh mặt trời khiến cho không gian dường như không còn ánh sáng, gió ngừng thổi, bụi ngừng bay… chim chóc muông thú khắp bốn xung quanh như không cất tiếng kêu. Trong không gian ấy chỉ còn sự tĩnh mịch, yên ắng đến ghê rợn.
· Trong Hoàng Cung *
– Xooang…. Xoảng… xoảng… tiếng của đồ gốm sứ rơi xuống.
– Thái Hậu… người làm sao vậy…? tiếng của một cung nữ hầu cận.
– Ta… ta… ta không biết có chuyện gì mà đột nhiên ta cảm thấy rất bất an, dường như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp diễn ra. Ngươi xem…
Thái hậu vừa nói xong thì toàn thân như run rẩy, đứng không vững mà ngã ngồi xuống chiếc ghế khiến cho cái ghế và cái bàn cũng muốn rung lên bần bật…
– Thái Hậu… Người đâu mau gọi Thái y…. gọi Thái y…
Kèm theo đó là một đám cung nữ cùng thái giám đổ xô vào, người quỳ, người khóc lóc thảm thiết…
– Người đâu mau lấy nước, người đâu mau quạt cho Thái hậu, người đâu mau cởi bớt cổ áo cho Thái hậu…
– Người đâu… hu…hu…hu…
· Khu vực rừng núi *
Chàng thanh niên trẻ tuổi kia thấy tên thủ lĩnh sát thủ đầu lĩnh đang phóng Đao khí về phía mình thì trong thâm tâm hắn hiện lên một sự lo lắng bất an, cảm giác như đang cận kề cái chết, với sức lực còn lại dường như không thể cản phá được đao pháp kia khiến cho hắn cảm giác sợ khi cận kề với cái chết. Chàng trai trẻ tuổi này nhắm chặt mắt và chờ đợi.
– Ngao… ôi… ngao…Đinh…. định…. đang… đang…. tiếng vũ khí va chạm vào nhau…
Từ một hướng nào đó một bóng người bay ra trên tay cầm cây cửu kiếm phất mạnh một luống kiếm khí vô cùng bá đạo bay về phía chưởng đao kia khi nó đang chạm gần tới yết hầu của người thanh niên trẻ tuổi kia. Hai chưởng khí va chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, làm cho bụi đất đang tạm lắng xuống thì tung bay mạnh lên theo gió, chưởng kiếm đó va chạm vào chưởng đao kia khiến cho người trẻ tuổi lại tiếp tục bay ngược về phía sau. Đám cây cối và toàn bộ đám người xung quanh đó cũng không chịu được sức ép liền dạt ra xung quanh khiến cho mặt đất ngổn ngang thân người. Đồng thời cũng làm cho toàn bộ mây đen kia như bị tan đi khiến cho ánh nắng chan hoà được chiếu xuống.
Đứng trước mắt người trẻ tuổi kia là một thân hình cao to lực lưỡng, đôi lông mày rậm rạp, đôi mắt như có hồn, gương mặt được chạm khắc một cách tỉ mỉ nhất… đang dần tiến lại gần chàng thanh niên trẻ tuổi kia và nâng hắn dậy.
– Ngươi không sao chứ….? có bị thương chỗ nào không…? ở đây ta có một viên trị thương rất tốt. Ngươi hãy mau ăn nó đi, việc còn lại cứ để ta…
– Dạ… đa ta… Chàng trai trẻ tuổi cảm ơn một cách khó nhọc, sau đó cầm lấy viên trị thương đó mà cho vào miệng.
– Ngươi… ngươi… là ai…? mà dám phá hỏng chuyện tốt của ta…? tiếng của tên sát thủ đầu lĩnh sau khi định hình lại sau chưởng kiếm khí kia.
– Ta là ai ư…? là ai thì ngươi không cần biết… Ta là người thấy chuyện bất bình thì thích can dự lại chỉ biết rằng một đám người các ngươi mặc đồ đen đi truy sát một đám người này, rõ ràng là kẻ xấu rồi…
– Ha… ha… ha… lại là một tên thấy chuyện thì thích góp vui đây…? tiếng cười to của tên sát thủ đầu lĩnh và đám đồng bọn của hắn…?
