Điệp Vụ Lột Trần - Chương 16
– Vào đây vào đây đi
Chờ cho hai người bước vô nhà, Nụ mới bảo Xuân:
– Đây là anh Đìa và anh Đạm, cả hai cùng là sĩ quan Tình Báo học chung khoá với Nụ tại Nga Sô. Hôm nay tụi em tới đây thảo luận với chị Xuân một vấn đề quan
trọng lắm.
Tự nhiên Xuân khựng lại, nàng linh cảm có chuyện chẳng lành. Xuân cúi đầu chào hai thanh niên lạ mặt rồi dẫn cả ba người vô tuốt trong phòng nàng. Nụ bảo Xuân:
– Sao chị không tiếp tục ăn cơnl đi, tụi em chờ một chút cũng được mà.
Xuân lắc đầu, nói:
– Thôi được mà, tui cũng ăn từ nãy tới giờ rồi. Để cho hai bà cháu ngồi ngoài đó ăn đi, chúng mình vô đây nói chuyện cho kín đáo một chút.
Nói rồi nàng chạy ra ngoài lấy mấy chai nước ngọt ra mời khách, Nụ để cho Xuân ngồi yên mới mở đầu, nàng vô dề ngay:
– Chắc chị Xuân biết; không hiểu sao anh Ba làm cháy nhà và chết thảm quá. Nhưng cái tai hại nhất là những ehất nổ đã làm cho cơ sở bại lộ và em được biết,
tất cả đường dây của anh Ba đã bị núm sạch rềi, không trước thì sau cảnh sát sẽ tới đây bắt chị và có thể tất cả chúng ta có cơ bị bắt hết.
Xuân tái mặt, lắp bắp hỏi:
– Trời ơi… tại sao chi”‘ chị… chị biết vụ này. Các anh ấy bị bắt hồi nào vậy?
Xuân chỉ Đìa, nói:
– Anh Đìa hiện giờ là nhân viên của phòng hoạt vụ cảnh sát đặc biệt, nếu không thì làm sao chúng mình biết được.
Chân tay Xuân run lẩy bẩy, nàng ấp úng:
– Em… em… phải làm sao bây giờ?
– Thời gian thật cấp bách, chị thu xếp ít quần áo theo tụi em qua nhà thằng Bẩy Vịt ngay bây giờ, nếu không sợ không kịp nữa.
– Còn ngoại em với thằng nhỏ có đi không?
– Mấy người đó sẽ đi sau, bà già con nít ít nguy hiểm hơn, chị ra kêu ngoại vô đây chúng ta cho bà cụ biết cũng không sao, bởi vì tụi em phải xếp sắp cho chị trốn
vô mật khu với chị Xa ngay nên chị cũng nên nói với ngoại vài câu cho bà cụ và thằng bé yên tâm đi sau. Bây giờ đi một chuyến đông quá không được.
Xuân lật đật kêu bà nguại vô nhà trong ngay, nàng thì thao nói hết tình hình nguy hiểm cho bà cụ hay, bà già không ngờ có chuyện đó, nước mắt chẩy giòng giòng,
Xuân cố trấn tĩnh nói:
– Ngoại đườhg sợ, con đi rồi anh em ở đây sẽ đưa ngoại đi ngay bằng đườllg khác, ít nguy hiểm hơn, nếu chúng ta đi chung lộ bí mật sẽ chết cả đám, không có ích
lợi gì Nụ cũng nói vô:
– Bây giờ tụi con đi trước, chỉ vài phút sau ngoại và em nhỏ sẽ được anh Đạm đẫn đi ngay, chúng ta chia ra làm hai toán đi khác đường cho kín đáo, nếu chậm trễ có
thể bại lộ e khó sống với tụi Nguy ác ôn đó.
Nói xong Nụ quay qua bảo Xuân:
– Thôi, chị Xuân lấy ít quần áo đi liền bây giờ đi, sớm giờ nào an toàn giờ đó.
Xuân líu díu đi ngay, chỉ vài phút sau nàng đã sách một túi nhỏ với đầy đủ gia tài gom góp lại, Xuân biết là lần này rời nơi đây sẽ không bao giờ trở lại căn nhà này nữa.
Nụ cũng không để cho Xuân nán lại thêm một phút nào, nàng đứng dậy ngay khi Xuân bước vô phòng:
– Bây giờ chúng mình đi trước, anh Đạm sẽ ở lại phụ trách đưa bà cụ và con của chị Xuân đi ngả khác sau.
xuân ứa nướe mắt nhìn bà ngoại lui khui thu xếp đồ
đạc và thằng con ngơ ngáo không hiểu chuyện gì xẩy ra
mà mẹ nó lật đật như vậy. Nàng ôm đứa nhỏ vô lòng
ngậm ngùi căn dặn:
Con phải ngoan ngoãn nghe lời chú Đạm nhé, chú
ấy sẽ dẫn con về quê sau, bây giờ mẹ phải đi trước, mẹ
con mình sẽ gặp nhau ở quê ngoại sau nhé. .
