Độc Long - Chương 17: Hiện tại, quá khứ và bước ngoặt (2)
Nếu giờ đây mà Lan Hương nghe thấy những lời nói dâm dục ấy của thần tượng mình chắc cô chết mất. Người mẹ hiền lành đôn hậu của cô lại có cái khát khao dục vọng lớn đến vậy…. lại vì một lần gặp mặt bạn trai con mà nước lồn đầm đìa như thác đổ….
– Pạch pạch……. Con điếm hư đốn này…. Tơ tưởng trai tơ nè…. Con điếm khốn nạn dám để ý người yêu con gái nè……..
Hai vợ chồng điên loạn trong căn phòng rộng rãi cách âm. Sáng hôm nay bà Minh lên đỉnh… ông Thiên đạt cực khoái…. Cả hai lâu lắm rồi mới tìm thấy tiếng nói chung như vậy.
Lan Hương thì đang dựa cặp vú căng mộng như đào tiên vào lưng hắn. Ai tay cô ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn… đầu gối vào lưng hắn. Người cô nóng rực…. cô biết một thứ nước nhờn đang rỉ ra từ phía giới, có lẽ nó là do di truyền từ mẹ.
Hai người dừng chân ở một thôn nghèo và đặc biệt khó khăn nhất tỉnh. Cách thành phố phồn hoa đô hội có mấy chục cây thôi mà sao nó lại nghèo và khó khăn đến vậy. Đám con nít thì đồ quần áo rách rách, người nhớp nhớp chạy theo hai người từ nhà này đến nhà khác…. Mà Lan Hương thấy được cái nhà nào cũng đông con……. Cô ao ước một mai cùng cái thằng đáng ghét này sinh một bầy con nheo nhóc như vậy… nước lại tuôn trào….
Một lần nữa cô phải tấm tắc thừa nhận là Phi Hùng của lòng cô chuẩn soái ca. Cả đám con nít bu lấy hắn cười nói vui vẻ… hắn vô tư nô đùa như một cậu bé lên ba cùng đám nhóc. Phi Hùng còn biết chơi mấy trò con nít nữa chơ… nhảy dây, ô ăn quan, cắc lò cò…. Trái tim cô chính thức thuộc về hắn và chỉ một mình hắn mà thôi – em yêu anh mất rồi Hùng ơi.
Lan Hương đâu biết Phi Hùng đang cố kìm nén để những giọt nước mắt không tuôn rơi. Kí ức ngày xưa ập về trong nó…… ngày xưa khi bằng bọn trẻ này cậu cũng nhớp nhúa, cũng hay chơi ba cái trò này, cũng thích cưỡi trâu, tắm hồ….. Cái ngày mà mẹ hắn bị nhốt lại trong ngọn núi cách đây không xa, hai mẹ con gần nhau lắm mà hắn không tài nào ngã vào lòng mẹ được. Hai mẹ con cách nhau một cái cửa sổ.. mẹ trong con ngoài. Bao lần cậu bị bọn bạn bắt nạn chạy về… chỉ muốn chạy vào lòng mẹ khóc thật to và được mẹ dỗ dành như bao đứa trẻ khác. Mẹ cô van xin… van xin một ai đó phía sau căn nhà…. Hai mắt mẹ đỏ hoe… lệ tuôn rơi khi nhìn đứa con mình thương yêu đầu chảy máu vì đánh nhau……
– Ông…. Ê…… ông nghĩ gì mà ngây người ra vậy?
Phi Hùng được Lan Hương nhắc nhẽ để quay về với thực tại…. Chìm đắm vào quá khứ với một tuổi thơ bất hạnh, bất hạnh hơn những đứa trẻ đang nô đùa ở đây. Chí ít bọn chúng còn có thể nụng nụi bố mẹ và vui chơi bên họ lúc vui, lúc đau ốm có bàn tay mẹ hiền chăm sóc…. Hắn có bố đó, mẹ ngay sát bên nhưng tình thương ấy lại khó khăn đến vậy? Nhớ đến quá khứ là hai bàn tay hắn lại vô tình nắm hình quả đấm… hắn cần mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ mẹ cũng như những người thân yêu của hắn.
