Điệp Vụ Lột Trần - Chương 7
Tới khu bán cơm, Na thấy ngay Việt đang khề khà bên ly cà phê. Chàng đổ eà phê xuống chiếc đa nhỏ, bưng lên húp sùm sụp, thật ngon lành. Nhìn thấy Na, Việt cười toe toét.
– A, Na. Giờ này rảnh rỗi héng. Hòa và Tư đâu không thấy đi chung với em?
Câu hỏi của Việt làm Na dở khóc dở cười. Nàng tính tìm Việt để hỏi tin tức hai người đó; chưa kịp nói gì, Việt lại hỏi ngược lại nàng?
Na ấp úng:
– Em cũng định tới đây kiếm anh đẩ hỏi tin tức về hai đứa đó.
Việt ngạc nhiên:
– ủa, có ehuyện gì vậy? Tối qua em chở con Tư về trước, anh cũng chở con Hòa vì ngay sau đó. Bộ tụi nó đâu rồi? Sao em khôngqua nhà nó kiếm?
Na ngồi xuống cạnh Việt:
– Em có qua đó, nhưng không thấy ai ở nhà.
– Nêú vậy chắc ông chủ, bà chủ tụi nó đi chơi đâu, đem cả đám theo chứ gì. Chờ tới tối thể nào chúng cũng về thôi.
Na không nói gì nữa vì biết Việt không biết âm mưu của bọn nàng. Na eố dấu sự bồn chồn, nói lảng qua chuyện khác.
– Hôm nay trời nóng quá héng anh.
– Ờ trời nóng thực. Hy vọng tối nay eó mưa mới khá được.
Na cười hì hì:
– Tối nay mưa, làm sao đi chơi với đào đây?
Việt nheo mắt nhìn Na, cười cười:
– Còn như trời đẹp, em đi chơỉ với anh héng.
Na đập vô vai Việt.
– Quỉ, tham nó vừa vừa thôi nhé.
– Anh có làm gì đâu mà em nói anh tham.
– Chứ không hả, anh cặp với eon Hòa, rồi lại lẹo tẹo luôn cả với con Tư, tưởng em không biết hả. Bây giờ còn bầy đặt tán tỉnh em nữa sao.
Việt nhăn mặt, than:
– Trời ơi, trời… oan cho anh. Cả con Hòa lẫn con Tư chĩ là bạn thôi, nào có đào có hoa bao giờ đâu. Em mới là người anh để ý từ lâu.
Na biết Việt nói láo, nhưng nàng đang muốn lợi dụng Việt nên làm bộ ngây thơ:
– Phải không đó, đừng có làm bộ nghe.
Việt biết Na mở đường cho chàng nhào vô nên tấn công liền. Chàng giơ một ngón tay lên trời thề ngay:
– Nếu anh có nói láo thì cho xe…
Na lấy tay bịt miệng chàng lại, không cho Việt nói hết câu, nàng dậm chân thình thịch.
– Cái anh này chỉ được cái thề ẩu, thề tả thôi à.
– Như vậy em mới hiểu lòng anh.
Na nghoe nguẩy, gắt:
– Không hiểu.
việt cười hì hì:
– Như vậy để anh thử lại.
Na nắm lấy tay Việt giữ lại.
– Em không chịu đâu à nghe.
– Như vậy là em chịu rồi héng, tối nay tụi mình đi chơi nghe.
– Tối nay không được, để lúc nào rảnh em cho anh hay.
– Nhưng mà bao lâu nữa mới rảnh?
Na ngần ngừ:
– Tối mai đi.
Việt hí hửng:
– ở đâu?
– Trên công viên chỗ nhà hàng nổi Mỹ Cảnh được không?
Việt nói thực nhanh như sợ nàng đổi ý:
– Được chứ, được chứ, anh nhất đinh chờ em ở đó mà.
Việt chưa dứt lời, bỗng có tiếng nói sau lưng:
– A, ngon héng, hẹn đào đi chơi hả?
Cả hai người cùng quay lại, Xuân đứng sau lưng họ từ hồi nào không ai hay. Bỗng Việt thấy Na há hốc mồm, ấp úng:
– Chị… chị… là… là…
Xuân cười thực lớn, nói nhanh:
– Đúng rồi, đúng rồi, chị là Xuân, không ngờ lại gặp em ở đây. Hồi này có khoẻ không cưng?
