Độc tôn cửu kiếm. - Chương 17.2
Từng tiếng bàn luận rầm rì sôi nổi của các nàng cũng khiến cho nó vang lên từng âm thanh to nhỏ khiến cho không gian hơi như tĩnh lặng thì trở lên náo nhiệt, hắn vểnh tai nghe được thấy những lời nói của các nàng thì trên miệng hắn nhếch lên cười khẩy ‘’ Đúng là đàn bà con gái, nhưng cũng đúng thôi vì toàn bộ Nữ kiếm môn gần 10.000 con người mà chỉ có mỗi hắn là nam giới ‘’ Hoàng Bách cảm thấy cuộc sống ở thế giới này thật thú vị và đẹp biết bao, giữa bốn bề cảnh sắc lại giữa bốn bề vòng tay của mỹ nữ khiến cho hắn lúc nào cũng vui sướng, hắn đi liền một mạch xuống khu vực sầm uất kia bỏ mặc những lời nói của các nữ đệ tử nhưng cũng không được bao lâu thì đi tới đâu cũng có những tốp nữ đệ tử gặp hắn đề thi lễ khiến cho hắn cảm thấy như bị mất đi một thứ gì đó vì lần này hắn xuống núi muốn cảm nhận thật nhiều ở nơi đây như một người xa lạ. Suy nghĩ một hồi thì vẫn chưa mà chưa có yếu sách gì, vẫn chưa biết làm cách nào trong khi đó vẫn nhận được các lời chào của nữ đệ tử, khiến cho xung quanh nhanh chóng trở lên ồn ào, mãi về sau hắn mới nhớ ra trong nhẫn trữ vật có ghi lại một cách hoá trang khiến cho người được hoá trang biến thành một người khác tuỳ theo ý muốn của mình kể cả giọng nói. Hoàng Bách liền đi về một chỗ góc khuất vắng người, hắn lấy ra phương pháp hoá trang kèm theo là một bộ quần áo mới, hắn nhanh chóng hoá trang và thay bộ quần áo mới, lúc này đây hắn tự mình kiểm tra lại thì thấy hắn biến thành một con người khác khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên, có như thế này thì chắc không ai nhận ra được rồi. Khi đã xong mọi thứ hắn liền đi lại tìm hiểu không khí náo nhiệt của nơi phố phường, tiếng rao bán của các tiệm nhỏ, các thương nhân, cảnh người người đi lại vô cùng đông đúc, người mua người bán trao đổi hàng hoá khiến cho không lúc nào im lặng. Hắn lựa chọn một tửu lầu ngồi vào một cái bàn nhỏ là nơi có thể thấy được rất nhiều thứ đang diễn ra, trầm ngâm gọi ấm trà nóng thơm nồng mà thưởng thức khiến cho hắn thoải mái con người, hắn mường tượng lại thấy chỉ trong vòng có vài năm thôi mà khu vực này vốn bị hoang hoá không ngờ hắn và nữ kiếm môn quyết xây dựng khiến cho nó như có sức sống, phía xa xa là một toà đấu giá trường cứ chín giờ sáng là diễn ra những trận đấu giá vô cùng kịch liệt kế bên là Thuý Nguyệt Lâu là kỹ viện lớn nhất trong khu vực cũng được hắn ngấm ngầm chỉ đạo xây dựng, khu vực này giờ đây đã là của Nữ kiếm môn. Đang mải theo đuổi những suy nghĩ đó thì hắn khẽ nheo mắt xuống phía bên dưới tửu lầu thì thấy một tốp nữ nhân mặc đồ của nữ kiếm môn đang đi vào, hắn hơi giật mình vì sợ bọn họ lại nhận ra mình lên hắn kiểm tra lại thân thể của mình thì thấy không có vấn đề gì.
Thôi kệ họ, hắn lại tiếp tục nhâm nhi chén trà nóng thơm nồng và nghe ngóng thêm mọi thứ xung quanh, từng tiếng nói của tất cả mọi người vang lên bên tai hắn khiến cho hắn nghe được rất nhiều thứ.