– Nếu như ngươi đã thích góp vui thì được… chúng ta sẽ cho ngươi biết thế là là thích lo chuyện bao đồng. Chúng bay đâu giết hắn…
Tên sát thủ đầu lĩnh vừa mới nói xong thì tất cả những tên đồng bọn của hắn liền lao vào cái người thích lo chuyện bao đồng kia, từng luồng sát khi vô cùng mạnh mẽ được tuôn ra, kèm theo đó là âm thanh của các loại vũ khí nghe đến ghê rợn.
– Ngọc sư, đám người nay ta giao cho ngươi sử lý. Để ta lo tên đầu lĩnh kia…
– Rõ…Thưa chủ nhân…
Ngọc sư vừa nói xong thì lập tức sử dụng khinh công từ một chỗ nào đó bay vọt ra lao vòng giữa vòng vây, kèm theo đó là những luồng chưởng pháp vô cùng mạnh mẽ được tuôn ra theo thân hình của Ngọc sư, khiến cho toàn bộ không gian được bao bọc bởi gió bụi. Từng quyền cước được Ngọc sư tận dụng thi triển đánh mạnh vào những tên sát thủ kia, làm cho chúng vô cùng khốn đốn.
– Á… á… đau… đau quá… Chết… chết… ta rồi… đây là… đây là chưởng pháp gì vậy…? mạnh… mạnh quá… Chết… chết rồi…
Từng tiếng kêu la thảm thiết của những tên sát thủ kia vang lên theo từng cú đánh của Ngọc sư khiến cho không gian âm vang lên những tiếng thét của sự sợ hãi, từng người một gục ngã xuống, trên thân hình nồi lõm những vết thương chí mạng. Sau bao nhiêu năm theo Hoàng Bách thì Ngọc sư thấy một điều là ” Nhân nhượng với kẻ thù chính là hạ sát bản thân mình ”, cho nên từng cú đánh của Ngọc sư thì 9 phần không hề muốn nương tình làm cho đám sát thủ kia trong chốc lát liền nằm gục xuống, tim ngừng đập, không còn sự sống, trên đôi mắt vẫn hiện lên rõ sự sợ hãi, dường như không biết mình đã chết như thế nào.
Hoàng Bách thì vẫn đứng yên nhìn bao quát xung quanh, thấy Ngọc sư xuất chiêu không tồi khiến cho hắn đánh giá rất cao năng lực của Ngọc sư. Hắn nhớ đây là lần đầu tiên Ngọc sư thể hiện ra thực lực của mình, không ngờ sau quãng thời gian đấy Ngọc sư đã có nhiều tiến bộ.
– Ngọc Sư… bản lãnh của người thật không tồi…
– Hì… hì…hì… đa tạ Chủ nhân đã khen ngợi…
– Ngươi…. cái tên chết tiệt dám phá hỏng chuyện lớn của ta lại dám giết huynh đệ của ta…? Vậy đi chết đi… Tiếng của tên sát thủ đầu lĩnh…
Hắn vừa mới nói xong thì đôi mắt của hắn đang vốn bình thường thì hiện nên toàn màu đó như màu máu, lắc nhẹ thân hình xoay tròn vút lên cao miệng thì lầm bẩm vài câu chú nghĩa mà người khác cảm thấy vô nghĩa. Khiến cho mặt đất cứng rắn liền thành một đám bụi khổng lồ bay lên theo thân hình của hắn.
– Ta hợp thân ta, thân hợp ta, lấy thân làm đao, lấy đao làm thân, lấy đao làm vật chủ, lấy máu làm dẫn, huyết nhục hoà vào làm một. Ngũ tôn huyết nhục đao thức thứ chín Huyết đao hằng lâm đi cho ta…
Hắn vừa kết thúc những câu chú nghĩa thì liền xuất ra một Chiêu thức khiến cho toàn thân của hắn là một màu đỏ như màu máu, chiêu thức của hắn bay ra với khí thế kinh người, từng luồng khí tản mạn ra là những giọt huyết tinh pha kèm là những hình ác ma đang lăm le gầm gừ vô cùng khát máu đang cầm những cây đao cũng màu đỏ như muốn sẵn sàng giết chết kẻ thù. Đang bay mạnh về phía hắn.
