Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 7
– Tụi nó không cho thằng Tâm nói gì hết. Sau khi nói vậy xơng, nó nói ngay: “Ngồi yên và ngậm miệng lại, mày mở miệng hay nhúc nhích tao nổ vô sọ mày”. Thế là thằng Tâm chết trân.
– Vậy họ eó hỏi gì mẹ con bà Ba Bánh Cuốn không?
– Có nhưng nó nói với con trước.
Họ nói gì mày?
– Nó nói: “ông bạn cứ thủng thẳng ăn, đa bánh cuốn đó tôi trả tiền, nhưng nếu tụi tôi chưa đi tới đầu hẻm mà ông bạn đứng dậy thì thằng khĩ đột kia nó nổ gãy giò ông bạn đó nghe chưa, chuyện này không liên quan gì tới ông bạn đâư”. Nói rồi nó thảy 10 đồng lên bàn. Làm con nuốt cục bánh mà nghẹn muốn chết.
– Họ nói với bà Ba Bánh Cuốn cái gì?
– Khi hai đứa dẫn thằng Tâm đi rồi, thằng ngồi lại mới hỏi bà Ba tối hôm qua mấy giờ thằng Tâm về nhà,
bà Ba nói khôg biết, bả nói nó không có ở nhà bả nữa vì nó trốn quân dịch
– Ừ bà Ba cũng khôn đó, tội chứa người trốn quân dịch cũng đủ ở tù rồi.
– Nhưng thằng cha đó cười hì hì bảo: “Bà mà không biết nó đi đâu hôm qưa thì kể như bà lên án tử nó rồi. Tụi tôi đã nói, tụi này không có phụ trách cái vụ quân dich mà”. Nó nói xong rồi đứng dậy. Rồi nó đưa máy hình lên chụp con, xong đưa tay ra bắt tay con từ giã cố vẻ thân mật lắm. Lúc đó con nghe nó nói nhỏ: “Tết hơn hết là ông bạn ngậm miệng lại, nếu không người kế là ông bạn đó, hiểu chưa. Chuyện này không dính dáng gì tới ông bạn đâư”. Nói rồi y đi ngay, hình như tụi nó đậu xe Honda đầu hẻm. Tụi nó đi rồi con vẫn còn run. Chị Nga ôm bà Ba khóc, con thấy tội quá, chạy về đây cho chú hay.
– Mày cho tao hay làm gì?
– Con cũng không biết.
– Tả con bà mày, đồ khùng?
Mỗi lần tức đệ tử, ông Tư thường chửi: “Tả con bà mày!”, ông nói nửa tiếng Tàu nửa tiếng Việt. Nói riết rồi thành thói quen, cứ đụng một chút là “Tả con bà mày?”, thành ra câu chửi này biến thành một thành ngữ chửi thề quen thuộc của cả võ đường. Bây giờ học trò đứa nào cũng quen nói “Tả con bà mày!”.
– Chú Tư ơi, chú Tư!
òng Tư ló đầu ra ngoài hỏi lớn:
– Đứa nào ở ngoài đó la nữa vậy?
– Chú Tư ơi, cảnh sát bố quân dịch!
Thàng Phèn vừa la vừa tông vô nhà:
– “Tả con bà mày” doọc đi. Thằng Tào nữa, tụi bay ở đây, nó múm được thì tao cũng đi chung với tụi bay luôn. Thằng Tào vừa co giò đinh phóng ra ngã sau, thì
thằng Phèn đã nắm nó lại:
– “Tả con bà mày”, tụi nó đi rồi.
– Vậy sao mày còn la um sùm?
– Không phải vậy, tụi con đang lắc tài xỉu, có đứa chạy vào la cảnh sát bố. Thế là mạnh thằng nào thằng nấy tẩu. Khi eảnh Bát ào vô thì đâu còn ai.
– Có như vậy thôi mà mày la um sùm hà?
Đâu phải ehĩ có vậy đâu.
– Chớ còn cái gì nữa?
– Lúc đầu có ba tên lạ mặt đi vào xóm, tụi con đã nghi là cớm, xong thấy tụi nó ngồi ăn bánh cuốn với thằng Tâm và thằng Tào này. Một hồi sau thì ba đứa nó
đi ra với thằng Tâm, vừa tới đầu hẻm thì cảnh sát ùa vô. Con thấy cả bốn đứa tụi nó chạy ngược vô trong, rồi thàng Tâm tống cho thằng đi eạnh nó một đạp và kéo co với nhau, nhưng sau thằng bạn nó đập cho thằng Tâm một thoi, lui cui eái gì với nhau một hồi, con ở xa không thấy rõ, rồi thàng mập đó bỏ chạy trước, để thằng Tâm nằm thù lù một đống, cảnh sát vô đưa đi. Không hiểu sao tụi nó lại đánh lộn. à, chắc thằng Tào mày biết mấy thàng đó là ai hả?
– “Tả con bà mày”. Tao còn sợ són đái đây.
Thằng Phèn ngơ ngác:
– Mày nói cái gì? ”
Ông Tư cũng ngơ ngác nói:
– Vậy thì lạ thực. Tao ở đây hơn ba chục năm, chưa hề thấy cái vụ này xảy ra bao giờ.
– Chú nói cái gì xảy ra?
– Cái tụi..
Thằng Tào mặt mày xanh mét, la lớn:
– Chú Tư, chú Tư… đừng có nói…
Ông Tư ngẩn ra, rồi chợt hiểu, nói trớ lại:
– ờ. ờ cái tụi này kỳ cục.
Tào thở một cái phào, tay nó để lên ngựe hồi nào không hay. Trong lúc đó ông Tư vẫn lẩm bẩm:
– Kỳ cục thiệt, kỳ cục thiệt…
Thàng Phèn lại nghĩ khác, nó nói:
– Kỳ cục thiệt đó chú Tư. Thường thường cảnh sát bố thì mình phải biết trước một ngày. Không hiểu sao hôm nay tụi nó tới đầu hẻm mới hay. Mấy thàng gác sòng nếu lơ là như mọi bữa thì lãnh cái búa đẽo cả lũ rồi. Mà kỳ thiệt, con vẫn chung đủ cho mấy ổng mà. Để tối nay hỏi lại coi.
Ông Tư gật gù:
– Ừ, mày hỏi lại xem có gì trục trặc không. Nhưng đừng làm quá nghe mày, vẫn phải chung đều dều đó.
– Dạ, chú Tư.
– Thôi ra ngoài đó đi, có gì về cho tao hay. . .
Phèn đi rồi, Tào chắc lưỡi, dậm chân đùi đụi.
– Chút xíu nữa chú nói nó nghe cái vụ của con rồi, hú hồn. Con nghi tụi này không phải cớln rồi. Cái gì đây không biết.
– Còn nghi cái gì nữa, nếu nó là cớm tới bắt người, thấy cảnh sát lại chạy sao mày.
– Không phải cớm thì nó tới bắt thằng Tâm làm chi héng.
Tào vừa nói xong, thấy Song quẹo xe Honda chạy vào con đường nhỏ ven hồ cá, nó la lên:
– Chú Tư, anh Song tới kìa, sao mà đúng lúc quá.
– Ừ nó nói trưa nay ghé đây ăn eơnl mà giờ này mới tới.
Tào nôn nóng:
– Chú nói ảnh có biết vụ này không?
– Tả con bà mày, chưa gặp nó sao tao biết được?
Song vừa dựng xe lên, cả ông Tư và thằng Tào cùng chạy ra cửa:
– Chú Tư, cháu đến trễ.
– ừ, ừ tụi tui đang mong chú muốn hụt hơi.
Song cười hì hì:
– Ly kỳ, rùng rợn, hấp dẫn hơn con ma vú dài ở khám Chí Hòa nhiều.
Ông Tư dọ dẫm:
– Bộ chú biết hết rồi sao?
Song nghi hoặc:
– Chú nói cháu biết cái gì?
– Vụ thằng Tâm với thằng Tào.
Song trợn mắt hỏi:
– Bộ có cả thằng Tào nữa sao?
Tào cuống lên, nói thật nhanh:
– Em đâu có nói cái gì đâu.
Song nhìn ông Tư.
Chú nói thàng Tâm với thàng Tào làm sao?
Ông Tư úp mở:
– Thàng Tâm bi bắt.
Song gật đầu:
– Cháu biết rồi. Cảnh sát bắt. Còn thàng Tào?
– Còn thằng Tào bi ?
Nói tới đây, ông Tư quay qua bảo Tào:
– Mày nói cho chú ấy nghe đi.
Tào lụp chụp:
– Dạ… dạ… để con nói.
Song cười hì hì:
– Khoan đã để vô nhà đã chứ, đứng ngoài sân sao?
– ờ ờ phải đó, vô nhà đi, chú cháu mình vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Song vừa ăn vừa nghe thằng Tào thuật lại vụ thằng Tâm bi ba người lạ mặt bắt. Chàng nghe một cách bình thản vì cứ tưởng là cảnh sát bắt thằng Tâm cho mình, Tới khi thằng Tào kể tiếp những gì thàng Phèn thuật lại Song nhảy nhổm lên như người ngồi trên lửa. Chàng hoang mang tới cực độ, không hiểu bọn nào đinh bắt cóc thằng Tâm đây. Chàng buông ehén đũa xuống, nói vội với ông Tư. Không xong rồi. Cháu phải đi ngay, nếu không mạng thằng Tâm không còn. Ông Tư lo lắng:
– Có chuyện gì xảy ra vậy chú Song?
Song nói thực nhanh:
– Chuyện dài dòng lắm. Bây giờ thằng Tào chạy ra bảo bà Ba Bánh Cuốn về nhà ngay. Đóng cửa nhà lại, đem ông Ba với cô Nga đến tạm ở nhà bà con nào gần đây ít bữa, còn sanh mạng thằng Tâm tôi lo. Tối nay gặp lại ở đây Nhớ là phải làm thật kín, không được cho ai hay.
Nói xong, Song chạy ra Bân đây xe Honda chạy liền. Thằng Tào sợ xanh mặt, đứng run rẩy. Ông Tư thấy vậy la lên:
– Tả con bà mày. Không đi nói bà Ba còn chờ cái gì nữa?
Tào lật đật phóng đi liền. Vừa ra khỏi đầu cầu sau nhà ông Tư, nó đã gặp hai mẹ con bà Ba Bánh Cuốn gánh hàng về. Mừng rỡ, Tào nói lại với bà những gì Song dặn rồi gánh phụ hàng eho bà về. Bà Ba lo lắng hỏi Tào:
– Chú Song nói giúp đỡ tụi tui hả Tào?
– Thì chú ấy nói con ra cho dì Ba hay để chú ấy đi lo cho thàng Tâm. Chú nói với chú Tư nếu không đi ngay e mạng thằng Tâm không còn.
Bà Ba cuống lên:
– Trời Phật ơi, có chuyện đó nữa sao, bây giờ phải làm sao đây?
Nga cốbình tĩnh:
– Thì bây giờ mình nghe lời ehú ấy đi.
– Nghe cái gì?
– Mình phải đến ở tạm nhà ai ít bữa.