Điệp Vụ Lột Trần - Chương 2
Sau bữa ăn, Kỳ rủ Việt ra mé sau nhà sàn ngồi ngắm trăng trên dòng sông. Con nước đang lên thực cao, mặt nước phẳng lặng, in rõ bóng trăng rung rinh. Việt thấy đây là cơ hội tết nhất để ngỏ lời đưa Kỳ vào công tác, chàng ướm thử:
– Anh Kỳ à, anh nhắm tôi đi đạp xe cyclo có được không?
Kỳ phì cười:
– Ai đạp xe cyclo mà không được, nhưng mà anh hỏi cái đó làm gì?
Việt nói ngay:
– Sở dĩ hôm nay tôi lãnh anh ra cũng vì vấn đề này.
Như tôi đã nói trước với anh mấy bữa nay, anh phải giúp tôi một chuyện trong khả năng của anh. Chẳng dấu gì anh, tự nhiên tôi muốn dùng cái bình phong một phu đạp xe cyclo để hoạt động. Như anh biết; trong nghề của tôi mình phải nguy trang dưới một hình thức nào đó. Khi đọc hồ sơ của anh, tôi đã chọn được vai trò thích hợp cho mình. Tôi đã trình với thượng cấp bảo lãnh anh ra để chúng ta cùng hoạt động. Anh chưa phải là nhân viên an ninh thực thụ, nhưng dưới sụ bảo lãnh của tôi và hồ sơ anh đã đầu quân, anh đương nhiên trở thành nhân viên an ninh tập sự. Tương lai và sự nghiệp của anh ra sao, tùy vào khả năng hoạt động và thiện chí của anh hôm nay.
Kỳ lo lắng, hỏi:
– Được anh giúp, tôi mừng lắm, nhưng tôi có làm được cái gì không?
Việt mĩm cười, trấn an:
– Chẳng có gì khó khăn cả, chỉ có điều anh có thiện trí làm việc hay không thôi.
Kỳ sết sắng:
– Thú thực với anh, bây giờ anh bảo tôi nhẩy vào lửa, tôi cũng làm, chứ đừng nói tới chuyện gì.
Việt bật cười. .
– Tôi không có bảo anh tự sát bao giờ. Bây giờ như thế này. Tôi muốn anh trở lại nghề đạp xe cyclo. Tôi sẽ theo anh học nghề. Mỗi đứa mướn một cái xe. Chúng mình sống thực sự như một người phu xe. Còn mọi chuyện khác tôi lo.
Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
– Tưởng gì chứ cái đó dễ như ãn cơm. Tôi bảo đảm chĩ một ngày thôi, anh có thử đạp xe cyclo được rồi. Nhưng mà bao giờ bắt đầu.
– Sáng mai.
Kỳ ngạc nhiên:
– Tụi mình làm liền à?
– Có gì trở ngại không?
Kỳ ngần ngừ:
– Còn vấn đề giấy tờ lính tráng thì sao?
– Anh khỏi lo, tôi đã có đủ giấy tờ cho cả hai đứa rồi. Tôi có giấy miễn dịch vì lý do con trai độc nhất trong gia đình. Còn anh có thẻ căn cước giả mới 17 tuổi nên chưa phải đi lính.
Đối với mọi người chung quanh, không được phép cho ai biết lý lịch thực của mình. Anh phải biết; tiết lộ điều này, chẳng những công tác không có kết quả mà có thể nguy tới tánh mạng nữa.
Kỳ mừng rỡ:
– Anh khỏi lo điều đó. Nếu vậy ngày mai tôi dẫn anh đi mướn xe được ngay. Chỉ mất vài chục một ngày thôi. Chỗ quen biết nên người ta không đặt điều kiện gì với tôi cả.
– Như vậy là xong rồi, ngày mai chúng ta bắt đầu.
– Bây giờ tôi phải về, khuya quá rồi.
Kỳ đưa Việt ra cửa, cả nhà đã đi ngủ hết nên chàng lặng lẽ dần xe ra. Vừa tới hàng hiên, Việt thấy Cúc còn ngồi đó, chàng ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, bộ em chưa đi ngủ sao?
