ĐỈNH CẤP LÃO CÔNG. - Chương 11
Chap 11 Âm Mưu Của Diệp Vân Tranh.
Sau việc bị đánh ở quán bar tại Thiên Thượng Nhân Gian, Diệp Vân Tranh vẫn luôn ôm hận trong lòng. Nhưng ba hắn chưa cho hắn trả thù vào lúc này, vì việc vừa xảy ra mà trả thù ngay sẽ bị hiềm nghi rất lớn. Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn mà.
Ba hắn không cho hắn báo thù Trần Lâm vì Trần Lâm là người khá có tiếng tại đất Đông Hải này. Nhưng còn co bé Tô Tuyết kia thì khác. Hôm nay vết thương của hắn đã khỏi. Diệp Vân Tranh đang ngồi trong phòng làm việc, hắn nghả người ra sau nhắm mắt hưởng thụ điều gì đó.
Bỗng tên bảo tiêu của hắn gõ cửa bước vô.
– Thưa thiếu gia, tôi đã điều tra được tjông tin con bé hôm trước ngài cần.
– Nói cho tôi nghe.
– Dạ. Cô ta tên Tô Tuyết, là sinh viên Trường đại Học Đông Hải. Gia đình cũng không có gì, ba mất sớm, mẹ đang bệnh nặng nằm viện. Cô ta còn có một thằng anh trai …
– Trong hôm nay, bắt cô ta đưa đến biệt thự phía Nam cho tôi.
– Vâng, thiếu gia yên tâm.
Tên bảo tiêu đi ra khỏi phòng làm việc đó. Diệp Vân Tranh mở mắt ra, hắn nhìn xuống gần bàn giữa háng mình mà nhếch mép cười. Dưới háng hắn là cô thư kí kiêm bạn chịch của hắn. Em thư kí há miệng đón lấy dương vật căng cứng của hắn ngậm mút ngon lành. Cô bé thư kí này là sinh viên vừa ra trường, lúc mới vô làm thư kí cũng hồn nhiên, ngây thơ lắm. Nhưng bị những cám dỗ từ Diệp Vân Tranh đưa ra làm cô ta động lòng. Giờ không khác gì cỗ máy tình dục của hắn.
Diệp Vân Tranh đưa tay xuống xoa nhẹ đầu động viên khích lệ cô.
– Kĩ thuật của em ngày càng điêu luyện đấy….-Được hắn khen, cô bé thư kí càng mút nhiệt tình hơn.
– Đứng lên đi nào, đến lượt anh làm em sướng …..
Nghe hắn nói, cô bé thư kí vẫn mút vài cái rồi đứng dậy, cái áo đã tụt xuống treo ở bụng. Cô bé chỏngông về phía hắn và vén cao váy công sở lên. Cái quần lót được cởi ra từ lâu r, Cái mu l*n đỏ hoe ướt đẫm đập thẳng vào mặt hắn.
Diệp Vân Tranh đứng dậy, hắn tiến đến cầm dương vật cương cứng của mình nhét vô.
– Ưm…..
Hắn bắt đầu nhấp nhẹ nhàng. Rồi đưa tay xuống xoa nhẹ vú cô bé. Trong đầu hắn đang liên tưởng đến hình ảnh tối nay sẽ được đ*t Tô Tuyết, hắn liên tưởng cảnh Tô Tuyết nằm dưới hàng hắn van xin được sung sướng làm hắn kích thích hơn.
Diệp Vân Tranh không ngừng xoa bóp vú thư kí, hắn như muốn bóp nổ vú nàng vậy.
– ” Bạch” ……”bạch”……”bạch”…..
Những tiếng va chạm giữa mông nàng và hộ bộ hắn liên tục phát ra. Hắn đưa tay lên đút vào miệng cô thư kí, cô bé dùng lưỡi liếm láp ngón tay hắn, nhìn bờ môi, cái lưỡi liếm ngón tay mà dâm không tả được.
– Sướng không cô bé……
– Sướng lắm….iiiii….ưm……em sướng quá anh ơi……
– Hâhhâhh…..sướng hơn thằng bạn trai bất lực của em hông…….
– Dạ….ưm……
Diệp Vân Tranh nhấp liên tục vô âm hộ nàng. Dâm thủy của cô thư kí chảy ra ướt đẫm hai đùi.
– Ahhhh….anh sướng quá…..anh ra mất…..
Diệp Vân Tranh hét to rồi rùng mình bắn hết tinh dịch vào âm đạo cô bé thư kí. Hắn rút dương vật ra, tinh dịch cùng dâm thủy tuôn trào từ âm hộ cô bé chảy ra như thác. Cô bé thư kí sướng run người, cô bé ngồi xuống mút sạch dương vật cho hắn.
– Hôm nay đến đây thôi, tối nay anh còn có việc….
– Vâng…- Cô bé có chút mất mát nho nhỏ. Tại ở lâu với hắn mỗi lần làm thường 2-3 hiệp mới nghỉ. Giờ một hiệp cảm thấy hơi thiếu. Diệp Vân Tranh đúng dậy đi vô phòng tắm rửa.
……..
**†******††††
Sáng hôm nay Trần Lâm ăn sáng cùng vợ rồi đi làm luôn. Còn Ngữ Yến hôm qua ở luôn chỗ ông ngoại lên được ông ngoại đưa đi học.
Trần Lâm lại một mình đến công ty, hắn cũng chán lắm. Lúc chưa có tiền, mọi người thường cố gắng kiếm thật nhiều tiền, giờ có tiền rồi chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống thôi. Đến công ty mọi việc đều có nhân viên công ty làm hết. Hắn bỏ tiền ra thuê nhân viên để họ làm việc chứ không phải để mình làm việc.
Trần Lâm đang ngồi trong phòng làm việc thì có tiếng điện thoại vang. Hắn nghe máy.
– Alo, xin hỏi có phải chủ tịch Trần không ?
– Là tôi đây, Giám đốc Đường có việc gì cần tôi giúp đỡ à?
– Không có gì. À cũng có chút chuyện…Tối nay anh có rảnh không?
– Với giám đoac Đường thì tôi lúc nào cũng rảnh…hâhha….- Trầm Lâm trêu đùa.
– Thực ra hôm nay là sinh nhật con trai tôi. Đường Tân nói muốn mời anh đến dự sinh nhật nó. Nếu anh bận thì có thể không đến…..- Đường Vi nói vậy thôi, nhưng không biết sao trong lòng lại mong hắn đến.
– Sinh nhật Đường Tân hả. Tất nhiên là tôi sẽ đến rồi.
– Vậy hẹn anh 8h tối nay nhé….tôi sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh.
– Hẹn gặp cô vào buổi tối….
Trần Lâm nói xong thì Đường Vi tắt máy, Đường Vi đang ngồi bên trong phòng làm việc của mình mà khuôn mặt có chút đỏ, đây là lần đầu tiên kể từ khi chồng nàng qua đời nàng cảm thấy ngại ngùng khi nói chuyện với một người đàn ông. Hôm nay lại mời hắn đến nhà dự sinh nhật có chút hơi quá đáng chăng.
Một lúc sau tin nhắn địa điểm tổ chứ sinh nhật được Đường Vi gửi đến. Trần Lâm hơi ngạc nhiên vì nó là địa chỉ biệt thự nơi nàng ở chứ không phải một nhà hàng hay khách sạn nào đó.
+++++++++++++++
Tối hôm nay, Trần Lâm cũng ra siêu thị mua ít đồ tặng sinh nhật cho Đường Tân. Khi đến địa chỉ mà Đường Vi gửi, hắn hơi ngạc nhiên vò trong sân biệt thự vắng tanh, nhìn biệt thự có sáng đèn nhưng lại thấy sự im nặng vô cùng. Chẳng lẽ hắn đi nhầm địa chỉ hay sao. Nhưng hắn lại không nghĩ đến khách mời hôm nay chỉ có mỗi mình hắn.
Trần Lâm cầm điện thoại gọi cho Đường Vi.
– Alo…Tôi đã đến nơi địa chỉ cô gửi. Cô có gửi nhầm địa chỉ không vậy?
– Không nhầm đâu. Anh cứ ở đó chờ tôi ra đón.
Khoảng một lúc sau. Đường Vi đi ra mở cửa cho hắn. Hắn phi xe vô gara và cùng nàng vô biệt thự.
Vô biệt thự ngồi phòng khách mà đầu hắn cứ suy nghĩ lung tung. Đường Vi rót cho hắn li nước rồi từ từ nói.
– Thật ra Đường Tân nó không thích tổ chức sinh nhật. Nhưng năm nay nó lại muốn tổ chức sinh nhật và muốn mời anh đến…Tôi xin lỗi vì làm phiền anh.
– Không sao đâu?..- Đường Vi đã hóa giải hết khúc mắc trong lòng hắn.
Đường Tân từ trên phòng chạy xuống thấy Trần Lâm , cậu bé vui mừng chạy lại ôm lấy hắn gọi.
– Ba…..à chú đến rồi …..
Trần Lâm không nói gì, vô ý liếc mắt về bên phía Đường Vi. Mặt nàng bắt đầu đỏ lên.
– Để tôi vào bếp lấy bánh sinh nhật ra…- Đường Vi nói xong chạy vô bếp. Giờ hắn mới để ý là Đường Vi đang mặc một bộ váy ngắn bó sát lấy thân. Nàng bước đi hắn nhìn đằng sau đôi mông phúc hậu cứ lắc đều làm hắn không khỏi liên tưởng đến cảnh được doggy với nàng.
Trần Lâm lắc đầu, có gạt bỏ ý nghĩ đó rồi cúi xuống đưa túi quà cho Đường Tân.
– Chú có quà sinh nhật cho cháu nè…cháu thích không?
– Cháu cảm ơn chú….- Đường Tân sách quà mà mặt mừng hớn hở. Đường Vi vô bếp bê bánh sinh nhật ra. Nàng tắt điện biệt thự đi và đốt nến sinh nhật .
– Happy birthday to you…..happy birthday to you…..happy birthday to you……- Đường Vi và Trần Lâm cùng hát chíc mừng sinh nhật Đường Tân.
– Cầu nguyện đi con trai.
Đường Tân vội nhắm mắt đặt tay lên ngực nói.
– Cầu nguyện thượng đế phù hộ cho chú làm ba của con….- Đường Tân nói xong thổi một hơi tắt nến. Cả Trần Lâm với Đường Vi đều ngại ngùng vì lời nói ngây thơ của con trẻ. Đường Vi đang trong bóng tối nên bớt ngại ngùng, nàng tiến lại bật điện rồi cắt bánh ra. Cả 3 người cùng ăn. Cũng muộn lên Đường Tân ăn xong rồi chạy lên phòng học bài. Chỉ còn mỗi Đường Vi và Trần Lâm ở phòng khách.
Không khí có vẻ ngột ngạt lắm. Cả hai đều ngại ngùng không biết mở lời sao.
– Anh đừng để ý lời của con trẻ.
– Nếu tôi để ý thì sao?.
– Ừ ….- Đường Vi ấp úng không biết nói sao.
– Tôi đùa thôi…thật ra tôi không đế ý đâu….-Hắn cười.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi hắn đổ chuống. Chứng kiến một dãy số xa lạ, trên màn hình hắn vội bấm nghe máy.
– Anh à, Em là Giai Giai đây , Ngữ Yến bị bắt cóc. Anh mau đi cứu Ngữ Yến đi….-Giai Giai giọng điệu tràn ngập vẻ hoảng loạn.
– Xảy ra chuyện gì?….- Giọng Hắn trầm lại, có chút sát khí nổi lên.
– Ngữ yến là bạn học chung với cô bé hôm trước anh cứu tại quán bar. Hôm nay Ngữ Yến cùng cô bé đi chơi bị bắt….
– Bảo tiêu đâu….
– Ngữ Yến đi chơi không muốn bị quản nên không cho họ đi theo….
– Tìm ra tung tích chưa?
– Là Số 34, căn biệt thự ở phía Nam. Khu Hoàng Long.
– Xin lỗi, tôi hiện tại có việc bận…..
Trần Lâm nói xong lao nhanh xuống ga-ra, lao vào trong ô tô, khởi động lao nhanh ra ngoài. Trong đêm tối, hắn phóng xe nhanh như bay, sát khí hắn tỏa ra. Hắn có một cái vẩy ngược đó chính là Người thân. Ai động vào người thân của hắn chỉ có chết.
…….:)