– Lão bản… ngươi hãy mau nộp thuế… nếu không nộp thuế thì ngày hôm nay ta sẽ dẹp bỏ quán của người.
– Cô nương… ấy cô nương… xin cô cho ta thư thả cho tôi vài ngày để tôi thu xếp đóng thuế cho cô.
– Không được…. nếu như ngay bây giờ người không nộp đủ thì chúng ta sẽ xoá sạch quán của ngươi.
– Đừng cô nương… nước mắt lưng tròng… xin cô mà…nhà tôi chỉ có mỗi cơ nghiệp này thôi…cô xem quán tôi như thế này mà tiền thuế của các cô thu rất cao… xin cô cho tôi thêm vài ngày đi mà…
– Không được là không được ngươi có nghe thấy ta nói gì không…? các chị em mau chóng dẹp quán này cho ta…
Theo sự chỉ đạo của cô nương này có vẻ là người đứng đầu trong nhóm nữ đệ tử này liền tiến hành đập phá dẹp bỏ mọi đồ đạc trong sự van nài của lão bản chủ quán khiến cho mọi khách nhân ở đây chạy đi tán loạn.
– Các ngươi… các ngươi…là người của Nữ kiếm môn…? vậy mà các ngươi… các ngươi đúng là đồ ăn cướp… ăn cướp… hu..hu…hu… tiếng của lão bản và bà vợ vang lên trong tiếng sụt sùi.
Nữ đứng đầu thấy lão bản hét to như thế, mặt vẫn không biến sắc liền xuất lực đạp một đạp vào người Lão bản kia khiến cho Lão bản bay người ra khiến cho miệng phải nhỏ ra một ngụm máu.
– Tướng công… tướng… tướng công… chàng… chàng có bị làm sao không…?
– Các ngươi đúng là đó ăn cướp… các ngươi là người Nữ kiếm môn…. hu…hu… tướng công…
Một tiểu nương bì ở trong nhà xuất hiện chạy lại chỗ người cha của mình khóc lóc và lại gần túm lấy lấy cánh tay của nữ tử đứng đầu này mà khóc lóc van xin.
– Hứ… hứ…hứ… Cha…cha…cha ơi… hức…hức…Chị… chị… ơi… xin chị dừng lại đi… xin các chị dừng lại đi… đừng có làm như vậy…huhuhu
– Đừng có đập phá quán của nhà em… em xin các chị… hu…hu…hu…
– Ba ơi… mẹ ơi… hu…hu…hu…
Lão bản và người vợ thấy cảnh tượng như vậy thì vô cùng đau xót cố gắng lại gần, thấy con gái đang quỳ khóc lóc van xin liền cùng chạy lại quỳ xuống van xin nữ đứng đầu này và các nữ khác đang tiến hành đập phá, thì thấy thật là đau xót cho mình ‘’ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo lại không biết võ công ‘’ nhưng đáp lại những lời van xin của tiểu nương bì đó thì nữ đứng đầu mặt vẫn đanh lại dường như không có chuyện gì. Cứ mặc thản nhiên nhìn việc các nữ khác đang tiến hành đập phá.
Phía bên trên tủu lầu trong khi Hoàng Bách đang nhâm nhi chén trà nóng thì toàn bộ những việc ở dưới hắn đều nghe thấy được khiến cho hắn vô cùng tức giận, hắn định đi xuống để xem thế nào, nhưng hắn lại suy nghĩ muốn xem một chút về đệ tử của mình như thế nào. Khi nghe tới cảnh đập phá lại nghe thấy Lão bản kia bị một đạp của nữ đệ tử của mình thì hắn vô cùng tức giận, liền thuận tay đập vỡ ấm trà kia khiến nó bay tứ tung. Hắn liền đứng dậy đi xuống…
– Dừng tay… dừng… dừng tay… tất cả dừng tay.