– À à…. Tui đang nghĩ, đang nghĩ……..
Hắn cố gắng suy nghĩ chuyện gì đó để đánh lạc hướng cô bạn thông minh xinh đẹp của mình. Môi hắn nở nụ cười nhìn cô bạn…..
Phi Hùng chạy lại chộ mấy đứa nhỏ rồi ghé vào tai thủ thỉ. Cả đám nhỏ ngay lập tức chạy đến bên cô… đứa nắm tay kéo đi, đứa nắm áo cô, đứa vô tư hồn nhiên đẩy cô từ phía sau khi bàn tay để lên cặp mông căng tròn…….
Vậy là trong không gian ấy… cô và Phi Hùng hoà vào đám trẻ để trở về thời tuổi thơ. Nào là trò đuổi mắt bắt dê, rồng rông rắn rắn…..
Cả không gian nô nức tiếng cười đùa của đám trẻ và tiếng cười hạnh phúc của Lan Hương… từ bé đến giờ cô chỉ biết đến với nhà bóng, với công viên và những trò chơi trên máy tính bảng chứ đâu có biết một tuổi thơ như vậy?
Cô hạnh phúc nô đùa bên đám trẻ và bên người con trai cô đem lòng yêu thương tự bao giờ.
Chiều đến cô còn được theo những người nông dân tay lấm tay bùn đi tát cá…. Cô đứng trên bờ nhìn mấy đứa trẻ tát cả cùng bố mẹ. Những nụ cười hồn nhiên của đám trẻ làm cô cảm giác hạnh phúc và vô cùng vui vẻ……
Cô được ăn cá tràu nướng rơm nè, cô được người dân chiêu đại thêm món khoai nướng, rồi ăn mấy thứ quả dại. Ôi vậy sao mà nó ngon đến vậy? Hạnh phúc đến vậy? Cô và Hùng vui và hạnh phúc……
Xế chiều thì cô và hắn tạm biệt lũ trẻ, tạm biệt những người nông thôn chân chất để lên đường. Vô tình đến miền quê này, hắn muốn đến một nơi……..
Phi Hùng tâm trạng hết sức, ngoài kia là hắn căng mình sống để người khác không biết hắn thích gì ghét gì, điểm yếu của hắn ở đâu và điểm mạnh là cái gì? Nhưng về chốn quê yên bình này hắn không thể trốn chạy quá khứ tuổi thơ mà trong mơ hắn cũng muốn chối bỏ. Con xe vi vu lăn bánh qua một cách đồng đang trổ bông chờ một mùa bội thu cho người nông dân. Hắn dừng chân nơi một quán nhỏ đầu làng rồi mua một nén nhang cùng gói kẹo….
Lan Hương tò mò muốn hỏi lắm nhưng cô không muốn. Cô nhìn ánh mắt buồn đến heo quạnh ấy cô biết đây không phải là lúc.. cô im lặng để bên hắn. Bình thường hắn lạnh lùng đó nhưng từ sâu trong tâm cản cô thì cô biết đó là vẻ bề ngoài thôi chứ không phải là con người hắn. Giờ đây cô mới cảm nhận được đây mới thực sự một Phi Hùng.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh, tiếng bô vít trong cái xóm làng yên tịnh làm đôi đứa trẻ háo hức chạy theo sau. Đám trai làng thì ngơ ngác nhìn thiếu nữ có thân hình quá chuẩn sau mỗi lúc chiếc xe chạy qua ngã ba ngã tư. Có lẽ do ăn ở có đức hay sao mà cha ông phù hộ để không đứa nào ngá cửa chạy theo trêu ghẹo. Bởi vì lúc này hắn có thể giết người một cách không ghê tay…… hắn đang ở trong cuộc đời đen tối nhất cuộc đời.
Chiếc xe dừng lại ở một chân đồi… hắn không nói gì mà nắm lấy tay cô giắc đi. Lúc đó không biết sao mà cô tin tưởng hắn đến mức đi lên đồi mà không một tia suy nghĩ. Cô cảm giác ấm lòng khi bên hắn…..
