Điệp Vụ Môi Hồng - Phần 1
Sau hơn một tháng dò hỏi, quan sát, cho mãi tới hôm nay Ba Thọt mới dám hành động. Mụe tiêu của chàng là ngôi cổ mộ ngay sát vách tường nghĩa địa, từ cửa vào, nằm phía bên tay trái và ngay sau nhà vợ chồng người gác nghĩa địa. Người ta đồn là ngôi cổ mộ này là của một gia đình quan tướe người Tầu hồi xưa, chôn cất cách đây đã mấy trăm năm. Người chết hình như là một ông quan lớn từ bên Tầu qua đô hộ Việt Nam thời đó. Ba Thọt nghe được chuyện này và chàng nhất định phải làm một cuộc mạo hiểm. Đợi cho trời tối hẳn và anh chàng gác nghĩa địa đã khệnh khạng đi nhậu, Ba Thọt mới lẻn vô nghĩa địa với đầy đủ dụng cụ để đào sới. Chàng biết thường thường anh chàng gác này đi nhậu phải tới một hai giờ sáng mới về.
Con trăng hạ tuần vàng vọt, ánh sáng lờ mờ không len lỏi qua được màn đêm dầy đặc. Ba Thọt đã tính thật kỹ, giờ này cô vợ nõn nường của anh chàng gác nghĩa
địa chắc cũng đã ngủ say, chàng yên tâm hành động. Chắc chắn chỉ trong vòng một tới hai tiếng là cùng, chàng sẽ khám phá ra những gì chôn giấu trong ngôi eổ
mộ này.
Nậy những cục đá ong qua một bên, Ba Thọt bắt đầu đào Đất xốp thực dễ đào, chẳng mấy chốc chàng đã đào tới ngang bụng, mồ hôi bắt đầu ra nhễ nhại, Ba Thọt vẫn ráng sức đào, hơi thở bắt đầu nặng nhọe, đầu gối hơi run và các bắp thịt đã thấy mỏi. Ba Thọt không dám nghỉ vì thời giờ không cho phép chàng dừng lại. Nếu có chậm trễ lắm cũng phải đào tới quan tài tnlớc khi thằng gác nghĩa đia về. Hình ảnh một hũ nào vàng, nào bảo thạch, nào kim cương chói lòa làm Ba Thọt càng đào hăng hơn. Trời càng về khuya, bóng đêm càng dầy đặc. Mảnh trăng lưỡi liềm chỉ còn như treo lơ lửng lù mù, mờ mịt. Những cơn gió lạnh lùa vào thân thể làm chàng thấy dễ chịu. Tiếng côn trùng réo gọi trong nghĩa trang vắng lạnh càng làm cho Ba Thọt yên tâm và hăng hái hơn, giấc mộng bá hộ chĩ còn trong gang tấc. Bỗng lưỡi cuốc đụng quan tài, chàng mừng rỡ, ném cuốc sang một ậbên. Lấy sẻng xúc nhè nhẹ những lớp đất sau cùng trên nắp quan tài Ba Thọt giật nẩy mình vì chân chàng vừa bi lún xuống, suýt té xấp, có lẽ cái mộ này chôn quá lâu nên nắp quan tài mụe nát, không chịu nổi sức nặng của thân thể chàng, Ba Thọt vội vã kéo những mảnh gỗ vụn, lùa vào một nơi, hết hết ném lên trên. Tay chàng bắt đầu đụng vào những khúc xương sần sùi, mùi thum thủm.
Chàng cẩn thận lùa chúng vào một góc, Ba Thọt vừa nắm được chiếc xương sọ, bỗng giật nẩy mình vì có tiếng thét vang.
– Tao giết mày? tao giết mày?
Hốt hoảng, Ba Thọt phóng lên khỏi miệng huyệt, chàng ném đại chiếc sọ người qua một bên, đinh tháo chạy. Nhưng chung quanh chẳng có ai, chàng đinh thần, nằm sát xuống đất, trống ngực đập thình thịch, Ba Thọt cố nín thở nghe ngóng. Những tiếng chân chạy huỳnh huych, vọng lại từ phía nhà thằng gác, tiếng chân càng ngày càng nghe rõ hơn và chẳng mấy chốc Ba Thọt đã nhìn thấy bóng hai vợ chồng thằng gúc đuổi nhau về hướng chàng, có lẽ thằng chồng đang rượt đánh con vợ.
Tiếng cô ta la chói lói:
– Ai cứu tôi với t nó giết tôi, nó giết tôi.
Không biết ma đưa lối, quỷ dẫn đường thế nào, cô vợ lại chạy vấp vào mình Ba Thọt, té bò càng. Ba Thọt hoảng hồn ôm cứng lấy cô ta, bịt ngay miệng nàng lại,
không cho la nữa, đồng thời nắm cái Bẻng ném về hướng trái; cái sẻng đụng vào một mộ bia gần đó, phát lên tiếng kêu chát chúa làm thằng gác nghĩa đia dứng khựng lại.
Y ngó dáo dác rồi đổi hướng, chạy về phía eái sẻng, miệng vẫn la ầm ỹ:
– Tao giết mày! Tao giết mày?
Chẳng mấy chốc, y đã chạy tuốt vô phía trong, không còn nghe thấy tiếng la của y nữa.
Thoát nạn thằng chồng, nhưng còn con vợ đang nầm run rẩy trong vòng tay mình. Ba Thọt sợ toát mồ hôi. Chàng ôm cứng lấy con nhỏ mà không biết phải làm thế nào. Lúc nãy may mà lanh trí, ném cái sẻng đánh lạc hướng thãng chồng, nếu không chẳng biết bây giờ đã ra sao. Thời gian như ngưng đọng, nặng chĩu. Đã mấy lần Ba Thọt tính đạp cô gái ra để tông chạy, nhưng chàng lại chực nhớ tới hình ảnh của một gia tài triệu phú, đang nằm dưới đáy huyệt ngay bên cạnh chàng. Nếu bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thủa này, không bao giờ có lại nữa và cuộc sống của chàng lại lây lất chờ tới khi nhắm mắt cho qua một kiếp người. Tiếng côn trùng réo rắt làm cho tâm trí Ba Thọt cuồng loạn, rối bời. Chàng nghe rõ hơi thở mình ồ ồ, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi; nhưng những cơn gió mát lại làm cho Ba Thọt run lên. Ngay lúc ấy, chàng nghe thấy tiếng rên rỉ, run rẩy, sợ hãi.
– Con lậy ông… con… lậy ông. Xin ông tha cho con…
Thôi chết con rềi, thằng ehồng con nó hại con… Con xúc phạm tới ông, xin ông tha cho con, eon chưa muốn chết đâu.
Vừa sợ, vừa tức cười, Ba Thọt không biết mình không còn bịt miệng con nhỏ tự hồi nào, nghe giọng nói, chàng biết ngay nó tưởng mình là ma. Bỗng nghĩ ra một kế. Phải làm tới. Chàng gằn giọng nói:
– Nhà ngươi đáng tội chết lắm, tại sao tao đang ngủ, chúng mày lại đuổi nhau tới đây mà đạp vào tao?
Thu run rẩy:
– Con lậy ông… tại thằng chồng con nó say rượu…nó… nó… xách dao rượt con, con… eon sợ quá ehạy đại ra đây.. đạp đạp nhằm ông, xin ông tha cho cơn… con lậy ông.
Ba Thọt xiết vòng tay kéo sát con vợ thằng gác nghĩa địa vào gần mình hơn nữa:
Mày nằm yên không được nhúc nhích nghe chưa.
– Dạ… dạ… con xin nằm yên.
– Mày không được nói lớn nghe chưa.
– Dạ… dạ… con không dám nói lớn đâu.
– Bây giờ tao không muốn mày nói gì hết, khi nào tao hỏi mới được trả lời nghe chưa.
– Dạ… dạ… con nghe rồi, xin ông đừng giết con.
– ừ tao không giết mày đâu, nhưng mà mày không đưực nói nữa. nghe chưa.
– Dạ… dạ.