Cúc mỉm cười:
– Các anh nói chuyện gì mà lâu quá vậy, em định nhờ anh chở về nhà ông bà chủ, nên ngồi đây chờ. Thế mà lúc nãy em không chịu nói sớm, ngồi đây chờ cho muỗi cắn chết luôn. Đâu có sao.
Việt đạp máy xe, Cúc leo lên phía sau ngồi ngay, nàng bảo Kỳ:
– Anh Kỳ vô đi ngử đi, cuối tuần em về.
Việt nói với Kỳ:
– Ngày mai tôi gặp anh, chúng mình đi ăn sáng.
Nói rồi Việt từ từ lái xe ra đường, chàng ngoái cổ lại hỏi Cúc.
– Tại sao em không chờ tới ngày mai mới đi làm, khuya rồi tới đó có phiền không?
Cúc ôm thật sát vào người Việt, cười khúc khích.
– Lúc nãy em nói láo để đi chơi với anh đêm nay thôi.
Việt chợt hiểu, chàng không ngờ Cúc lại táo bạo như vậy
– Em dám đi chơi với anh tới sáng mai sao?
Cúc vẫn cười.
– Sợ gì?
– Có thực không đó?
Cúc nói tỉnh bơ:
– Hồi chiều em còn hơi run. Bây giờ gia đình có ai lại không biết chuyện chúng mình nữa. Bố mẹ và cả anh Kỳ dều vui mừng thấy em cặp với anh, em còn sợ cái gì?
Việt mừng rơn, ehàng lùa một tay ra sau, hỏi:
– Em không sợ anh à?
Cúc không trả lời, nàng chỉ eười khúc khích như đồng lõa với bàn tay của Việt. Một lúc sau, Cúc nắm lấy tay Việt vỗ nhè nhẹ.
– Thôi, lái xe đi anh, coi chừng té bây giờ đó.
Ngoài đường vắng hoe, sắp tới giờ giới nghiêm nên ai cũng vội vàng đi thực mau. Việt tăng thêm tốc độ, chiếc xe lao đi vùn vụt, chẳng mấy chốc đã tới eăn nhà trọ bên Khánh Hội.
Giờ này không còn ai ở nhà, hai vợ chồng anh chủ nhà làm phu trong bến tàu, đi làm tới trưa mai mới về. Nói là hai vợ chồng chứ thực ra họ chẳng có cưới hỏi nhau bao giờ. Anh chồng là cai phu đã có vợ con đùm đề, anh làm có tiền nhờ lén lút mang đồ từ Thương Cảng ra. Việt biết cô bé này trước kia đi ở cho vợ chồng anh ta, lẹo tẹo làm sao, anh chàng đem cô nàng đi luôn, mướn căn nhà này làm nơi lén lút chung sống.
Việt dựng xe dưới chân cầu thang, đưa Cúc lên lầu. Cãn gác xép chàng mướn chỉ vuông vức hơn cái giường. Thực ra đây không phải là nơi chàng ở. Căn gác này từ trước tới nay Việt dùng làm nơi tiếp súc với mật báo viên. Hôm nay Cúc muốn đi chơi với chàng cả đêm thì còn đâu hơn cái phòng nho nhỏ này nữa. Cúc nhìn căn phòng dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, mỉm cười hỏi:
– Anh đem bao nhiêu cô tới đây rồi?
Việt đáp nữa đùa nữa thực:
– Ai đếm đâu mà nhớ.
Cúc lắc đầu:
– Mấy ông An Ninh là ghê gớm lắm.
Việt cười:
– Anh hiền khô à.
Cúc chưa kịp nói, Việt đã ôm cứng lấy nàng, bờ môi chàng làm nàng không nói gì được nữa. Thân thể nàng nóng lên hừng hực, những rụt rè, e ngại hồi chiều không còn nữa. Cúc níu lấy Việt ngủ mình xuống ehiếc chiếu nhỏ trải dưới sàn nhà. Nàng thì thào bên tai chàng:
– Anh đừng làm em sợ nhé.
Nhưng mà em có sợ không?
