Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 45
– Thằng Song nó về rềi hả? Anh làm giấy phạt chưa?
Đại Tá Phụ Tá sốt sắng
– Trình Đại Tá có đây, xin Đại Tá duyệt ký.
– Bảo Đại úy Đức qua đây.
Thượng Sĩ Ba chạy qua phòng Phản Tình Báo liền và chỉ nhấp nháy Đại úy Đức đã Bang tới nơi.
– Đại Tá Phụ Tá đề nghị Phạt Thượng Sĩ Song 15 ngày trọng cấm, đổi qưa Đại Đội Canh Phòng. Tôi chấp thuận, anh đem nó vìì bàn giao công tác của nó cho nhân viên khác, rồi đưa lên bộ Tư Lệnh nhết ngay.
Đại úy Đức nhìn Song, ngần ngừ.
– Thưa Đại Tá, nếu đưa Thượng Sĩ Song về bàn giao công việe, tôi e phải mất vài ngày mới gởi lên bộ Tư Lệnh nhốt được. Còn như thọ phạt rồi mới bàn giao thì
sợ công việc ứ đọng.
Đại Tá Chánh Sở có ý giận:
– Anh còn luyến tiếc nó cái gì nữa. Được rồi, cho nó ở Phản Tmh Báo vài ngày nữa cũng được. Nhưng bàn giao xong phải gửi đi ngay. Còn ngoài giờ bàn giao công việc, anh kiếm chỗ nào nhốt nó lại, không được cho ra ngoài, cho nhân viên đem cơm cho nó.
– Dạ, xin tuân lệnh.
Đại úy Đức nhìn Song rồi đi ra. Song đứng, thẳng người chào kính, xoay gót 180 độ trở ra theo Đại úy Đức về phòng Phản Tình Báo. Tới phòng, Đại úy Đức thở dài bảo Song:
– Tôi cũng sợ anh luôn, nhân viên đón anh từ phi trường về có nói với anh mấy ổng nổi giận ra sao rồi phải không?
Song mỉm cười:
– Cô Nga diễn tả mấy ông ấy như giắm phải lửa, nhảy tưng tưng, mặt ông nào ông đó như Quan Công phùng mang, trợn mắt, thét be be…
Nga cười sặc sụa:
– Thôi… thôi đủ rồi nhe, anh bịa nó vừa vừa chứ. 15 ngày trọng cấm chưa đủ sao, muốn thêm hả?
– Thì cô nói vậy mà.
– Tôi nói hồi nào?
– Lúc cô đón tôi ở phi trường đó.
Nga cong cớn:
– Đón anh? Nghe mà ham. Tự nhiên nổi hứng đi chơi. Phòng Phản Tình Báo không có ai, tôi phải đi thế tới nắm đầu anh về chứ đón à. Nghèo mà ham?
Song vừa dọn ngăn kéo vừa cãi:
– Thế sao lúc tôi bước xuống máy bay cô cười tươi quá vậy?
– Ủa, thế anh bảo tôi khóc à?
– Như vậy có nghĩa là cô vui mừng la đón tôi?
Nga cười lớn:
– A, vui mừng thì có, nhưng vì đón anh thì không.
– Sao phũ phàng quá vậy?
– Đời nó thế đó, anh bàn giao xong, đi nằm ấp 15
ngày, rồi ra ngoài cổng eoi mấy thằng lính gác. Hì hì… tụi này thoát cái nợ.
– Ủa, cô nợ tôi cái gì kìa? Không lý món nợ ân tình?
– Thôi nhe, đủ rồi đó.
Song quay qua Đại úy Đức phân bua:
– Đại úy thấy chưa, tôi có làm gì đâu. Có lẽ cô Nga với tôi không hợp tuổi chăng. Cứ gần nhau là cô ấy tấn công tôi tới tấp, có khổ không?
Đại úy Đức lắc đầu cười:
– Tôi cũng sợ anh luôn, tới nước này mà anh còn giỡn được Anh sẽ bàn giao tất cả công việc với Thượng Sĩ Nghĩa, còn mục tiêu Môi Hồng anh giữ phần hành nào, bàn giao cho tôi bây giờ đi.
Song lục tủ,lấy một xấp hồ sơ bìa vàng có chữ Tối Mật trao cho Đại úy Đức:
– Dạ thưa Đại úy, đây là tất cả cơ sở của mục tiêu Môi Hồng ở Sàigòn và Chợ Lớn. Lý lịch của các người bị giám thị cũng đã sưu tra đủ. Phải nói một số lớn đang bị tình nghi hoạt động cho địch từ lâu nhưng chưa có đủ bằng cớ để bắt. Tôi nghĩ, mặc dù thương thuyền chở tiền trong mục tiêu Môi Hồng đã thoát khỏi tay ta, nhưng toàn bộ cơ sở của nó đã bị mình phát giác. Theo kế hoạch, sau khi tóm cái thương thuyền đó thì bắt toàn bộ chúng ngay, nhưng nay thương thuy~n đó tẩu thoát rồi, ta phải bắt tay vào việc tóm tụi này liền. Tôi đã viết sẵn một danh sách với đầy đủ tên tuổi và hình dạng, cũng như địa chĩ ở một tờ báo cáo riêng, xin Đại úy đánh máy lại đem trình Đại Tá Chánh Sở, các ông có thể tóm cổ chúng nó nội trong ngày thôi. Còn tôi xin rửa tay gác súng.
Đại úy Đức cầm xấp hồ sơ hỏi:
– Cái nào là báo cáo danh sách địch?
Song mở xấp hồ sơ trên tay Đại úy Đức, rút ra một tờ giấy:
– Tờ này đây.
– Được rồi, còn gì khác nữa không?
– Dạ thưa hết rồi. Những việc khẩn chỉ có thế. Đại úy có thể đem tập hồ sơ này trình Đại Tá được rồi. Cám ơn anh, bây giờ anh chiu khó vô phòng thẩm vấn tạm của Phản Tmh Báo nghl đi. Tôi đi gặp Đại Tá. Nhớ là tôi để anh tự do trong đó, không đóng cửa, nhưng anh hiểu tôi, xin đừng ra ngoài.
Song cười hì hì:
– Dạ, cám ơn Đại úy, không đóng cửa thì kể như phòng đó với phòng này ăn thông với nhau rồi, tôi vẫn còn cô Nga làm bạn.
Nga quay lại lườm Song một cái thật dài:
– Cà cuống chết đến đít rồi vẫn còn cay. Đáng đời.
Trong khi Song bước vô trong lấy báo đọc, Đại úy Đức trao cho Nga bản báo cáo của Song:
– Cô Nga đánh máy giùm báo cáo này làm 3 bản, đánh Bố cẩn thận l, 2, 3 vì đây là tài liệu tối mật và thượng khẩn đó. Cô làm liền đi, tôi ký tên vô giấy cho cô đánh máy.
Nga đưa Đại úy Đức 3 tờ giấy đánh máy trắng. Đại úy Đức ký tên tắt vô mặt sau và đánh số trên đó đoạn trao lại cho Nga. Ông đứng chờ cho Nga cho giấy vào
máy, bắt đầu đánh máy mới đi ra. Sở dĩ ông phải ký vào giấy đánh máy và đánh số vì đó là thủ tục bảo mật, sợ thư ký đánh máy đánh nhiều hơn số cần dùng để bán cho địch, mặc dù mọi nhán viên ở đây dều được điều tra cẩn thận trước khi tuyển mộ. Nga đánh máy nổi tiếng là mau và không bao giờ sai chữ nào. Chỉ vài phút sau nàng đã đánh xong bản báo cáo của Song. Nga lấy giấy ra, bỏ mấy tờ giấy than vào thùng rác rồi xếp ngay ngắn 3 tờ báo cáo vào một cái bìa cứng để sắn sàng duyệt ký. Nàng vừa đứng dậy thì Đại úy Đức cũng vừa trở lại, ông lật
– Cô Nga đánh máy xong rồi à?
Nga đưa tấm bìa trình ký cho Đại úy Đức:
– Thưa Đại úy đã sẵn sàng rồi.
Đại úy Đức cám ơn rồi cầm tờ bìa có ehứa mấy bản báo cáo đi ngay. Nga nhìn vô phòng trong. Song vẫn đang chăm chú đọc báo, nàng cười khúc khích:
– Ít khi thấy Thượng Sĩ Song ngồi yên im lặng như hôm nay.
Song bỏ tờ báo xuống nhìn Nga:
– Tôi đang mơ một căn phòng thơ mộng như thế này, chĩ có hai chúng mình, anh ngồi đọc sách, em ngồi quay tơ.
Nga cười khanh khách:
– Trời ơi trời, sao mà cải lương qúa vậy.
Vừa nói nàng vừa nhấc điện thoại gọi ra ngoài. Song lại chăm chú đọc báo. Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Chỉ còn hơn một tiếng nữa là tan sở. Bỗng một
đám nhân viên Phản Tình Báo trở về. Tụi này lúc nào trở về là mọi người biết ngay. Phòng Phản Tình Báo ồn ào như cái chợ, hình như đám này không coi ai ra gì, vậy mà họ lại luôn luôn là những người được thăng cấp mau nhất, được ưu đãi nhất trong hệ thống An Ninh. Nhìn thấy Song ngồi đọc báo, mọi người ngạc nhiên. Trung Sĩ Mười hỏi:
– Thượng Sĩ Song, hôm nay ông tu rồi à?
Nga cười nói: .
– Thượng Sĩ Song bị 15 ngày trọng cấm, đổi qua Đại Đội Canh Phòng.
Trung Sĩ Mười cười lớn:
– Này cô nương, cô có nằm mơ không đó? Thượng Sĩ Song mà bị đổi ra Đại Đội Canh Phòng thì tôi đào ngũ ngay.
Nga trợn mắt nói:
– Không tin Trung Sĩ hỏi ông ấy xem.~ . .
Trung Sĩ Mười cười hì hì: ”
– Không tin, không tin.
Vừa lúc Hạ Sĩ Tư bên phòng Phòng Gian Bảo Mật qua đổ rác, Nga níu Hạ Sĩ Tư:
– Hạ Sĩ Tư, ông nói cho mấy ông này biết có phải Thượng Sĩ Song bị đổi ra Đại Đội Canh Phòng không.
Hạ Sĩ Tư cười hì hì:
– Ở trong sở thì ai cũng biết rồi. Tin đó đi nhanh còn hơn gió nữa. Chỉ có mấy ông đi ngoài chưa biết thôi.
Trung Sĩ Mười vẫn ngoan cố.
– Không tin là không tin. Phản Tình Báo là Phản Tình Báo. Nếu có lỗi, ở tù. Làm gì tới cái nỗi đổi ra làm lính gác?
Nga cười hỏi vặn:
– Lỗi nặng thì sao?
Trung Sĩ Mười cười:
– Lỗi nặng thì ra tòa án quân sự ehứ nhất định không có vụ đổi ra làm lính gác.
Nga vẫn cười:
– Nếu Đại Tá Chánh Sở muốn thì sao?
Mười cãi lại:
– Không có ông Đại Tá nào khùng như vậy.
Bỗng Song cười ha hả:
– Ê, Mười, chút xíu nữa tao mời mày đi ăn phở đó.