– Ân nhân… cẩn thận… đây là chiêu thức của tà ma ngoại đạo, là chiêu thức của ác ma.
– Chủ nhân… cẩn thận… đây là chiêu thức chỉ có trong lời đồn, thật không ngờ trên thế gian này vẫn còn kẻ tu luyện vì nó lấy máu người để luyện. Vô cùng tà ác.
– Hừm…hừm…hay lắm… Không ngờ hôm nay được gặp cao thủ, lại gặp được chiêu thức tà ác này… khiến cho ta được mở rộng tầm mắt. Vậy thì Cửu kiếm, hôm nay ta với ngươi hãy cùng thống khoái đánh một trận.
– Ngao…ô…ô…ngao…ô…
Cửu kiếm khi đã tương thông được với hắn thì cũng như hai người như một. Khi thấy hắn nói như vậy thì liền rít gào vài tiếng tỏ ra phấn khích, còn hắn khi thấy Ngọc sư và chàng trẻ tuổi kia nói thì cũng đã mường tượng ra vài phần. Không phải vì hắn võ công cao cường mà e ngại chiêu thức đó, mà vì chiêu thức đó vô cùng cổ quái lại lấy máu người để luyện thành, không được ghi lại trong sách mà chỉ được truyền miệng. Khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú khi lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, hắn liền xuy Cửu kiếm về phía trước tạo thành vô số vô ảnh kiếm về phía chiêu thức của tên sát thủ đầu lĩnh kia để thăm dò thì thấy vô số ảnh kiếm của hắn chưa kịp chạm vào những hình ác ma kia thì biến mất.
– Thật mạnh…
Hắn vừa nói xong thì lập tức vận khinh công bay vọt lên trên cao, đồng thời sử dụng nội công tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy hắn làm thành một lớp giáp, mờ mờ trong lớp giáp đó là hình một con rồng cùng với hình âm dương ngũ hành đang vờn quanh khiến cho lớp giáp đó tăng thêm phần uy lực. Tay phải hắn cầm Cửu kiếm xoay tròn trên đầu làm cho ánh mặt trời đang chiếu rọi bị che đi bởi những đám mây đen, khiến cho không gian như bị tối sầm lại.
– Lấy thân ta làm kiếm, kiếm làm thân ta, lấy kiếm làm trụ…Hợp nhất…Trong đôi mắt của hắn liền phát ra những tinh quang chói mắt, Cửu kiếm thức thứ sáu: Một kiếm định phong lôi, y như tên gọi của chiêu thức đó thì ngay lập tức mây đen kéo tới, sấm chớp nổi lên, mưa bay cát nhảy. Từng đám mây đen kia tạo thành những tia sét loằng ngoằng kèm theo tiếng sấm động đánh mạnh xuống cây Cửu kiếm khiến cho nhật nguyệt lu mờ, trời đất bỗng dưng tối hẳn lại, không còn ánh mặt trời mà chỉ có một màu đen đặc quánh bao trùm lên tất cả. Không gian và thời gian như lắng đọng lại dường như chỉ có một mình hắn trong không gian bao la rộng lớn, đao pháp của tên sát thủ đầu lĩnh kia vẫn đang mạnh mẽ bay tới, từ một màu đỏ như máu theo không gian đen đặc thì biến thành một ánh sáng lạnh lẽo. Trong chỉ một cái nháy mắt khi cây Cửu kiếm đã hội tụ đủ năng lượng của những tia sét đấy thì hắn lạnh lùng vận nhẹ nội công vào thân kiếm quét mạnh ngang một đường đối đầu với chiêu đao pháp Huyết đao hằng lâm của tên sát thủ đầu lĩnh kia, trên đường đi toàn bộ mặt đất như bị nứt lẻ kèm theo là những tia sét chói mắt loằng ngoằng.
– Tất cả nằm xuống… Tiếng của Ngọc sư vang lên
Khi hai chiêu thức cường hãn va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt thôi đã tạo thành một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sức ép của hai chiêu thức lan toả mạnh khiến cho toàn bộ cây cối trong phạm vi ảnh hưởng bị chấn nát như không thể chịu đựng được thêm nữa. Với sức ép khủng khiếp từ hai chiêu thức đấy cũng khiến cho hắn và tên sát thủ đầu lĩnh kia bay ngược lại phía sau, trên khoé miệng của hắn chảy ra một dòng máu nhẹ, hắn vội vàng lấy một viên trị thương nhét vào miệng rồi vận nhẹ nội công điều tức trị thương. Còn tên sát thủ đầu lĩnh kia thì ngược lại, trên miệng hắn hộc ra một ngụm máu lớn, thân thể hắn lỗ rỗ những vết thương, nội tạng như bị chấn nát, còn hai con mắt thì vẫn đang đỏ rực. Vì chiêu thức này mà hắn đã vận dụng vượt quá hai cấp công lực của mình, vốn dĩ hắn chỉ là một võ giả cấp năm nhưng khi thấy tên Ngọc sư kia sử dụng võ công vượt trội giết chết toàn bộ thuộc hạ của hắn, lại thấy tên Ngọc sư kia gọi người thanh niên kia là Chủ nhân. Hắn đoán chắc chắn tên Chủ nhân kia cũng có võ công siêu việt nên đã vận dụng chiêu thức cường hãn nhất của mình để một chiêu có thể quét sạch đám người này, nhưng không ngờ chàng thanh niên kia lại có võ công cường hãn tới như vậy, nên mới khiến cho hắn bị nội thương trầm trọng như vậy.
Tên sát thủ đầu lĩnh đoán tên thanh niên trẻ tuổi kia sau khi bị sức ép thì cũng bị nội thương, chắc không kịp làm gì đâu, vì vậy hắn cũng nhanh chóng lấy một viên trị thương mà điều tiết lại nội công của mình. Nhưng… hắn đã nhầm…
– Khá khen cho ngươi lại có chiêu thức cường hãn như vậy…? khiến cho ta phải xuất tới chiêu thức thứ sáu. Nhưng vẫn chưa đủ đâu… vậy thì ngươi chết là được rồi…
– Ân công… đừng giết hắn… hãy bắt sống hắn…tiếng của chàng thanh niên trẻ tuổi.
Không quan tâm tới lời của chàng trẻ tuổi kia, hắn vừa nói xong thì lập tức thân hình đã bay nhanh chóng tới trước mặt tên sát thủ đầu lĩnh kia, tay phải cầm Cửu kiếm khẽ điểm nhẹ một mũi kiếm lên trên ngực trái của tên sát thủ, đầu mũi kiếm mạnh dạn đâm xuyên qua trái tim của tên sát thủ đầu lĩnh.
– Á…á…không… ta không… thể…
– Chết…chết…rồi…
Trong thâm tâm hắn cảm thấy vô cùng hối hận khi đánh giá thấp thực lực của đối phương, hắn vừa nói xong thì thân hình của hắn đổ gục xuống, lồng ngực của hắn máu tuôn ra xối xả, chết một cách uất hận khi chiêu thức tối cường nhất của hắn lại không thể làm gì được chàng thanh niên kia. Chàng thanh niên kia thấy tên sát thủ đầu lĩnh đã chết, nhưng hắn dường như để cho chắc chắn hơn, hắn liền rút Cửu kiếm ra rồi quét mạnh một đường lên ngang thân thể của tên Sát thủ đầu lĩnh kia khiến cho thân hình của hắn bị cắt ngang làm đôi, chết thêm lần nữa. Bất ngờ trên miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi, không nghĩ rằng chiêu thức của tên sát thủ kia lại cường hãn như vậy. Cũng may nhờ hắn có nội lực thâm hậu hơn hẳn người thường, chứ không chắc khó mà chống đỡ được, cũng từ đó hắn mới rút ra được vô số điều cho sau này.
Ngọc sư thấy hắn như vậy liền vọt tới bên cạnh hắn.
– Chủ nhân… người không sao chứ….?