Ôm sát thân thể con vợ thàng gác nghĩa địa một hồi, người Ba Thọt từ từ nóng lên, chàng luồn một tay qua lưng quần cón bé, làn da mát rười rượi, cong vòng và chắc nịch. Con nhỏ vẫn im thim thít, không dám nhúc nhích một chút nào. Chàng đượe nướe, co chân lên, máng ngón chân cái vô dây lưng, đạp mạnh. Thu hơi co người lại, nhưng vẫn không dám hó hé gì. áo nàng cũng theo tay Ba Thọt rơi lả tả. Gió lùa vào da thit nàng, Thu cũng không cảm thấy lạnh chút nào, trái lại, nàng thấy những luồng hơi nóng từ thân thể Ba Thọt truyền sang hừng hực. Vậy mà không hiểu sao, thân thể nàng vẫn run bần bật, trong khi bàn tay Ba Thọt mò mẫm… Một hồi thực lâu, những cảm giác sợ hãi từ từ bớt đi, nhường chỗ cho sự đam mê da thit tràn tới, những cái run rẩy lúc ban đầu không eòn nữa, người nàng nóng lên thực sự thân thể vặn vẹo theo bàn tay Ba Thọt. Tuy nhiên, Thu vẫn không quên những gì đang xẩy ra cho nàng, cũng vì vậy mà nàng cắn răng chiu cho Ba Thọt muốn làm gì thì làm. Nàng chỉ sợ bị con ma này giết nàng chết, hoặc nó nổi eơn lên cắn cổ nàng. Còn những điều khác có nhằm nhò gì, vì dù sao nàng cũng là đàn bà có chồng lâu năm rềi, những sự ehung đụng thể xác như thế này cũng thế thôi, cực chẳng đã phải chịu đựng một chút để giữ lấy mạng sống cũng chắng chết chóc gì. Hơn nữa, qua khỏi đêm nay, có ai biết chuyện này đâu mà sợ xóm làng chê cười, mà dù có ai biết được cũng là sự bất đắc dĩ thôi, làm sao bây giờ? Điều quan trọng là phải giữ lấy mạng sống đã. Nếu bị nó giết chết thì kể như không còn gì nữa. Thu cố gắng trấn tĩnh lại để đối phó với hoàn cảnh khó khăn này. Nàng nhận thấy con ma này cũng chưa làm những gì ghê sợ eả, bất quá nó cũng mò mẫm như những lần nàng ăn nằm với ehồng mà thôi. Đó là chưa kể những lúc thàng chồng sau này của nàng say rượu, con ma này phải nói hiền lành hơn nhiều. Như mấy bữa trước, nàng đang ngử, thằng chồng nàng uống rượu về, trói Thu eăng ra giữa nhà, hành hạ cả đêm. Cũng vì vậy mà hôm nay khi y trở về, Thu đã đề phòng, nàng vừa bị nó đè ra, Thu đã tông ngay cho anh chàng một đạp, té lăn cù. Nó nổi cơn, chụp con dao chém nàng một nhát nguy lưng, nhưng may mắn, y cầm dao ngược nên nàng không bị con dao sẻ ra làm hai. Tuy nhiên, sống dao cũng đẩy bật Thu té lăn cù. Lưng nàng đau thấu trời thế là Thu ù té chạy, ai ngờ chẳng chạy ra đường lại chạy ngay vào nghĩa địa, bây giờ nằm trong tay con ma này, không biết có qưa khỏi đêm nay không. Ngủ với đàn ông thì Thu đã ehai lỳ, nhưng không biết ngủ với ma thì ra sao đây? Tuy nhiên nó đã nói phải nàm yên, không được la lối thì cứ nằm yên, nghe lời nó, may ra còn có cơ hội sống sót. Hơn nữa, nếu có cố chạy, la lên, thằng chồng đang Bay, eầm dao đòi giết mình cũng chết thôi. Bởi vậy Thu càng ngoan ngoãn nghe lời… con ma này. Nàng để yên eho nó đè mình ra, hôn hít kháp nơi, rồi lấn lên…..