Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 10
Người kia vẫn cười hì hì:
– Ngồi đây làm một ly đi sư huynh, rồi bà chị đây kiếm cho mình một em bé nữa, có vui không?
Vừa nói xong, bỗng hai chiếc Honda từ trong nghĩa địa phóng ra, người thanh niên mới tới bèn vọt xe theo luôn. Anh chàng còn lại cũng vội vàng trả tiền lấy khô mực đi liền. Vừa leo lên xe anh ta vừa nói:
– Chị nhớ nhé, khuya nay tôi trở lại đó.
Ba Thọt nghĩ thầm “Mình không nên ở đây lâu.
Chàng bảo chị hàng rượu:
– Chị vừa nói có em bé giới thiệu cho anh chàng lúc nãy hả?
Chị bán hàng hiểu ý, cười cười:
– Có có cô Lan ở ngay căn lầu đường Xóm Mới kia.
Vừa nói chị vừa chỉ về phía trước, Ba Thọt nhìn theo:
– Đó thầy Hai thấy eái lầu nhô lên ngay bờ tường nghĩa địa kia không? Căn lầu có ngọn đèn đỏ đó.
– à thấy rồi, ngọn đèn đỏ báo hiệu à?
Chi hàng cười hì hì:
– Cô Lan bảo nếu thấy ngọn đèn đỏ thì có thể giới thiệu khách tới, cô ấy cho tiền chứ có báo hiệu báo hiếc gì đâu.
– à thế thì chị phát tài rồi.
– Thưa thầy cũng đủ sống thôi, mấy eon cá mực khô này, làm sao nuôi nổi mấy đứa con em.
– ủa, thế ông xã chl đâu?
– Ông nhà em chết lâu rồi, nếu không em đâu có sống lê lết như thế này.
– Cô Lan coi ngộ không chi?
– Dạ… dạ, cổ cũng có da, có thit lắm, được cái hiền lành, tội nghiệp chồng cổ cũng chết nên đi khách kiếm Bông thôi.
– Cô ta có con chưa?
– Hình như có một đứa, để ở bên nội dưới quê gì đó, Em cũng không biết rõ lắm. Thầy tới đi, nhớ nói em chỉ đường nghe.
Ba Thọt mừng thầm trong bụng. Chàng nhìn căn gác nhỏ nhô lên chơ vơ giữa đám nhà lá lụp sụp cất sát dọc theo bứe tườllg rào nghĩa địa. Chắc chắn từ đó có thể quan sát hết cái nghĩa đia này một cách dễ dàng. Chàng cám ơn chị hàng rượh, móc túi cho chị ta thêm mấy chục rồi rảo bước đi dọc theo con hẻm nhỏ chạy song song với tường rào nghĩa địa. Tới nhà có căn lầu, chàng gõ cửa. Một thiếu phụ ra mở cửa hỏi:
– Anh Hai kiếm ai ạ?
Ba Thọt cười:
– Cô là cô Lan hả, chi hàng rượu chỉ đường cho tui tới thăm cô.
– Dạ… dạ…, em là Lan, mời anh vô nhà chơi.
Ba Thọt bước vào, chàng thấy ngay bàn thờ một quân nhân để giữa nhà. Căn phòng vuông vắn khoảng 9, 10 thước vuông. Chiếc đèn dầu lù mù không soi sáng nổi căn phòng nhỏ. Bên cạnh phòng có một cái chái nhỏ, hình như là nhà bếp. Đằng sau bàn thờ, một chiếc cầu thang gần như thẳng đứng bắc lên lầu.
– Anh Hai lên lầu chơi.
Ba Thọt cười tình:
– Anh thứ ba mà.
Lan cười nhí nhảnh:
– Dạ… anh Ba, mời anh lên lầu đi, em gài cửa rồi lên nói chuyện với anh ngay.
Ba Thọt không khách sáo nữa, chàng leo lên lầu ngay.
Cả căn gác chỉ lớn hơn một cái giường là cùng. Nhìn thấy ngọn đèn dầu bóng đỏ, Ba Thọt thổi tắt ngay. Vừa lúc ấy Lan cũng đang trèo lên, thấy Ba Thọt thổi tắt cây đèn, nàng cười tinh quái:
– Anh Ba ghê thật. Mới lần đầu tới đây đã biết hết trơn rồi. Chị Sáu nói phải không?
– Chị hàng rượu thứ sáu hả?
– Dạ.
– Tuy đèn tắt rồi, ehi Sáu sẽ không bắt mối nữa, nhưng những khách quen gõ cửa thì sao?
– Dạ, ai cũng biết tắt dèn là em đang có khách hoặc không có nhà. .
Bộ em ở luôn đây hả?
– Dạ, em có một mình hà, đâu có nấu nưứng gì mà cần rộng rãi.
Lan để Bô nước vào một góc phòng, đoạn nói:
– Anh Ba để em cởi giày nằm nghĩ nghe.
Vừa nói Lan vừa ngồi xuống cởi giầy cho Ba Thọt. Ba Thọt vội vàng ngồi xuống chiếu, lật đật nói:
– Em để anh cởi cho, dễ mà.
– Anh nằm nghỉ đi, để em lo cho anh mà.
Cởi giầy cho Ba Thọt xong, Lan xếp ngay ngắn ngay đầu cầu thang. Nàng bò vào chiếe chiếu ngồi bên cạnh Ba Thọt. Chiếc chiếu trải dưới sàn nhà như một chiếc
giường chiếm gần hết diện tích của căn gúc, chỉ chừa lại một khoảng độ hai gang tay là ván sàn. Căn gác này cũng chẳng chắe chắn gì, nó được đóng bằng những tấm ván ép ghép lại, đã mấy lần Ba Thọt nhún thử, nó kêu ọp ẹp liền. Bốn chung quanh cũng được đóng bằng ván ép mỏng. Có lê đấy là những miếng ván của những thùng đồ hộp nhà binh. Lan vói tay đinh đóng cửa sổ lại, Ba Thọt ngăn lại liền:
– Em cứ để đó cho mát đi, tắt đèn đi là được rồi. Lan “dạ” một tiếng, ngoan ngoãn thổi tắt cây đèn treo trên tường. Anh trăng hạ tuần vàng vọt lọt qua cửa sổ nhưng không soi sáng được gì. Ba thọt vòng tay ôm ngang người Lan, kéo nàng vào lòng. Lan ngả ngay vào mình Ba Thọt, nũng nịu:
– Anh ngử đây sáng mai đi uống cà phê với em nhe.
Ba Thọt hiểu ngay cô nàng muốn kiếm thêm chút ít với khách bao đêm. Chàng cười dễ dãi:
– Với điều kiện em bao anh.
Lan cười khúc khích:
– Anh khỏi phải nói mà, nhất định em bao.
– Tại sao?
– Nếu bữa khác thì còn lâu mới có vụ đó, nhưng bữa nay đặc biệt.
– Tại sao đặc biệt.
– Bộ anh không biết gì hết sao?
Ba Thọt làm bộ:
– Biết cái gì?
Lan chỉ xuống nghĩa địa:
– Bên nghĩa địa sáng nay vừa mới có một người chết.
Ba Thọt phì cười chọc quê nàng:
– Sáng nào mà nghĩa địa không có người chết.
Lan biết Ba Thọt chọc mình, nàng véo mạnh vào đùi chàng một cái thật đau:
– Cái anh này, người ta nói thiệt mà.
– Thì anh có nói láo đâu.
Lan ôm chầm lấy Ba Thọt vật chàng xuống cù lung tung làm Ba Thọt quýnh lên:
– Thôi… hí hí hí… thôi… trời ơi, thôi…
Lan ngừng tay cười hể hả:
– Cho chết luôn, em biết yếu điểm của anh rồi.
