Điều ta đánh mất khi không có tình yêu! - Chương 3
Đã có vài comment, nhưng rất tiếc vẫn chưa thấy được những người có cùng cái nhìn. Không biết có ai lúc đọc xong bỗng thấy có cảm giác nhớ về một người nào đó, mà sao cũng thân thiết với mình như thế này
Post vào đây thì đương nhiên sự chú ý phải ít rồi, mình cũng đã nghĩ trước chuyện đó. Nhưng một phần trong mình cứ bảo vào đây chia sẻ đi, vì để cho một ít thôi, một vài a e bỗng “tỉnh giấc” để nhiều nhiều người con gái khác sẽ không bị tổn thương
Tình yêu chân chính là đẹp nhất. Mình post nốt phần còn lại dù các bạn cũng dễ dàng search ra trên mạng thôi, cũng để xem như làm một việc gì đó (sao nhớ về em quá!)
Những ai cảm thấy gì đó đọng lại, xin hãy chia sẻ, để lại vài dòng comment, mình chỉ muốn đọc những tâm sự thật của bạn, của những người đã được yêu mà đã vô tình đánh mất. Mình hứa sẽ đọc tất cả! xin cảm ơn!
phần 3
Một cảm giác buồn lan tỏa khắp cơ thể tôi ! Rồi tiếp đó là cảm giác tức! tôi chỉ muốn đập tan một cái gì đó trong lúc đấy, đập thật mạnh cho nó vỡ vụn ra, như cái gì đó trong tôi nó cũng đang tan vụn mất rồi! Tôi lấy xe ra đi lòng vòng trên đường mà không biết đi đâu! 1 lúc sau tôi gọi điện về nhà chị thì mẹ chị bảo chị ngủ rồi, yên tâm tôi mới về đi ngủ.
Đêm…tôi nhận được 1 tin nhắn “Em yêu anh!” từ chị….đọc mà không có cảm giác gì, hình ảnh thằng chó kia cứ ám ảnh trong đầu tôi!
Con người ta ai cũng có lúc vui quá, hoặc buồn quá, giận quá nên ko làm chủ được bản thân! Chị tôi say rượu trong lúc vui quá như vậy cũng là lẽ thường…Ai mà nghĩ xấu về 1 cô gái uống rượu đến say không biết gì nữa thì đừng comment vào đây!
Sau đây câu chuyện có lẽ sẽ buồn đi một tý vì tôi sẽ kể đến đoạn, đến những tháng ngày chị em cãi nhau! Ko cãi nhau thì đâu fải là tình yêu, có điều chị em tôi cãi nhau hơi quá, Chị ghê gớm mà em cũng chả vừa…
Tôi không muốn nhắc đến chuyện chị em tôi cãi nhau thế nào, toàn chuyện bé xé ra to! Cơn ác mộng của cuộc đời tôi mà tôi muốn quên đi…Cái lần cuối cùng, lần cãi nhau cuối cùng tôi đã vung tay lên, và chị đã “tao thách!”…từ đó gặp nhau không buồn chào, chiến tranh lạnh…1 tuần rồi 1 tháng! Cái sỹ diện của tôi nó quá lớn khiến tôi không thể quì xuống xin chị tha thứ, xin chị trở về với tôi được…dù rất muốn!
Tôi có 1 cái cty nho nhỏ, dật dẹo lâu rồi, nay tôi quết định sẽ chăm chút cho nó, dù sao nó cũng là ươc mơ một thời của mình! Lấy câu “tất cả dành cho TY & TY dành cho công việc” làm kim chỉ nam cho cuộc sông lúc này! Và..và công việc quấn tôi đi, hợp đồng quấn tôi đi, tiền bạc, lo toan cuốn tôi đi xa… dần xa dần chị! xa dần người mà tôi thương yêu hơn bất cứ cái gì trên đời này, mãi mãi không đổi…tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì đang có để được ở bên chị, để được ngửi mùi hương của chị…Ước gì thế giới này chỉ có hai chúng tôi!
Tôi dạo này ít đến văn phòng vì còn mải chạy theo cái “hợp tác xã tiến bộ” của tôi, với cả phòng chị em tôi giờ có thêm 1 nhân viên mới, may quá là nữ! Nhiều lúc đảo về gặp chị và em kia quấn quít tôi cũng mừng!
