Điệp Vụ Lột Trần - Chương 5
Tối nay trời thực nóng, Việt vội vàng đẩy xe ra khỏi nhà Xuân vì chỉ còn vài phút nữa là chuyến phà sau cùng trong ngày chạy qua sông Sàigòn. Việt đạp xe thực nhanh. Con đường nhỏ trong xóm cũng đã thưa người. Tới bến phà, Việt đạp lại từ từ xuống cầu tầu vì chàng thấy chiếc phà eũng mới rời bờ bên kia. Yên trí không bị lỡ chuyến phà, Việt an tâm để ý dân Sàigòn di chuyển bên kia bến Bạch Đằng. Vùng bên bờ Thủ Thiêm này vắng vẻ và hiu quạnh bao nhiêu thì bên kia sông, thiên hạ ồn ào, nhộn nhịp bấy nhiêu.
Chàng nghĩ ngay tới cái hẹn với Hòa, không biết nàng có chờ Việt như mọi lần hay cô ta nóng ruột về tuết luốt rồi. Hơn tuần nay, tối nào Hòa cũng đợi chàng ở chân tượng Đứe Trần Hưng Đạo. Hòa làm công cho ông thiếu tá Bạch, trưởng phòng Bảo Vệ của Trung ương Phản Tình Báo Hải Quân. Cuộc đời binh nghiệp của thiếu tá Bạch thực tiếu lâm!
Hồi mới ra trường cũng như eác sĩ quan khác, Bạch được tuyên ehuyển đi hết chiến hạm này qua chiến hạm khác. Cho tới khi lên Trung úy. Bạch được đổi về Saigon làm eho một đơn vị tiếp liệu. Gia đình Bạch hết sức nghèo, di cư từ miền Bắc vào Nam năm 1954, Bạch chỉ có một mẹ già. Hồi còn học trường Trung Học Trần Lục, Bạch học hành cũng lăng nhăng, chó ngắp phải ruồi, đậu xong bằng tú tài II, Bạch đăng vô Hải Quân ngay vì nhà nghèo không đủ ti~n tiếp tục học đại học. Ngay từ hồi còn đi học, Bạch đã có cái thú dê gái, nhưng trời cho Bạch cái dị tướng; bụng ưỡll về phía trước như đàn bà chửa, mặc dù Bạch ốm và cao. Hai tay dài như tay vượn, nhưng nước da lại thựe trắng. Cũng vì vậy mà ngay từ khi đi học, bạn bè đã đặt cho Bạch cái hỗn danh là Bạch Hầu và không hiểu sao, khi vô Hải Quân, mọi người cũng gọi Bạch là Bạch Hầu.
Hồi lên Trung úy, Bạch Bầu được đổi về Saigon nên le lói lắm. Tốỉ ngày sách xe jeep đi vòng vòng Saigon. . Một hôm, Bạch Hầu đang đi tà tà gần trường đua Phú.
Thọ, gãp một cô gái lai Pháp, Bạch lrầU theo tán tỉnh ngay. Cô bé chẳng nói, chắng rầng, cứ nhìn Bạch Hầu cười tủm tỉm. Tưởng nàng chịu cái mác sĩ quan Hải Quân của mình. Bạch Hầu làm tới, nắm tay, nắm chân ngay vài phút tán tỉnh. Rồi như chắc ăn, eòn viết cả địa chỉ, tên họ quân số nhét vô tay nàng. Khi trở về đơn vị, hai ngày sau Bạch Hầu bị An Ninh bắt. Lúc ấy mới vỡ lẽ; người con gái lai Pháp kia là cháu ông Tư Lệnh Hải Quân. Cô nàng mang mảnh giấy tên họ và quân số của Bạch Hầu về mách chú. óng chú nổi giận vì tác phong bê bối của Bạch Hầu, sai An Ninh bắt nhết ngay anh chàng mê gái. Vì phòng An Ninh Đơn Vị không dám giam giữ sĩ quan lâu ngày, eũng không dám thả vì sợ ông Tư Lệnh nên họ chuyển nội vụ tới Trung Ương Phản Tmh Báo Hải Quân. Đơn vi An Ninh cao cấp nhất của Quân Đội.