– Nếu anh không làm em sợ thì em đâu có sợ.
– Tại sao em nói thế?
Cúc ngần ngừ:
– Anh có muốn nghe không?
Muốn chứ, em nói cái gì anh lại không muốn nghe.
– Nghe rồi, anh có khinh em không?
Việt ngạc nhiên:
– Tại sao lại khinh em, anh đang thườg em cơ mà, chẳng có gì làm anh khinh em được.
Cúc mừng rỡ:
– Thực không?
Lúc này có gì anh phải dấu diếm em đâu.
Cúc ngần ngừ một lát rồi nói:
– Thú thực em cũng muốn nói với anh ngay từ bây giờ, những chuyện như thế này càng cho anh hay sớm, em càng thấy dễ chịu.
Việt xoa nhè nhẹ sau lưng Cúc.
– Chuyện gì mà em tính toán ghê gớm thế?
– Không phải em tính toán đâu, mà chỉ muốn thực lòng.
– Vậy em nói đi.
Cúc “dạ” một tiếng nho nhỏ, nàng bắt đầu thì thào bên tai Việt. Chàng lặng thinh chăm chú nghe; lúc đầu câu chuyện cũng chẳng có gì lạ lùng, bất quá chỉ là mối tình của một eô gái mới lớn, yêu một người trong câm lặng, nhưng càng về sau, câu chuyện càng trở nên ly kỳ, khúc triết làm Việt nhiều lúc muốn nín thở. Giọng Cúc lúc đầu còn bình thườllg nhưng càng về sau, nàng nói trong nghẹn ngào tủi hổ, có những lúc Cúc nấc lên trong lời nói, nàng phải im lặng một lúc thực lâu mới tiếp tục được. Việt vẫn lặng yên nghe Cúc thổn thức, nàng vừa nói vừa khóc rấm rức. Việt khép chặt vòng tay hơn nữa, chàng muốn truyền qua người nàng sức sống cuồng nhiệt của thân thể chàng để xoa dịu những đau đớn cả tâm hồn lẫn thể xác của người yêu đã phải hứng chịu quá nhiều.
Đêm đã thực khuya, ánh trăng rọi qua chấn song cửa sổ soi rõ da thịt trắng ngần của Cúc. Chưa bao giờ nàng thấy tâm hồn nhẹ nhõm như đêm nay. Những gì ấp ủ tự trong lòng bấy lâu làm Cúc sợ sệt, bứt rứt đã được nàng trút bỏ hết. Hình như Việt còn thương nàng hơn trước. Chàng nâng niu, chìu chuộng và nói với nàng những điều thực êm ái. Cúc không ngờ Việt lại cao thượng như vậy Nàng thấy ở chàng một nguồn an ủi vô biên.
Vòng tay Cúc ghì chặt tấm thân cường tráng của người yêu, nàng lịm đi trong hơi thở của chàng. Việt vẫn còn thức, vòng tay Việt vẫn ôm gọn thân thể nàng, hơi thở Việt điều hòa, không có gì tỏ ra bất thường. Chính Việt cũng không ngờ mình lại có thể bình tĩnh như vậy, câu chuyện của Cúc thực tàn nhẫn. Ông trời nỡ nào sanh ra một thiếu nữ đẹp và hiền như nàng với bộ phận sinh dục nửa đàn ông nửa đàn bà. ánh trăng chiêú rõ phần trên cơ thể của Cúc đẹp như pho tượng thần vệ nữ. Mặc dù nàng mới 16, nhưng là dân lao động nên thân thể nàng đã nẩy nở gần như trọn vẹn với những đường cong tuyệt mỹ căng cứng, trắng ngần. Những công việc hàng ngày đã làm cho da thịt Cúc săn lại; không một chút mỡ dư thừa. Chiếc bụng thon nhỏ như eo ong rồi chạy vòng xuống dưới căng phồng. Chưa chắc gì nhữag hoa hậu thế giới đã sánh được với Cúc. Thế mà nàng phải chịu một kiếp sống đầy đọa đáng thương của tạo hóa bất công. Lời nàng tức tửi còn vang vang trong đầu Việt: “Anh Việt ơi, xin anh hãy nhận em làm em của anh thôi. Em trai cũng được mà em gái cũng được. Kiếp này dù có yêu anh cách mấy; em cũng không làm sao hơn được Em nguyện kiếp sau, nêú trời thương cho em làm một người đàn bà toàn vẹn, em thề xin hầu hạ anh trọn đời Xin anh tha lỗi cho em.”