– Ở khu vực của Nữ kiếm môn quản lý mà các người dám ngạng ngược như thế ak.
Nghe thấy tiếng quát to của hắn thì tất cả ngơ ngác nhìn nhau không hiểu một tên nào đó lại dám quát to như vậy, lại dám mang Nữ kiếm môn ra khiến cho tất cả các nữ của Nữ kiếm môn đều ngừng tay dõi về phía có tiếng người phát ra, trên mặt biểu hiện rõ sự tức giận. Hắn từ từ đi xuống…
– Ha… ha…ha…ha… ta tưởng là ai… hoá ra là một tên thích lo sự bao đồng… được… chúng ta không dừng tay thì đã sao…?
– Được… nếu như các ngươi không dừng tay… thì ta sẽ không khách khí…
– Giỏi…giỏi… các chị em mau đánh hắn…
Nghe thấy tiếng của nữ đứng đầu thì các nữ còn lại rút kiếm ra đánh về phía hắn, khi thấy các nữ đến gần mình thì hắn thấy vậy thì cười nhẹ một cái rồi đưa tay lên xuất ra một quyền đánh vào các nữ kia khiến cho các nàng phải bay ngược lại về sau.
– Hay lắm…giỏi cho ngươi cũng có chút bản lĩnh… vậy thì xem chiêu đây… Kiếm vạn linh xuất chiêu.
Từng đường kiếm khí sắc bén bay về phía Hoàng Bách như muốn giết chết hắn bay ra thật là nhanh, hắn thấy vậy thì trên môi vẫn cười khẩy phất tay nhẹ về phía chưởng kiếm đấy khiến cho chưởng kiếm vô cùng sắc bén đấy phải vọt sang hướng khác tao thành một vết dài in lên trên tường tủi lầu, đồng thời chưởng khí của hắn va vào thân hình của nữ đứng đầu khiến cho nàng bay ra một chỗ khác, trên miệng phun ra một ngụm máu.
– Được… khá hay cho ngươi… chúng ta không phải là đối thủ của ngươi… ngươi hãy cứ đợi đấy… các chị em rút…
Từng người một dìu nhau đi ra ngoài, hắn thấy vậy thì cũng không muốn truy cứu thêm liền tiến về chỗ gia đình lão bản, thấy lão bản đang bị thương.
– Các người yên tâm… họ đã đi cả rồi… không sao đâu… ở đây ta có một viên thuốc trị thương, lão bản ngươi mau uống đi…
– Không… không… ân nhân… người hãy mau rời khỏi nơi này đi, kẻo tý nữa người của Nữ kiếm môn sẽ tới đây thì ngươi sẽ không sống được đâu.
– Yên tâm… lão bản ngươi cứ yên tâm trị thương đi… ta không tin bọn họ là người có công đạo.
– Ân nhân… người đi đi mau đi…vì chúng tôi mà ân công đã đắc tôi với Nữ kiếm môn.
– Không sao đâu mà… ak mà các người bị làm sao mà Nữ kiếm môn tới đây đập phá thế…?
– Thưa ân công… không dấu gì ân công, cả gia đình nhà tôi là từ nơi khác tới đây, vì không có việc gì làm lên cố gắng thu góp được một số tiền nhỏ nhỏ để thuê cái quán này làm nơi mưu sinh. Nhưng không ngờ tiền thuê thì rẻ mà ngược lại thì tiền thuế quá cao, lại còn khoản thu phụ này nọ khiến cho thuế đã cao lại còn cao hơn. Cứ như thế này thì cả gia đình chúng tôi chắc chết mất.
– Uhm… hắn nhớ lại thì có khoản thuế và tiền thuê, nhưng là rất thấp để cho những người nghèo có cơ hội phát triển, hắn suy nghĩ một hổi lại nói tiếp.
– Thế ngoài gia đình và cửa hàng của Lão bản ra thì các nơi khác như nào…?