Tại đây, Bạch Hầu bị nhết mà chẳng ai thụ lý, vì trường hợp eủa Bạeh Hầu không giống ai ! Lúc dầu Bạch Hầu còn ngồi trong khám, sau mọi người thấy anh chàng sĩ quan này có mỗi tội dại gái nên cho ra ngoài coi mấy tên tù V.C. tập dịch, làm cỏ hoặe dọn nhà cầu. Ngày tháng trôi qưa; Trung úy Hải Quân Bạch Hầu tự nhiên thành sĩ quan coi tù làm vệ sinh nhà nghề. Cũng trong thời gian đó, những cuộc cách mạng, chỉnh lý xẩy ra dồn dập. Tư lệnh, giám đốc eác đơn vi thay đổi như người ta thay áo. Trung ƯƠng Phản Tình Báo Hải Quân cũng nằm trong cơn lốc chính trị đó. Rồi không hiểu từ lúc nào, cái nhiệm vụ coi tù làm vệ sinh được nới rộng ra coi luôn mấy chú lính gác cổng và đặt cho cái tên mới là phòng Bảo Vệ và Vệ Sinh, do Trung úy Bạch làm trưởng phòng! Mấy năm sau, cái phòng mới này được chính thức ghi vô cơ eấu tổ ehứe của Trung ương Phản Tình Báo Hải Quân. Rồi cứ thế Bạch llầu thăng tiến trên đường binh nghiệp. Tới nay trên eầu vai Bạch Hầu đã vàng chóe lon Thiếu Tá Hải Quân Quân Báo!
Có một điều khôi hài nữa là người eon gái lai Pháp kia, nay lại chính thức là Thiếu Tá Bạch Hầu phu nhân. Ông chú nàng lúc này không còn là Tư Lệnh Hải Quân nữa, mà đã ngồi chơi sơi nước từ lâu rồi.
Hòa làm công cho gia đình Thiếu tá Bạch ngay khi ông ta dọn vào Cư Xá Sĩ Quan. Mẹ Bạch đã mất từ lúc Bạch mới bị bắt nhết nên Bạch đem hết gia đình vợ về ở chung với mình. Lúc sau này vợ Bạch có bầu, Bạch Hầu mướn thêm một người nữa để đỡ việc cho Hòa. Con nhỏ người ở mới tên Tư eũng dễ thương và siêng năng. Nó với Hòa như hình với bóng. Cứ tối tối dọn dẹp đâu vào đó rồi là hai đứa dắt nhau ra bến Bạch Đằng ngồi chơi.
Khi Hòa quen với Việt, con Tư cũng nhập bọn và lúc nào đi chơi cũng cặp kè như là một ông hai bà. Tối nay như thường lệ, hai đứa dắt nhau đi kiếm Việt. Ngồi dưới chân tượng Trần Hưng Đạo hơn một tiếng rồi mà không thấy tăm hơi Việt đâu, Tư rủ Hòa:
– Hòa à, tao nghĩ anh Việt tối nay không tới đâu. Thôi, tao với mày thả bộ xuống phía cầu Khánh Hội chơi đi Hòa chịu ngay:
– ừ phải đó, ngồi đây tê chân quá rồi. Đi một chút cho giãn gân, giãn cốt, chúc síu mình trở lại.
Những ngọn gió sông thổi lên mát rười rượi. Tư nhìn Hòa phong phanh trong chiếc áo bà ba lạt mầu, cười ranh mãnh:
– Mặc chiếe áo mỏng này mà không có áo lót, coi bộ mát con mắt ngưởi ta lắm a.
Hòa đập mạnh vào vai Tư, nạt:
– Con quỉ cái,’ tội mày tao chưa kể ra đó, đừng rỡn mặt nghe mày.
Tư vênh váo:
– Đâu, mày kể tội tao nghe thử. Tao là người dũng cảm anh hùng, trong trắng như đóa sen. Sợ gì đâu. Hòa cười sặc sụa vì giọng nói của ~Tư hệt như mấy tuồng ấn Độ. Nàng nói nửa úp nửa mở:
– Phải rồi, dũng cảm anh hùng, trong trắng như đóa sen nở tối hôm qua ở cửa phòng tắm ông bà chủ. Sợ gì đâu.
Tư giật mình, nhẩy xổ lại nắm tay Hòa giựt mạnh:
– Đồ hà bá, bộ mày thấy hết rồi phải không?
Hòa cười khanh khách, giằng tay ra, chạy nhanh tới trước. Tư rượt theo ngay, nàng nhất định phải biết Hòa đã biết được những gì?
– Con trời đánh, mày chạy đi đâu hả? .
Hòa chỉ chạy được một quãng đã bị Tư nắm lại ngay. Buông tao ra.
Mày không nói, tao không buông.
– Nói cái gì?
Tối hôm qua mày rình tao từ lúc nào?
Hòa vừa nói vừa cười:
– Mày rình, chứ tao có rình đâu.
Tư giậm chân thình thịch:
– Con này làm tao tức chết đi.
Hòa cãi:
– Tao làm cái gì mày đâu?
Tư kéo Hòa tới mé sông, nàng ấn Hòa ngồi xuống kè đá, năn nĩ:
– Thôi, tao lậy mày, nói cho tao nghe đi.
Hòa biết không nên rỡn lâu hơn nữa, nàng đặt điều kiện:
Được rồi, tao nói mày nghe, nhưng mày cũng phải nói tao nghe, chịu không?
Tư chịu ngay:
– Được rồi, mày nói đi.
– Mày muốn tao nói cái gì đã?
– Tao chỉ muốn biết tối qua mày rình tao từ hồi nào thôi.
Hòa cười khúc khích:
– Không phải chỉ có tối qua đâu. Tao thấy mày rình mò lung tung từ lâu rồi, tò mò nên theo mày thôi. Ai ngờ tối qua tao bắt gặp mày trước cửa phòng tắm.
Tư lạnh người, nàng rùng mình. Không ngờ đã cẩn thận như vậy mà còn bị Hòa phát giác. nàng cố bình tĩnh tìm cách đánh lạc hướng:
– Tao thú thực với mày, mới ở quê lên, cái gì cũng thấy ngồ ngộ nên tò mò thôi. Như mày thấy đó, tối hôm qua, vợ chồng ông chủ đi tắm. Tao muốn coi họ làm sao, có bao giờ ở dưới quê mà vợ chồng tắm cho nhau đâu.
Tự nhiên Hòa cũng tò mò, hỏi:
– Mày nói cho tao nghe đi. Họ làm sao?
Tư cười hì hì.
– Bộ mày cũng muốn biết hả?
– Ừ
– Tao nói cho mày nghe, nhưng tuyệt đối chỉ có hai đứa mình biết thôi, chiu không?
– Chịu.
Tư nói thêm:
– Nếu mày mà nói ra là quê lắm đó nhe, lúc ấy tao chỉ có nước trốn đi thôi, chứ hết dám nhìn mặt ai nữa đó
– ừ, ai mà nói kỳ cục vậy.
– Vậy để tao nói mày nghe, ông chủ hàng ngày nghiêm trang nhự vậy mà lúc đó tức cười lắm, họ rỡn như con nít ấy.
– Rỡn cái gì mà như con nít? Bộ…
Hòa chưa nói hết câu, bỗng eó người đập mạnh sau lưng eả hai đứa, hù lớn, tiếp theo là tiếng cười sặc sụa. Cả Hòa lẩn Tư đều giật nẩy mình, chút síu nữa rớt
xuống sông. Tư run lập cập, quay lại thấy Na đang đứng cười, nàng sấn tới vừa đập, vừa la:
– Con hà bá, mày làm tụi tao hết hồn. Na chạy ngược trở lại, Tư rượt theo ngay.
Tới bờ đườhg, Tư núm được Na. Hai tay Na ôm lấy đầu, vừa cười vừa né, sợ Tư đánh. Bỗng Na giật mình ngửng lên hỏi thực nhanh vì nàng vừa nghe Tư nói một
điều thật quan trọng.
– Mày nói gì?
Tư lập lại:
– Không hiểu sao con Hòa nó theo rình tao.
Trống ngực Na đánh thình thịch.
– Bộ nó biết hết rồi sao?
– Tao cũng chưa rõ, nó vừa mới nói tao nghe, tối qua bắt gặp tao rình ở eửa phòng tắm. Nó nghĩ tao khoái coi hai vợ chồng ông chủ bà chủ tắm cho nhau thôi.
Nhưng…
Tư còn đang ngập ngừng, Na hỏi ngay:
– Nhưng cái gì nữa?
– Nhưng nó nói đã theo rình tao lâu rồi, chứ không phải chỉ tối qua mới biết đâu.
Na giậm chân thực mạnh:
– Thôi chết mẹ, coi chừng lộ tông tích rồi. Để tao đi báo cho con Xa ngay mới được. Xem nó tính sao?
Tự nhiên Tư cũng quýnh lên:
Còn tao thì sao?
– Mày cứ làm bộ ngồi đó nói chuyện với nó đi, đừng để nó tiếp xúc với ai nữa. Tao chạy đi báo cho con Xa rồi trở lại ngay.
– ừ mày đi mau nhé. .
Na băng qua đường, nàng tới gốc cây chỗ để xe, mở khóa, leo lên đạp thực nhanh về hướhg Khánh Hội, Không thể chậm chạp được. Nếu qưả thực thân thế Tư bị phát giác, kế hoạch sẽ bi Phá vỡ ngay, và cả một tổ chứe được gầy dựng mấy năm nay sẽ bi tóm sạch. Na nghĩ; không hiểu con Tư làm ăn thế nào mà cẩu thả như
vậy Trong trường hợp bị phát giác, dù có trốn được, trở về mật khu cũng bị thanh trừng thẳng tay chứ không phải chuyện chơi. Mất mạng là thường. Càng nghĩ, mồ hôi Na càng đổ ra ướt cả áo. Những eơn gió từ mé sông thổi lên cũng không làm Na thấy mát mẻ chút nào. Trong lòng nàng rối lên vì sự sợ hãi. Mọi người đã được học tập thật kỹ lưỡng trong mật khu, trước khi được tung ra để hành động. Kế hoạch này không cần gấp gáp gì, có thể trường kỳ mai phục; năm năm, ba năm mới hoạt động cũng không sao. Vậy mà con Tư lụp chà lụp chụp để lộ tông tích có đáng trách không? Nó mới vô làm cho nhà ông Thiếu tá Bạch chưa đầy 3 tháng, thời gian chưa đủ để hòa mình vào cuộc sống mới của công tác mà đã có cơ bị phát giác rồi. Theo Na biết; Con Tư không phải là người mới, nó là cán bộ kỳ cựu ở miền Trung được gửi vô Nam, tăng cường eho Khối Tình Báo Liên Khu 3, thi hành kế hoạch tình báo và phá hoại nhắm vào các sĩ quan cao cấp của binh ehủng Hải Quân. Một lực lượng tiếp vận chính yếu eủa nguy quân và cũng là một lực lượng duy nhất đang ngăn chặn thực hữu hiệu đường tiếp vận của Quân Đội Nhân Dân bằng đường biển. Cũng vì sự hoạt động hữu hiệu của binh chủng Hải Quân của Nguy mà các mật khu Duyên Hải hoàn toàn tê liệt. Mục tiêu của kế hoạch này đặt trọng tâm và phát triển ngay tại cư xá sĩ quan Hải Quân, nằm trên đườllg Lê Thánh Tôn Yà Cường Để, eạnh bến Bạch Đằng.
Cho tới hôm naý, gần nửa tiểu đội đã xâm nhập được vô mục tiêu. Tất cả các cán bộ tình báo đều ẩn mình trong lết người làm cho các gia đình sĩ quan Hải Quân
trong cư xá này. Tư là người mới nhất được đưa vô đây hoạt động. Vậy mà nó lại bị Hòa theo dõi.
Không lý Hòa là nhân viên Phản ímh Báo của Nguy. Nhưng dù sao đi nữa, Tư cũng chưa có chính thức tạo được một thành tích gì, làm sao có thể bại lộ được.
Trong thời gian này vẫn còn là thời gian mai phục và xây dựng cơ sở, không có lý nào cơ quan Phản Gián Nguy đánh hơi mau như vậy được. Còn đang mải suy nghĩ, Na đã tới nhà Xa lúc nào mà không hay. Khi nàng chợt để ý mới biết mình đi lố một quãng rồi. Na vòng xe lại cũng vừa lúc Xa trong nhà chạy ra, đứng ở cửa nhìn theo Nàng.
Xa thấy Na vòng xe lái, mĩm cười nói lớn: .
– Tao biết mày đi quá lố nên chạy ra tính kêu mày.
Na cười gượng:
– Cái đầu em hôm nay lú lẩn hết chơn rồi. Anh Ba có nhà không?
– Vô nhà đi, mày hỏi anh ấy có việc gì không? ‘
– Có quan trọng lắm. Để vô nhà em nói chị nghe, anh ấy đâu.
– Trơng buồng, tính đi ngử sớnl đặng sáng mai còn chở hàng ra chợ bán chớ.
– Chị kêu anh ấy dậy được không?
– Được chứ, tụi tao mới vô giường thôi, đã ngử đâu, mà có chuyện gì đó?
Na chưa kịp trả lời, ehồng Xa đã bước ra cười cười:
– Tôi chưa ngử đâu. Cô Na có chuyện gì đó?
Na nhìn ra ngoài cửa như sợ ai nghe lời mình sắp nói, khi không thấy ai, nàng mới quay lại nói nho nhỏ:
– Nguy rồi anh chị ơi. Hình như con Tư bị lộ.
Cả hai vợ chồng Ba cùng tái mặt. Xa lật đật chạy ra ngoài đóng cửa lại, lôi Na vô phòng ngủ.
Ba hỏi ngay:
– Tại sao cô biết nó bị lộ, từ từ nói cho tôi nghe đi.
Na ngồi xuống giường, nàng nói nho nhỏ:
– Tối nay em lấy xe đạp đi vòng vòng chơi, bỗng thấy con Hòa với con Tư đang ngồi ở kè đá bến Bạch Đằng. Em tới đó hù cả hai đứa cho chúng nó giật mình chơi. Tụi nó hết hồn, con Tư quay lại đánh em, em bỏ chạy. Nó rượt theo, tới xa xa một chút, khi em đứng lại nó nói con Hòa đang theo rình nó từ lâu rồi.
Ba hỏi dồn:
– Tại sao nó biết con Hòa rình nó.
Nó nói tối qua lúc nó đang rình vợ ehồng ông chủ tắm, bị con Hòa thấy.
Ba dở khóc dở cười, hỏi: ‘
– Nó rình vợ chồng ngllời ta tắm làm chi vậy hở trời !
– Đâu có biết, nhưng mà con Hòa rình lại nó, tới vừa rồi mới nói ra.
– Nó nói làm sao?
– Thì nó bảo đã rình con Tư từ lâu rồi.
Nó có nói rình làm gì không?
– Em nghe nói nó bị rình là tá hỏa, tông tới đây ngay, đâu có thì giờ hỏi thêm đâu.
Bây giờ Xa mới lên tiếng:
– Nếu vậy cũng chưa chắc con Tư bị lộ đâu. Tại nó rình người ta tắm nên con nhỏ kia cắc cớ rình lại chơi thôi.
Ba lắc đầu:
– Không phải ehơi đâu. Nó đã rình con này từ lâu rồi. Anh sợ con nhỏ Hòa là nhân viên của Nguy. Để nó sống là không yên đâu. Tụi mình phải tính thôi. Hơn nữa, nếu thủ tiêu nó rồi, mình sẽ gài người của mình vô chỗ đó, như vậy vừa tiện vừa lợi. Na hăng hái nói:
– Phải đó anh Ba, để nó sống không được đâu. Nội cái tính tò mò của nó cũng đủ giết tụi mình lúc nào không hay.
Xa gật gù:
– Nếu vậy phải hành động ngay.
– Giết thì nhất định phải giết con nhỏ này rồi. Tuy nhiên, phải làm sao cho khéo, nếu động ổ là nguy hiểm lắm.
Như chợt nhớ ra điều gì, Na lụp chụp góp ý:
– Đúng rồi, chúng mình lại áp dụng kế hoạch cũ.
– Kế hoạch nào?
– Lúc trước tụi em ăn trộm đồ bỏ vào phòng con Xuyến để nó bị đuổi, rồi giới thiệu người của mình vô thế chỗ của nó. Lần này mình lấy bổn cũ soạn lại. Khi con Hòa bị đuổi ra khỏi nhà là mình đón nó đem đi thủ tiêu ngay. Như thế ông chủ, bà chủ nó không biết nó bị giết.
– Nếu vậy hay lắm, cô nói con Tư thi hành ngay đi, càng sớln eàng tốt.
Na lật đật đứng dậy:
– Dạ, để em về nói nó liền.
– ừ, cô về ngay đi. .
Na vừa dắt xe đạp bước ra cửa, Ba gọi giựt lại:
– Cô Na à, khoan đã.
– Còn gì nữa anh Ba?
– Chúng mình sẽ giới thiệu eon Nụ vào chỗ con Hòa, vậy cô nói luôn cho con Tư sửa soạn để dễ dàng gài người vô đó.
Na gật đầu:
– Dạ, em nhớ rồi.
Vừa nói Na vừa leo lên xe đi ngay. Tự nhiên nàng thấy thoải mái lạ lùng, con Hòa chết rồi, con Nụ được lồng vô chỗ đó là tuyệt diệu. Ngay từ những ngày còn ở trong khu, Na và Nụ đã rất thân nhau. Nàng được gửi ra thành trước, còn Nụ phải ở lại học thêm lớp đặc công, sau khi đã học xong lớp tình báo với Na. Tất cả có khoảng 20 chi em được đào tạo thật kỹ eho chiến dịch này. Bây giờ đã có 7 người nằm vùng rồi. Tới phiên Nụ là 8. Với quân số này, có lẽ cũng đủ làm nên chuyện chứ không phải chơi. Na có linh tính cho biết, nhất định sẽ nhận được lệnh hành động một ngày gần đây chứ không còn lâu hơn nữa.
Vừa tới bến Bạch Đằng, bỗng Na nhìn thấy Việt chở Hòa và Tư trên xe, cả ba vừa cười vừa nói lứu lo. Nàng biết bộ ba này tối nào cũng rủ nhau đi vòng vòng khắp bờ sông. Nàng lại biết eả con Hoà lẫn con Tư dều mê Việt, anh chàng đạp cyclo có cái miệng tía lia, ngọt sớt. Đã nhiều lần Na nói chuyện với Việt, nàng phải công nhận Việt biết chiều đàn bà và anh chàng cũng thật tham lam, ehẳng thế mà dù có cả Hòa lẫn Tư mà anh ta còn dám gạ gẫm cả nàng nữa. Bữa hôm gặp ở chợ Thi Nghè, thừa lúc không ai để ý, anh ta dám nắm tay nàng khơi khơi. Chợt nhớ ra việc phải làm, Na gọi rối rít:
– Anh Việt, anh Việt à. Hòa, Tư ơi.
Việt cũng vừa nhìn thấy Na. Chàng vòng xe lại, Na bám ngay lấy sau yên xe cyclo để Việt kéo đi. Nàng cười khanh khách:
– Quá giang anh Việt một khúc đi.
Việt cười hì hì:
– Một khúe chứ cả khúc anh cũng eho em hết.
Na rủa :
– Đồ đểu
Trong khi Việt cười ha hả, Hòa nhỏm dậy, nàng ngó ra phía sau, la bai bải:
– Cái con cô hồn, lúc nãy mày hù tao, bây giờ còn run nè.
Na cười lớn:
– Tao làm mày run hay anh Việt làm mày run đó.
Hòa chanh chua:
– Con hà bá, anh Việt làm cái gì mà tao run.
– Thì chuyện mấy người, mấy ngllời biết, sao hỏi tui?
Hòa chồm về phía sau, la lớn:
– Anh Việt, anh Việt, ngừng xe lại đi, em tính chuyện với con này mới được.
Na vẫn cười hì hì, nàng cố tình chọc tức Hòa.
– Thì anh ngừng xe lại đi để nó tính chuyện với anh đó mà. Cứ đạp tà tà hoài làm sao nàng chịu nổi.
Hòa càng lồng lên:
– Đó đó anh nghe nó nói không. Ngừng lại đi mà, tức anh này chết thôi.
Việt vẫn cười hì hì, chàng khoái rỡn với mấy cô bé này. Chàng luồn một tay ra Bau nắm lấy tay Na, thò một ngón tay khều khều vô lòng bàn tay nàng. Na la lên:
– A, a… còn cái vụ này nữa sao?
Hòa lại tưởng Na nói mình, càng lồng lộn. Chiếc xe chao đi, Việt phải la lớn:
– Thôi mà, thôi mà, lật xe bây giờ đó. Để đạp tới chỗ tượng Trần Hưng Đạo hãy ngừng nghe.
Hòa hậm hực: .
– Được rồi, để tới đó đi, mày biết tay tao.
Na cười lớn hơn, cố tình chọc cho Hòa tức hơn nữa. Nàng đã có chủ ý. Để chúc nữa khi xe đậu lại, Na sẽ cho Hòa rượt theo rồi vòng lại đón Tư chạy đi luôn để nói chuyện cho Tư biết về những gì phải làm, nếu có thể chở Tư về nhà thi hành ngay công tác càng hay. Phải tốc chiến tốc thắng mới đoạt được thắng lợi mau chóng. Hòa sẽ vô tình ở lại chơi với Việt, trong khi Tư về trộm đồ bỏ vô phòng Hòa, thực làtiện lợi. Nhất định phen này con nhỏ phải chết rồi.