– H ơi pha cho anh cốc trà! – Tôi gọi em nhân viên mới.
– Vâng trà dâu hay bạc hà ạ!
– Bạc…
– Ai uống tự đi mà fa! – Chị cắt ngang, giọng rất đanh đá.
Thế là tôi dường như ngay lập tức đứng dậy bỏ đi! Chả hiểu sao tôi lại làm vậy…
Có những lúc đang đi trên đường, tự nhiên nhớ chị đến cồn cào, trở về văn phòng mong sao được nhìn thấy chị 1 cái…Vắng hoe, chắc chị đi ăn vơi cô nhân viên mới…những kỷ niệm ngày xưa hiện về, cái cầm tay đầu tiên, cái hôn đầu tiên…Rồi những bức ảnh chụp tôi, bờ cát trắng, tên chị! Nhìn chúng tôi chợt mĩm cười! Nhưng hình như thiếu mất một bức, đúng là thiếu bức đẹp nhất thật, sau này tôi mới biết chị đem về nhà treo ở phòng khách!
Nhớ nhất cái lần gặp chị ở nhà gửi xe, tình cờ thôi, theo thói quen tôi chạy ra định dắt xe cho chị.
– Để em dắt cho!
Đã lâu rồi tôi không nói gì với chị, mà cũng lâu rồi tôi chưa nói với cái giọng nhỏ nhẹ dịu dàng như vậy! Chị không nói gì cứ mím môi mím lợi quay cái xe, tôi giằng lấy, chị đẩy tôi ra, cuối cùng tôi thắng…tôi dắt xe chị ra đến tận cửa cơ quan! Chị đi đằng sau…bác bảo vệ trêu “2 đứa cưới đi, cho tao còn ăn cỗ!”
Tôi quay lại nhìn chị cười, phản xạ rất tự nhiên lúc đó thôi, bắt gặp ánh mắt của tôi, chị quay đi chỗ khác!
Rồi cái lần… chị bị ốm nghỉ không đi làm, cái H gọi báo cho tôi! Tôi lo lắm!
– Em ơi đang có cúm gà đấy! Chị em mày hôm qua ăn gì? Chị ý có sốt cao không?
– Chị chỉ gọi điện lên bảo là ốm nghỉ thôi, chị ý bảo gọi anh về giải quyết việc, với cả chị ý dặn là anh hôm nay không được đi đâu đấy!
– Uh thế hôm qua hai chị em ăn gì?
– Ăn bún riêu ở Hàng Chĩnh, buổi trưa thôi!
– uh
– Anh cả chị L yêu nhau ah?
– Sao em lại hỏi vậy?
– Uh em đoán vì chị L hay kể chuyện về anh lắm
– Thôi lúc khác anh đang lo quá!
Đến đầu giờ chiều, chị đi làm…nhìn chị ko son không fấn, tóc búi cao lên vì đầu bẩn, quần áo có fần hơi giản dị so với ngày thường tôi thương quá! Chị ơi em biết tội em rồi…Tôi xót chị tôi đến ứa nước mắt, may là chị không nhìn thấy! Cả chiều hôm đấy tôi ở văn ph*ng, lúc thì đi mua đồ ăn lặt vặt, lúc thì đi mua sữa, hix biết làm gì bây giờ??? Chị cứ gục mặt xuống bàn thôi! Muốn gọi chị 1 tiếng “L ơi!” quá mà không cất lên được thành tiếng! Cái sỹ diện vớ vẩn, cái tự ái trẻ con nó ngăn tôi lại!
Tết! 30 tết tôi vẫn còn tất bật với cái hợp tác xã làm fân mềm của mình! Tôi cố nghĩ ra việc mà làm, cố làm thật chậm để…còn có cái để mình fân tâm đi, chỉ muốn khóc, khóc thật to! Khóc như trẻ con cũng được để nguôi đi nỗi nhớ!
Nỗi nhớ trong tình yêu nó khốn nạn lắm… nó cứ ám ảnh mình như một con quỉ vậy! Nhất là những ngày này… nếu! Biết thế… !
Uh hai quyển sách có tựa đề đấy nó chưa xuất bản đâu ku ạ!
