Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 29
– Mấy loại kem này người ta chỉ bán trong tiệm hoặc ở rạp hát, chớ không có đi bán rong đâu.
– Coi bộ anh rành quá héng?
Hồi đó chị Nga thường dắt anh đi eoi hát, lần nào chỉ cung mưa eà rem này cho anh ăn.
– Chị Nga thương anh dữ héng?
– Anh thấy chỉ cũng thương em lắm đó.
Tám Hý cười sung sướng. Nó nhìn Tâm thực nhanh, Tâm đã bắt gặp ánh mắt của Tám Hý và biết cảm tình Tám đã trao cho mình, bây giờ chĩ cần mình mở lời là
hai đứa sẽ nắm tay nhau đi vào tình yêu ngay. Đèn trong rạp hát đã bật sáng, người coi bắt đầu đổ ra như nước chảy. Đợi cho người ra thưa thớt một chút, hai đứa mới đưa nhau vào cửa. Vô trong, không khí ở đó lành lạnh, Tâm chỉ tay vào hàng ghế sát vách tường
– Kìa, ở đó có hai ghế trống.
– Mình vô đi, không có bà con giành đa.
– May quá, chỗ này tết đó, em vô trước đi, để anh ngồi ngoài cho.
Tám Hý ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm:
– ái cha, mỏi chân quá rồi. Đứng từ nãy tới giờ đó.
– Anh cũng thấy mỏi nữa.
– Mà tuồng gì vậy anh?
– Anh cũng không biết, để coi tờ chương trình coi.
Tâm vừa moi được tờ chương trình ra, đèn vụt tắt, nó cười hì hì:
– Thôi, vô phim rềi, coi chương trình làm chi nữa.
Tám Hý cười khúc khích, nó nghĩ anh chàng này thực dễ thương, rủ đào đi coi hát mà cũng không biết tuồng gì, chẳng bù với mấy anh chàng Hải Quân tán tỉnh nó ở bờ sông Sàigòn, cái miệng cứ leo lẻo, kể hết tuồng này qưa tuồng khác, cả tên tài tử ciné cũng nhớ, phim nào mới, phim nào cũ eũng hay. Nhưng nó lại ky lính, nhất là lính Hải Quân. Nó có cảm tưởng eái đám đó tán gái phải có bàng cấp. Nó biết có mấy ông hút thuốc rê ở miền Trung vô, ngơ ngơ, ngáo ngáo, vậy mà đụng vô mấy ông đó là cái miệng ngọt như đường. Nhưng chừng dính vô mấy chàng đó rồi mới biết chẳng có chàng nào một đào một kép hết. Họ eó cái bệnh sưu tập đàn bà! Đèn bắt đầu tắt hết, chiếc màn nhung đỏ từ từ kéo qưa hai bên, Tám Hý nói nhỏ:
– Rạp này lớn quá héng anh?
– ừa, anh thích rạp này nhất.
– Bộ anh coi hát ở đây thường lắm hả?
Tâm thực thà:
– Không có, anh tới đây kỳ này là lần thứ ba thôi.
Lần trước cách đây hơn hai năm.
– Tại sao lâu quá vậy? Anh thích rạp này mà?
– Anh mới lo được giấy miễn dich nên bây giờ mới dám ló đầu ra.
– Làm sao anh lo được cái đó hay quá vậy?
– Anh cũng đâu có biết, anh Song lo cho anh đó.
– Anh Song là ai vậy?
– à chồng chị Nga.
– ủa, chi Nga có chồng rồi hả?
– Mới lấy thôi.
– Anh Song cho anh mượn xe phải không?
– ừa, sao em biết?
– Thì lúc nãy em thấy ảnh trao xe cho anh, em chỉ không biết ảnh là chồng chị Nga thôi.
– Anh Song tốt lắm, nhưng coi chừng ổng không hiền đâu
– ảnh có đập anh bao giờ chưa?
– Tụi anh đập nhau hàng ngày…
Tám Hý cười khúc khích:
– Dóc tổ, anh mà dám…
Tâm cười:
Vậy mới hay chớ.
– Em hổng tin.
– Anh nói cái này em tin liền.
– Nói đi.
– Anh quen anh Song trướe, rồi ehi Nga mới biết ảnh.
– Vậy có gì làm em tin anh dám đánh nhau với anh rể của anh?
– Có chớ, em eó biết anh quen với anh Song trong trường hợp nào không?
– Không.
– Ảnh là võ sư của võ đường chú Tư. Cách đây mấy năm, anh vô đó học.
Tám Hý vỡ lẽ, cười khúc khích:
– Vậy anh Song là thầy anh?
– Đúng rồi.
– Vậy mà anh dám đánh lộn với thầy anh? Sạo tồ.
Anh Song dậy anh đánh võ thì có.
– Thì vậy đó.
– Như vậy mà anh dám nói đập lộn.
– Thì lúc đó anh đánh ảnh tự do mà, dập lộn cũng vậy thôi
– Vậy ảnh có đánh anh thiệt tình không?
Tâm lắc đầu, le lưỡi:
– ảnh mà đập thiệt tình thì bỏ mẹ. .
– Vậy mà gọi là dánh lộn?
Vừa nói Tám Hý vừa đấm vào vai Tâm. Tâm vừa né vừa nắm luôn lấy tay Tám, không buông ra nữa. Không biết Tám Hý ngả hết mình dựa vào vai Tâm hồi nào,
trong khi tay nó vẫn nằm im trơng tay Tâm.
