Điệp Vụ Lột Trần - Chương 6
Đúng như dự trù của Na, xe vừa ngừng, Hoà đã nhẩy xổ về phía Na liền, Na đạp mạnh bàn đạp cho xe chồm lên, ehạy vòng quanh bồn binh tượng Trần Hưng Đạo. Na vừa chạy vừa eười ha hả, eố chọc cho Hòa rượt theo. Hòa trúng kế ngay, rượt được một khoảng khá xa, Hòa phải ngừng lại vì mệt, nàng đứng thở dốc, trong khi đó Na đạp xe nhanh hơn, vòng lại đón Tư, chạy ngược lên đườhg Hai Bà Trưng mất rạng. Cũng vừa lúc ấy Việt lững thững đi tới, chàng cười hì hì:
– Em trúng kế cô Na rồi, eô ta muốn rủ cô Tư đi chơi nên chọc cho em rượt theo đó.
Hòa vừa mệt vừa tức cười.
– Cái con quĩ cái đó cũng nhiìlu mưu kế ghê. Lúc nào nó cũng thậm thụt với con Tư, rủ rỉ, rù rì. không biết nói cái giống gì mà nói hoài không hết.
Việt cười dả lả:
– Tụi nó thương nhau rồi đó, người ta tâm tình thì làm sao hết chuyện được.
Hòa lườm Việt một cái thực dài.
– Đốt anh đi, anh tưởllg ai cũng như anh đó hả.
Việt nhân cơ hội ngồi xà ngay xuống cạnh Hòa, tay chàng vòng qua vai Hòa thựe tự nhiên.
– Anh biết hai đứa nó khoái đạp xe vòng vòng lắm, chắc không có trở lại nữa đâu, hay là tụi mình đi chơi đâu đi.
– Anh muốn đi đâu?
– Đi đâu cũng được, tối nào cũng ngồi đây riết rồi cũng chán.
Hòa đề nghị:
– Hay là chúng mình đi ăn mì đi.
Việt chịu ngay.
– Phải đó, anh cũng đang đói bụng đây.
– Nhưng mà hình. như trễ rồi, có còn tiệm nào mở cửa không?
Việt ra vẻ thành thạo:
– Mì Cây Nhãn dưới chân cầu Xa lộ bán tới giờ giới nghiêm mới đóng cửa.
Hòa thích thú:
– Phải rồi, chỗ đó mát mẻ, trời hôm nay nóng quá.
– Thôi chúng mình đi đi.
Việt chở Hòa tới Xa lộ Biên Hòa, đi dọc lên một quãng là những lều quán bán đồ ăn cho những người thích ra đây hóng mát và ăn uống v~ đêm. Đa số họ là những cặp tình nhân rủ nhau ra chỗ vắng vẻ này tình tự.
Ăn uống xong, Việt. đưa Hòa về, đi tới một quãng vắng, Việt quẹo xe xuống mé ruộng, Hòa biết Việt muốn làm gì nhưng vẫn làm bộ hỏi:
– ủa, anh ngừng xe ở đây làm chi vậy, tối thùi à.
Việt cười hì hì:
– Ăn no quá tức bụng, anh muốn nghỉ một lát. Tụi mình ngồi đây nói chuyện cho mát. Còn sớnl mà.
Hòa cười đồng lõa:
– ừ nhưng về sớm nghe anh:
– Việt không nói gì, chàng leo lên xe ngồi chung với Hòa. Con trăng hạ tuần vàng vọt, treo lơ lửng giữa những đám mây đen nặng chĩu. ánh sáng lờ mờ đó, dù cho Việt đã ngồi sát Hòa, nàng cũng chẳng trông rõ mặt chàng. Vừa ngồi xuống, cánh tay Việt đã choàng qua vai Hòa ngay. Hai người ngồi chung nên hơi chật, tự nhiên Hòa ép sát vô mình Việt. Đã nhiều lần đi chơi với chàng, Hòa biết rõ Việt muốn gì. Nhưng có lẽ chính nàng cũng muốn được Việt vuốt ve như thế. Hơn nữa, ở chỗ vắng vẻ này, đâu có ai thấy mà mắc cỡ.
