Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 37
Lan quay lại để tay lên miệng ra dấu cho Ba Thọt đừng làm ồn, rồi ehỉ tay qua nghĩa địa. Ba Thọt rón rén leo lên ngồi cạnh Lan, nhìn theo tay nàng trỏ, thấy ngay mấy đứa đang hì hục đào. Hắn tức tối:
– Tụi này chơi cha ta.
Lan thì thào:
– Bây giờ phải làm sao?
Giọng Ba Thọt đanh lại:
– Bằng mọi giá phải cản chúng nó.
Vừa nói Ba Thọt vừa leo xuống lầu ngay. Lan lật đật đi theo:
– Anh Ba, anh định làm gì?
Ba Thọt dừng lại giữa cầu thang, dặn Lan:
– Đêm nay có thể anh không về, bảo con Sáu yên tâm. Nếu nửa đêm có nghe ồn ào, tụi em cũng đừng ló đầu ra ngoài. Tuy nhiên, tất cả cửa nẻo tối nay đừng cài
then phía trong, có thể tụi anh về cấp kỳ nên không có thì giờ gọi cửa. Em phải nhớ không được quên. Phen này sanh tử đó.
Giọng Lan run run:
– Dạ em nhớ rồi.
Ba Thọt vừa tụt xuống mấy bướe nữa, lại dừng lại dặn thêm:
– Em cũng đóng cửa sổ đó lại, đừng dòm tụi nó nữa, nếu không nguy hiểm đó.
Lan gật đầu hiểu ý Ba Thọt, nàng xuống thang đưa Ba Thọt ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Mấy phút sau, Sáu về. Không thấy ai ở nhà, Sáu đi ra nhà sau, vừa lúc Lan đi lên. Sáu chưa kịp nói gì, Lan đã nắm tay nàng lôi tuột ra nhà sau, kéo lên lầu. Sáu lấy
làm lạ hỏi:
– Mày làm cái gì vậy?
– Đừng có la, lên đây coi sẽ rõ.
Lên tới lầu, Lan đẩy nhẹ cửa sổ, mở he hé chỉ đủ cho hai người nhìn qua nghĩa địa, Sáu thấy ba người đang lúi húi đào:
– Tụi nó đào ngôi cổ mộ hả?
– Chớ còn cái gì nữa.
Nếu vậy chết tụi mình rồi, anh Ba hay chưa?
– Rồi, em chỉ cho ảnh coi, ảnh bảo tụi mình đóng cửa ở trong nhà, có thể khuya ảnh mới về
– Ảnh định làm gì?
– Ảnh nói, bằng mọi giá phải cản tụi này lại. Em nghi quá, sợ lại có đổ máu thôi.
– Không tới nỗi đó đâu.
Chị không nhớ, anh Ba giết thằng cha gác nghĩa địa cũ hả? Em sợ chuyện này lại tái diễn.
– Thằng cha gác nghĩa địa trước khác, y chĩ có một mình, còn tụi này cả đám, sợ ảnh không dám làm đâu.
– Chị quên rồi, còn tụi thàng Chín Chui, Tám Tù và Sáu Sùi để làm gì?
– Ờ héng, tụi này toàn dân chơi thứ dữ. Nếu vậy đêm nay nhất định có chuyện rồi.
– Chị coi kìa, chúng nó có cái máy gì.
– A, máy bơm nước. Tụi này làm ăn công khai ta.
– Phải rồi, có vầy chúng mới đào được vì trời mưa nước đọng lại nhiều lắm, làm sao mà đào khơi khơi được.
Bỗng Lan hoảng hốt kêu lên:
– Thôi chết rồi chị Sáu ơi.
– Chuyện gì vậy?
– Tối nay thế nào tụi này cũng bi giết. Cảnh sát phải điều tra và sẽ mở cuộc hành quân chung quanh đây là cái chắc rồi. Nếu họ xét nhà mình tìm ra cái hầm đang
đào là chết cả lũ.
Nghe Lan nói, Sáu xanh mặt:
– Thôi rồi, bây giờ phải làm sao?
Hay là tụi mình lấp cái hầm lại.
– Sợ không kịp đâu, với lại anh Ba sẽ không để tụi mình yên đâu.
Lan bóp trán suy nghĩ một hồi:
– À, được rồi, được rồi. Không sao đâu.
– Mày làm sao?
– Bây giờ cũng chưa tối hẳn, chị giúp em đẩy xe ba bánh của anh Ba ra vựa cây ở đường Hàng Xanh mua mấy miếng ván ép, tụi mình đậy miệng hầm lại rồi bang đất nền nhà cho bằng mặt thì êm ngay.
– Tao sợ ván ép chịu không nổi.
– À hay mình mua mấy miếng bửng xi măng làm y như hầm nhà cầu có đượe không?
– Ớ, phải đó, vừa ehắc, lại vừa có lý. Nếu có ai khám phá ra, mình nói là đào để làm hầm phân.
– Nếu vậy tụi mình đi mau kẻo trễ, trời cũng muốn tối rồi.
Lan nhè nhẹ đóng cửa sổ lại, theo Sáu đẩy xe đi mua nắp hầm. Chĩ hơn tiếng đồng hồ sau, cả hai đã mua được 4 miếng bửng xi măng vừa vặn đậy kín miệng hầm. Sáu đào sâu chung quanh miệng hầm xuống hơn glmg tay để bửng xi măng lọt sâu xuống hơn mặt nền nhà, san đất lấp lên nắp hầm, nện cho bằng phẳng rồi kê chiếc đi-văng lên trên. Cả hai người mồ hôi nhễ nhại, Lan vừa cười vừa hổn hển nói:
– Bây giờ kể như xong. Chúng mình không còn phải lo lắng gì nữa.
Sáu khen Lan:
– Mày giỏi thiệt, bây giờ tao mới yên tâm. Chớ từ hôm nghe mày nói âm mưu của anh Ba, tao không yên lòng chút nào. Bây giờ dù cho anh Ba eó trở mặt, tao cũng không sợ. Có gì mình cứ chối phăng đi là xong.
– Em không sợ anh Ba trở mặt, tố cáo mình với nhà chức trách, nhưng sợ ảnh thanh toán mình thôi.
Để làm gì chớ? Mình giúp anh ta mà.
– Chi ngây thơ quá. Nếu bị bại lộ, em với chị lãnh đủ, vì cái hầm này nằm trong nhà mình. Nhà ảnh ở bên kia đường đâu có dính dáng gì tới ảnh. Nếu đào được vàng thiệt sự, liệu ảnh có chịu chia cho tụi mình không? Chị thử nghĩ xem, có căn nhà mà ảnh eòn không tin tụi mình, đứng tên mua, thử hỏi bạc triệu tụi mình có phần không? Hay là lúc đó cái hầm này là mồ chôn hai đứa mình?
– Mày nói gì nghe ghê quá.
– Ghê hay không chị nghĩ sẽ thấy ngay. Thằng gác nghĩa địa trước bị đưa một dao. Ba thằng đang đào xới bên đó tối nay chắc chắn ăn kẹo đồng.
– Anh Ba đâu có súng?
– Chi chờ xem có đúng không.
– Nếu đúng như vậy, mai mốt cái hầm này đào thông qua bên đó, lấy được của cải rồi, mạng tao với mày kể như xong.
Cũng chưa chắc như vậy đâu.
– Thì mày cũng mới nói vậy.
– Đó là chị em mình không biết gì kìa, bây giờ đâu có dễ vậy.
– Mày tính sao?
– Anh Song biết hết chuyện này từ lâu, nhưng chưa muốn ra tay. May mà bữa hôm đó em gặp ảnh. Rồi mấy hôm sau em đem chị lại, chi còn nhớ không?
– Sao lại không nhớ, nếu hôm đó anh Song không hứa đỡ đần cho tụi mình, chắc chị trốn về quê rồi.
– Mà em cũng không hiểu tại sao ảnh không mum đại anh Ba cho rồi, để hôm nay có thêm ba người nữa chết.
– Chắc có lý do chớ, với lại cái tụi đang đào mộ kia, nhất định không phải là người tốt rồi.
– Thôi tụi mình rửa tay, lên lầu coi tụi nó đào tới đâu rồi.
– Ừa, phải đó.
Tắm rửa một lúc, hai người vội leo lên lầu, Lan đề nghị:
– Anh Ba bảo đừng mở cửa sổ nữa, có thể nguy hiểm. Hay là tụi mình đục thủng mấy cái giấy dán trên vách, dòm qua kẽ hở.
– Ờ, như vậy an toàn hơn, mai mốt tụi mình dán lại mấy hồi.
Ngoài trời lại mưa lâm râm, sấm ehớp ì ầm. Lan và Sáu dán mắt vào khe hở của bức tường ván ép. Ba đứa đào mộ đang lục đục căng một cái áo mưa nhà binh làm mái che cho nước mưa khỏi đổ xuống mộ. Thế là Lan và Sáu không còn nhìn thấy gì nữa. Một lúc sau, trời bắt đầu mưa lớn, sấm chớp liên hồi, mây kéo tới đen nghịt, chắc chắn cơn mưa này phải kéo dài cả dêm. Sáu nhìn Lan thở dài:
– Vậy là tụi mình hết coi, chúng nó che lại rồi.
– Chắc cũng chỉ có vậy thôi, chúng thắp đèn lên chắc là đêm nay sẽ đàp tới cùng. Trời mưa mịt mù như vầy càng thuận tiện cho chúng làm ăn.
– Tao muốn thấy chúng nó đào được cái gì kìa.
Lan cười:
– Đào được cái gì mà đào.
– Tại sao mày biết?
– Chị này mau quên qưá, trời mưa, đêm tối thì dễ làm ăn thiệt, nhưng hiện chúng nó sống được bao lâu nữa, sấm chớp ầm ĩ, nếu anh Ba có bắn mỗi đứa lO viên đạn
cũng không ai biết.
– Ừ héng, vậy đi ngử mẹ nó eho rềi, tụi mình có làm gì được nữa đâu.
– Em cũng nghĩ như vậy, đâu có coi thấy gì nữa.
Nếu vậy tao với mày xuống đi văng ngử, để tối anh Ba có về tụi mình còn ra mở cửa.
– Khỏi cần, anh Ba bảo chỉ khép cửa thôi, đừng khóa bên trong mà.
– ờ, cha này tính toán ghê thiệt, nếu giết tụi nó rồi, phải tẩu cho mau, có đâu thì giờ mà kêu cửa, nếu tụi mình ngủ quên mất đất thì nguy to.
– Chị muốn xuống dưới ngủ thì mình đi.
Trời chưa khuya hẳn, nhưng đêm tối mịt mù vì trận mưa vừa kéo tới thật lớn. Ba Thọt và mấy đứa đàn em lầm lũi đi trong mưa. Tới cổng nghĩa đia, mấy người đi