Cuối cùng tôi cũng fải trở về nhà ăn tất niên sau mấy chục cú điện thoại của bố mẹ tôi! Ăn xong tôi đi tắm, rồi đi ngủ, nầm trằn chọc mãi không ngủ được, muốn khóc quá! Ngoài đường kia bao đôi tình nhân đang đi đón giao thừa mà không có tôi và chị! Không biết chị giờ này đang làm gì nhỉ???Hay là gọi điện! Tôi tắt máy sau khi nghe tiếng đổ chuông đầu tiên… Cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc mộng trong đêm giao thừa khốn khổ đấy! Tôi mơ thấy tôi và chị đi chơi với nhau nhưng mà 1 lúc thế nào lại cãi nhau, cãi nhau cả trong giấc mơ thì quá tệ!
Sáng mùng 1! Tôi ngủ đến 1h, thì fải dậy đưa mẹ tôi đi chùa, giữa dòng người tấp nập, giữa khói nhanh nghi ngút, giữa những tiếng nói cười của thiên hạ, tôi chỉ mong được tình cờ nhìn thấy chị,
Rồi ngày mùng 2, dù chỉ muốn nằm thôi nhưng tôi lại fải dậy để mà đi chúc tết 1 số VIP của công ty, trước tết đã không mua quà đến hối lội rồi thì bây giờ fải đến mừng tuổi con người ta hay ăn chết béo vậy! Chị luôn làm tôi bất ngờ, đến các xếp ai cũng khen cái món “hạt rẻ cười trung quốc tẩm đường” mà chị em tôi mua biếu, ặc tôi mua hồi nào đâu…chỉ biết cười ngượng thôi!
Mùng 3 tết, sáng đánh răng khi soi vào gương, tôi không còn nhận ra chính mình nữa…râu ria cú gọi là lởm chởm, tóc tai bù xù! Hôm nay cái H nó bảo sẽ sang chúc tết mình, thôi thì đành trang điểm 1 tý vậy…Cái H nó rủ tôi đi đâu tôi đi đấy, đi xem phim cũng đi, mà đi công viên nước cũng đi! Chả vui cũng chả buồn! Giờ tôi chỉ là cái xác không hồn!
Mùng 4 lại ngủ đến 1 giờ chiều, vẫn muốn nằm tiếp…hixx đàn ông như mình đúng là cái loại đáng fi vào sọt rác! Fí cả cái kiếp đàn ông…Tự nguyền rủa mình chán chê thì chị đến! Vội dậy chải qua cái đầu, đánh qua cái răng…ra tiếp!
– Chị đến chúc tết hai bác
– Ơ!
– Hai bác không có nhà ah
– Vâng!
– Thế thì tôi đi về!
– Chị ngồi chơi với em 1 tý, bố mẹ em sắp về!
– Cái T có nhà không? (T là em gái tôi)
– Nó đi chơi rồi!
Chị ngồi xuống, tôi long tong lấy bánh lấy mứt, lấy được cái gì lài tôi lấy hết ra mời chị! Rồi vừa rót nước vừa run! Có 2 chị em mà tôi không dám nhìn vào mắt chị khi nói chuyện.
– Cành đào này bố em đặt mua tận Sapa đấy, đẹp không chị, đào rừng đấy!
– Đẹp!
– Mứt này mẹ em tự làm đấy chị ăn đi
– Uh!
-…
– Thế nào rồi?
– Em sợ lắm rồi!
– Hôm qua tôi đọc quyển sách, có câu là ” TY là cho người mình yêu một cơ hội” nên hôm nay tôi qua đây!
-…
– Có hứa gì thì nhanh lên để tôi còn về!
– Em hứa em sẽ đưa chị đi hết cuộc đời – câu này trong bài hát Xin lỗi tình yêu mà chị thích nghe hỵ hỵ
-Hứa thế này : từ giờ em không giám bật lại chị nữa!
– Ơ!
– Hứa đi!
– Vâng em hứa!
– Hứa gì?
– Từ giờ em không dám bật lại chị nữa!
– Hứa từ giờ em không dám đi xem film cả cái H nữa
– Ơ,,,Em hứa từ giờ không đi xem phim với nó nữa
– Hứa từ giờ không đi công viên cả cái H nữa
Tôi như 1 cái máy…hứa fải đến hơn chục câu, thì chị mới tha cho! Hix từ giờ mình như con trâu bị dắt mũi đi rồi, số nó khổ fải chịu vậy…..
Mùng 5 tết, đáng nhẽ hôm nay fải đi làm rồi nhưng mà bùng làm…chị em tôi rủ nhau về Hưng Yên chơi, để tận hưởng không khí của hội làngđứa bạn thân của chị! Tôi không biết đường nên chị chỉ cho đi, hình như là fải ngồi đò qua sông, đi qua đường đê dài quanh co quanh co, mới đến đượcc ái làng của bạn chị, mãi mới tìm được nhà cô ý.Oh…một ngôi nhà ngói rêu phong, một vườn cây xanh muớt lá, 1 ao cá nhỏ! Đàn gà đàn vịt tíu tít chạy trên sân trông yêu lắm… Đang thả hôn với những cái dễ chịu đấy thì con chó nó xồ ra, tôi và chị đều sợ xanh hết mặt! Bữa trưa hôm ấy có thịt gà chạy bộ, có bánh trưng, thích nhất là có con cá chép vừa vớt ở ao ra hấp, vài 1 chai rượu nếp cẩm nhìn yêu lắm cơ! Cái thứ rượu ngọt ngọt này sợ thật uống hết hơn 1 chai chị em tôi đều không sao cả nhưng đến lúc ra uống trà để chuẩn bị ra hội làng thì chị em tôi bị ngấm rượu say, thế là đành fải đi ngủ 1 tý đã! Quên không nhắc đến chủ nhà…chủ nhà là 1 gia đình thuần nông với bố mẹ con cái đều làm rưộng, có cô bạn chị lên HN làm nghề PG để kiếm sống nên quen chị thôi! Cái giường gỗ khá ọp ẹp, nhìn cái chiếu cói cũng không được sạch sẽ, cái chăn chiên thì bẩn thực sự…thế mà chị em tôi vẫn lên để ngủ, chị dịu dàng đắp chăn cho tôi rồi lại đắp cho chị.Ở nhà giờ này chỉ còn có chị em tôi, chủ người ta ra hôi làng hết cả rồi. Lạnh quá ta…….
Nói là chỉ ngủ 1 lúc rồi dạy đi xem hội làng, nhưng lúc tôi tỉnh lại đã gần 4 giờ rồi, chị vẫn ngủ! không hiểu sao cái cảm giác được gần gũi người mình thương yêu nó lại…hay thế! Uhm…đoạn này hơi xấu hổ! Tôi bắt đầu khám phá những cái…mà theo mọi người đáng nhẽ fải khám fá từ lâu rồi, hyhỵ chị vẫn ngủ, nào, nào nhẹ nhàng thôi ko chị tỉnh mất! Chị tỉnh thật, tôi như thằng ăn cắp bị bắt quả tang…xấu hổ quá! Chắc là lúc đầy mặt cũng fải đỏ 1 tý lên cho nó…duyên nhĩ! Chị em tôi nhìn nhau say đắm, rồi hôn nhau say đắm, hôn xong lại nhìn, nhìn rồi lại hôn…cảm giác lúc đó như kiểu 1 người khát nước nhưng càng uống nước vào lại càng khát khao hơn! Tôi thề có zàng là không bao giờ tôi để mất chị thêm một lần nào nữa, thế là quá đủ rồi….Làng quê yên ả quá, chắc sau này già cả, về hưu chị em tôi sẽ về đây sống cho khỏi ảnh hưởng con cháu chúng nó làm ăn! mà tôi và chị chắc fải sinh đủ 7 đứa con trai cho nó thành đội bóng.
Cái hội làng này gì mà tan sớm thế, lúc chị em tôi ra xem chỉ còn mỗi tiết mục kéo co, co kéo! Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười…trên bờ đê xanh muơt cỏ, 2 nhóm người tham gia trò chơi, kéo co gì mà cứ bên nào sắp thua thì một số người của bên kia lại chạy sang kéo giúp nên thành ra mãi không fân thắng bái. Chị em tôi nắm tay nhau thật chặt đứng xem…người làng họ nhìn chúng tôi như 2 snh vật lạ.Kệ chúng mài…tao đội mũ fớt roài!
Đang chán, định vào chùa hay đình gì đấy coi bói xem năm sau có bị tiền rơi vỡ đầu chết ko???thì gặp ngay hai hội, sóc đĩa với cả tôm cua cá! Máu cờ bạc của 2 đứa nối lên chúng tôi xà vào nhập hội với bọn tôm cua cá! sau một hồi xem…chị vứt tờ polyme 50K xuống đặt cửa, đồng tiền mới cóng nổi bật hẳn lên so với các đồng 1 nghìn, 2 nghìn…nhàu nát đã qua tay nhiều người trong cuộc chơi. Lại một lần nữa bị soi, soi thủng cả mũ fớt của tôi…Vội nhặt tờ 50K của chị lên, tôi rút ví tìm tiền lẻ, ui cũng chỉ có 20 nghìn là nhỏ nhất. Uh thì đặt cửa lấy may đầu năm cái, trước khi đặt tôi fải hỏi người ta có cho chơi tiền to thế ko? Đồng ý mới dám đặt ko sợ bị đánh! Thế nào “Cờ bạc đãi tay mới” hay sao ý…chúng tôi ăn được cả đống tiền lẻ…hỵ hy. cứ ăn được là sướng rồi chả cần biết bao nhiêu nhĩ! Tôi quên m. nó mất cứ đặt 20K đều đều mà không nhìn mặt chú chủ trò! Đến lúc chú ý fải em xin anh, em hết tiền rồi…thì cuộc chơi giải tán! Chị tôi vốn tính thương người, ăn được bao nhiêu lại mừng tuổi người ta lại bấy nhiêu. Vui thật
Tối mịt chúng tôi mới lên đường về HN, lần này chị chỉ đường cho tôi đi qua cầu Long Biên về, không fải ngồi đò nữa! Bà này đi lúc nào mà tài thế nhĩ! Đến giữa cây cầu lịch sử…chúng tôi dừng lại ngắm sông Hồng, ngắm thành fố lên đèn, ngắm những ngôi nhà tranh ven sông! Ko biết ở những ngôi nhà tranh đó có 2 trái tim hồng nào không nhĩ! Nếu mà sau này chị em tôi có fá sản tôi quyết ra đây để làm cho câu nói “Một tup lều tranh 2 trái tim vàng” được chọn vẹn. Hâm mất rồi!
– Chị ơi em yêu chị nhất….
– Yêu nhất tức là có yêu nhì, yêu ba àh
– Yêu chị cả nhì cả ba luôn!
– Em chỉ yêu anh thôi!
Lần đầu tiên được gọi là anh, sướng tê tái!
Câu chuyện có lẽ kết thúc được rồi!
Giờ đây tôi không làm trong nhà nước nữa! Ra ngoài…để khỏi mang tiếng: Con thầy vợ bạn, gái công ty! Chị vẫn làm ở đấy, tôi bị chị quản lý tất cả từ ăn gì, mặc gì, tivi xem kênh nào! Nói chung là tôi nguyện như vậy! Nhưng Internet vẫn là thế giới riêng của tôi, chị hiểu và không bao giờ xâm fạm đến! Nên câu chuyện này tôi yên tâm là không bao giờ chị biết được! Nếu biết được thì bà ý cứ gọi là cho tôi lên thớt!
Tối nay vừa đi chơi cả chị về, trời HN hôm nay hơi lạnh, không còn mát nữa, có lẽ sắp đến mùa đông rồi…chị bị lạnh khẽ ho làm tôi lo lắng. Tôi xin kết thúc câu chuyện với đoạn đối thoại của chị em tôi lúc tối nay khi tôi đưa chị về
– Chị yêu em như thế nào???
– Như núi liền sông, như cây liền cành!
– Cưới nhé! Em sợ cưới vợ mà không liền tay thì bị cướp mất!
– Chị chưa muốn!
Vấn đề của tôi là vậy chị “Chị chưa muốn!”
p/s: kính gửi các đồng chí vẫn còn tò mò chuyện abc…xyz! Em xin liều mạng kể nốt chị em em abc như thế nào: lúc nào em ở trên thì chị ở dưới, em ở dưới thì chị lại lên trên. Người ta abc thế nào thì chị em em như thế. Film sex như thế nào thì chị em em như thế!:18::18::18:
Như các bạn đã biết thì tôi có 1 cái cty nho nhỏ, vâng tên nó là NGUYÊN ANH – có ý nghĩa là anh vẫn còn nguyên, chuyên sản xuất đồ nông sản, có thể gọi công ty tôi là 1 cái hợp tác xã kiểu mới cũng được! Tôi trong vai trò kẻ sở hữu tư liệu sản xuất tham lam, anh em bạn bè của tôi là các xã viên! Làm ăn uy tín, nên việc ngày càng nhiều…bận rộn lắm, tôi đi tối ngày!
