Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 13
Tiếng Lan cười gượng gạo:
– Tội nghiệp em quá mà chị Sáu. Nước mưa chảy vào nhà ngập hết trơn rồi. Cho em nằm ké ở đây đi, Ba Thọt thích thú đồng ý ngay:
– Không sao. Nằm chung ba đứa càng vui. Nằm dưới đó nước lên rắn bò vào là chết.
Sáu thực thà:
– Dà, lâu lâu em cũng gặp hoài.
– Chết, thế còn hai đứa nhỏ của em nằm ở dưới nhà thì sao?
Sáu hơi cảm động khi nghe Ba Thọt lo cho con mình.
– Không sao đâu, em tấn mùng kỹ lắm. Không có con gì chui vô được hết.
– Như vậy thì yên tâm. Ba đứa nằm ở đây cho ông trời mưa chết bỏ.
Sáu tát nhè nhẹ lên má Ba Thọt:
– Anh tham lắm.
Ba Thọt lăn qua mình Sáu, chen vào giữa hai người đàn bà, cười hề hề:
– Vậy sao?
Vừa nói, chàng vừa vòng tay ôm lấy cả hai. Trời mưa vần vũ, gió thổi ầm ầm, eăn gác nhỏ chứa ba người muốn rung rinh theo từng cơn gió lứn. Sấm chớp vẫn ầm ì, chói lòa. Chắc chắn nhiều nhà chung con hẻm nghĩa địa này phải bay nóc, đổ tường. Ba Thọt nằm chính giữa hai người đẹp, khôi hài:
– Ứớc gì trời cứ mưa hoài như thế này và đừng có sáng.
Sáu cười khúc khích:
– Anh Ba đừng có trù ẻo chớ, nhà ngập rồi, không biết nước cuốn tụi mình đi lúc nào đó.
Ba Thọt cười thích thú:
– Nếu nước có cuốn thì cuốn cả ba đứa chứ đừng
tách đứa nào ra buồn lắm.
Lan phụ họa:
– Phải rồi, lúc đó em ôm cứng lấy anh Ba cho nước cuốn trôi đi đâu thì đi.
Ba Thọt hỏi Sáu:
– Còn em có ôm anh không?
Sáu cười hì hì:
Ôm chớ, thì em vẫn đang ôm anh nè.
– Vậy em muốn ôm anh tới bao giờ?
– Tới sáng mai luôn.
– Anh muốn lâu hơn như vậy kìa, chịu không?
– Chịu, nhưng anh tưởng em muốn mà được sao?
– Tại sao không?
– Anh bỏ bà xã anh cho ai?
Ba Thọt ghì chặt Sáu hơn nữa:
– Bà xã anh đây chớ còn đâu nữa?
– Chỉ sợ anh nói cái miệng thôi.
– Em có dám làm vợ anh không?
Sáu nói ngay:
– Nếu anh không có vợ, em chịu liền.
– Chắc không?
– Chắc rồi đó, chỉ sợ không được vậy thôi.
Tự nhiên Ba Thọt im lặng. Trời càng mưa lớn hơn, nhưng gió đã ngưng hẳn. Bỗng Ba Thọt nói nho nhỏ:
– Nếu anh lấy cả em lẫn Lan làm vợ thì em nghĩ sao?
– Cô Lan thì em không sợ, tụi em sống đùm bọc mấy tháng nay nên hiểu nhau rất nhiều. Nói thì nói chơi vậy, các anh tìm hoa, đi chơi cho vui, chớ làm gì có chuyện lâu dài.
Chỉ có Lan là biết Ba Thọt nói thật, nhưng nàng chỉ lo Ba Thọt có vợ rồi thì kể như chẳng còn gì tính toán nữa. Còn như anh chàng này còn độc thân hay vợ chết, có khó gì đâu sự chung sống giữa ba đứa. Nghĩ vậy, nàng hỏi:
– Anh Ba à, em hỏi thật, nếu anh eó vợ thì chuyện tụi mình phải tính khác, còn nếu anh không có vợ thì dễ thôi.
– Thiệt tình anh đã có vợ. Nhưng cuộc tình này thật bất hạnh. Vợ anh có thai, bi té xảy thai, băng huyết rồi chết. Cũng trong tháng đó, anh bi đạn nơi chân rồi giải ngữ. Bây giờ đi đạp xe ba bánh. Anh hỏi thiệt cả hai em, chúng ta có thể sống chung dưới mái nhà này được không?
Lan mừng rỡ:
– Nếu vậy hay lắm, phần em kể như đã quyết định xong. Còn chị Sáu để chl trả lời anh. Đêm nay em thề trước mặt anh, có trời đất chứng minh, bỏ nghề này và sống bên anh mãi mãi. Em cũng mong được thờ chung một chồng với chị Sáu, không biết chị Sáu nghĩ sao?
Sáu ngơ ngác hỏi Lan:
– ủa, chưa gì mày đã thề độc rồi Lan. Nếu tao cũng lấy ảnh thì giữa tao và mày chắc chắn không có gì khó khăn về vấn đề tình cảm, vì tụi mình vẫn sống chung với nhau từ hồi nào tới giờ. Nhưng còn con mình thì ai lo, sanh sống làm sao đây.
– Không hiểu ảnh đạp xe ba bánh có đủ sống cho cả đám không?
Ba Thọt cười, đỡ lời cho Lan:
– Điều quan trọng là vấn dề Unh cảm, còn về kiếm ăn để anh lo. Anh nói anh lo không có nghĩa là tụi em ngồi ở nhà anh đem tiền về, mà tụi mình phải cùng nhau xây dựng cuộc sống mới.