Việt thấy Cúc chắng có lỗi gì để chàng phải tha thứ. Cái lỗi là của đấng hóa công, không phải của nàng. Lúc ấy Việt đã hôn lên môi Cúc thực nồng nàn, người nàng nóng ran hứng nhận những nụ hôn thần thánh của chàng, nhưng Cúc càng tức tửi hơn, nhất định bắt Việt phải hứa nhận nàng làm em để mai mết, chàng còn phải lấy vợ, có con.
Việt đằ hứa với Cúc như vậy, mặc dù chàng thấy tàn nhẫn cho nàng quá. Nhưng Việt thấy Cúc tỏ vẻ mừng rỡ cũng làm chàng yên tâm. Cả hai eùng nằm im cho tới khi ngủ quên lúc nào không hay.
Mặt trời đã lên thực eao, những tia sáng chói chan chiếu qua khung cửa sổ làm Việt tỉnh giác. Chàng nhìn qua bên, Cúc vẫn ngử ngon lành, chàng kéo tấm mền mỏng đắp lên người nàng; tấm thân tròn ehịa đầy nhựa sống.
Việt đọc được trên khuôn mặt Cúc những nét rạng rỡ vui tươi, có lẽ trong giấc ngử, nàng có một giấc mơ thực đẹp khi đã trút bỏ được bao ấm ức, uất hận trong lòng.
Càng ngắm nghía Cúc, Việt càng không thể tưởng tượng được một thiếu nữ đẹp tuyệt mỹ thế kia lại không có được trọn vẹn những gì tối thiểu của phái nữ phải có. Chàng xót xa cúi xuống đặt lên má nàng chiếc hôn nồng cháy.
Cúc cựa mình thức dậy, nàng thấy Việt đang hôn mình đắm đuối. Lòng rội lên những cảm giác đê mê tột cùng, nàng vòng tay ôm ghì lấy chàng, thì thầm:
– Anh Việt ơi, em yêu anh, em yêu anh vô ngần, nhưng anh phải giữ lời hứa tối hôm qua nhé anh.
Thấy nàng đã thức, Việt lùôn cả hai tay sau lưng Cúc kéo nàng dậy, má nàng vẫn áp sát vô mặt Việt. Cúc ngồi sát gọn lỏn vào lòng chàng, chiếc mền rớt xuống để lộ thân thể trắng muốt phơi trần trong nắng sớm.
– Anh ơi, em không còn ước ao gì hơn nữa. Anh đã làm em thỏa mãn tất cả rồi. Chưa bao giờ em có nhưng giờ phút vui sướng như hôm nay. Anh đừng bận tâm nhiều về em nữa. Anh đưa em về nhà bà chủ em nhé anh. Em còn phải đi chợ lo bữa cơnl trưa cho kịp.
Việt gật đầu, kéo nàng đứng dậy. Cúc hơi bẽn lẽn, với vội chiếc quần rớt bên cạnh ôm vào mình. Có lẽ nàng vẫn còn nhiều mặc cảm về sự bất bình thường, bán nam bán nữ của thân thể mình. Việt vờ lờ đi như không để ý, chàng vươn vai thực mạnh.
– Ái chà, tụi mình ngử mê quá đi, mặt trời đã gần đứng bóng rồi. Anh có hẹn với anh Kỳ hôm nay tập đạp xe cyclo.
Cúc cười khúc khích:
– Em không biết các anh đang âm mưu cái gì đây?
Ngay từ đêm qua, Việt đã nghĩ rất kỹ về vai trò của Cúc, nàng sẽ phải là một phần trong công tác chàng đang thi hành, đang định chờ diP nói cho nàng biết.
Thấy Cúc hỏi, Việt nói ngay:
– Em nói anh mới nhớ. Anh còn một việc phải nhờ em.
– Chuyện gì vầy anh?
– Việc này rất dễ nhưng không có em giúp tụi anh sẽ gặp rất nhiều trở ngại.
Cúc hơi lo lắng, hỏi:
– Liệu em có làm nổi không anh?
Việt mỉm cười.
– ối với anh thì khó, nhưng ở đia vị em dễ như ăn cơm.
Cúc sốt sắng:
– Khó hay dễ đối với em không thành vấn đề, em chi mong làm được việc cho anh thôi. Bây giờ dù cho anh bảo em chết, em cũng nghe lời anh.
Việt cười lớn, chàng không muốn Cúc tự quan trọng hóa công việc chàng giao phó. Tâm lý của những cộng sự viên an ninh mới được giao công tác là như vậy; Nếu để cho loại người này quá sốt sắng sẽ có nhiều sơ hở và rất dễ hỏng việc. Chàng bảo Cúc:
– Việc anh nhờ em chẳng có gì quan trọng, anh chỉ muốn em giới thiệu những đứa bạn em đang giúp việc trong cư xá sĩ quan Hải Quân.
Cúc cười thực tươi:
– Không biết anh tính cái gì đây? Nhưng quả thực tối hôm qua em đã nghĩ tới vụ này. Tin em đi, thế nào trong đám bạn em cũng có đứa xứag với anh.
Biết Cúc hiểu làm ý mình, Việt nói bọc theo:
Nhưng em có ghen không?
Cúc nghiên nét mặt:
– Em đã nói với anh rềi, đó cũng là ý em muốn.
Việt cười dả lả:
– Còn một điều nữa.
Anh nói đi.
– Bây giờ anh là phu xe cyclo. Sống một mình, việc anh là lính và làm an ninh em phải giữ bí mật tuyệt đối. Không được cho bất cứ một ai hay biết. Nếu em tiết lộ, điều đầu tiên chắc chắn anh Kỳ em sẽ bị Trung Ương Tình Báo Hải Quân bắt lại ngay, và em eũng bị liên lụy nữa. Lúc ấy anh vô phương cứu chữa, vì chính anh cũng chung số phận với tụi em luôn.
Cúc sợ hãi nói ngay:
– Em đã biết như vậy, nhất đinh không hé răng đâu. Tin em đi.
Việt cũng thấy tin tưởng ở Cúc, chàng cố tình hù nàng như vậy thôi, thực ra sự việc không quan trọng tới mức dó. Với lại dù eông tác có bại lộ, cơ quan cũng không đủ thẩm quyền bắt bớ lung tung như vậy được. Nghĩ lại, chàng thấy thương hại cho nàng dễ tin. Chàng nói xuôi lại cho Cúc yên lòng.
– Nói thì nói vậy, anh hy vọng công việe của anh và anh Kỳ tốt đẹp. Anh luôn luôn tin tưởng ở em, khi em hợp tác với tụi anh làm việc, nguài tinh thần trách nhiệm trong công việc, chúng mình còn eó tình cảm riêng, liên hệ đặc biệt nữa. Vì vậy cuộc sống ba đứa mình đã gắn liền với nhau từ hôm nay rồi.
– Ngoài việc giới thiệu bạn bè của em cho các anh, em còn phải làm gì khác nữa không?
– Bây giờ chỉ có thế. Còn trong tương lai anh không biết.
Cúc hăng hái:
– Bất cứ việc gì em làm được, em làm ngay.
Việt tát nhè nhẹ lên má nàng.
– Em ngoan như vậy làm sao anh không thương em được. Bây giờ ehúng mình đi ăn cơm đã, tiện thể rủ Kỳ đi luôn.
Cúc nói ngay:
– Nêú vậy hôm nay em chưa đi làm vội, nghỉ thêm một ngày đi ehơi với các anh đã.
Việt bằng lòng liền.
– Càng hay, anh chở em tới tiệm cơm rồi về đón anh Kỳ.
Hai người xuống cầu thang lấy xe. Không biết cô chủ nhà đi làm thêm ở đâu, bây giờ vẫn chưa về, Việt dẫn xe ra đường.
– Em muốn ăn ở đâu?
– Chỗ nào cũng được.
– A, hay là tụi mình tới đường Hiền Vương ăn phở. Anh Kỳ nói nhà cho mướn xe cyclo ở khu đó.
Cúc chịu ngay.
– Như vậy anh chở em tới tiệm phở, anh đi đón anh Kỳ. Ăn xong chúng mình đi mướn xe.
Việt chạy thẳng lên bến Bạch Đằng, vòng qua đường Hai Bà Trưng tới Tân Định; Quẹo qua đường Hiền Vương. Tiệm phở chàng vấn ăn nằm ngay gần viện Pasteur. Để Cúc xuống đó, chàng chạy đi đón Kỳ.
Cúc vô tiệm phở, nàng kêu ly cà phê đen, ngồi nhâm nhi chờ Việt. Tự nhiên Cúc có linh cảm cuộc đời nàng đang đi vào một khúc quanh mới tươi sáng và hạnh phúc hơn. Cúc không ngờ tai nạn của anh nàng lại đưa cuộc đời Cúc gắn bó với Việt, điều mà hàng ngày nàng hằng mong ước, nguyện cầu.
Còn đang suy nghĩ muông lung, Việt và Kỳ đã tới tự hồi nào. Việt cười hì hì làm Cúc giật mình, tỉnh cơn mộng.
– Ủa, các anh tới hồi nào vậy?
Em ngồi đây mơ màng cái gì mà tụi anh vô tiệm cũng không hay?
Cúc hồng đôi má, nhìn Việt e thẹn.
– Em có mơ mộng gì đâu, các anh ăn gì kêu đi.
Kỳ mau mắn gọi anh chạy bàn:
– Anh cho tụi tôi ba tô phở gà đi.
Anh chạy bàn quay vào rồi Kỳ mới nghĩ ra mình lụp chụp quá, kêu đồ ăn mà không hỏi ai, chàng lật đật nói:
– Thôi chết rồi, anh Việt với Cúc ăn phở gà nhé?
Cúc bật cười:
– Cái anh này rõ khéo, kêu rồi mới hỏi người ta.
Việt đỡ lời Kỳ:
– Ở đây chỉ có phở gà là ngon nhất, kêu như vậy là đúng rồi. Bây giờ mình bàn tới công việc làm ăn, để ý tới cái đó làm gì.
Cúc ngắt lời Việt:
– Khoan đã, các anh phải kêu gì uống đi chứ.
Kỳ chợt nhớ ra, buột miệng than:
– Ừ héng, sao hôm nay tôi lú lẩm hết chơn vậy kìa.
– Anh Việt uống cà phê nhé?
Việt gật đầu, nhìn Cúc mỉm cười:
– Anh Kỳ mướn được chiếc xe ưng ý quá nên cao hứng quên hết trơn.
Cúc ngạc nhiên:
– Ủa, bộ các anh mướn được xe rồi à? sao mau vậy?
Kỳ đắc ý:
– Nghề của chàng mà. Không ngờ số tụi mình hên, cả
hai chiếc xe cùng mới thay đùm, thay xích. Đạp nhẹ còn
hơn xe đạp nữa.
Cúc thắc mắc:
– Bộ anh Việt eũng lấy xe ra rồi à?
Kỳ lắc đầu:
– Chưa, còn gởi xe của anh Việt ở lại đó. Mới lấy hai chiếc xe của anh ra thôi, để anh Việt tập chạy cho quen đã rồi mới lấy chiếc kia ra sau. Chắc cũng chỉ vài ngày là anh Việt chạy nghề liền à.
Cúc nghi ngờ, hỏi:
– Anh có chắc không đó, anh ấy chưa bao giờ leo lên cyclo mà làm sao hai, ba ngày là nghề được.
Kỳ quả quyết:
– Anh bảo đảm một trăm phần trăm mà.
Anh bồi bàn cũng vừa bưng mấy tô phở ra, hơi nóng bốc lên từ tô phở thơm phưng phức. Mọi người vui vẻ so đũa. Tất cả mọi chuyện khác đều gác lại.