Rồi…tôi ốm!
Cơm bệnh viện được đựng vào những cái âu sắt, mỗi con bệnh được phát một âu…như cho chó ăn vậy, chan với nước mắt tôi xúc từng thìa, từng thìa…chệu chạo nhai và nuốt! Lão già bác sĩ gày như que củi bắt ko được tắm, hix quái ác! Rồi mỗi sáng, fải hồi hộp chờ…mụ y tá béo như thùng phi đế lột quần ra, lấy kim tiêm đâm vào đít nữa, hix vừa đau vừa ngượng! Mỗi lần trong đêm tối, nghĩ đến đã có bao người đã “ra đi” trên cái giường bẩn thỉu tôi đang nằm mà ko dám nhắm mắt vào ngủ! tiếng trẻ con khóc, tiếng ông già rên rỉ vì đau! Có lúc tôi còn ngửi thấy cả mùi hương khói phảng phất bay lên từ cái nhà tang lễ nữa! Mẹ kiếp, chị ơi đến thăm em đi, em mà chết ra đây là chị ko có cơ hội gặp lần cuối đâu! Chị em mình còn chưa abc xyz nữa
Chị đến thăm lần đầu tiên, mang cho tôi cân đường và hộp sữa vinamilk… ặc ặc!
– Ơ, thế có mỗi đường sữa thôi ah?
– Uh vội quá, chị mua ngoài cổng đấy!
– Còn gì nữa ko?
– Hết!
– Ờ…
– Tại chị “sợ” gặp bố mẹ em trong này, mà chị lại đến tay ko thì ngượng nên…
– Em đau tay quá, bóp cho em đê.
Chị bóp tay cho tôi nhè nhẹ, nhìn vào mắt chị tôi thấy tràn ngập yêu thương, ốm 10 fần khỏi được đến 9 phần! Rồi “thôi bóp tay bên này”…đến lúc “bóp chân kia cho em” thì chị phát hiện ra tôi giả vờ Hỵ hỵ bà ý akay lắm mà ko dám làm gì…vì tôi đang ốm!
– Ngủ đi, nhắm mắt vào!
– Chị về thì em mới ngủ
– Nhắm mắt vào chị bảo…
Tôi biết ngay cái quả “bảo” của chị tôi, vội nhắm mắt vào trong lòng sung sướng…rồi ko fải được hôn mà 1 fát tát nhẹ vì cái tội lừa bà ý vừa nãy….Đau quá!
Đau đầu, đầu tôi ngày càng đau hơn, đau đến nhăn nhó mặt mày! Nhưng mỗi lần chị tôi đến tôi đều cố gắng tươi cười, nói chuyện, fa trò…nên chị ko lo lắng lắm hàng ngày cứ đều đều đến thăm tôi ngày hai lần vào giờ nghỉ trưa và chiều tối. Hoa quả người ta đến biếu tôi, chị mang ra gọt gọt, bổ bổ rồi ăn hết của tôi sau đó vô tư đi về! Con em gái tôi nó thấy thế nên mỗi lần nó thấy chị đến nó lại mang dấu bớt hoa quả đi… đúng là đàn bà! Hỵ hỵ
Rồi tôi năm viện lâu quá, chị ko thể dấu diếm sự lo lắng nữa! Đến bệnh viện liên tục…mặt lúc nào cũng như sắp khóc, nhìn thương lắm! Có những lúc chúng tôi fớt lờ sự có mặt của những người bệnh khác xung quanh để…ôm nhau, thật lâu, thật chặt!
– Đừng khóc nhé, em khóc theo đấy.
– Lúc nào em khỏi ốm…muốn gì chị cùng chiều.
– Thật ko?
– Uh thật.
– Em muốn đếm nốt ruồi!
– Uh.
Rồi tôi cũng được ra viện về nhà, chị lại đến nhà với tôi có hôm còn ngủ lại với em gái tôi, cả nhà tôi đều quí mến chị, đặc biệt là mẹ tôi, cứ 1 điều con hai điều con!
Đến lúc tôi bình phục, chị em chưa kịp ăn mừng…tôi chưa tạo ra được hoàn cảnh để làm điều tôi muốn thì lại fải đâm đầu vào công việc! Ôi nhưng ngày tháng rong chơi….
Hết