– Ta không sao… không ngờ chiêu thức kì quái của tên Sát thủ kia lại mạnh tới như vậy. Chắc phải vài hôm nữa ta mới hồi phục lại nội thương.
– Dạ vâng… chủ nhân.
Chàng thanh niên trẻ tuổi cùng đám đồng bọn của mình sau khi thấy tên sát thủ đầu lình kia đã chết, lại thấy biểu hiện của người đã cứu mình đang bị thương liền chạy vội về phía hắn.
– Đa ta ân công đã cứu mạng.
– Không sao… thấy chuyện bất bình nên tương trợ là chuyện đương nhiên.
– Thưa ân công không biết thương thế của ân công liệu như thế nào…?
– Ta không sao, chắc vài hôm là khoẻ thôi.
– Vậy thế này đi, ân công đang bị thương, ta có quen một số người là cao thủ trị thương. Tiện đây nếu ân công không ngại thì ta sẽ đưa ân công đi, âu cũng là muốn báo đáp lại ân tình này.
– Thôi… không khách sao đâu, mà ngươi tên gì…?
– Thưa ân công… tại hạ tên là Hoàng…
– Hoàng… còn ta là Bách Hoàng. Hẹn ngày tái ngộ…cáo từ…
Không kịp để Hoàng… kia nói xong hắn và Ngọc sư đạp khinh công bay đi mất, trong vài cái chớp mắt liền biến mất như không để lại tung tích gì, để lại sau lưng là không gian đang dần hửng sáng cùng đám người đang nhìn nhau ngơ ngác.
– Chủ nhân… chủ…nhân… Người hãy nhìn xem… kia liệu có phải miếng ngọc bội giống như của người không…?
– Hả…hả…hả…đúng…đúng…rồi…chính nó… chính là nó… giống miếng ngọc bội mà người hay đeo trên mình…
Hoàng… nghe tên thuộc hạ thân tín của mình nói vậy thì tầm mắt vẫn dõi theo bóng hình của Bách Hoàng rồi ngay sau đó trầm đứng trầm ngâm suy nghĩ một hồi, trên miệng khẽ mỉm cười thì thào những câu mà chỉ mình hiểu.
– Bách Hoàng… Hoàng Bách….?… Nữ kiếm môn…liệu có phải…? Nếu đúng như vậy thì di nguyện của Tiên phụ đã có manh mối rồi…
– Các người nghe đây, toàn bộ những sự việc ngày hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài, cho bất kì ai biết… Nếu không ta sẽ trị tội các ngươi…
– Dạ vâng thưa chủ nhân.
– Thôi chúng ta đi…
Tất cả đám người thấy Hoàng… nói như vậy thì trong lòng thầm nghĩ tuyệt đối không được lộ ra bên ngoài kẻo bị nghiêm trị, thấy Hoàng… đã rời bước cũng liền cất bước theo sau. Trong lòng mỗi người lại thêm nhiều suy nghĩ ngổn ngang… Khi đám người này vừa mới rời khỏi thì trên một đỉnh núi nhỏ gần đó xuất hiện hai thân ảnh bí hiểm đã quan sát toàn bộ mọi việc từ đầu tới cuối.
– Hài… Thế gian này lại xuất hiện thêm một cao thủ sắp bước vào con đường tuyệt thế cao thủ rồi…Hy vọng giang hồ được…
– Tiểu thư…Cái người có võ công cao cường kia liệu sau này có thể…?
– Uhm… ta cũng nghĩ như ngươi… Thôi chúng ta đi…
Vài ngày sau tại một căn phòng nhỏ của một khách điếm, Hoàng Bách vẫn nhắm nghiền đôi mắt an thần, vận dụng nội công cùng đan dược để trị thương. Từng luồng khí mát lạnh từ trong cơ thể hắn phát ra rồi lại hợp với khí ở bên ngoài tạo thành một vòng tròn nhỏ bao bọc quanh thân hắn, xung quanh vòng tròn sáng đó là một con rồng vàng nho nhỏ đang vờn quanh. Đã vài ngày trôi qua mà thương thế của hắn mới tạm hồi phục lại được 7 thành công lực, cũng may là nhờ hắn có đan dược cấp cao lại có nội công thâm hậu, căn cơ vững chắc chứ không thì chắc sẽ bị thương nặng hơn nữa, hắn cũng không ngờ rằng cái tên sát thủ kia lại có võ công tà dị tới như vậy, mà loại võ công này chỉ được truyền miệng chứ không được ghi lại trong sách, nó gần như đã bị thất truyền từ lâu, khiến cho hắn mới bị như thế này. Cố gắng nuốt thêm vài viên đan dược trị thương nữa để nhanh chóng hồi phục lại thương thế, còn Ngọc sư thì cách đây vài hôm trước hắn đã sai đi làm một số việc.
Một hồi sau hắn thu liễm lại nôi công, thở ra một ngụm khí trọc, mở đôi mắt ra khiến cho tinh thần cũng như thương thế được tiến triển thêm, hắn dự kiến vài ngày tới thì nội thương của hắn sẽ khỏi hắn.
– Ngươi ẩn thân cũng lâu rồi đấy, nằm trên đó lâu cũng không tốt đâu.
– Hì… Hì…hì… quả là một người trẻ tuổi mà lại có võ công phi phàm… ta thật khâm phục…
Vừa mới dứt lời thì một thân ảnh nhẹ nhàng từ trên mái nhà bay qua ô cửa sổ nhỏ đáp thân mình đứng trước mặt hắn. Hoàng Bách nghe giong nói và nhìn thân ảnh của người phía trước liền đoán ra là một nữ nhi đang mặc trên mình là một bộ đồ màu trắng bó sát lấy thân thể, làm cho đường cong mềm mại trên cơ thể được hiện rõ, bộ ngực căng tràn đầy sức sống khiến cho thân hình của người này thêm vạn phần quyến rũ. Trên khuôn mặt được che đi bởi một tấm khăn màu trắng, đôi mắt chớp chớp to tròn thêm vạn phần quyến rũ, mái tóc đen nhánh đang được cuộn lại như tôn thêm cho cái cổ cao ráo trắng ngần, đôi mắt của nàng toả ra một thứ gì đó rất khó tả. Trên người của người phụ nữ này toả ra một thứ gì đó hết sức lạnh lùng khiến cho hắn thêm phần cảnh giác.
Nhận thấy đôi mắt của Hoàng Bách đang say sưa ngắm nhìn mình, nàng cảm thấy ánh mắt kia như có hồn đang thôi thúc kéo nàng lại, điều đó khiến cho nàng cảm thấy e thẹn ngượng ngùng.
– Khụ… khụ…khu… Ngươi cứ định ngắm nhìn ta như vậy sao…? Ngươi không cần phải cảnh giác ta đâu. Ta biết ngươi là ai, là ngươi như thế nào…?
– Ha…ha…ha… cô đúng là một người phụ nữ rất đẹp đấy, khiến cho ta không cầm được mình… xin lỗi…
– Hì…hì…hì…xin đa tạ.
– Ngươi là ai…? tại sao lại lén lút theo dõi ta…?
– Ta là ai thì không quan trọng, nhưng ta đến đây là có chuyện muốn trao đổi chứ không muốn làm hại ngươi…
– Khà..ha…khà… với võ công của ngươi liệu có thể làm gì được ta…? ( hắn muốn bắt chẹt người phụ nữa này )
– Ngươi….?
– Thế nào…? ngươi có chuyện gì muốn nói…? lên nhớ đừng có ra điều kiện với ta…?
– Ngươi…? thôi ta không muốn đôi co với người chuyện này nữa. Là người trong chốn giang hồ ắt hẳn ngươi có biết một tổ chức bí mật có tên là Goá Phụ Đen chứ…?
– Goá Phụ Đen…? là một tổ chức bí mật chuyên thu thập thông tin, lại có võ công rất cao. Vậy ý của ngươi là…?
– Hì…hì…hì… đã là người trong chốn giang hồ hiểm ác… vậy thì ta cũng không vòng vo nữa. Ta xin giới thiệu ta là Lý thị là chủ nhân của tổ chức bí mật Goá Phụ Đen, cũng là con gái của Lý Đường của gia tộc họ Lý ở phương Bắc.