Na lúng túng thấy rõ.
– Dạ… dạ… em khỏe thôi, bây giờ làm ở cư xá sĩ quan Hải Quân, còn chi hồi này làm ăn ra sao, lâu quá mới gặp.
Việt nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt Xuân, mặc dù nàng cố trấn tĩnh.
– Chi chạy ba cái lặt vặt kiếm ăn qua ngày thôi. Hôm nào em bảo anh Việt chở em tới nhà chị chơi.
Na chưa kịp nói, Việt đã cướp lời:
– Ha, ha, nêú vậy eũng là người nhà rồi, vui quá, vui quá. Xuân ngồi xuống đây uống nước đi em.
Na lấy một ngón tay dí vào trán Việt day diến:
– Thôi chết rồi, anh đang tán em mà có ngờ đâu lại đã cua cả bà chị em từ hồi nào rồi. Đồ quỉ sứ?
Việt nắm lấy tay Na cười dả lả:
Đâu có đâu có uống nước đi mà.
Xuân cười cười, nháy Việt một cái thực đ, quay qua nói với Na:
– Chị quen anh Việt trong công chuyện làm ăn thôi, anh ấy với chị không có chuyện gì đâu.
Việt chụp ngay câu nói của Xuân, bảo Na:
– Đó, em nghe cô Xuân nói chưa. Tụi anh hợp tác làm ăn thôi mà. Có gì đâu.
Na vẫn day diến:
– Em mà thấy anh lẹo tẹo với cô nào nữa thì chết với em.
Vừa lúc ấy Kỳ cũng rà xe lại, ngồi trên yên xe, thõng một chân xuống đất, nói lớn:
– Cha, sao mà trưa nay đủ mặt bá tánh tụ tầp ở đây vậy kìa.
Xuân đứng lên nói nhanh với Việt:
– Em có chuyện phải đi với anh Kỳ, hẹn gặp lại anh sau nhé. Nhớ chở cô Na tới nhà em chơi.
Việt gật đầu, cười:
– Nhất định phải chở đào tới trình diện bà chị rồi. Xuân vừa leo lên xe Kỳ vừa nói:
– Đồ quỉ sứ cái anh này, bây giờ dám gọi tôi bằng bà chi nữa.
Việt cười ngất, trong khi Na níu lấy vai chàng thật thân mật. Kỳ vừa đạp xe đi, Việt đã vòng tay ôm ngang lưng Na. Nàng vội vàng xô nhẹ chàng ra, nói nho nhỏ:
– Coi ehừng người ta nhìn kìa.
Việt buông Na ra ngay, ehàng vừa thấy Hòa từ xa đi lại, chàng chl Hòa bảo Na:
– Em coi ai tới kìa.
Na quay lại thấy Hòa, nàng giật mình, vội ngồi xích ra xa Việt một chút, miệng gọi rối rít:
– Hòa, Hòa ơi.
Hòa cũng đã nhìn thấy Việt và Na, nàng rảo bước tới ngay.
– Mày với con’Tư đi đâu từ sáng tới giờ, làm tụi tao kiếm tụi mày muốn chết.
Hòa thở khì khì, ngồi xuống ghế, lụp chụp nói:
– Con Tư bị bắt rồi.
Na tái mặt, chân tay run lẩy bẩy:
– Ai bắt nó vậy? Tại sao lại bị bắt?
Hòa không trả lời câu hỏi của Na ngay, nàng cầm chiếc nón quạt phành phạch.
– Mệt muốn chết, đi bộ từ sáng tới giờ ứ hơi.
Việt săn đón:
– Để anh kêu cà phê cho em nhé, nghl chút đi rồi nói cho tụi anh nghe chuyện gì xẩy ra vậy?
Hòa vịm một tay lên vai Việt.
– Anh kêu cho em ly trà đá được rồi, khát muốn chết mà còn uống cà phê làm chi.
Trong khi Việt kêu chị Ba bán cơnl mang trà đá ra cho Hòa, Na giục:
– Mày nói cho tao hay tại sao con Tư bị bắt mau đi.
– Chuyện dài lắm, để tao uống miếng nước đã, rôi từ từ nói mà, đi đâu mà gấp vậy.
Vừa lúc ấy chị Ba bán cơnl mang ra cho Hòa một ly trà đá thực lớn, nàng đỡ lấy, làm một hơi gần nửa ly.
– Chà… đã ơi là đã, khát muốn chết luôn.
Việt cười hì hì:
– Thủng thẳng uống không có nước sặc lên. lỗ mũi bây giờ, đi đâu mà mồ hôi mồ kê ướt hết áo vậy nè? Hòa đặt ly nước xuống bàn, nói:
Cũng tại con Tư thôi.
– Nó làm gì vậy?
Hòa từ từ nói:
– Để tao kể đầu đuôi mày nghe.
Cả Việt và Na đều chăm chú nghe Hòa kể lại chuyện tối qua. Na không ngờ cớ sự lại xẩy ra như vậy, như thế là kế hoạch giết Hòa chưa tới đâu đã thất bại rồi. Nàng hỏi Hòa:
– Rồi sáng nay mày đi đâu tới giờ này mới về, ai nấu cơnl ai coi em bé?
Hòa thở dài:
– Cũng vì thiêú người mà tao phải lặn lội từ sáng tới giờ đi kiếm người làm cho ông chủ đó. Thật là bực mình, đi không lại về không. Con nhỏ quen tao ở Thi
Nghè nó lại về quê rồi.
Na mừng rỡ, chụp liền cơ hội:
– Tại mày không nói với tao, tao có con nhỏ bạn muốn đi làm kìa.
Mặt Hòa tươi hẳn lên.
– Thật không? Dắt tao đi kiếm nó đi.
Việt sốt sắng.
– Như vậy được rồi, để anh đưa cả hai em tới nhà nó nhé.
Na hớn hở:
Thế thì tốt qưá, chúng mình đi thôi, lẹ lẹ lên còn phải về làm cơln chiều.
Theo lời Na hướng dẫn, Việt ehở cả hai đứa tới một xóm nhỏ ở Khánh Hội. Tới eây cầu nhỏ, xe qua không được. Na nói:
– Anh Việt với Hòa chờ ở đây đi, em vô nhà xem nó có nhà không đã nhé.
Nói rồi không chờ ai trả lời, Na nhẩy xuống xe đi luôn.
Khoảng 10 phút sau Na trở lại, nói:
– May qưá, nó có nhà nè, vô đây đi.
Hòa và Việt xuống xe, theo Na đi vô trong xóm. Chẳng mấy chốc tới một eăn nhà sàn nhỏ ọp ẹp, cất trên vũng nước lớn dơ bẩn.
Na xô cửa vô, nàng chĩ một thiếu nữ bảo Hòa:
– Đây là bạn tao, con Nụ đó.
Nụ cúi đầu ehào mọi người.
– Mời anh chị ngồi chơi.
Tất cả mọi ngưới ngồi xuống chiếc phản duy nhất trong nhà; có lẽ đây là chỗ ngủ của gia đình mà cũng là nơi tiếp khách vì nhà chỉ có một phòng.
Hòa không muốn mất thì giờ nên nói ngay:
– Chị Na nói chị muốn đi làm phải không ạ?
Nụ cười nhẹ, e thẹn:
– Dạ, em muốn đi làm lâu rồi mà không kiếm được việc. Có nhờ chi Na Um dùm.
Hòa vui vẻ:
– Nếu vậy tốt qưá, ông chủ em đang cần một người giữ mấy đứa trẻ và phụ với em làm công chuyện nhà. Không biết bao giờ chị mới tới làm được?
Nụ cười bẽn lẽn:
– Sáng mai em tới chị Na sớm có được không?
Hòa mừng rỡ:
– ị biết nhà chị Na à?
– Dạ, em có tới đó mấy lần.
– Vậy được rồi, ngày mai gặp chị nhé, bây giờ tụi mình phải về lo cơln chiều.
– Dạ, cám ơn chị.
Hòa cùng mọi người vừa ‘bước ra cửa, chợt nhớ ra chưa nói rõ lương hướng ra sao nên quay lại hỏi:
– Ý chút xíu nữa em quên, ehị muốn trả lương bao nhiêu một tháng?
Vẫn dáng diệu bẽn lẽn, Nụ trả lời:
– Lương lậu thế nào cũng được mà, miễn có việc làm là tốt rồi. Em chỉ cần ăn ngày hai bữa, có chút đỉnh tiền tiêu vặt là được.
– Thôi được, để ngày mai chị gặp bà chủ em thương lượng sau đi.
Việt và Hòa ra trước, Na ở lại rù rì với Nụ vài câu rồi đi theo. Mọi người vui vẻ chuyện trò như pháo ran vì ai nấy đều đạt được những gì mình mong muốn. Việt trở Hòa và Na về tới cư xá sĩ quan Hải Quân rồi vòng xe lại khu bán cơm. Chàng thấy Kỳ đang ngồi uống cà phê với Cúc; Việt chưa xuống xe Cúc đã nói lớn:
– Chà, chở cả hai người đẹp đi chơi sướng quá héng. Việt cười hì hì:
– Ăn cơnl nhà mà cứ đạp xe kiểu làm nghĩa thế này coi bộ không xong rồi. Đẹp đẽ cái gì đâu. Cúc kéo ghế cho Việt ngồi.
– Chứ không phải tối ngày anh chĩ ham có thế thôi sao?
Việt vỗ nhè nhẹ vô lưng Cúc.
– Thôi mà, tha anh đi. Anh còn em làm chi.
Cúc cười ngặt nghẽo: .
– Em với anh hết duyên, hết số rồi; để cho em sống đi.
– Thôi được rồi, đẩ đó đi. Còn giờ này sao em rảnh …
rang tới đây uống cà phê vậy? ‘
– Không có rảnh đâu, em đi kiếm anh đó.
– Có chuyện gì không? ‘ .
– Có nhiì~u chuyện muốn nói với anh lắm.
Việt đoán ngay Cúc định nói ehuyện gì, chàng ngăn
lại:
– Tối nay có thì giờ nhiều nói được không?
Cúe gật đầu, đứng dậy.
– Như vậy tết hơn, bây giờ em cũng phải về làm cơnl
chiều rồi.
Nếu vậy tối nay gặp em ở quán chè Hiển Khánh
bên rạp hát Casinọ Đakao đi.
Cúc ngạc nhiên:
– Tại sao phải đi xa quá vậy?
Việt dúi vô tay Cúc tờ giấy bạc, nói nhỏ:
– Tiền xe đây, đừng hỏi nữa. Em về ngay đi; tối nay chừng 7, 8 giờ tối gì cũng được.
Cúc hiểu ý Việt, mỉm cười dễ dãi:
– Thế nào em cũng tới mà, anh đừng lo.
Cúc đi rồi, Việt hỏi Kỳ:
– Việc đó tiến triển tới đâu rồi?
Kỳ quay ra sau xem có ai dòm ngó gì không, nói nhỏ:
– Em không ngờ tụi nó đốt giai đoạn. Hôm qua…
Việt ngăn lại, không cho Kỳ nói nữa.
– Khoan đã, nói chuyện ở dây không tiện đâu, bây giờ anh đạp xe xuống Lăng ông trước, khoảng 10 phút sau em hãy đi.
Kỳ gật đầu.
– Dạ, vậy anh đi đi. Chuyện này cũng gấp lắm.
Việt đứng dậy, lấy xe đi ngay, chàng đạp một mạch tới Lăng Ông Bà Chiểu. Dọc đường nhiều người kêu xe nhưng chàng làm bộ lờ đi như không nghe thấy.
Việt gác xe trước cửa L’ăng óng như chờ kháeh, chàng leo lên nệm ngồi, lấy tờ báo ra đọc. Những hàng chữ như nhẩy múa trước mắt Việt; chàng chẳng đọc được gì vì đầu óc lộn quay cuồng với nhiều biến cố dồn dập; Không biết lần này mục tiêu đã thực sự bị lột trần hay chĩ là những bướe đầu dẫn tới một thành quả to lớn hơn. Dù cảnh sát đã cho biết Xuân là Việt Cộng; dù sao cũng chưa chắc nàng là đầu mối của điệp vụ này. Nhưng nếu nghi vấn này là sự thực, sẽ kéo theo cả nhóm của Na vô mục tiêu phản tình báo này. Quả thực như lời Đại tá Hai nói: ” Anh phải lột trần tụi nó ra, bằng mọi giá; kể cả mạng sống của anh và tôi, đây là một điệp vụ có tầm mức quan trọng nhất của cơ quan ta tử trước tới nay.
Nhất đinh không được phép thất bại. Tôi lập lại; không được phép thất bại”.
– Đúng, không được phép thất bại. Bởi vậy Việt lấy ngay chữ của Đại tá Hai đặt tên cho mục tiêu này – Điệp Vụ Lột Trần .
Nhất định phải lột trần tất cả, không phải chĩ là quần áo đám con gái quỉ này, mà từ hành động tới tim óc của chúng nữa.
Việt đã nhìn thấy sự lúng túng của Na khi gặp Xuân và những lời đối đáp gượng gạo, cố tình che giấu một hành động phạm pháp.
Nhất định ngày hôm nay, Việt sẽ biết tất cả. Một bài toán trắc nghiệm thoáng qua trong đầu chàng.
– Ê ê gọi hoài sao không trả lời ông nội?
Việt giật mình, Kỳ đang đứng bên cạnh từ lúc nào.
Chàng cười hì hì:
Mày tới hồi nào vậy?
– Cũng mới tới, tưởng anh đang ngủ ngồi chứ. Mắt còn mở trơ trơ mà, chác lại đang nghĩ tới cô nào rồi.
– Nghĩ tới cô nào à? tao đang nghĩ tới mày đây. Bây giờ nói đi, việc đó tới đâu rồi?
Kỳ có vẻ đắc ý:
– Em gặp lại mấy đứa đạp cyclo cũ. Không ngờ chúng nó đều là đặc công Việt Cộng lâu năm rồi.
Việt ngăn lại:
– Khoan đã, khoan đã Mày phải nói eó đầu có đuôi mới được. Đừng có lụp chụp.
– Dạ, để em kể anh nghe. Đã mấy hôm nay, sau ngày trao cái gói xi măng cho người của con nhỏ Xuần. Chúng nó bắt đầu rủ em đi chơi và hỏi han lung tung về thân thế và công ăn việc làm của em ra sao; rồi ngày hôm qua, thằng Bồng dẫn em đi gặp thằng Cu Đen. Ai ngờ thằng Cu Đen lại là bạn em từ lâu, nó lại dẫn em tới thằng Tư Cùi; thằng này cũng là nhóm đạp cyclo từ hồi nào tới giờ với tụi em, bởi vậy chúng vô đ~ ngay; đề nghị em hợp tác; chúng nó nói nếu em chịu, sẽ được gửi đi Củ Chi học một khoá đặc công ba tuần lễ. Nhưng trước khi đi học phải chứng minh mình thích cái nghê này.
– Chứng minh như thế nào?
– Thằng Tư Cùi nói; sẽ chỉ cho em cách gài một trái lựu đạn. Mục tiêu tùy em lụa chọn, miễn là chỗ nào có người Mỹ là được. Nhưng ít nhất nó phải đem cái gì ra dự mày để làm cái vụ đó mới được chứ.
Kỳ cười hì hì như để che dấu sự ngượng ngập của mình.
– Em đang cặp với con em thầng Bồng.
– Cái gì mà mới đây đã cặp rồi, lẹ vậy?
– Không phải mới đây đâu, hồi nào tới giờ lặng, em đưa hàng của con Xuân cho thằng Bồng, nhưng kỳ thực là con em gái nó đi bán, hai đứa đi với nhau lâu rồi.
– Nó tên gì?
– Nga.
– Con Nga có biết thằng anh nó dụ dỗ mày theo V.C. không?
– Chính nó nói trước, nó nói nó là giao liên gì đó. Nếu em chịu theo phe tụi nó thì khi đi học, chính nó đưa em đi.
– Chúng có phác họa chương trình học hay tương lai ra sao không?
– Về chương trình học thì không có, nhưng tương lai thì có.
– Tương lai như thế nào?
– Chúng hứa sẽ cho em đủ tiền để lo vô Cảnh Sát phục vụ tại Saigon.
– Chúng cho bao nhiêu tiền?
– Em cũng hỏi như vậy, thằng Tư Cùi cười hì hì, bảo mấy chục triệu cũng có. Nó nói: “Có điều mình xứng đáng hay không thôi”. Nó cũng nói; dù mình ra sao đi nữa, chịu hoạt động là Mặt Trận lo đầy đủ. Còn phản lại, kết quả sẽ không lường được.
– Mày có hỏi con Xuân là cái gì trong tổ chức của chúng nó không?