Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 21
– Ủa, sao tụi nó nói bán xe cơm?
Sáu nhìn Dung nói:
– Anh hỏi con Dung nó rành hơn em.
Không để Song hỏi, Dung nói ngay:
– À cách đây ít bữa, nghe nó khoe gãp được một thàng khách, y chiu bỏ tiền ra mưa nhà mở tiệm cơm cho tụi nó.
– Thàng nào mà ngon vậy?
– Em có gặp thằng đó, tên Ba Thọt. Thằng này đạp xe ba bánh thôi, không hiểu tại sao nó nhiều tiền thế?
– Bây giờ y ở đâu?
– Thì nó mưa nhà rồi ở luôn đó với con Lan và con Sáu
– Nó bao luôn cả hai đứa à?
Dung cười khúc khích:
– Hai đứa nó chịu chơi mà.
Ngồi giữa, Song vòng tay ôm cả hai kéo vào mình:
– Còn hai đứa em có chịu chơi không?
Sáu lấy ngón tay xỉa vào trán Song đay nghiến:
– Cái mặt anh mà dám.
– Anh sợ ai chứ?
Sáu cười hì hì:
– Nếu anh dám, em bỏ Sáu Lai theo anh liền.
Dung phụ họa:
– Em cũng theo không anh luôn.
Song đánh trống lảng:
– Ủa, em để con Lan chờ dưới nhà sao?
Ân chung gì, nó là em út mà.
Dung đinh lấy quần áo mặc vào, Song hỏi:
– Em tính xuống nhà?
– Dạ.
Song lắc đầu:
– Đâu có được, em phải ngồi đây với anh.
Dung năn nỉ:
– Em xuống một chút thôi, lên ngay mà, anh còn chi Sáu nữa.
Không được, em phải ở đây với anh, anh có trò chơi này vui lắm.
Dung nghi ngờ, hỏi:
– Anh lại tính phá gì đây?
Anh không có phá đâu, anh chỉ muốn nghe con Lan nó kể chuyện thàng bồ nó cho anh nghe thôi. Anh muốn học theo thằng đó, làm sao mà cưa được cả hai đứa một
lúc.
Dung cười khúc khích:
– Nó không nói cho anh nghe đâu.
Song cười:
– Anh có bảo nó nói cho anh nghe đâu?
Dung không hiểu, hỏi lại:
– Anh vừa nói muốn nghe nó nói mà?
– Đúng rồi, anh muốn nghe nó nói, nhưng mà nó nói với em, còn anh nghe lén.
– Anh làm sao nghe được?
– Anh chui xuống gầm ghế bố, em vặn cái đèn dầu lù mù thôi, nó không thấy anh đâu, em cố giữ nó lại đây, trời đang mưa mà, gợi chuyện cho nó nói tùm lum chơi,
khi nào nó nói hết chuyện, anh bò ra hù nó chơi, vui lắm đó?
Dung dẫy nẩy:
– Đó đó. vậy mà nói không phá.
Song nằn nì:
– Đâu có em để anh nghe nó tâm sự đi, chắc vui lắm mà, nàng vừa làm lại cuôc đời, chắc có nhiều mộng ước lớn Giỡn cho vui thôi. Y, mà nhất là cố hỏi tại sao nó
với con Sáu chiu chia đôi nhé.
Sáu muốn Song vui nên nói vô:
– Mày chiều anh ấy đi, mất mát gì? Con nhỏ đó cũng có cái gì nhi~u với tụi mình đâu, chơi cho vui vậy mà.
Dung liếc xéo Song:
– Em nghe lời chị Sáu đó nghen.
Song khoái trí:
– Được rồi, được rồi… em nghe ai cũng đượe, miễn là anh vui là được rồi.
Nói xong chàng ghé miệng vào tai Sáu và Dung thì thầm dặn dò. Sáu đập vào vai Song, cười khúc khích:
– Đồ quĩ sứ
Sáu xuống nhà, thấy Lan đang đứng xớ rớ ở nhà dưới, vội vàng gọi:
– Lan, Lan ơi, chút xíu chị quên mất em, cái ông khách kỳ cụe cứ níu kéo mãi, làm chị không xuống được. Con Dung nó đang ngủ ở trong phòng, chị mới đánh thức nó dậy đó, em lên trên đó mà nói chuyện.
Lan mừng rỡ, leo lên lầu ngay, nàng phải dặn con Dung không được cho cái anh chàng lính kín này biết nhiều về nàng, nếu không có thể nguy hiểm đến dự định đào con đường hầm qua nghĩa đia. Lan cũng giấu luôn cả Sáu lẫn Ba Thọt việc nàng biết Song ở võ đường thầy Tư, nàng sợ nói ra, mọi người hoảng hết có thể làm nàng mất một dịp kiếm tiền tốt.
Tới cửa phòng Dung, Lan gọi:
– Dung ơi, dậy chưa mày?
– Vô đi, tao hơi mệt, vừa ngủ một giấc đã quá.
Lan vén màn bước vô, ánh sáng lù mù làm nàng cẩn thận đi chậm lại.
– Làm gì mà tối thui vậy mày?
– Thì ngồi xuống đây đi, tối sáng cái. Không lẽ ngủ mà bật đèn lên sáng chưng sao mày? À, cái thằng bồ mày có nhà không?
Có mà mày hỏi ảnh chi vậy?
– Thì hỏi thôi, tao đoán nó đi chơi đâu nên mày mới qua đây chớ gì?
– Không có, ảnh nằm ở nhà với chi Sáu đó mà.
Dưng cố tình hỏi tới:
– Ái chà, mày bỏ nó nằm một mình với bà Sáu, không sợ nó mê luôn mụ ấy, cho mày ra rìa à?
Lan thực thà:
Tao cũng sợ vậy lắm chớ, nhưng có chuyện thì phải đi thôi.
Dung tò mò:
– Bộ bà Sáu nghề nghiệp khá lắm sao mà nó cũng mê bả dữ vậy?
– Ngay hôm đầu ảnh đã nói, bả có da, có thit hơn tao.
– Không biết sao đàn ông người nào cũng ham ba cái vụ đó quá héng?
Dung ngạc nhiên:
– Ủa, bộ đề nghìl của bả lớn lắm hả? Hàng ngày tao thấy mụ đó xuôi đuột thôi mà?
– Mày lầm rồi, bả dùng vải nịt lại che mắt thế gian đó chớ mày mà thấy cũng mê luôn, còn lớn hơn bà Sáu Lai mình nữa.
Dung khoái trí, vừa biết được một bí mật, tự nhiên nàng muốn thừa thắng xông lên:
– Nếu vậy, mày có một địch thủ lợi hại rồi, liệu hồn mà giữ mình đó nghe. Đừng có lơ là mà xôi hỏng, bỏng không thì tức lắm đó, làm cơln cho người khác ăn không được đâu.
– Ai mà không biết mày, nhưng mà tối ngày hễ hở ra là ảnh vục mặt vô đó rồi.
– Bộ bỏ mày nằm không rồi à?
– Không phải, ảnh ghê lắm. Chỉ có bà Sáu mới chịu nổi thôi.
– Mày nói giỡn chơi, tụi mình làm nghề này mà sợ ba cái lẻ tẻ đó sao? Năm, mười thằng một lúc thì còn ớn, chớ cu ky một đứa thấm tháp gì. Hơn nữa, tụi mày hai
đứa.
– Ấy đó eũng vì ỷ y hai đứa. Lúc đầu tao với ảnh ngon lành, thựe ra có ăn nhàm gì đâu, nhưng cái ông này kỳ khôi lắm, đêm bảy, ngày ba, không để mình làm ăn gì được nữa. Nên tao mới gài bà Sáu vô, đến khi ảnh nếm mùi rồi, hình như có vẻ mết luôn. Ảnh cũng chẳng hất hủi gì tao, tiền bạc chia đều cho cả hai đứa tiêu, nhưng mà cứ đặt mình xuống giường là ảnh ôm cứng lấy bà đó rồi.
Dung cười khúc khích:
– Nó không chiu đi làm ăn gì, tiền đâu mà chi hoài vậy?
– Tao cũng không biết. Hôm đầu gặp tao, ảnh đề nghị hợp tác mở quán ăn, sau ảnh nói làm chơi thôi, cũng không cần lắm. Rồi tao gọi bà Sáu vô, bả đốc mua nhà liền, tính là tính thử ảnh thôi, ai ngờ ảnh làm thiệt.
– Bộ từ hôm đó tới giờ y ở luôn đó à, vợ con y đâu?
– Ảnh làm gì có vợ con, nghe nói thương phế binh mà. ảnh sống bụi đời thôi.
– Nếu vậy thì nó có trúng số mới có tiền bao tụi mày.
Sợ Dung hỏi tới lộ chuyện, Lán nói lảng qua chuyện khác:
– Thôi chết rồi, mưa lớn quá làm sao về được.
– Mày về làm gì, ngồi đây chơi. Mưa gió thế này đâu có đứa nào có khách mà sợ chị Sáu la.
– ờ nói chuyện mãi tao quên mất, tính qưa đây là để nói mày cái vụ này.
– Cái gì đó?
– Vừa rồi tao với bà Sáu có vô nhà thầy Tư, nhờ ông ếm giùm căn nhà làm ăn. Nhưng mà tao gặp một người, tao biết anh chàng này là lính kín, nên tao chạy lại đây hỏi mày có biết y không?
Dung buột miệng trả lời ngay:
– Biết chứ, anh Song chớ gì, ở võ đường chú Tư có mình ảnh là An Ninh thôi, không phải lính kín đâu. Mà mày hỏi ảnh làm chi vậy? Bộ mê rồi hả?
– Mê cái gì, tao không muốn cho ai biết những việc làm của tao với bà Sáu, sợ khó làm ăn. Bởi vậy tao mới tới đây bảo mày đừng nói gì với cái đám đó.
Dung lém lỉnh hỏi:
– O.K. tao không nói, nhưng mày nói thì được chớ gì?
Mày nói kỳ, nếu tao nói thì đời nào bảo mày đừng nói. :
Dung cười hì hì:
– Biết đâu đó. à, mà chl có vậy, sao mày còn để ý tới anh Song làm gì đó?
– Không phải đâu, nếu mình làm ăn mà được cái đám này đỡ đầu còn nói làm gì, nhưng mà tụi nó phá, bà nội tao cũng khó sống.