Sáu thành thật:
– Không phải em ra điììu kiện gì. Thiệt tình, gần anh từ chiều tới giờ, em đã có nhiều cảm tình với anh, nhưng không dám nghĩ xa hơh. Bây giờ anh nói vậy, anh hãy nói luôn đi, phần con Lan đã xong rồi, em biết tính nó, hễ nói là làm, và làm là làm cho bằng được, không cần suy xét nhiều. Có thể nói nó hồ đồ và ngoan cố nữa. Còn em, anh biết, dù chồng chết, gia đình chồng vẫn còn đó, con cái còn đó, và một mình lo trăm bề. Em không thể có bất cứ một quyết định gì cẩu thả được.
– Thiệt ra, khi tính chuyện với Lan, anh chỉ nói chuyện hợp táe làm ãn một công việc vĩ đại, có tính cách mạo hiểm chứ chưa nói đến vấn đề vợ chồng và cuộc sống. Vậy mà Lan đã đồng ý ngay khi anh ngỏ ý chính thức chung sống thì anh cũng biết cô ấy lì thiệt. Nhưng bây giờ em nói, anh cũng nói luôn đề coi dự tính của em làm sao. Nếu tụi mình mua được một căn nhà ở góc phố nào đó, mở tiệm bán hủ tíu hoặc cơm bình dân, em nghĩ có đủ nuôi cả nhà không?
Lan thích quá reo lên:
– Hay đó anh Ba, anh sẽ là ông chủ, tụi em làm công cho anh. Em nấu cơln khỏi chê, cộng với chị Sáu thì hết xảy Như vậy lại tiện lợi, vì tụi mình đâu có lo đói nữa. Sáu vẫn ưu tư.
– Hồi trước, lúc chưa lấy chồng, em phụ với má em bán cơln bình dân rồi, gia đình em chỉ có một cái xe cơm chớ không phải là một hàng quán. Vậy mà anh biết vốn
liếng tới bao nhiêu không?
– Không…
– Em nói thiệt, nội cái xe eơm đó thôi, phải bán ba cái nhà này đi mới đủ vốn. Còn như mở quán eơm bình dân, em không biết.
Nhà này em đinh giá bao nhiêu?
– Khoảng 10 ngàn.
– Nếu anh có được 100 ngàn thì em nghĩ sao?
Sáu cười khổ:
– Anh nói anh đạp xe ba bánh, lại là thương phế binh phải không?
– Phải rồi.
Sáu không trả lời nữa, sự im lặng như một lời hiểu biết thân phận Ba Thọt. Hiểu ý Sáu, Ba Thọt cười bảo:
– Anh thú thiệt với cả hai em, anh đã có số tiền đó rồi, mà có thể nhiều hơn vậy nữa.
Lan hỏi thẳng thừng:
– Anh lấy ở đâu ra?
– Anh không phải là một tên lính tầm thường, nên khi giải ngũ, anh phải cố kiếm sống. Từ nhỏ đã cố công tự học, cũng có được cái bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp để đi lính, lúc giải ngũ, có chút ít tiền sống lay lất, anh mua cái xe ba bánh và sống được như ý anh muốn.
– Em chưa hiểu gì cả.
– Để anh nói trắng ra cho em rõ. Anh không sống bằng nghề đạp xe ba bánh này đâu, lúc đầu có một thằng bạn nó rủ anh lẻn vào nhà một cô bán bar, bợ được cái radio nhỏ, cả hai đứa sống phè phỡn, sau cả hai làm ăn chung rất khá, tụi anh chỉ nhãm vào nhà mấy cô bán bar thôi, chỉ ít lâu sau là anh đã có một số tiền khá lớn. Thế nhưng thàng bạn anh vắn số, cách đây hơn một tháng bị bắn chết lúc lẻn vào nhà con chủ bar ở Tân Sơn Nhứt, vì tụi anh không ngờ chúng nó có nhà và thằng chồng Mỹ có súng nên bắn nó chết. Thế là anh giải nghệ luôn, tới nay cũng gần ba tháng rồi. Nhất đinh anh phải làm lại cuộc đời oai hùng hơn nghề đi ăn trộm vặt.
Ba Thọt đã nói thực cuộc đời chàng cho hai người đàn bà nghe, nhưng số tiền chàng có thì không phải là trộm vặt mà có, đó ehính là chàng ước lượng hai thỏi vàng đào được tối hôm qua. Còn sau khi thằng bạn chàng chết, số tiền để dành được có hơn hai chục ngàn chàng cũng sài gần hết phân nửa rồi.
Nghe Ba Thọt nói, Sáu mừng rỡ như chính số tiền đó đang nằm trong túi nàng, Sáu hí hửng
– Em không ngờ cuộc đời anh lại ly kỳ như vậy, quả thực, trai tứ chiến gặp gái giang hồ rồi, chúng mình đâu cần bàn tính gì nhiều nữa.
Ba Thọt khoái trong bụng.
– Như vậy là em chiu rồi phải không?
Sáu rúc đầu vào vai Ba Thọt cười khúc khích.
– Chịu cái gì?
Lan cũng vui lây:
– Như vậy chị làm lớn, em làm nhỏ héng.
Sáu chồn qua mình Ba Thọt nói với Lan:
– Khoan đã.
Lan ngơ ngác.
– Còn cái gì nữa?
– Anh Ba bây giờ là chồng chúng mình, nhưng anh ấy phải chịu một điều kiện.