Bàn tay Việt đã lần xuống cổ áo nàng. Máu trong người Hòa chẩy mạnh, hơi thở rồn rập. Dù trời tối, nhưng nàng cũng nhắm mắt lại. Lúc này chẳng có đứa nào muốn nói gì nữa. Tiếng côn trùng reo vang như một ban nhạc đại hòa tấu đang chơi bản nhạc tình mùi mẫm. Thời gian trôi qua thực mau, mới đây mà con trăng đã lên thực cao. Hòa thì thầm:
– Anh ơi, sáp tới giờ giới nghiêm rồi, về đi anh.
Việt như còn tiếc rẻ với những giây phút thần tiên bên người tình nhỏ, chàng ầm ừ:
– Còn sớm mà.
– Trăng lên cao qưá rồi, trên đường đâu còn ai nữa, về đi anh.
Vừa nói Hòa vừa sốc lại quần áo. Việt đành uể oải đứng dậy. Chàng đẩy xe lên đường đạp về nhà Hòa. Tới gần cư xá sĩ quan Hải Quân, Hòa nói với Việt thả nàng xuống. Có lẽ đã quá giờ giới nghiêm thực rồi, những dây kẽm gai được kéo ngang qua đường cản xe cộ qua lại. Hòa chìa tấm thể cư trú tại cư xá cho anh lính gác cổng, lách qua rào cản về nhà. Nàng ngạc nhiên thấy trong nhà đèn đuốc sáng choang; Đáng lẽ giờ này mọi người đã đi ngủ cả rồi. Đâu có ai để đèn sáng từ trong tới ngoài như thế này bao giờ. Nàng mở cửa bước vào. Tất cả mọi người trong nhà có mặt đông dủ ở phòng khách. Hòa giật mình đứng khựng lại.
– Đi đâu giờ này mới về?
Thiếu tá Bạch quát lớn làm Hòa run lên:
– Dạ… dạ… thưa ông con tới thăm người bạn.
– Mày đi từ lúc nào? đi với ai?
– Dạ, thưa ông con… con đi từ hồi chiều với… với chị Tư.
– Tại sao con Tư về từ hồi nào mà mày chưa về?
Bỗng Tư lên tiếng:
– Con… con… về…
Thiếu tá Bạch quát lớn:
– Mày câm mồm lại. Ngồi đó đi, tao chưa hỏi tới mày.
Ông quay qua Hòa hỏi lại:
– Con Tư nó về hồi nào?
Hòa nhìn Tư, trả lời ngập ngùng:
– Dạ, thưa chị Tư về trước với chị Na từ sớm lặng.
– Lúc đó mấy giờ?
– Thưa ông lúc đó con cũng không biết mấy giờ.
– Mày tính xem, từ lúc con Tư về tới giờ chừng mấy tiếng?
Hòa thực thà:
– Dạ, thưa ông khoảng chừng hơn bốn tiếng gì đó.
Bỗng Tư nhẩy lên.
– Mày đừng có nói láo.
Thiếu tá Bạch giận dứ, quay lại sáng cho Tư một cái bạt tai, văng vô vách. Ông quát lớn:
– Câm mồm, như vậy đủ rồi, ngày mai tao sẽ cho mày đối chất với luôn cả thằng lính gác cổng cư xá và con Na xem mày có chối được không. Còn nữa, nếu trên gói giấy này có dấu tay mày, tao sẽ đem mày giao cho An Ninh Quân Đội chứ không giao cho Cảnh sát đâu.
Tư xám mặt, nàng không ngờ chuyện đổ bể tai hại như vậy. Hồi học tập trong khu, nàng được biết; phải hết sức thận trọng, đừng bao giờ để cơ quan An Ninh Quân Đội tình nghi. Hôm nay.tới cơ sự này, coi chừng cả tổ chức bại lộ hết. Thực là người tính không bằng trời định, nàng đã lấy trộm gói tiền của vợ chồng thiếu tá Bạch, gói lại cẩn thận, nhét dưới gối con Hòa. Ai ngờ nó đi tới giờ này mới về. Mà cũng sui cho nàng, Thiếu tá Bạch cần tiền, hỏi vợ mới hay bị mất.
Hai vợ chồng coi hát về, để cái bóp trong phòng ngủ. Tư lẻn vô lấy tlên lúc Hòa còn đang đi chơi với Việt. Thế là hỏng việc, từ lúc mất tiền cho tới lúc tìm thấy gói tiền dưới gối của Hòa, Thiêú tá Bạch đã biết thời gian đó Hòa không có nhà. Như thế thủ phạm bắt buộc phải là Tư, mặc dù Tư dấu tiền trong chiếc gối của Hòa. Một thoáng suy nghĩ, Tư thấy đành phải lùi một bước thôi, không thế nào để bị giải cho cơ quan An Ninh Quân Đội được. Nàng biết; với các sĩ quan khác thì không thể làm chuyện này, nhưng với Thiếu tá Bạch lại quá dễ dàng, thậm chí còn dễ hơn là giao nàng cho Cảnh Sát. Tư làm bộ sụt sùi khóc. ”
– Thưa ông bà… con… con chót dại…
Thiếu tá Bạch cười ha hả:
– Tao biết ngay mà, làm sao mày qua mặt được thằng này. Thôi được rồi, bây giờ tao cho mày làm tờ tự khai rồi đưa qua Cảnh Sát ngay. Tao không muốn mày ở đây thêm một phút nào nữa. .
Vừa nói ông vừa ném cho Tư một cây bút và tờ giấy. Không còn cách nào hơn, Tư đành viết đại tờ khai nhận tội ăn cắp. Thế là kế hoạch thủ tiêu Hòa không thành’
mà lại còn mang họa vào thân nữa.
Thiếu tá Bạch chở Tư đi rồi, Hòa vấn còn ngơ ngác không hiểu nàng vừa thoát khỏi một kế hoạch thâm độc của toán Tình Báo Đặc Công Việt Cộng. Mắt nàng rướm lệ dù biết là Tư có tội, nhưng những mối liên hệ chung sống với đứa bạn nhí nhảnh, vui tính này làm cho nàng đau lòng khi thấy nó gặp nạn.
Hòa trở về phòng nằm trần trọc mãi mà không sao ngử được. Cuối cùng khi trời gần sáng, nàng cố nghĩ về Việt để quên hình ảnh của Tư mới làm cho Hòa đi vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi lạ kỳ…
Từ sáng tới giờ, Na qua lại nhà Thiêú tá Bạch cả chục lần mà không thấy Tư đâu, cả Hòa cũng biệt tăm luôn. Na chạy sang nhà con Hy tìm nó để tiếp tay. Gặp Hy, Na nói ngay:
– Hy à, nguy rồi, tao cần mày giúp mới xong.
– Thấy Na hết hoảng, Hy cũng đâm lo, hỏi:
– Có gì mà mày cuống lên vậy?
– Mày có bận gì không?
– Thì mày biết, giờ này đang nấu cơm mà.
– Mày có thể chạy qua nhà con Tư eoi nó đi đâu từ sáng tới giờ không?
– Mày kiếm nó chi vậy?
– Thì mày cứ hỏi dùm tao đi, khẩn trương lắm đó. Xong chạy qua cho tao hay ngay nhé.
Hy cười hì hì:
– Mày làm cái gì như gà mắc đẻ, được rồi, để tao đi cho.
Na mừng rỡ.
– ừ, tao về nhà, mày hỏi xong cho tao hay liền nhé.
Đừng nói với ai tao kiếm nó nghe mày.
– Nếu gặp nó thì nói sao?
– Bảo nó qua gặp tao liền.
– Tao nghĩ tụi mày có cái gì dấu tao.
Na nói nho nhỏ:
– Anh Ba ra lệnh giết con Hòa. Con Tư phải làm cho con Hòa mất việc trước khi thủ tiêu nó. Vậy mà từ sáng tới giờ cả hai đứa biến luôn. Thôi mày đi đi, mau v~ cho tao hay.
Hy tái mặt, nói:
– Chuyện quan trọng như vậy mà chúng mày không cho tao hay. Thôi về đi, tao qua đó hỏi liền.
Vừa nói Hy vừa lật đật chạy qua nhà Hòa ngay. Na cũng vội vã trở về nhà tiếp tục nấu cơln. Đầu óc nàng rối mù, nàng không còn biết phải làm gì nữa. Có lẽ giờ này anh Ba đang đậu xe cyclo ngoài cư xá với toán đặc công ám sát chờ tin tức của nàng. Nêú Hòa bị đuổi, xách bị ra khỏi cư xá, toán đặc công ám sát, sẽ đón nàng đem đi giết liền. Bây giờ cả Hòa lẫn Tư cùng biến luôn mới làm sao đây.
Chỉ mấy phút sau, Hy trở v~ cho biết không có ai ở nhà làm Na càng sợ, nàng bảo Hy:
– Mày qua nhà con Ca, nói nó ra ngoài cổng cư xá gặp anh Ba ngay. Nói mọi người ngưng hành động. Tối nay sẽ báo cáo sau. Sau đó mày để ý, nếu con Tư về, cho
nó hay ngay tao cần gặp nó.
Hy đi ngay, gặp chuyện quan trọng như thế này, nàng vẫn có tánh thi hành xong mới tìm hiểu; nhất là những chuyện thời gian không cho phép chần chờ, nàng luôn luôn im lặng mà thi hành.
Tới nhà Ca, Hy nói cho Ca hay tự sự rồi giục Ca đi ngay. Ca nghe xong chới với, chạy ra cổng cư xá liền, nàng không cần tìm kiếm đã thấy ngay anh Ba và mấy
người nữa đậu xe cyclo dọc theo mé đường gần đó. Ca lẳng lặng leo lên xe của anh Ba, nói:
– Anh chở tôi qua chợ Thị Nghè.
Rồi nàng nói nho nhỏ đủ để Ba nghe:
– Ngưng hành động, chờ báo eáo sau.
Ba hiểu ý, chở Ca đi ngay, y ra dấu cho người của mình. Tất cả từ từ rời vị trí theo Ba. Đi được một quãng xa, gặp khúc vắng, Ba hỏi:
– Chuyện gì xẩy ra vậy?
Ca nói cho Ba biết những gì Hy nói với nàng, Ba thừ người suy nghĩ. Y nói nho nhỏ:
– Không lẽ có trục trặc?
Y đậu xe lại, ngoắc chiếc xe đang theo, nói:
– Tự à, mày đưa cô Ca về cư xá, rồi trở về nhà tao, kế hoạch này chưa thi hành được.
Ca leo lên xe Tự trở về cư xá. Nàng không tưởng tượng được ngay lần đầu ra quân đã có trở ngại rồi. Ca được đưa vào làm việc trong cư xá này cũng hơn 6 tháng, nàng chưa được chỉ thị gì nhiều hơn là coi chừng xem nhà nào cần ngườl làm là giới thiệu ngay người của Mặt Trận vô. Cho tới hôm nay mới thấy vụ này xẩy ra.
Không hiểu kế hoạch thi hành nhắm vô mục tiêu gì mà phải thủ tiêu người.
Về tới nhà, Ca qua nhà Hy ngay. Nàng báo cáo với Hy đã cho anh Ba hay và mọi người rút về nhà anh Ba đợi báo cáo. Hy bảo Ca:
– Thôi, bây giờ mày về đi, nếu thấy eon Tư hay con Hòa về, cho tao hay ngay.
Ca nhìn Hy, hỏi:
– Kế hoạch này nhắm vào cái gì, sao tao không biết gì hết.
Hy lắc đầu:
– Tao cũng như mày thôi, có lẽ chỉ có con Na và con Tư nhận được lệnh. N.hư mày biết, khi thi hành công tác càng giới hạn trưng dụng cán bộ càng hay. Vì vụ này có trở ngại nên con Na cần tụi mình tiếp tay. Có lẽ phải tới tối mới biết được chuyện gì xẩy ra.
– Thôi tao vì, sợ đi lâu chủ tao nó để ý, hẹn gặp mày tối nay ở bến Bạch Đằng.
– ừ, tối nay chúng mình gặp nhau ở đó.
Ca đi rồi, Hy hồi hộp chờ đợi, đã gần trưa mà cả Hòa lẫn Tư cũng vẫn chưa thấy đâu. Từ nhà Hy có thể nhìn qua nhà Thiếu tá Bạch; mọi người trong nhà hôm nay
biến đâu mất, chẳng thấy ai ra vào cả.
Cho tới trưa, cơnl nước, rửa chén xong. Hy chạy sang nhà Na. Giờ này mấy đứa làm công dều rảnh rang. Hy gặp luôn cả Ca. Ba đứa xúm lại; Na kể hết đầu đuôi câu chuyện: Từ khi phát giác sự tò mò của Hòa và kế hoạch thủ tiêu Hòa để gài người vô nhà Thiếu tá Bạch, tiếp tay với Tư trong công tác tình báo, cả anh Ba và chị Xa cùng cho là mục tiêu khai thác tin tức ở nhà Thiếu tá Bạch hết sứe quan trọng, vì ông này làm việe tại Trung ương Phản Tình Báo Hải Quân. Sau khi Na trở Tư về đánh cắp tiền eủa Thiếu tá Bạeh để đổ tội cho Hòa, làm cho Hòa mất việc trước khi bị thủ tiêu. Nhưng không hiểu chuyện gì xẩy ra, cho tới giờ này mọi người dều biến mất.
Bỗng Ca có ý kiến:
– Tao nghĩ còn một người nữa có thể hỏi được.
Na ngạc nhiên hỏi:
– Ai vậy?
Thằng cha Việt đạp xe cyclo đó, nó bồ với con Hòa mà, chắc nó biết con Hòa và con Tư ở đâu. Na chợt nhớ ra, lật đật đứng dậy.
– ờ nếu mày không nhắc tao quên mất tên này. Thôi, tụi mày ở đây coi chừng tụi nó về. Tao đi kiếm thàng cha Việt
Hy hỏi:
– Mày biết nó ở đâu không?
Na trả lời hấp tấp:
– Biết, biết, giờ này tao biết nó ở đâu rồi.
Hy cười hì hì:
– Thì ra mày với nó cũng có liên hệ sao?
Nã đá vào chân Hy, rủa:
– Con hà bá, tao đang rầu muốn ehết đây, ở đó mà cà
rởn.
Hy vừa né vừa cười: ‘
– Thôi đi đi, để tụi tao lo ở đây được rồi.
Na hấp tấp đi ngay, nàng biết giờ này Việt hay la cà ở khu bán cơm trên đường Cường Để, cạnh Hải Quân Công Xưởng. Từ cư xá tới chỗ đó có một khúc đường,
không hiểu sao hôm nay Na cảm thấy đi mãi không tới nơi; nàng thấy nôn nóng lạ kỳ. Những câu hỏi triền miên của sự vắng mặt cả gia đình Thiếu tá Bạch làm
nàng hồi hộp, không chịu không nổi.