Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 16
– Lâu chưa?
– Ngay từ ngày đầu tiên thằng Tâm giới thiệu anh với má em.
– Hôm đó anh ăn bánh cuốn do em tráng.
Phải rồi và xuýt nữa em tưới nướe mắm vào mình anh.
Cả hai cùng cười khúc khích:
– Anh có biết không?
– Biết gì?
– Tối hôm đó, em bảo thằng Tâm giới thiệu anh cho em đi, anh có biết nó nói gì không?
– Nó nói gì?
– Nó bảo em đừng mơ mộng vô ích, hãy nghĩ phận mình và đừng với qưá cao, té đau đó.
– Em nghĩ sao?
Nó nói đúng và em chỉ dám mơ ước thôi.
– Bây giờ còn đúng không?
Vừa nói Song vừa kéo Nga nằm xuống, Nga nói thật nhỏ bên tai chàng:
– Mình đừng nói nữa nghe cưng.
Song mỉm cười trong bóng tốỉ, ôm ghì lấy người yêu…. Mặt trời nhô lên với muôn ngàn hào quang rực rỡ, không khí thật trong lành, qua một đêm mưa tầm tã, tất
cả bụi bặm vương vất trong không gian được lọc thật sạch. Song vươn vai ngồi dậy, ngáp một cái thật ngon lành. Chàng chợt nhìn thấy Nga đang ngồi ở bìa lan can thọc chân xuống nước, nàng ngồi mơ màng nhìn cảnh vật chung quanh. Thấy ehàng thức dậy, Ngu qưay mặt nhìn Song mlm cười:
– Hôm qua tụi mình ngử một giấc đã ghê. Từ nhỏ tới lớn em mới được ngủ ngoài trời như hôm qua. Nhất là ở nơi hoang vắng này, chỉ có trời, nước, cây cối, xa hẳn xã hội phiền phức làm mình càng thấy thoải mái.
Song cười:
– Còn anh thì ngủ bờ, ngủ bụi cả đời. Không biết bao giờ mới có đượe một gia đình thực sự.
– Thực sự thì anh thích bay nhảy chớ chẳng phải anh không xây đượe một tổ ấm.
– Không phải thế, mà là trời hành anh, bắt anh phải phục vụ đàn bà nên khó có ở yên là vậy.
Nga chạy lại ôm lấy cổ Song cười khúc khích:
– A… trời hành khôn quá há.
– Dĩ nhiên ông trời là khôn rồi.
– Cả hai cùng cười. Tâm ở trong nhà bước ra cười hùn:
– A, … mới sáng sớm mà bà con vui quá trời rồi.
Song quay lại nói với Tâm:
– Ừ, thằng nhóc này ra đây. Hôm qua chú mày có ngủ được không?
Dạ, anh Song, em ngủ tỉnh bơ.
– Vậy thì tết, mấy bữa nữa có chuyện cho chú mày làm rồi đó.
– Chuyện gì vậy anh Song?
– Em có muốn làm cảnh sát không?
– Làm cảnh sát… nhưng… nhưng mà em.
Không phải làm luôn dâu, làm cảnh sát một đêm thôi.
Tâm không hiểu, lặp lại lời Song:
Làm cảnh sát một đêm thôi sao?
– Phải, làm cảnh sát một đêm thôi, em có dám không.
– Anh bảo làm cái gì mà em không dám.
Vậy thì tốt. Để anh nói em nghe, thứ nhất cảnh sát thì phải bắt ăn trộm.
Tâm có vẻ khoái lắm, đáp ngay:
– Chắc ăn rồi, nghề của em mà.
Bởt tụi nó thì cũng có khi nó nổ vào đầu, chứ không để em yên đâu.
Tâm cười hề hề:
– Nếu mà mình là cảnh sát thì phải có súng chớ.
Lẽ dĩ nhiên là có.
Như vậy mình đâu có sợ nó?
– Vậy thì đượe rồi, nhưng ehú mày có biết Bử dụng súng không.
– Không, nhưng mà ehắc không khó đâu.
Song cười hì hì, với tay lấy cây súng để dưới áo mưa bên cạnh đưa cho Tâm:
– Súng đây, thử coi.
Nga từ nãy tới giờ ngồi nghe Song nói, khi thấy chàng rút cây súng trao cho Tâm, mới la lên:
– Trời… trời, anh Song, anh làm thiệt sao?
Song cười hì hì:
– Anh có làm cái gì giả bao giờ đâu?
Nhưng mà súng ống đâu phải chuyện giỡn?
– Anh đâu có giỡn?
Nga bá lấy cổ Song nhún nhảy:
– Thôi mà, đừng có nói chơi nữa mà.
Song vẫn cười hì hì, bảo Nga:
Anh hỏi em, nếu kẻ thù của chúng ta có súng, tới đây mình phải làm sao? Tâm cười như nắc nẻ, nó giơ cây súng chĩa ra phía rạch làm bộ bắn:
– Đoàng… đoàng… đoàng.
Song cười thích thú:
– Hay, hay, thằng này hay.
Nga nhìn Song:
– Anh muốn tụi em học bắn súng để tự vệ à?
– Đúng rồi.
Tâm xen vào:
– Khỏi có lo cho chi Nga, chỉ bắn giỏi lắm đó.
Song ngạc nhiên:
– Thật không, Nga học bắn hồi nào?
Nga thực thà:
– Em biết bắn hồi chồng em còn sống, cứ mỗi lần đi hành quân về, ảnh lôi em ra bìa nlng tập bắn, riết rồi quen đi.
– à thì ra thế, em bắn súng gì?
– Colt 12.
Song chỉ cây súng Tâm đang cầm:
– Giống súng của anh à?
– Dạ, em nghĩ nhà binh thì xài cùng một thứ.
– Nếu vậy anh sẽ kiếm cho em một cây.
Nga nhìn Song ngập ngừng:
– Anh khỏi kiếm, hiện giờ em còn giữ hai cây.
Song ngạc nhiên hỏi: .
– Em có hai cây, ở đâu ra vậy?
– Hồi chồng em chết, ảnh để ở nhà. Một cây của ảnh, còn một cây ảnh lấy của VC trong một lần hành quân.
– Em giữ lại làm kỷ niệm. Nhưng mà hết đạn rồi.
– Súng của VC cũng là Colt 12?
– Không phại, là K.50.
Song reo lên:
– Hay, hay, thế thì hay lắm, súng K.50 rất khó kiếm, nhưng mà đạn thì anh có cả ngàn viên. Bây giờ súng em để đâu?
Nga chĩ xuống chiếc ghe của nàng cột bên dưới nhà sàn. Song ngạc nhiên:
– Em để trên ghe à? Bộ không sợ bị bắt sao?
Nga lắc đầu:
– Ai biết mà bắt?
Tâm nói xen vô:
– Tại sao em đi chiếc ghe đó hoài mà không thấy?
Song hiểu ngay, chàng cười vang:
– Ha… ha… ghe hai đáy?
Nga cười theo:
– Thiệt, khó mà qua mặt được dân an ninh.
Tâm lụp chụp định nhảy xuống ghe:
– Để em lấy lên nghe.
Song cười:
– Không lấy đượe đâu, trừ phi phá chiếc ghe ra thôi. Có đúng không cô hằng nga của tôi?
Nga nhìn Song khâm phục:
– Dạ.
– Thế thì được rồi. Tâm ngồi xuống đây để anh nói một chuyện cho hai em nghe. Như đêm qua anh đã nói, kẻ thù của ehúng ta rất mạnh, chắc chắn nhiều tiền và eó thế lực. Chúng mình không có tội gì, nhưng chúng mình vẫn là con mồi của bọn chúng. Nếu chúng ta muốn sống, giải pháp trốn chạy này không phải là thượng sách. Chúng ta cũng là con người, tại sao phải chạy trốn. Trong binh thư, vấn dề triệt thoái, rút lui là giải pháp khó khăn nhất, tại sao chúng ta phải ehọn giải pháp này?
Tâm nôn nóng:
– Em hiểu rồi, mình phải tìm tụi nó thanh toán mới được
Song lắc đầu:
– Không có dễ như em tưởng đâu, mặc dù chúng chọn phương cách hành động ngoài luật pháp, nhưng luật pháp trong xã hội này vẫn bảo vệ chúng. Nếu chúng ta khôn khéo thì có thể trèo lên pháp luật mà sống. Còn như những kẻ hữu dũng vô mưu, chắe chắn sẽ trở thành con thiêu thân thôi.
Im lặng một lúc, Song nói tiếp:
– Chúng tấn công mình, chắc chắn mình sẽ đánh trả, nhưng mà hiện nay đich ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, làm sao đánh lại? Nhất là chúng lại mạnh hơn ta
nhiều! Cũng vì lý do này, anh đem gia đình em qua dây, cũng như là một cách lẩn vào bóng tối. Và bây giờ thì cuộc chiến mới công bằng. Nói là công bằng, thực ra chúng ta vẫn còn yếu thế lắm, chưa thể tấn công được. Điều quan trọng là mình phải tự tạo lấy một sức mạnh. Chắc chắn các em biết, sức mạnh trong xã hội này là tiền. Và cái lý do mình bl săn đuổi cũng là tiền. Vậy thì bằng mọi giá, ta phải có tiền mới giữ được mạng sống của mình và tiêu diệt kẻ thù.
Nga nói thật nhỏ:
– Mặc dù em thương anh đã lâu, nhưng chính thức thì chĩ có mới từ hôm qưa. Những sự hiểu biết của anh, những công việc anh làm, cho tới giờ phút này em cũng mù tịt. Nhất là trong hoàn cảnh này, tụi em không còn nhúc nhích gì được nữa, tiền sinh sống hàng ngày, lúc còn làm ăn buôn bán đã chật vật, nói chi trong hoàn cảnh này. Nếu anh có cách gì có thể kiếm ra tiền, anh cứ nói đi, dù cực khổ, sống chết, em eũng theo anh. Song nắm bàn tay thon nhỏ của ngllời yêu bóp nhè
nhẹ. Chàng cảm động trước mối thâm tình của Nga:
– Em với anh bây giờ chĩ còn là một, thằng Tâm thì nó là em út, với anh, nó cũng còn nghĩa thầy trò. Nó theo học anh cũng hơn hai năm rồi, nên anh cũng hiểu được nó ít nhiều. Bởi vậy, có thể nói những gì chúng mình biết ngày hôm nay không sợ một người thứ tư hay nữa.
Tâm nóng ruột hỏi:
– Anh nói đi.
Song cười:
– Không thể nóng đượe, phải từ từ. Mình phải chia ra làm nhiều giai đoạn. Thứ nhất, trong hoàn cảnh này, ít nhết cũng có hai điều phạm pháp. Thằng Tâm trốn quân dich, vụ án mạng mà hồ sơ còn nằm trong ngăn kéo anh. Thứ hai, ehúng mình tàng trữ vũ khí bất hợp pháp. Vũ khí có thể vứt đi lúc nào cũng được, nhưng vấn dề vụ án và quân dich thì phải lo. Vụ án mạng còn nằm trong tay anh, nên không lo mấy, còn vụ quân dich anh chợt nhớ ra một điều luật, cha mẹ già có một con trai duy nhất hay đứa con trai cuốỉ cùng mà eác anh nó đã đi lính rồi thì hoàn toàn được miễn dieh nếu làm đơn xin. Tâm nhảy lên sung sướng: