Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 30
Tâm ra vẻ thành thạo:
– Đặc biệt chớ, bột bánh của bà này thiệt sánh nên bánh cuốn rất min, ít khi nào nhân bi lòi ra ngoài dù mình gắp bánh chấm vô nước mắm. Một đặc điểm khác nữa là nhân thit thái thành từng cục bằng nửa dốt ngón tay út chớ không bằm nhỏ như những bánh cuốn khác. Nước mắm thì khỏi chê, pha thiệt dều tay, không cho dấm mà vắt chanh quả đàng hoàng, mỗi một cái bàn có một hũ nước mắm lớn, khách muốn ăn bao nhiêu múc lấy nên không ai sợ thiếu nước mắm bao giờ. Anh khoái nhất húp mớ nước mắm còn lại sau khi ăn hết đa bánh. Đã lắm, sụp một cái, và hết những miếng thit rớt ra trong ehén, kể như một miếng ngon nhất của đa bánh, vậy mà vẫn còn thèm dù cho bụng no cứng.
– Anh nói hay quá, làm em chảy nước miếng.
Tới chợ Đa Kao, gần cầu sắt, Tâm quẹo xe vào một con đường nhỏ, hai bên là sạp chợ trống trơn không có ai, chỉ độ mươi thước là xe vô vòng rào sân của đền thờ cụ Phan Chu Trinh, sạp bánh cuốn ngay bên phải, bà con đậu xe bên trái. Những cái bàn nho nhỏ, thấp lè tè rải rác khắp sân. Nhìn cảnh bà con ngồi ăn bánh cuốn, Tám Hý thích thú:
– Ăn một đa bánh cuốn mà bà con mò tới tận cái hóc này thì kể cũng cầu kỳ lắm.
Tầm cười:
– Không cầu kỳ đâu, em cứ ăn đi rồi biết là ăn bánh cuốn ở đây rồi, không có chỗ nào mình thích ăn nữa.
– Coi bộ anh cũng là dân sành điệu quá.
– Không phải đâu, anh cũng mới biết vì anh Song mới đưa anh tới đây thôi.
– Ái chà, anh có ông anh rể lý tưởng nhĩ.
– Còn phải nói, ảnh là anh rể hay không là anh rể thì vẫn là sư phụ anh.
Tám Hý chọc:
– Có cúng tổ chưa đó?
Tâm hăng hái nói:
– Cúng chớ sao không, đâu có dễ được chú Tư thâu làm đệ tử dâu, họe trò thì đông, mà đệ tử thực thụ chẳng có bao nhiêu. Phải thiệt tình mà nói, không có anh Song thương anh cũng khó mà qua khỏi kỳ khảo hạch để được cúng tổ nhập môn.
– Anh nói giống tiểu thuyết kiếm hiệp tại MyTruyen.Com quá.
– Cũng tương tợ như vậy thôi, những người trong môn phái thương yêu nhau eòn hơn anh em. Anh Song được coi như đại ca trong võ đường, ảnh lo cho mọi người như trong nhà. Cái này anh nói thiệt với em, gia đình anh coi anh Song là chồng chi Nga, anh Song cũng thương chĩ lắm, nhưng không ai dám nói tới cưới xin gì. Mọi người coi sự có mặt của ảnh trong gia đình là một vinh dự rồi.
Tám Hý bất mãn:
– Tại sao ảnh không cưới xin đàng hoàng, có phải đẹp không?
Chính chi Nga cũng không muốn vậy. Chĩ có một đời chồng là lính rồi, nhà tụi anh nghèo, nhà chồng chị Nga còn nghèo hơn. Anh Song là trai ehưa vợ, lại eó đia
vi và gia thế lớn, chị Nga là quả phụ làm sao dám sánh với anh Song đượe. Hơn nữa, gia đình anh chiu ơn ảnh nhiều lắm. Được như vậy là tốt rồi, không ai dám đòi hỏi gì nữa.
– Nhưng em vẫn thấy không ổn.
– Phải rồi, anh cũng có cái mặc cảm đó.
– Vậy anh có nói với ảnh không?
– Có nhưng anh nói với danh nghĩa học trò. Chỉ dám nói me mé thôi, vì sợ chi Nga chửi.
– Còn anh Song nói sao?
– Ảnh tế nhị lắm. Nói là đám cưới là một điều ảnh hàng mơ ước. Nhưng phải eó thời gian để sửa soạn tinh thần cho ehi Nga đã, nếu không sẽ đổ vỡ.
– Anh có tin vậy không?
– Tin chớ, ảnh nói có lý. Vì anh nhớ có một lần, anh nói tới vụ đám eưới, đó là nói me mé thôi, vậy mà chị Nga nồi khùng lên, thấy mà ghê. Mai mết này, anh cưới
em về rồi, đừng bao giờ nói vụ eưới hỏi với chi Nga nghe.
– Dạ, không lẽ ehi Nga chỉ muốn có một lần cưới hỏi thôi sao?
– Không phải vậy đâu, lần trướe tự ý chĩ theo chồng, không có cưới xin gì hết. Cả nhà phản đốỉ, chĩ bảo ai còn nói tới nghi lễ đó, chỉ tự tử liền.
Tám Hý la nho nhỏ một tiếng ngạc nhiên:
– Tại sao vậy? óng chồng trước của chĩ không chịu cưới vì nghèo quá à?
– Anh nghĩ như vậy và hình như anh ấy có cái gì trục trặc thì phải. Cái số của chị Nga thôi.
Tám Hý hiểu ngay, nàng không hỏi thêm nữa. Cái thời buổi trai thiếu gái thừa này, con gái theo trai là thường, đàn ông năm thê, bảy thiếp có gì là lạ. Khổ một nỗi, pháp luật không cho phép, nhưng tục lệ cổ truyền lại hầu như chấp nhận vụ đa thê. Do đó mới có nhiều thiệt thòi cho phụ nữ trong buổi giao thời này. Nhất là những con gái nhà nghèo lại eàng thiệt thòi hơn nữa. Bánh cuốn thật ngon, Tám Hý chưa bao giờ được ăn một đa bánh cuốn tuyệt hảo như thế này. Hèn gì thiên hạ kéo nhau tới đây đông như thế. Không biết cụ Phan Chu Trinh có hiết nơi đây, danh hiệu của cụ được nhiều người nhắc nhở vì hương vl của một sạp bánh cuốn nương náu sau dền thờ cụ?
Lúc Tâm chở Tám Hý về tới bờ sông thì cũng sắp đến giờ giới nghiêm. Hai đứa còn quyến luyến nhau chưa muốn về. Ngồi trên ghế đá công viên ngay eột cờ Thủ Ngữ, nhìn xuống dòng sông Sàigòn, Tám Hý thấy mến nơi này lạ lùng. Cái ngày hai chị em Nga xuất hiện, tới lúc Tâm rụt rè đến làm quen với nó và ngày hôm nay, lúc trao nụ hôn đầu tiên, tất cả như vừa chợt tới, những hình ảnh ấy chồng lên nhau, gom tụ lại, rồi in vào óc Tám, giờ dây lại tỏa xuống dòng sông, hiện rõ trước mắt nó. Tám Hý nhìn sang bên eạnh, thấy Tâm cũng trầm tư nhìn xuống dòng nước.
– Anh nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Tâm quay lại mỉm cười:
– Tự nhiên anh thấy hình ảnh em tỏa ra từ mật nước như ánh hào quang.
Tám Hý cười khúc khích:
– Anh mơ mộng quá trời.
Vừa nói xong thì có một người đàn ông trung niên đến bên Tám Hý. Tâm ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện bằng tiếng Tầu nên chắng hiểu gì. Một lúe sau Tám Hý bảo Tâm:
– Thôi, tụi mình về đi. Ông này là khách quen của em, muốn em đưa ông ta về phao đó.
Tâm đứng dậy:
– Em ra kéo ghe vô bến đi, để anh dẫn xe Honda xuống luôn.
Tám Hý dạ một tiếng, chạy đi ngay. Nó tháo ghe chèo vô bến để Tâm đẩy xe xuống. Sau khi ông khách xuống đến ghe, Tám bắt đầu chèo ra sông:
– Em sẽ đưa ông này ra phao rồi trở về đưa anh vào bờ được không?
– Được chớ, để em đưa ổng đi, lúc về anh chèo ghe cho.
– Như vậy hay quá. Thú thiệt ăn dĩa bánh cuốn muốn bể bụng, cứ mỗi lần ăn no là em lười muốn chết.
– Vậy sao em còn nhận chở ông khách này?
– Tại anh không biết, tay này là dân buôn lậu chúa. Em chẳng biết hắn buôn bán gì, nhưng mỗi lần về là trong người bó đầy tiền, toàn giấy 500 mới tinh. Hắn cho
em tiền nhiều lắm.
Tâm ngạc nhiên:
– Tại sao lại bó đầy tiền, anh có thấy gì đâu?
Tám Hý thản nhiên:
– Anh đừng chú ý qưá nó nghi. Nhìn coi hai chân, bụng và lưng hắn cột đầy nhóc tiền chắc ý sợ người ta biết nên giấu như vậy. Em đưa đò cho tay này cả trăm
lần rồi nên biết. Hơn nữa, ở bến đò này chĩ có em nói được tiếng Quảng nên nhiều khi hắn cũng cần tới em làm thông dịch nữa.
Nghe nói Tâm giật mình. Như vậy thì bằng mọi giá Tâm phải khui ra vụ này, ít nhất eũng phải lấy điểm với anh Song một phát cho ảnh vui. Tâm ra vẻ tự nhiên:
– Thôi đừng nói ehuyện nữa, để đưa hắn đi rồi hãy nói.
Tám Hý hiểu ý không nói chuyện với Tâm nữa, nó qưay sang nói ehuyện với người khách. Tên này có vẻ thích nói chuyện với Tám Hý, đôi khi cao hứng phun cả nước miếng. Tâm để ý ngầm quan sát, y như lời Tám Hý nói, cả hai chân, bụng, và lưng hắn dều cứng ngắc. Chắc chắn là phải bó nhiều tíền lắm. Gió Bông bắt đầu thổi mạnh, có lẽ trời muốn mưa. Tâm cố ghi nhớ hình dáng và nét mặt người này vào trí nhớ vì nó biết rằng không sớm thì muộn cũng phải đối đầu với ông ta nhiều lần.
Bỗng Tâm nảy ra một ý nghĩ, để cho Tám Hý được tự nhiên với tay buôn lậu này, Tâm nói:
– Em à, hay là em cho anh về trước, anh cất xe Honda rồi ra bến đò ehờ em. Anh có chuyện muốn nói riêng với em.
– Vậy cũng được, để em đưa anh về trước.
Khi ghe gặp bến, Tâm đẩy xe lên bờ thực lẹ, nhảy lên xe chạy vội về nhà. Tâm muốn báo cho Song biết ngay về vụ này và chĩ cho Song thấy mặt tên buôn lậu này khi Tám Hý chèo ghe ngang qua nhà Tâm. Bây giờ con nước đang lên nên ghe đi rất chậm. Tâm thừa thì giờ để gọi Song nhìn mặt ngllời này. Bà Ba còn ngồi ở nhà ngoài, cửa nhà còn mở, Tâm vội vàng dắt xe vào nhà. Vừa lúc đó Song từ nhà trong đi ra. Tâm lật đật nói: