Nội dung truyện
Tôi biết ngay cái quả “bảo” của chị tôi, vội nhắm mắt vào trong lòng sung sướng…rồi ko fải được hôn mà 1 fát tát nhẹ vì cái tội lừa bà ý vừa nãy….Đau quá!
Đau đầu, đầu tôi ngày càng đau hơn, đau đến nhăn nhó mặt mày! Nhưng mỗi lần chị tôi đến tôi đều cố gắng tươi cười, nói chuyện, fa trò…nên chị ko lo lắng lắm hàng ngày cứ đều đều đến thăm tôi ngày hai lần vào giờ nghỉ trưa và chiều tối. Hoa quả người ta đến biếu tôi, chị mang ra gọt gọt, bổ bổ rồi ăn hết của tôi sau đó vô tư đi về! Con em gái tôi nó thấy thế nên mỗi lần nó thấy chị đến nó lại mang dấu bớt hoa quả đi… đúng là đàn bà! Hỵ hỵ
Rồi tôi năm viện lâu quá, chị ko thể dấu diếm sự lo lắng nữa! Đến bệnh viện liên tục…mặt lúc nào cũng như sắp khóc, nhìn thương lắm! Có những lúc chúng tôi fớt lờ sự có mặt của những người bệnh khác xung quanh để…ôm nhau, thật lâu, thật chặt!
– Đừng khóc nhé, em khóc theo đấy.
– Lúc nào em khỏi ốm…muốn gì chị cùng chiều.
– Thật ko?
– Uh thật.
– Em muốn đếm nốt ruồi!
– Uh.
Rồi tôi cũng được ra viện về nhà, chị lại đến nhà với tôi có hôm còn ngủ lại với em gái tôi, cả nhà tôi đều quí mến chị, đặc biệt là mẹ tôi, cứ 1 điều con hai điều con!
Đến lúc tôi bình phục, chị em chưa kịp ăn mừng…tôi chưa tạo ra được hoàn cảnh để làm điều tôi muốn thì lại fải đâm đầu vào công việc! Ôi nhưng ngày tháng rong chơi….