– Dạ thưa ân công, chúng tôi thực sự rất biết ơn Nữ kiếm môn đã lập khu vực hoang vu này thành nơi buôn bán sầm uất khiến cho rất nhiều người có cơm ăn nhưng ngoài gia đình chúng tôi thì tất cả các nhà khác đều cùng chung cảnh ngộ như vậy… đúng thật là…họ như là Cướp thì đúng hơn.
Hoàng Bách nghe đến tử ‘’ Cướp ‘’ thì đúng thật là hắn rất khó chịu trong lòng, vì từ thủa nhỏ bọn cướp đã đến thôn làng của hắn mà cướp khiến cho toàn bộ thôn dân đều bị giết hại. Hắn nghiến chặt răng, bóp chặt nắm tay mà căm hận, hắn mải miết suy nghĩ thì bên ngoài ấm ấm những tiếng bước chân và giọng nói tức giận vang lên.
– Đại tỷ… đây… đây… đây chính là nơi này, hắn vẫn ở đây… hắn chưa rời đi…
– Được… các chị em hay mau chóng bao vậy khu vực này, nhất định phải tìm ra cái tên dám gây sự với Nữ kiếm môn chúng ta…
– Ân công… đại ân đại đức của ân công gia đình chúng tôi vô cùng ghi lòng tạc dạ. Nhưng ân công hay mau chóng dời khỏi nơi này, bọn họ đang tới đây rồi… tiếng lão bản lên tiếng.
– Ca ca… ca… ca… Phụ thân muội nói đúng đấy… ca ca hãy mau đi đi…
– Tiểu muội muội ak, lão bản người cứ yên tâm đi, có ta ở đây rồi bọn họ sẽ không làm gì đc đâu.
– Nhưng….
Lão bản chưa kịp nói xong thì tầng lớp người đã lão tới vây quanh chặt khu tửu lầu, ở bên ngoài có tiếng quát to.
– Là kẻ nào… là kẻ nào… dám gây sự với Nữ kiếm môn chúng ta… có gan ra đây…
Trên gương mặt hắn biểu lộ vẻ mặt khó chịu, hắn không ngờ dưới chân của hắn lại có những Nữ đệ tử như thế này. Thật không thể ngờ…
– Lão bản…? mời gia đình Lão bản cùng ta ra ngoài kia nói chuyện, hôm nay ta sẽ cho gia đình Lão bản một sự công đạo… nào mời…
– Ca… ca… ca… là người tốt, muội đi với huynh. Tiếng tiểu nương bì nói với hắn
Gia đình Lão bản hết sức bất ngờ, không ngờ một người xa lạ như hắn lại dám có gan chống lại Nữ kiếm môn, lại dám đứng ra lấy dùm công đạo cho gia đình Lão. Lão bản định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt kiên định của hắn liền đi theo hắn ra bên ngoài.
– Đại tỷ… chính là hắn… chính hắn dám đánh chúng ta, lại dám coi thường Nữ kiếm môn, đại tỷ hãy lấy lại danh dự cho chúng tôi…
– Được…để ta xem hắn là ai mà có bản lĩnh dám làm bậy trong khu vực mà Nữ kiếm môn quản lý.
– Ngươi… ngươi là ai mà dám đánh các muội muội của ta lại còn dám làm bậy trong khu vực này…? tiếng nữ đại tỷ lên tiếng.
– Hừ… hừ… ta là ai ư…? ta là ai thì các người không cần biết, ta chỉ biết là các ngươi đông người mà lại đi ăn hiếp gia đình Lão bản này, lại còn dám thu thuế với giá cao khiến cho người dân khôn đốn.
– Ha…ha…ha… hay cho câu nói này… vậy thì hôm nay ngươi đã dám gây sự vỡi Nữ kiếm môn chúng ta, ta sẽ cho người biết chữ chết được viết như thế nào.