Cả hai leo lên một đoạn thì dừng lại trước một cái mô cao. Nước mắt hắn tuôn rơi theo hai gò má…. Hắn đốt nén nhang và cung kính lạy. Hắn đưa cho cô một nén nhang để cô thắp mà cô đâu biết thắp cho ai, thắp vì điều gì. Trước mặt Lan Hương đây chỉ là một gò đất vô tri vô giác nhưng cô lại thành tâm cúi lạy vì cô biết giới gò đất này là một người vô cùng quan trọng đối với hắn.
Hắn tiến đến ngồi xuống nhìn về cánh đồng lúc nãy hai đứa mới băng qua. Cô lặng lẽ đến bên ngồi xuống mà không nói gì?
– Đây là ông ngoại Hùng…. Đã lâu lắm rồi mới có dịp về thắp cho ông một nén nhang.
Giọng hắn buồn hiu khi ánh mắt nhìn xa xăm. Cô biết Hùng đang trải lòng… dù trai hay gái ai cũng có những giây phút mềm yêu cần có bờ vai tâm sự.
Cô vẫn im lặng… bởi trong cô bây giờ chỉ biết im lặng là sự đồng cảm lớn nhất với hắn. Cô sinh ra trong giàu sang và ông bà nội bà ngoại còn mạnh khoẻ.. câu đã trải qua sinh ly từ biệt đâu. Cô có thể nhận ra người đang nằm sâu giới lòng đất ấy là vô cùng quan trọng đối với hắn….
– Nếu không có ông thì chắc có lẽ giờ này tui đã nằm sâu giới mấy tấc đất… tấm mộ này có lẽ là của mình rồi.
Phi Hùng vẫn nhìn xa xăm nói… và hắn khẽ quay sang khi Lan Hương một bên ghé đầu tựa vào vai hắn. Cô không biết lấy động lực từ đâu để mạnh dạn tựa vào vai hắn như vậy? Cô cũng đang nhìn về cánh đồng xa xăm ấy…..
Cả hai cn người im lặng…. Im lặng…… để rồi hắn quay sang nhìn cô. Cô nhìn hắn…… tim cô như nhảy khỏi lồng ngực nhưng có một lực hút nào đó để cô vẫn mạnh dạn bên hắn lúc này…..
– Cảm ơn Hương….. cảm ơn vì đã lắng nghe……
Nói xong hắn đỡ cô rồi vươn vai dậy. Mới lúc nãy thôi hắn tâm trạng vậy mà khi hắn cúi lạy trước mộ ông một cái rồi lại quay lại là con người trước kia.
Hùng với Hương lại vi vu trên con đường lúc nãy…. Nhưng chỉ khác là thông qua cái bluetooth hắn nói với cô “ chúng ta cùng thưởng thức cảm giác mạnh tí nha “. Với câu nói ngọt ngào ấy hắn có nói cô đi đến địa ngụ trần gian cô cũng đi.
Chiếc xe ra khỏi lang quê là nẹt bô, tốc độ vun vút lao trên đường… cô không cảm giác sợ hại hay lạnh buốt mà đó là cảm giác hạnh phúc. Cô hạnh phúc khi được bên chàng trai cô đem lòng yêu thương thật mất rồi….. em yêu anh thật rồi Hùng ơi! Cô tự nhủ thầm và xiết tay ôm hắn mạnh hơn, kệ cặp vú căng đầy nhựa sống ép chặt vào lưng nó.
Cô là vậy nhưng hắn lại rạo rực hết cả cơ thể khi cặp vú ấy ép sát vào. Qua mấy lớp áo nhưng hắn cũng có thể nhận thấy nó thật ấm và đàn hồi làm sao?
– Thích thật đó……..
Lan Hương thủ thỉ thông qua cái blutooth. Đây là lần đầu cô thử cái cảm giác mạnh kiểu này. Thông qua cái kính giảm tốc nhưng cô vẫn thấy mình lao vun vút như một con chim… cô sinh là một tiểu thư trong gia đình giàu có, bố mẹ lo cho cô từng bữa cơm giấc ngủ cho đến nay. Cô đâu biết thế gian lại còn những đứa trẻ như ngôi làng ấy, rồi những món ăn đầy chất dân giã như vậy? Hôm nay cô rất vui…..