Phim chiếu trên màn ảnh đang tới đoạn hỗn loạn của một cuộc chiến nẩy lửa giữa mọi da đỏ và đoàn xe ngựa. Tên bay, đạn réo, lửa bốc ngút trời, tiếng ngựa hí, người kêu làm Tám Hý càng nép sát vào Tâm hơn. Mỗi lần một mũi tên của mọi da đỏ cắm phập vào một người trong đoàn xe ngựa là nó lại muốn run lên. Cô đào chánh cố nạp đạp thực mau cho kép của cô ta đang núp dưới gầm một ehiếe xe. Một mũi tên lửa cắm vào xe, lửa phựt lên rồi lan ra. Không hiểu tại sao Tám Hý níu cứng lấy Tâm, dường như nó cảm thấy lửa đang cháy sát bên mình và Tâm là người đang dìu nó ra khỏi đám cháy đó. Đến lúc Tâm cúi xuống tìm đôi môi của Tám, nó mới sực tỉnh và thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay Tâm từ bao giờ. Nó không dám nhúc nhích và tự nhiên trống ngực đánh thình thlch. Nụ hôn đầu tiên trong đời làm Tám Hý sờ sợ và thích thú. Tám vẫn nàm im, nụ hôn của Tâm dường như dài vô tận. Bàn tay Tâm lần mò lên ngực áo làm Tám Hý hoảng hồn chụp tay Tâm lại. Đến lúc Tâm ngửng đầu lên, Tám Hý vội úp mặt vào vai nó, không dám qưay mặt ra coi phim nữa. Nước mắt Tám Hý trào ra, hình như ướt cả vsi áo Tâm, nó nghe Tâm thì thầm:
– Em khóc hả?
Tám Hý không trả lời, nó chỉ khẽ lắe đầu và ép sát vào Tâm. Tự nhiên nó có cái cảm giác làm nũng mẹ của thủa thiếu thời, êm đẹp và thơ mộng. Tám Hý cảm thấy một sự che chở và ấp ủ vô biên từ ngllời yêu. Tình yêu đến với Tám dễ dàng như vậy sao? Hai bàn tay Tám nắm chặt hai bàn tay Tâm không cho nhúc nhích. Tiếng nhạc phim bây giờ êm ái và diư dàng, hình như có tiếng nước chảy róc rách của một con suối và tiếng chim hót. Tám nhắm mắt lại lim đi trên vai Tâm thật lâu. Rồi Tâm lại hôn nó, những chiếc hôn nồng cháy nối tiếp nhau làm lòng Tám rạo rực, hay tay nó đã vươn lên ôm lấy cổ Tâm, mặc cho bàn tay nghich ngợm của người yêu luồn qua áo….
Tám Hý đoán cũng sắp vãn hát, nó bảo Tâm:
– Anh Tâm ơi, tụi mình về trướe đi, để đèn bật lên kỳ lắm đó.
Tâm chịu nguy:
– ừa, tụi mình về, còn đi ăn nữa, anh cũng đói bụng rồi.
Vừa nói Tâm vừa đứng dậy, dắt Tám ra eửa. Tám Hý lấy tay dụi mắt vì ánh đèn sáng choang bên ngoài:
– Trời tối thiệt rồi.
– Em đứng đây, anh ra lấy xe.
– Dạ.
Tâm đi rồi, Tám đứng nhìn lên chiếc bảng qưảng cáo trước rạp. Hình ảnh một ky mã đang ôm người yêu trong lòng, họ hôn nhau say đắm trên mình ngựa. Tự nhiên Tám quay di thật mau, hai má nóng bừng… Bên kia đường là trường học, giờ này học trò học lớp đêm đang ra về, Tám nghĩ tới thủơ học trò ngày nào thật ngây thơ, không biết yêu là gì mà lòng cảm thấy nao nao.
Gió đêm về mà trời vẫn nực nội, ngồi sau lưng Tâm trên xe Honda, Tám ôm ngang bụng Tâm một cách tự nhiên, bộ ngựe no tròn của tuổi con gái ép sát vào lưng người con trai không chút ngại ngùng.
– Mình di ăn gì nghe.
– Dạ.
– Em thích ăn gì?
– Cái gì cũng được.
– Nhưng thích cái gì nhứt?
– Bánh cuốn.
Tâm cười thích thú:
– Tại sao khéo quá vậy?
– Anh nói sao?
– Nhà anh bán bánh cuốn.
– Đừng có sạo.
– Anh nói thiệt, cách đây một tháng thôi.
Tám Hý cười khúc khích:
– Nếu vậy là dân trong nghề, anh phải biết bánh cuốn ở đâu ngon nhất.
Tâm vừa đinh nói thì Tám Hý la lên:
– Ê, khoan đã trừ bánh cuốn nhà anh đó nghe.
– Đúng rồi, hồi đó nhà anh bán bánh cuốn ở xóm lao động, làm sao ngon được. Anh biết một chỗ ngon nhất thiên hạ.
Tám Hý nuốt nước miếng:
– Được rồi, đưa em tới đó đi. Mà ở đâu vậy?
– Bánh cuốn Tây Hồ.
Bánh cuốn gì kỳ vậy?
– Cái gì kỳ?
– Bánh cuốn là bánh cuốn, chớ cái gì bánh cuốn Tây Hồ?
– À tại em chưa biết. Bánh cuốn Tây Hồ là sạp bánh cuốn của một bà bán tại dền thờ cụ Phan Chu Trinh trong chợ Đa Kao, mà cụ Phan Chu Trinh hiệu là Tây Hồ, nên bà con gọi là bánh cuốn Tây Hồ.