Nói xong thì đại tỷ kia liền lấy mũi bàn chân làm trụ bay người tiến về phía hắn, tay phải liền rút kiếm ra xuất vài chiêu thức nội môn, khiến cho từng đợt tàn kiếm sắc bén kèm theo tiếng gió rít gào bay xung quanh người hắn khiến cho đám đông xung quanh sợ hãi mà phải lùi ra xung quanh với ánh mắt kinh sợ. Hắn thấy nữ đại tỷ xông lên tới gần hắn lại xuất ra chiêu thức nội môn của Nữ kiếm môn, hắn liền nhếch mép cười khẩy liền dậm mạnh chân phải xuống đất rồi bay vút lên cao, tay phải đưa ra xoay vòng theo người xuất ra một chiêu thức nội môn kết hợp với chút nội công khiến cho từng đợt khí lực kèm theo bụi đất tản mạnh ra xung quanh đối nghịch với các chiêu thức của nữ đại tỷ kia khiến cho từng tiếng nổ vang lên khiến cho tất cả đám đông và cả các nữ của Nữ kiếm môn ở dưới bị đẩy mạnh lui liêu xiêu về đằng sau. Đứng không vững…
– Thật mạnh… thật là mạnh… ta đoán người này chỉ sử dụng 1 phần công lực thôi… thế mà mạnh thật.
– Ta kháo… ngươi nói láo… nếu như 1 phần công lực mà mạnh như thế, thì sử dụng hết 10 phần thì chắc chúng ta… từng tiếng nghị luận vang lên.
Hắn nghe thấy tiếng to nhỏ nói chuyện của đám đông thì điểm trên môi hắn là nụ cười nhẹ vì hắn đạt được mục đích dăn dạy Nữ đệ tử của mình trước đám đông để cho kẻ nào có ý định với Nữ kiếm môn sau này…
– Ngươi… ngươi… người… là ai mà sao biết những chiêu thức nội môn của Nữ kiếm môn chúng ta…? Nữ đại tỷ này sau khi bị đẩy lui trên miệng có rỉ máu chống kiếm đứng dậy và nói.
– Ta… ta là ai ư…?
Hắn nói xong thì liền vận nội công âm truyền của Nữ kiếm môn về xung quanh: Thân là Trưởng lão bộ phận Thương hội của Nữ kiếm môn vậy mà lại quản Nữ đệ tử không nghiêm, tội này là tội gì…? Hắn nói xong thì các nữ đệ tử kia tỏ vẻ ngơ ngác không kịp phản ứng thì phía xa xa kia xuất hiện một đám người sử dụng khinh công vọt tới.
– Chúng Trưởng Lão Nữ kiếm môn tham kiến Chủ nhân… tham kiến chủ nhân…tất cả đám Trưởng lão quỳ xuống hành lễ.
– Tất cả đứng dậy đi… nói xong hắn liền cởi bỏ tấm mặt lạ ra thì hiện lên trước mắt đám đông một gương mặt hết sức điển trai rất nam tính khiến cho các nữ nhân khác phải đỏ mặt thầm ước, còn nam nhân thì tỏ vẻ vô cùng ghen tỵ.
Các nữ đệ tử kia đang ngơ ngác thì thấy phía xa là đám đông các Trưởng lão đang tới gần thì trong lòng vui mừng, nhưng khi thấy các Trưởng lão của mình quỳ xuống hành lễ với ngươi kia lại còn gọi là Chủ nhân khiến cho các nàng kinh sợ liền quỳ xuống khóc lóc…
– Chủ nhân… chủ nhân… chủ nhân.. xin tha tội…. xin tha tôi… chúng tiểu nữ có mắt mà không biết người là chủ nhân…
Gia đình Lão bản kia thấy việc trước mắt thì không dám tin là sự thật vì không bao giờ nghĩ tới một Chưởng môn của Nữ kiếm môn lại đứng trước mắt mình, mà lại còn giúp gia đình mình khiến cho phải há hốc miệng. Còn những người khác thì giật mình kinh hãi.
