Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 31
Song hỏi ngay:
– Nó ở đâu?
– Con Tám Hý Bẽ chở nó nglmg nhà mình.
Song không nói gì nữa, chàng phóng nhanh vào phòng, ôm chiếc máy chụp hình rồi nhào ra nhà sau liền. Chàng tắt hết đèn và thu mình sát tường, máy chụp
hình sắn sàng. Tâm cũng tới bên chàng thì thầm kể lại cho Song nghe những gì con Tám Hý nói và những gì Tâm nhìn thấy. Song cười trong bóng tối, nói nhỏ:
– Chú mày khá lắm.
Cũng vừa lúc đó, Tâm nhìn thấy ghe của Tám Hý, nó chỉ cho Song:
– Đó, chiếc ghe đó anh Song. Thàng cha ngồi trên ghe là thằng em nói với anh đó.
Song nói nhỏ:
– Thôi được rồi, chú ngồi yên đó, đừng nhúc nhích để anh chụp hình nó.
Vừa nói Song vừa đưa máy hình lên. Chàng điều chỉnh thật cẩn thận, ehiếc máy chụp hình tối tân nhất của ngành tình báo bây giờ. Mặc dù mắt thường không nhìn thấy cảnh vật nhưng với ehiếc máy này, chàng có thể thu hình chĩ với một chút ánh sáng một cách rõ ràng. Song chụp từ lúc ghe chưa đi tới nhà, lúc ngang qua nhà, cho tới khi qua khỏi nhà. Chỉ sáng sớm mai, chàng sẽ có hình tên này. Đậy chiếc máy lại cẩn thận, Song bảo Tâm:
– Bây giờ chú ra ngoài bến đò, đón con Tám và đừng nói gì về anh. Cố hỏi cho biết đườllg đi nước bước của thằng đó. Nếu biết đượe giờ giấc di chuyển của nó thì
việc theo dõi không khó khăn lắm đâu. Xong về đây cho anh hay ngay.
Tâm dạ một tiếng rồi đi ngay.
Song vừa đinh đứng lên, Nga vào tới, ngồi xuống bên chàng:
– Có gì mà hai anh em hí hửng quá vậy?
Song ôm nglưlg hông Nga, kéo nàng sát vào mình, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật ngọt:
– Đây là một vụ kinh tài lớn nhất từ trước tới giờ.
Nếu quả đúng như đự đoán của anh, chúng ta cố thể phá vỡ một tổ chứe kinh tài quan trọng nhất của Việt Cộng.
– Anh có chắc không?
– Anh cũng chưa dám quả quyết như vậy, nhưng mà theo nguồn tin tình báo của eơ quan bạn, có một tổ chức kinh tài nàm trong lãnh thổ của ehúng ta, tổ chức này kinh doanh rềi lấy tiền chuyển về Bồng Kông. Từ Hồng Kông, chúng chuyển sang Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh chúng đem qua Hà Nội.
– Tiền của miền Nam mà mang ra Hà Nội làm gì hả anh?
Anh chưa nói hết. Những đồng tiền này được cấp phát cho bộ đội miền Bắc trước khi xâm nhập vô Nam. Tại nhiều mặt trận, chúng ta đã tìm thấy rất nhiều tiền
eủa mình trong những xác chết địch.
– Em cũng có nghe bạn bè chồng cũ em nói, mỗi lần bắn chết một tên VC, lục túi chúng nó thế nào cũng kiếm được tiền của mình. Lúc đầu các anh ấy sợ là tiền
giả, nên đem nộp thượng cấp. Sau này mới biết tiền thật 100% anh nào cũng ham.
– Phải rồi, vấn đề tiền giả, lúc đầu chính phe ta tung tin đó ra để trấn an dư luận. Nhưng đó là một vấn đề làm nhức óe ngành phản Unh báo từ mấy năm nay. Tiền của chúng nó tiêu là tiền thật. Những báo cáo của ta cho biết, chúng từng thu thuế ở nông thôn cũng như tại các đồn điền. Nhưng theo sự hiểu biết của ngành tình báo đó chĩ là giai đoạn chúng đã đóng quân rồi. Còn lúc hắt đầu phát xuất, không biết tiền ở đâu ra.
Anh nghĩ rằng chỉ có một thằng Tầu đó mà có thể mang hàng trăm triệu tiền của ta về Bắc được sao?
– Đây chỉ là đầu mối. Vì chắc chắn không phải chỉ có một thằng. Cũng không phải chỉ có một tổ chức kinh tài theo anh nghĩ phải có nhiều. Chỉ có điều mình đủ sức moi ehúng nó ra hay không thôi. .
– Nếu biết được đầu mốỉ rồi, đâu có khó, mình lần ra.
Song cười:
– Chưa chắc đã là như vậy. Anh lấy một thí dụ, một tổ đặc công thành của chúng, thường thì có 3 đứa, lâu lâu có 4 đứa. Một thằng tổ trưởng, một thàng tổ phó, và một thằng giao liên. Thằng giao liên của tổ A biết thằng giao liên của tổ B, thằng giao liên của tổ B biết thằng giao liên eủa tổ C. Như thế eó nghĩa là một thằng giao liên biết được 2 thàng giao liên của tổ kế cận mình. Còn những thàng tổ trưởng và tổ phó chỉ biết người trong tổ mình mà thôi. Nếu chúng ta bắt được một thằng giao liên sẽ khui ra cả đường dây. Nhưng nếu có một thằng giao liên nào tự sát, trốn thoát hay nhất đinh không khai, kể như tới đó đứt đoạn.
– Đó là tụi đặc công, còn tụi kinh tài không lẽ cũng tổ ehức như vậy?
Anh nghĩ có lẽ phức tạp hơn thế, bởi vì cho tới giờ phút này, ehưa có cơ quan tình báo nào khui ra chúng.
– Nhưng anh đã nhìn thấy chúng nó rồi.
– Anh hy vọng như vậy. Con chuột nó chui ở trong cái ống cống, nhưng ló eái đuôi ra ngoài.
Nga cười:
– Vậy thì anh nắm đuôi lôi nó ra.
– Ý đừng có xúi dại. Nắm đuôi nó lôi ra là đứt liền. Nó chui tuột vô lỗ cống là hết chuyện con chuột đứt đuôi
Nga cãi:
– Không phải hết chuyện con chuột đứt đuôi, mà là câu chuyện con chuột đứt đuôi.
Song cười hì hì:
– Em tếu hay lắm, nhưng anh không thích con chuột đứt đuôi Chẳng những anh muốn nó có đuôi, mà muốn luôn cả chuột vợ, chuột chồng, chuột con, chuột đồng
chí chuột đồng bào tụi nó nữa.
– Sao anh tham lam quá vậy?
– Anh thù tụi chuột. Bởi vậy anh mới gia nhập ngành phản tình báo.
– Người ta nói nhân viên phản tình báo là người muôn mặt phải không? Nhưng chưa ai nói họ có mấy bộ lòng.
– Mấy bộ lòng thì anh không biết. Nhưng mà lòng thòng thì nhiều lắm. Các bà, eác cô nào có máu hoạn thư đừng rớ vào loại người này. Em có sợ không?
– Sức mấy mà em sợ, vì em biết anh yêu em.
Song đắc ý:
– Hà, hà, hay lắm, em trả lời rất hay.
Vừa lúc đó, Tâm bước vào:
– Anh chị có cái gì đắc ý mà vui quá vậy?
Song bia chuyện:
– Chị Nga em nói con Tám Hý mắt nố bằng sợi chỉ mà nhìn dời tinh như ranh.
Tâm la lên:
– A, nói xấu người ta héng.
Nga cười khúc khích:
– Mày mà tin anh Song có ngày mất vợ đó cưng.
Tâm chộp ngay cơ hội:
Chi Nga chịu cho em lấy con Tám Hý làm vợ hả?
Nga mắng yêu:
– Thằng quỉ, mày chịu nó thì nhào vô, đừng lôi tao vô. Mai mốt có chuyện gì đừng oán ai.
Song ra hiệu cho Tâm ngồi xuống:
– Thôi xong rồi, bây giờ chú ngồi xuống đây, kể cho anh nghe những gì con Tám nói đã.
Tâm ngồi xuống, nó bắt đầu kể tĩ mĩ những gì vừa hỏi được. Song và Nga chãm chú nghe. Trời bắt đầu mưa lác đác, xa xa, thĩnh thoảng chớp loé lên, kéo dài lằng nhằng một góc trời. Gió bắt đầu lành lạnh…
Người thượng sĩ già hớt hải đi vào phòng Phản Tình Báo.
– Thượng Sĩ Song, Đại Tá kêu anh vào trình diện.
– Thượng Sĩ Bố ơi, trời mưa hay nắng?
– Tôi đâu có biết, tụi Phản Tình Báo các anh nhiều chuyện lắm. Ai mà hiểu cho nổi.
– Thôi mà bố, chúng mình dù sao cũng đồng nghiệp, con chạy ngoài, bố ngồi văn phòng sướng bỏ mẹ, quạt máy, bàn tủ đàng hoàng, còn mấy tháng nữa bố lại giải
ngữ về nhà vui thú điền viên, sống cuộc đời thần tiên.
– Nghe anh nói mà tôi ham, cái thân thượng sĩ già, mấy chục năm lính, đến lúc gối mỏi lưng còng, nhìn lại tay trắng vẫn hoàn trắng tay, không biết mai này lấy gì
sống.
– Ấy, Thượng Sĩ bố, đừng nói vậy chứ. Bố gả con gái cho con đi, con tình nguyện làm Thượng Sĩ con nè, con nuôi bố.
Ông Thượng Sĩ già lắc đầu cười hềnh hệch. Trong sở rất nhiều Thượng Sĩ, duy chĩ có anh chàng Song này mang cấp bực Thượng Sĩ trẻ nhất trong ngành An Ninh. Cứ mỗi lần gập y là bố bố, con con, chịu không nổi. Chĩ có điều lạ là thượng cấp rất quí “cậu Thượng Sĩ” này, mặc dù hắn ta tà tà tối ngày.
– Thôi, thôi… Xin kính mời Thượng Sĩ con vô trình diện Đại Tá đi, ở đó mà nói bậy bạ hoài, lúc đó thì không biết mưa hay nắng đâu.
Song ôm chồng hồ sơ, vừa đi vừa ngoái cổ lại nói lớn:
– Nếu Thượng Sĩ bố gả con gái cho con thì mưa hay nắng cũng mặc kệ.
Đám nhân viên phá lên cười, trong khi ông Thượng Sĩ già lắc đầu chịu thua thằng nhỏ lì lợm.
Song gõ cửa phòng Đại Tá rồi xô cửa bước vào. Chàng đứng nghiêm chào.
– Thôi, thôi… khỏi. Toa ngồi xuống đi, nói ngay cho moa nghe mục tiêu Môi Hồng mà toa vừa viết phiếu trình.