– Khà…khà…khà… Hoá ra cô chính là Chủ nhân của Goá Phụ đen, cũng lại là con gái của vị vua vong quốc… Hân hạnh… hân hạnh…
– Vậy cô có chuyện gì…? tránh nói vòng vo… Hoàng bách lại thêm phần đề phòng…
– Hì…hì…hì… rất thẳng thắn… vậy ta cũng nói luôn với ngươi… Hôm nay ta gặp ngươi là muốn người giúp đỡ ta phục quốc.
– Vậy ý của ngươi…
– Ta vốn dĩ là một công chúa của một vị Vua vong quốc, ta biết võ công của ngươi rất cao siêu, lại rất có thể bước vào con đường siêu cấp cường giải, đằng sau ngươi là một lực lượng hùng hậu. Nên ta muốn người giúp ta đánh bại những kẻ đã cướp ngôi vị của gia đình ta, giúp ta phục quốc.
– Khà…khà…khà… Vậy nếu ta giúp ngươi phục quốc vậy thì ta sẽ được lời lộc gì…?
– Ta biết ta đến đây nhờ ngươi, cũng không để ngươi thiệt. Nếu như ngươi giúp ta phục được quốc gia thì ta sẽ chia cho ngươi một nửa đất nước của mình… ý ngươi thế nào…?
– Vốn dĩ ta là một con người rất tham lam, nhất là đối với vàng bạc và mĩ nữ… Nhưng đối với lợi lộc này ta không có hứng thú.
– Vậy ý của ngươi…?
– Thời gian sau này ta sẽ dốc sức giúp ngươi phục quốc, ta không có hứng muốn làm người đứng đầu quốc gia… Sau này ngươi vẫn là quốc vương, còn bên trong thì cam tâm tình nguyện mãi mãi làm nữ nhân của ta… Thế nào…?
– Ngươi….ngươi….ngươi…
– Thế nào…? được thì thành giao còn không thì miễn bàn…
– Được… ta đồng ý…
– Thành giao…
– Cáo từ…
Lý Thị thấy hắn như vậy liền liếc đôi thêm vạn phần phong tình nhìn hắn rồi khẽ mỉm cười, nàng liền cất bước rời khỏi. Trong thâm tâm mình lại thêm một mớ hỗn độn mà rất khó giải thích, nếu như hắn giúp nàng phục quốc thì điều đó là rất tốt, nhưng cái giá phải trả thì không hề nhỏ một chút nào, không những nàng sẽ là nữ nhân của hắn mà đồng thời cả Vương quốc sẽ là của hắn, bị hắn thao túng nắm trong tay.
– Hài… Liệu đây có phải là một nước đi đúng đắn…? Liệu sau này phục được quốc, hắn sẽ thao túng toàn bộ chứ…?Hài…
– Thật hi vọng hắn không phải là loại người đấy, thật hi vọng hắn là một trang nam tử hán đại trượng phu để sau này nếu chuyện đó tới thì ta cũng cam tâm mãi mãi làm nữ nhân của hắn, hi vọng mọi thứ đều ổn.
Còn hắn thì sau khi Lí Thị cất bước rời khỏi, lại thấy nàng ta liếc ánh mắt nhìn hắn rất là phong tình quyến rũ thì hắn nhếch mép cười đểu tiến về phía của sổ, hắn ngắm nhìn phố phường đang rất là đông đúc mà trong lòng cũng không hề nhẹ nhàng. Hắn công nhận một điều nàng Lý Thị này rất xinh đẹp phong tình, nhưng chỉ vì nàng ta mà khiến hắn phải đắc tội tới rất nhiều người, trong đó sẽ có rất nhiều cao thủ.
– Thôi… đã đâm theo thì phải theo thôi, thời gian tới phải tăng cường tu luyện để nhanh chóng tăng mạnh thực lực, chứ thời gian vừa rồi bỏ bê quá khiến cho công lực vẫn chỉ ở cấp bảy mà chưa có sự đột phá…
– Hài…Thôi kệ…
Kí tên: Huuho14