– Ca… ca… ca… là Chủ nhân của Nữ kiếm môn sao…? tiếng nói của tiểu nương bì
– Đúng… ca ca là chủ nhân của Nữ kiếm môn…muội có thích ca ca là Chưởng môn không…? hắn xoa đầu tiểu nương bì này…
– Muội thích… muội thích ca ca là Chưởng môn của Nữ kiếm môn… vì ca ca là người tốt.
– Hì… hì…hì… vậy sau này muội có muốn là người của Nữ kiếm môn của ca ca không…?
– Dạ muốn… muội muốn… muốn là người của Nữ kiếm môn.
Hắn thấy tiểu nương bì này gọi hắn là người tốt, lại sau này muốn là người của Nữ kiếm môn. Hắn liền bề tiểu nương bì này lên rồi nói với những người xung quanh.
– Tất cả chúng Trưởng lão và các đệ tử nghe đây: Chuyện ở đây thì phải làm thật nghiêm, nhất là chuyện thuế má thu cao và chấn chính các vấn đề khác. Còn chuyện sai phạm thì tội nặng liền trục xuất khỏi sư môn, tội nhẹ thì cấm túc 6 tháng. Tuyệt đối không được gây khó khăn cho những người ở trong khu vực này… Rõ chưa…?
– Dạ… chúng Trưởng Lão và các Nữ đệ tử nguyện làm theo những lời Chủ nhân căn dặn.
Hắn liền gật rồi quay sang với tiẻu nương bì.
– Muội muội tốt… ta có miếng ngọc bội này, muội hãy cầm lấy… sau này nếu muốn làm Nữ đệ tử của Nữ kiếm môn thì hãy lên núi, trên đó sẽ là nhà thứ 2 của muội…
– Dạ…ca ca tốt…
· tại Hoàng cung *
– Tham kiến Hoàng thượng…. Hoàng thượng vạn tuế… vạn tuế…vạn…vạn tuế…
– Chúng khanh gia bình thân.
– Tạ ơn Hoàng thượng.
Lúc này vào buổi sáng sớm tại điện Kinh thiên trong Hoàng cung, Hoàng Dược đã làm vua được vài năm. Lúc này là buổi sáng sớm, Hoàng Dược ngồi trên chính điện phía bên dưới là hơn 100 văn võ bá quan được chia ra làm hai bên, một bên là quan văn và một bên là quan võ. Đại điện được trang trí vô cùng nguy nga lộng lẫy, từng đường nét được trạm trổ một cách công phu nhất, chi ly tới từng chi tiết, từng cánh cửa, từng ô của sổ…khiến cho người khác phải choáng ngợp. Phía giữa nơi đại điện là một hồ nước nhỏ, xung quanh là chín con rồng chầu vào đang nhả nước vào một khối đá tròn màu đỏ tạo lên sự tôn nghiêm nhất. Ngai vàng được làm bằng vàng nguyên chất tạc hình chín con rồng đang vờn mây khiến cho người khác cảm thấy áp lực, xung quanh ngai vàng là đám thị nữ và thái giám đang hầu.
– Các khanh có gì cần tâu…? không có gì thì bãi triều…
– Dạ… khỏi bẩm Hoàng thượng ‘’ Một quan văn lên tiếng liền đi ra nơi chính giữa ‘’
– Phi ái khanh có chuyện gì cần bẩm tấu…?
– Dạ thưa Hoàng thượng, thời gian vừa qua khu vực phía nam nước ta đang bị bão lụt khiến cho cả hàng ngàn người lâm phải cảnh màn trời chiếu đất, không có được một bữa ăn no. Thần khẩn xin Hoàng thượng hãy mau chóng tiếp tế.
– Về chuyện này thì ta đã được biết rồi, cách đây 2 hôm ta đã phái Lý ái khanh lập tức mở kho lương để cứ viện dân chúng, chắc có lẽ vài ngày tới là sẽ đến vùng bị thiên tai. Ngươi và chúng ai khanh cứ yên tâm.
– Dạ…Nói xong thì Phi ái khanh đi về chỗ của mình.
– Dạ… muôn tâu Hoàng thượng ‘’ tiếng của một quan võ ‘’
– Trịnh Võ tướng có chuyện gì cần bẩm tấu…?
– Dạ thưa Hoàng thường, thần có một nguồn tin vô cùng chính xác là đất nước khu vực Chính đông cách biên giới nước ta khoảng 2 tháng đi đường, trong thời gian này đang tích trữ lương thảo, chiêu binh mãi mã có động tĩnh muốn chiến tranh xâm lược. Thần thình xin Hoàng thượng cho chính kiến…
– Nguồn tin này của Lý tướng quân xác thực chứ…?
– Dạ… muôn tâu… nguồn tin này của thần vô cùng chính xác.
– Được… vậy thì trong thời gian tới chúng ta cần phải hết sức đề phòng, dò la quân tình của họ để biết đường đối phó, không thể bị động… Rõ chưa…?
– Dạ… Rõ…
– Dạ… muôn tâu Hoàng thượng…
– Dạ… muôn tâu Hoàng thượng…
– Dạ… muôn tâu Hoàng thượng…
– Dạ… muôn tâu Hoàng thượng…
Cứ thế, cứ thế, rất nhiều văn võ bá quan trong triều thi nhau trình tấu chương, khiến cho thần kinh của hắn như muốn căng ra vì có rất nhiều chính sự cần phải xử lý. Mỗi một tuần là có 2 buổi chầu vào sáng sớm thế mà không một buổi chầu nào Hoàng Dược được nhàn hạ, Hoàng Dược cố gắng xử lý hết tất thảy mọi chuyện khiến cho người khác phải ngạc nhiên không còn nghĩ hắn là người có độ tuổi dưới 20, thời gian đã tôi luyện cho hắn trở thành một con người ngày càng trưởng thành hơn, chín chắn hơn rất nhiều. Người ta nói làm vua là sướng, ấy thế mà nhiều lúc hắn muốn từ bỏ ngai vàng để sống một cuộc sống bình thường như những người dân khác, mỗi lần hắn có thời gian rảnh là hắn thường cùng với một vài cận vệ đi ra khỏi Hoàng cung để cảm nhận được cuộc sống của người bình thường như thế nào. Nhưng cũng từ đó hắn mới càng thấu hiểu hơn của bách tính trăm họ, biết họ có cái ăn, cái mặc hay không. Cũng nhờ những nỗ lực của hắn, tài trị vì cùng với văn võ bá quan đồng lòng đã cho bách tính cuộc sống ấm no, đủ đầy. Sau khi kết thúc buổi chầu với tâm trạng hơi nặng nề Hoàng dược đang nghỉ ngơi ở thư phòng để chuẩn bị cho việc phê chuẩn tấu chương.
– Khởi bẩm Hoàng thượng ‘’ tiếng của một thái giám ‘’.
– Có chuyện gì vậy…?
– Dạ thưa Hoàng thượng, có Lý phúc… lý tướng quân phụ trách việc Giang hồ xin cầu kiến…
– Được… cho vào.
– Tham kiến Hoàng thượng… hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế…
– Lý phúc, lý tướng quân bình thân.
– Tạ ơn Hoàng thượng…
– Lý phúc… có chuyện gì vậy…?
– Dạ… thưa Hoàng thượng… sau đó ánh mắt đảo ra xung quanh.
– Cho các ngươi lui…
– Dạ…
– Muôn tâu Hoàng thượng… xin thứ lỗi cho thần ‘’ nói xong liền quỳ xuống ‘’ việc mà Hoàng thượng giao cho vi thần, vi thần đã cố gắng hết sức nhưng vẫn chưa tìm ra được manh mối của Thái tử Hoàng Bách. Khẩn xin Hoàng thượng giáng tội…
– Lý ái khanh nói gì vậy…? ta biết việc ta giao cho ngươi quả là việc khó vì ngay cả Thái thượng hoàng cũng không tìm ra được, huống hồ…
– Dạ… thưa Hoàng thượng, thần biết là Hoàng thượng không truy cứu tội của thần. Nhưng khẩn xin Hoàng thượng hãy cho thần thêm thời gian, nhất định vi thần sẽ tìm ra được tung tích của Thái tử Hoàng Bách…
– Được… ngươi cứ thế mà làm, trong thời gian vừa qua ngươi hành tẩu trong giang hồ lại phụ trách giang hồ vậy có phát hiện gì mới không…?