Ba Thọt ôm ghì Lan, hôn nhẹ lên miệng nàng. Bờ môi Lan rung lên, tự nhiên nàng cảm thấy có một chút thân mật yêu đương thực tình từ ngllời khách lạ ehơi hoa này. Lan lần mò cởi nút áo Ba Thọt ra, trong khi đó bàn tay Ba Thọt cũng lần qua áo nàng, bàn tay nhẹ nhàng không lụp chụp, không gỡ gạc như biết bao khách chơi hoa khác. Hình như Ba Thọt chỉ thích mơn trớn, nâng niu, điều mà Lan hằng mong ước ở tất cả những người đàn ông tìm tới nàng, nhưng ehẳng bao giờ nàng có được diễm phúc này. Tất cả kháeh chơi từ mấy tháng nay, từ ngày nàng vào nghề này, trăm người như một, dều lụp chụp, gỡ gạc, bốc hốt một cách hung bạo, có lẽ họ cố tình làm như vậy cho đáng đồng tiền bỏ ra. Không biết họ có tìm được những cảm giác dục tình thực sự không? Còn nàng, mỗi lần như vậy, Lan muốn buồn nôn cho tình đời, mặc dù lúc nào nàng cũng làm bộ tươi cười,
chiều chuộng khách. Với Ba Thọt, tự ái Lan như được tôn trọng. Bàn tay Ba Thọt vuết ve thân thể nàng mà Lan tưởng như chính tự ái nàng đang được vuốt ve, mơn trớn. Những cảm giác đê mê tràn ngập thân xáe, Lan hơl run lên, nàng tiếp nhận hơi ấm từ những bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể Ba Thọt. Nàng gục đầu, giấu mặt trên vai Ba Thọt kêu nho nhỏ:
– Anh… anh… anh ơi.
Nước mắt Lan tự nhiên trào ra, nàng cũng không biết tại sao, những lần đầu tiên tiếp khách lấy tiền, Lan nhớ rõ mình đã khóc rất nhiều, nhưng chĩ khóc một mình, khóc cho cuộc đời truân chuyên. Còn hôm nay, tự nhiên nàng khóc, khóc ngay trên thân thể người khách lạ. Khóc ngon lành như một đứa trẻ làm nũng mẹ. Bàn tay Ba Thọt xoa nhè nhẹ trên vai nàng, lâu lâu chàng gặp một cái mụn trứng cá mọc trên lưng, nhẹ nhàng nặn ra. Lan nghe thấy từng cái nhân trứng cá vọt ra khỏi làn da mình, nàng nẩy mình lên và cảm thấy khoan khoái cực độ Hình như nàng cắn vào ngực Ba Thọt thật mạnh mà chàng vẫn nằm yên. Lan chỉ mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng, nhưng từ nãy tới giờ Ba Thọt vẫn để yên không lột ra như những người khách khác. Chàng chỉ luồn tay qua áo vuốt ve nhẹ nhàng. ở đây cả tiếng đồng hồ rồi mà Ba Thọt cũng chỉ eó nàm đó. Lan đã thấy thân thể Ba Thọt nóng hừng hực. Nàng đã tưởng Bẽ phải mất đi những phút ân ái tuyệt vời nhất trong kiếp bán thân nuôi miệng này, nhưng Ba Thọt vẫn nằm đó, vẫn vuốt ve nàng như người tình nhỏ bé. Bỗng Lan nghe Ba Thọt thủ thỉ:
– Sao em không khóc nữa, mỗi lần mình khóc được, tự nhiên sẽ thấy thoải mái và quên hết buồn phiền. Có những lúc anh ngồi khóc một mình, khóc ngon lành,
khóc cả tiếng đồng hồ, rồi sau đó thấy tinh thần sảng khoái con người nhẹ nhõm và yêu đời hơn bao giờ hết. Lan yếu ớt nói thực nhỏ: