Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 38
– Tụi nó đang đào trong kia. Bây giờ tụi mình chia ra hai toán. Tao với thàng Tám Tù ra chỗ tụi nó đào, Chín Chui với thằng Sáu Sùi vô nhà. Nếu ehúng mày gặp đứa nào trong đó, uy hiếp giữ nó lại, không được làm ồn ào. Khi nào nghe tao nổ súng, tụi mày cũng nổ vô đầu chúng. nó luôn, rồi rút ngay. Phải nhớ là không cần đứa nào chờ đứa nào, trở ngay về nhà tao. Nếu chưa gặp nhau, cửa nhà chỉ khép hờ thôi, cứ bình tĩnh đi, đừng chạy bà con lối xóm để ý. Nhớ chưa?
Chín Chui cười hì hì:
– Khỏi phải lo cho tụi này nhiều anh Ba.
– Nếu vậy được rồi, tụi mày vô nhà đi, tao với thằng Tám Tù ra ngoài đó.
Ba đứa đang hì hục đào bỗng giật mình vì Ba Thọt và Tám Tù xuất hiện bất ngờ. Chúng hốt hoảng định tháo chạy. Hai họng súng đen ngòm nâng cao, Ba Thọt gằn
giọng:
– Đứng im không tao nổ vô sọ chúng mày bây giờ.
Một đứa run run nói:
– Chúng tôi là người coi nghĩa địa, tới đây cải táng cái mộ này thôi.
Ba Thọt cười gằn:
– Vậy sao?
– Thiệt mà, không tin thầy cứ điều tra thì biết ngay.
– Khỏi cần điều tra, bây giờ cả ba đứa nhảy xuống cái lỗ đó đi, giơ tay lên khỏi đầu, xoay lưng lại, rồi tính sau. Hình như có một đứa nghi ngờ Ba Thọt không phải là cảnh sát nên ngần ngừ, nói:
– Tụi tôi…
Ba Thọt quát:
– Nhảy xuống mau, xoay lưng lại, tụi mày chạy được hay sao?
– Chúng tôi có làm gì đâu mà phải chạy?
Tuy trả lời Ba Thọt thật, nhưng cả ba đứa cũng líu ríu nhảy xuống hố và xoay lưng lại. Ba Thọt dắt súng vào cạp quần, móc trái lựu đạn, rút chết, chàng ra dấu cho Tám Tù lui lại núp sau một ngôi mộ rồi thảy trái lựu đạn xuống hố. Vừa nghe một tiếng bịch, cả ba đứa đứng dưới hố nhìn lại, thấy trái lựu đạn, hoảng hồn đinh nhảy lên thì đã quá trễ rồi. Một tiếng nổ đinh tai, xé nát ba thây người, thịt xương văng tứ tung. Ba Thọt và Tám Tù trườn mình ra khỏi chỗ núp chạy ngay. Ra tới ngoài cổng nghĩa địa cũng vừa gặp Chín Chui và Sáu Sùi. Ba Thọt nói thật mau:
– Tụi mày đưa súng đây rồi trở về nhà đi. Trời mưa to quá không ai biết tiếng nổ vừa rồi là lựu đạn đâu. Không có gì khẩn cấp, khỏi phải vầ nhà tao, sáng mai gặp nhau tại tiệm hủ tiếu.
Như vậy càng hay, anh giữ súng, tụi này đỡ vướng cẳng. Hẹn mai gặp lại.
Ba Thọt lầm lũi về nhà, ehàng rảo bước thật mau, chĩ chừng ba phút là đã xô cửa bước vào nhà rồi. Sáu và Lan giật mình thức giấc vì tiếng nổ lớn mới đó, rồi tưởng là tiếng sấm gần đâu đây, vừa đinh ngủ lại thì Ba Thọt về.
Sáu hỏi ngay:
– Ủa, anh về rồi à?
Ba Thọt gật đầu không nói, gài cửa lại đàng hoàng rồi cởi áo mưa ra máng lên móc áo:
– Các em chưa đi ngủ sao?
Lan ngáp dài:
– Tụi em ngủ rồi, nhưng vừa nghe tiếng nổ lớn nên giật mình.
Ba Thọt bảo Lan:
– Kiếm cho anh cái khăn lớn.
– Chi vậy anh Ba?
– Gói mấy eái này đem chôn cái đã.
Vừa nói Ba Thọt vừa móc mấy cây súng ra, Lan hoảng hồn lật đật leo lên lầu lấy chiếc khăn bông xuống ngay. Nàng giúp Ba Thọt gói mấy eây súng lại trong khi Sáu phụ đào lỗ. Đất vừa moi lên đắp nền nhà eó mấy bữa nên còn mềm, bởi vậy chỉ chưa đầy năm phút là đã chôn xong mấy cây súng. Không ai có thể biết nơi đó chôn súng vì nền nhà mới đắp nên mặt đất giống nhau. Ba Thọt cười ưng ý:
Vậy được rồi, bây giờ mình rửa tay nữa là xong.
Sáu hỏi:
– Tụi nó sao rồi anh Ba?
Ba Thọt tỉnh bơ:
– Tụi nó theo ông bà rồi.
Sáu thắc mắc:
– Sao em không nghe tiếng súng? …
Ba Thọt cười hì hì:
– Nhưng mà em nghe thấy tiếng sấm mà.
Lan phì cười:
– Không lẽ trời đánh tụi nó hay sao?
Ba Thọt thổi tắt ngọn đèn dầu, kéo cả hai lên nhà trên:
– Thôi tụi mình lên nhà trên ngủ đi.
Sáu ngần ngừ:
– Trời mưa lớll quá, hay là anh với con Lan lên nhà trên ngủ đi, em phải nằm với hai đứa nhỏ, để tụi nó thức dậy không thấy ai tội nghiệp.
Ba Thọt gật đầu:
– Ờ cũng được.
Cổng sau nhà trên cũng chỉ khép hờ, Ba Thọt và Lan chạy băng qua con đường xô cửa vào nhà, Lan với chiếc khăn mặt đưn cho Ba Thọt:
– Anh lau mình đi, ướt hết rồi.
– Ờ trời mưa dữ quá héng. Cũng may sấm sét ầm ĩ nên mọi việc dễ dàng.
Lan tò mò hỏi:
– Súng ở đâu mà anh có nhiều quá vậy?
– À mấy thằng nhỏ nó mua lại hồi chiều của mấy thằng ăn trộm.
– Ân trộm ở đâu mà có súng hả?
– Ôi thiếu gì, nhà mấy thằng Mỹ lấy tụi bán Bar, đứa nào không có súng. Chỉ sợ có súng mà không dám xài thôi, còn lo gì mấy thứ cô hồn này.
– Bộ mấy đứa hồi chiều cũng đi với anh hả?
– Ừa.
– Tụi nó đâu rồi?
– Về hết rồi, lúc đầu anh cung tính eho tụi nó về đây núp, Bợ cảnh sát nghe nổ ụp tới, chạy không kịp. Nhưng nhờ trời mưa, tiếng lựu đạn nổ cũng không to hơn tiếng sấm, nên không ai để ý, anh bảo tụi nó về nhà rồi. Vì sáng mai thế nào cảnh sát cũng tới nghĩa địa điều tra, tụi nó ở đây không ổn đâu.
– Anh chu đáo thiệt.
Ba Thọt hơi lo lắng, nói:
– Anh vẫn còn sợ một chuyện.
– Chuyện gì vậy?
– Nếu cảnh sát bố ráp khu này, mình dều có sổ gia đình hợp pháp, lại không có án tích gì để chúng nghi ngờ. Nhưng còn cái hầm đang đào dở ở dưới đi-văng phải ăn
làm sao, nói làm sao đây?
Lan cười:
– Anh khỏi lo.
– Tại sao vậy?
– Hồi chiều khi anh đi rồi, em cũng nghĩ ngay tới việc cảnh sát xét nhà, nên em với ehi Sáu đi mưa mấy tấm bửng xi-măng đậy lên, san đất lấp lại, bất quá họ tìm ra, mình nói hầm phân hoặc hầm thoát nước là cùng.
Ba Thọt vui ra mặt, chàng ôm lấy Lan hôn tới tấp lên mặt nàng. Lan cười khúc khích, xô Ba Thọt ra:
– Nhột mà, nhột thấy bà nè.
– Anh không ngờ em giỏi vậy.
– Thôi bây giờ thì đi ngử được rồi đó.
Ba Thọt cười hềnh hệch, leo lên giườllg, bao nhiêu nỗi lo lắng tiêu tan hết. Hắn nghĩ tới bốn ngày nữa đánh chiếc xe chở lương của vườn cao su Biên Hòa. Nếu thành công chuyến này thì đỡ khổ biết mấy. Súng ống đã đầy đủ rồi, còn xe hơi thì đâu có khó gì, có sắn chìa giả mượn đỡ chiếc nào lại không được. Bốn tay súng này không lẽ không làm nên chuyện. Lan đã bò gần Ba Thọt, nàng ngả mình vào cạnh hắn:
– Anh Ba à.
– Cái gì em? .
Anh nghĩ ngày mai tụi cảnh sát sẽ điều tra ra sao?
– Điều tra cái gì mà điều tra, trời mưa lớn đã xóa hết dấu tích tụi anh. Hơn nữa, tụi này cũng chẳng để lại dấu vết gì Anh lùa tụi nó xuống hố, thảy một trái mãng cầu bùng! Rồi tụi này chuồn êm. Ngày mai cảnh sát tới có hỏi ông trời mới biết.
– Em cũng sợ anh luôn, súng đạn ghê quá.
– Có cái quái gì đâu mà sợ. Hồi xưa, đụng trận với VC, trăm cay ngàn đắng còn chưa chết ai, há gì đánh giặc một chiều cái kiểu này còn sợ ai. Anh ném hàng trăm trái lựu đạn rồi, bắn thì biết đếm sao hết, bởi vậy, súng đạn eó nghĩa lý gì đâu.
– Nhưng mà em còn lo một điều.
– Em lo cái gì?
– Mai mốt, nếu có gì sơ hở, anh phải trốn đi, tụi em làm sao sống?
– Khó có chuyện đó lắm, nhưng mà nếu có gì trục trặc, các em eứ ở đây buôn bán có sao đâu, mình còn xe cơm mà.
– Anh tưởng dễ vậy sao? Lúe đó cái nhà này là của anh, bộ anh tưởng người ta để cho tụi em buôn bán à?
Ba Thọt trầm ngâm:
– Ờ héng, kể cũng kẹt, nếu lỡ có bề nào, kẹt cả lũ. Vậy em tính sao?
Lan làm bộ ngần ngừ:
– Em nói ra sợ anh bảo em tham lam thôi.
Ba Thọt xoay mình ôm lấy Lan, cười nho nhỏ:
Chuyện gì thì nói đi, anh không có vậy đâu.
– Hứa chắc nghe?
– Ờ hứa.
– Em nói cho anh nghe, nếu có ehuyện gì kẹt cho anh mà tụi em còn buôn bán được, đâu có ai bỏ anh, còn như hết làm ăn, thân tụi em lo chưa xong, lấy gì nuôi anh.
– Ờ em nghĩ cũng phải, mạo hiểm như vầy làm sao tránh khỏi sơ sót, nhưng anh phải làm Bao đây?
Lan nói ngay:
– Nếu anh sang tên nhà cho tụi em thì còn sợ gì nữa?