– Dạ… muôn tâu Hoàng thượng… trong thời gian vừa qua thì có rất nhiều chuyện của giang hồ xảy ra. Đáng lưu ý nhất là cách đây hơn 2 năm trước có một môn phái tên là Nữ kiếm môn nằm cách kinh thành 1 ngày đường, bị một môn phái tên là Linh thiên môn tấn công. Đáng lẽ ra thì môn phái này đã bị tiêu diệt, nhưng không ngờ xuất hiện một chàng thanh niên trẻ giải cứu lên mới không bị diệt môn, có điều người thanh niên trẻ này võ công rất cao cường thâm sâu chỉ trong khoảng gần nửa ngày đã tiêu diệt sạch Linh thiên môn khiến cho cái tên này xoá khỏi danh sách môn phái.
– Điều trong giang hồ thì ta không rõ cho lắm, Lý ái khanh thay ta ra ngoài giang hồ có lẽ hiểu hơn ta. Trong luật không có cấm các môn phái hoạt động, chuyện chém giết nhau là lẽ thường, nhưng triều đình chúng ta phải quản lý cho thật nghiêm, tránh cho việc các môn phái tàn sát vô cớ… nhất là mạng người. Trong tình hình giang hồ sẽ có nhiều biến động, nếu như môn phái nào có ý định chống đối triều đình thì lập tức theo tội mà xử.
– Dạ… vâng thưa Hoàng thượng. Thần còn có chuyện này muốn tâu.
– Uhm… khanh cứ nói…
– Về chàng thanh niên của Nữ kiếm môn kia thì sau đó được làm Chưởng môn, trong vòng có 2 năm ngắn ngủi mà người đó đã phát triền Nữ kiếm môn một cách rực rỡ, lại khiến cho vùng đất hoang vu bên cạnh trở thành một nơi buôn bán rất sầm uất khiến cho rất nhiều thương nhân lui tới buôn bán làm ăn. Liệu chúng ta có lên đặt một phủ sai tại đó để duy trì không ạ…?
– Theo ta nghĩ thì việc đó chưa càn thiết, chúng ta cứ cho người vào trong đó giám sát ngầm tình hình, tránh cho việc bách tính nghĩ triều đình vì thế mà hưởng lợi…Mà chủ nhân của Nữ kiếm môn tên là gì vậy…?
– Dạ thưa Hoàng thượng… Chủ nhân của Nữ kiếm môn đó tên là Bách Hoàng.
– Bách Hoàng…. Bách Hoàng…. Hoàng Bách….? Liệu đây có phải…? Hoàng Dược ngồi suy nghĩ trầm ngâm một hồi rồi phất tay ý bảo Lý phúc lui xuống. Hắn lại tiếp tục theo đuổi suy nghĩ miên man đó…
– Hạ Hoà ngươi nghĩ sao về chuyện này…?
Trên mái nhà bất ngờ có một thân ảnh mặc bộ đồ đen nhẹ nhàng đáp thân ảnh của mình xuống.
– Dạ… thưa Hoàng Thượng theo như thần nghĩ chuyện này không có gì lớn cho lắm, nhưng chúng ta cần phải lưu ý giám sát nhất cử nhất động của Nữ kiếm môn, nhất là cái tên Chủ nhân kia. Bởi vì chỉ trong thời gian ngắn từ một Nữ kiếm môn nhỏ nhoi lại phát triển một cách huy hoàng nhất…
– Uhm… chúng ta cứ như vậy đi…
Kí tên: Huuho14