Thằng nhỏ vùng vàng: ..~~
Con muốn đi với mẹ cơ. ‘
Xuân dỗ dành:
– Không được đâu con à, ngoan đi rồi mai mốt về quê
ngoại tha hồ mẹ mua bánh con ăn. ~
– Bộ mẹ đi trước một mình hả.
– ừ, mẹ đi trước về đó xếp sắp chỗ ở cho con, con với
bà ngoại thủng thẳng theo chú Đạm đi sau, chúng mình
gặp nhau liền hà, con nhớ giúp bà ngoại lúc đi đường
nhé. .
Thàng bé ngoan ngoãn gật đầu:
– Dạ, mẹ tới đó mua bánh chờ con nhé.
Xuân gật đầu ứa nước mắt, nàng có linh cảm còn lâu lắm mới có thể nhìn lại đứa con ngoan này. Nàng không dám chần chờ lâu hơn nữa, đứng lên theo Nụ và Đìa ra nhà ngoài đi ngay.
Đi tới khúc quanh đầu hẻm, Xuân cố ngó lại căn nhà bấy lâu nay nàng chưng sống với bà ngoại và thằng con nhỏ, nơi đây biết bao nhiêu kỷ niện buồn vui, sướng khổ, giờ này nàng phải xa lìa vĩnh biệt một cách vội vàng và phũ phàng quá. Nhưng có một điều thật phũ phàng mà Xuân không biết, và có lẽ cho tới khi nàng nhắm mắt cũng không hề hay biết đang xẩy ra tại căn nhà đó; Vì ngay khi nàng còn đang ngó lại nhìn căn nhà nhỏ để thầm nói lên lời vĩnh biệt thì trong căn nhà đó, Đạm đang đè hai bà cháu bóp họng chết tươi, sức của một tay đại võ sĩ như Đạm, chỉ cần búng một cái, cho dù thanh niên khoẻ mạnh cũng tắc thở, há gì một bà già hơn 60 và một thằng con nít nói chưa đủ. Cái chết của một già, một trẻ thực êm thấm, không gây ra một tiếng động nào; bàn tay hộ pháp của Đạm mỗi tay nắm cuống họng một người, bóp gẫy xương cổ thực dễ dàng. Thi hành xong thủ đoạn, Đạm lấy thuốc ra hút, chờ hút vài hơi xong, Đạm nắm cả hai xác chết thẩy xuống sông. Con nước đang lên nên chẩy siết, cuốn gọn hai thây người chìm xuống giòng sông không một giọt nước mắt tiễn đưa.
Trong khi đó đám Nụ ra khỏi đầu hẻm, quẹo qua đường nhỏ khác, đi tắt ra con lạch gần đó, Trinh đang ngồi trên ghe chờ mọi người. Xuân vừa bước xuống ghe,
Nụ đã giới thiệu:
– Đây là Trung úy Trinh, cũng từ ngoài Bắc xâm nhập vô Nam mấy năm nay. Anh Trinh sẽ chở chúng ta tới nhà Bẩy Vịt.
Xuân cúi đầu chào Trinh, nàng không ngờ sĩ quan Điệp Báo từ ngoài Bắc xâm nhập vô Nam nhiều như vậy. Ghe lướt đi trong con lạch nhỏ âm u, rờn rựn. Bóng
tối nhá nhem lại càng làm cho cảnh vật thê lương hơn; Đầu óc Xuân hoang mang cùng cực. Nàng không ngờ sự việc xẩy ra bất ngờ như thế. Cả bốn người trên ghe
không ai nói với ai một lời nào, cho tới khi ghe cặp sát nhà Bẩy Vịt, Nụ mới bảo Xuân:
– Chị vô nói Bẩy Vịt và bà ngoại của y ra đây để anh Trinh chở di chỗ khác, chúng ta cần căn nhà đó họp đêm nay, không thể để họ thấy chúng ta ở đó được, nhất là em không muốn lộ diện trước mặt họ.
Xuân gật đầu đi ngay, nàng vừa đi khỏi, Nụ đã quay qua Trinh bảo:
– Tôi và đồng chí Đìa ra sau nhà phía bên kia, khi Bẩy Vịt và bà ngoại của y tới đây, đồng chí chở họ khuất ra phía trước một chút, đập đầu cả hai đứa, cột bao cát, nhận xuống mương như dự định. Xong trở lại vô nhà họp với tụi này.
Nói xong Nụ nhẩy lên bờ cùng Đìa đi vòng ra phía sau nhà, đứng khuất sau một lùm cây. Chỉ vài phút sau, nàng nhìn thấy Xuân dẫn Bẩy Vịt và bà ngoại của y
xuống ghe, khi Trinh chở họ đi rồi, Nụ mới yên trí ra đón Xuân cùng vô nhà.
Xa gặp Nụ mừng rỡ ôm lấy nàng, nói:
– Chị Nụ, không ngờ lại được gặp chị ở đây, bao giờ em mới có thể trốn ra mật khu được.
Nụ vỗ nhè nhẹ trên vai Xa, nói:
– Có lẽ chúng mình đi ngay đêm nay thôi, nhưng chúng ta phải bàn thảo kỹ một chút nữa mới được. Em có đem một chiếe ghe đủ sức để bốn người vượt thoát an
toàn Chỉ vì vội vàng, đồ ăn mấy người phải mua dọc đường thôi.
– Đồ ăn thì khỏi lo, ở đây eó cả mấy trăm con vịt, chúng ta bắt một mớ làm thịt có sao đâu.
Nụ hớn hở, nói ngay:
– Vậy mà không nghĩ ra, gạo chúng mình đã có đầy đủ dưới ghe rồi, bốn người ăn cả tháng không hết, bây giờ bắt chừng chục con vịt đem theo còn lo gì nữa.
Xa ngó Nụ, hỏi:
– Bộ chị Nụ cũng ra mật khu luôn ehuyến này à?
– Dạ, em không đi, sau cuộc họp này em phải trở về nhiệm sở tiếp tục thi hành công tác. Chuyến này chĩ có chị, chị Xuân, hai đồng chí Trung Uý Đìa và Trinh đi
thôi.
Xa ngó quanh, hỏi:
– Ủa, sao em không thấy đồng chí Trung úy Trinh?
– À, đồng chí ấy phải đưa hai bà cháu Bẩy Vịt tới một chỗ khác, để bảo mật cuộc họp của chúng ta ngày hôm nay.
– Chị Nụ chu đáo thực, vậy mà hồi nào tới giờ em đâu có biết.
Nụ mĩm cười, bảo Xa:
– Có lẽ chúng ta phải bắt một mớ vit ngay mới kịp, ở đây có cái lồng nào lớn một chút không.
Thiếu gì chị Nụ, chúng mình ra chuồng vit đi, lồng cũng để ngoài đó mà.
Nụ nhìn Đìa tủm tỉm cười:
– Đồng chí Đìa ra phụ với chị Xa đi, em muốn ở đây bàn thảo với chị Xuân một chút.
Đìa hớn hở nắm tay Xa đi ngay, Xa hơi ngỡ ngàng; không ngờ Đìa mới vừa biết nàng chưa đầy mấy phút đã tỏ ra thân mật quá rồi, nhưng Xa không dám rụt tay lại sợ Đìa mất mặt với mọi người. Ra tới chuồng vịt, Xa định làm bộ rút tay ra để mở cửa chuồng, Đìa đã nói:
– Xa à, anh có điều này muốn nói với em, nhưng em phải hứa tuyệt đối giữ bí mật với tất cả mọi người, nếu em tiết lộ ra, không những em mà cả anh cũng chết
luôn, không có cách gì tránh khỏi hết.
Xa không dám rút tay về nữa, sợ hãi hỏi:
– Có chuyện gì mà ghê vậy anh Đìa?
– Nhưng em có chịu hứa chắc không nói ra và tuyệt đối nghe lời anh không đã, bởi vì chĩ có thế mới cứu nổi mạng sống của em thôi.
Nghe Đìa nói vậy, Xa càng sợ hơn, tay nàng run run trong tay Đìa.
– Anh cứ nói đi, em thề nghe lời anh mà, nhất định sống để vậy, chết mang theo chứ không có tiết lộ cho ai hay đâu; anh đang làm ơn cho em mà.
Đìa buông tay Xa ra, mở cửa chuồng vit, nói:
– Chúng mình phải vào đây nói chuyện mới được, nếu để một người nào nghe được là cả hai đứa mình cùng bị xử bắn hết đó.
Xa theo Đìa vô trong chuồng vịt ngay, Đìa quay lại đóng cửa chuồng vịt rồi nắm lấy tay Xa, nói nho nhỏ:
– Để anh nói em nghe; cái đám bị bắt khai trùm lum. Trong lời khai đó có một đứa khai rất rõ về em, chúng lại có cả hình ảnh của em ehụp chung với chúng nó, và cho biết; em có một cái răng ỵàng trong hàm. Bởi vậy Cảnh Sát biết em còn sống, vì trong những cái xác bị cháy ở nhà anh Ba không ai có răng vàng nào cả. Bây giờ em bị truy nã rất gắt. Em lại biết rõ về chị Nụ quá nên chị ấy quyết định giết em, để em không thể lọt vô tay Cảnh Sát được. Đây chỉ là ý riêng của chị Nụ thôi, không ai biết ngoài anh ra, vì anh được chỉ thị giết em trong chuyến đi này. Nhưng không hiểu sao, vừa gặp em, anh thấy thương em quá. Một người thiếu nữ đẹp và hiền như em thế này, anh đâu có đành ra tay được. Em có hiểu anh nói gì không?
Đìa vừa nói xong, Xa muốn xỉu trong tay chàng, nàng dựa vô mình Đìa mà đứng cũng không vững. Đìa vòng tay ôm lấy nàng ngay, ghé sát miệng vô tai Xa thì thầm:
– Em cứ yên trí đi, dù có chết anh cũng cứu em mà, sợ gì nữa.
Xa rên rỉ trong lòng Đìa:
– Bây giờ em phải làm sao hả anh?
– Bây giờ chúng mình tương kế, tựu kế.
Xa yếu ớt hỏi:
– Tương kế tựu kế như thế nào, em sợ quá anh ơi.
– Không sao đâu, khi quyết định giết em, chị Nụ có ra lệnh cho anh lúc đầu cứ để em thi hành công tác, cho tới khi xong, anh mới bắn em và báo cáo với thượng cấp là em có ý định chiêu hồi nên phải giết ngay. Với các cán bộ miền Nam, có bị bị bắn bỏ; Cấp chỉ huy mìên Bắc không có ai để ý đâu.
– Rồi anh có định tuân lệnh chị Nụ không?
Đìa cười nho nhỏ, bàn tay đang xoa nhè nhẹ sau lưng Xa rà xuống dưới, luồn qua lưng quần nàng và kéo sát Xa vô mình y.
– Sao em khờ quá, nếu anh có ý giết em, đời nào anh nói cho em nghe chuyện này chứ, có phải không? Bộ anh muốn tự vận sao.
– Nếu anh không giết em, anh phải ăn làm sao, nói làm sao với chị Nụ đây. Anh còn phải trở về nàm vùng trong ngành Cảnh Sát nữa chứ. Chị Nụ liệu có để cho
anh yên không?
Đìa cười hì hì:
– Tại em chưa biết, tông tích anh sẽ bại lộ nay mai thôi, vì anh được lệnh đánh cắp danh sách những thằng được tụi Cảnh Sát Đặc Biệt huấn luyện gửi ra Bắc. Do đó anh phải trốn về mật khu ngay. Theo kế hoạch, anh phải đóng kịch làm chồng em và đồng chí Trinh làm bộ làm chồng cô Xuân, sáng mai sẽ dùng ghe ra Vũng Tầu.
Tới đây anh phải giết em ném xuống biển. Còn lại ba đứa sẽ chọn một cái xe đò nào ra miền Trung có nhiều đàn bà con gái nhất, leo lên đó, khi xe chạy tới khu rừng lá gầm mật khu đã có quân mình chờ, bắt tài xế lái xe vô Anh và cô Xuân sẽ giết đám đàn ông, lùa đám đàn bà con gái vô mật khu để thiết lập một đội Hộ Lý cho các đồng chí ta giải quyết sinh lý vì xa gia đình. Còn đồng chí Trinh theo xe đò cùng tài xế trở ra ngoài đường, bắt nó chạy một quãng thực xa chỗ bắt nó quẹo vô, rồi giết chết thằng tài xế, xong tìm cách trở về Saigon tiếp tục công tác ở đó. Anh sẽ làm bộ thi hành triệt để mệnh lệnh làm chồng em, chúng mình sẽ ân ái với nhau công khai, cho mọi người tin. Nhưng ra tới Vũng Tầu, anh lờ luôn vụ phải giết em đi, khi em đã tới mật khu rồi, chị Nụ không còn lý do gì giết em nữa, vì làm sao tụi Cảnh Sát vô đó mà bắt em được. Sau này chị Nụ biết anh tha em cũng đành chịu thôi. Hơn nữa, chuyến đi này anh sẽ được thăng lên Thượng úy và được gửi qua Trung Quốc theo học một khoá nữa ở Quốc Tế Tình Báo Sở, nêú anh có trở lại miền Nam, quân hàm anh sẽ cao hơn chị Nụ rồi, vì các cán bộ xâm nhập, trước khi vô Nam đều được thăng một cấp nữa. Như vậy là anh cứu được em mà chẳng ai làm gì được anh cả. Hơn nữa, chị Nụ dù có biết em còn sống và anh bất tuân lệnh cũng phải lờ đi, vì đây là chị Nụ sợ em bị bắt mà tự ý ra lệnh cho anh giết em thôi. Em đã hiểu chưa, nhưng bây giờ mà tiết lộ ra vụ này, chị Nụ nghe được là kể như mạng em nhất định tiêu rồi đó.
Xa nghe Đìa nói một hơi vừa sợ vừa mừng, nàng cố ép sát vô mình Đìa hơn nữa, chiếc quần đã tuột xuống đất tự hồi nào, hơi thở Đìa nóng hừng hực phà lên mặt
nàng, Xa tự ý ngước mặt lên hứng trọn nụ hôn thật tham lam của Đìa, miệng y nuốt trọn bờ môi nàng. Nhưng Xa đâu eó biết một điều. Những điều Đìa vừa nói đều đúng hết, trừ việe Nụ chỉ thị giết Xa là do Đìa đặt điều nói ra. Bởi vì ngay khi bước chân vô nhà, Đìa đã nhìn thấy bộ ngực no tròn của Xa là động tâm rồi, bởi
vậy Đìa tấn công liền, đó cũng là cái tài eủa Đìa từ trước tới nay mọi người đ~u kiêng nể. Trong trường hợp của Xa, Đìa đã lột hết quần áo nàng trong vòng vài phút sau khi gặp gỡ với sự dâng hiến thực Bự eủa nàng. Mặc dù ngay trong chuồng vịt, Xa vẫn để Đìa tự do tận hưởng mọi thú vui trên thân thể nàng một cách cuồng bạo. Đó là chưa kể nàng còn cố giúp cho Đìa thoả mãn hơn những gì Đìa mong muốn nữa. Một tay Đìa ôm sau lưng Xa ghì chặt vô mình, một tay Đìa nắm tóc nàng kéo gặt vì phía sau làm thân thể Xa eong vòng, Đìa cúi đầu vục mặt trên bộ ngllc no tròn, căng cứng của Xa, trong khi nàng cố ôm lấy đầu Đìa ghì sát lại. Bờ mông nàng xoay vòng làm Đìa càng hung bạo hơn.
Bỗng cả hai eùng giật mình vì có tiếng Nụ vừa gọi ngoài cửa. Đìa vội vàng buông Xa ra, vừa kéo quần lên vừa nói:
– Bắt… bắt thêm mấy con nữa đi Xa, tụi mình đi lâu lắm đó.
Xa cũng làm bộ lên tiếng:
– Dạ… dạ… để em lựa mấy con mập mập một chút cho có mỡ ăn mới ngon.
Vừa nói, cả hai cùng vội vàng nắm đại mấy con vịt dưới chân nhét vô lồng. Chỉ một thoáng, giỏ vịt đã đầy ắp, Đìa và Xa khênh ra ngay. Nụ đã đứng ngoài chuồng vịt tự hồi nào, Xa hơi chột dạ. Nàng nghĩ, nếu Nụ biết được Đìa thông đồng với nàng coi bộ khó sống rồi, Xa hơi ân hận để Đìa lụp chụp quá, nếu cứ thủng thẳng khi ra tới sông rồi, Nụ đã trở về, có cái gì Xa không chiều Đìa cho được, bây giờ nàng có còn gì cần ngoài mạng sống nữa đâu. Nhưng thật ra thì Nụ đã đoán được ý đồ của Đìa ngay từ khi anh chàng nắm tay Xa lôi ra chuồng vịt rồi. Bởi vậy Nụ mới cười cười với Đìa mà Xa không để ý Nụ biết chắc không thế nào Xa thoát khỏi tay Đìa đêm nay, chứ không phải chờ tới khi hai người đóng giả vợ chồng trên sông nữa. Bởi vậy Nụ đã lén theo sau hai người và rình ở ngoài chuồng vịt xem hành động tán gái của Đìa tới đâu. Chỉ có đi~u hai người cứ ép sát vô nhau thì thào thật nhỏ nên Nụ không nghe được họ nói gì, nhất là mấy con vit kêu um dưới chân họ nên Nụ chĩ nhìn thấy mà không nghe được.
Nụ không ngờ mới bước vô chuồng vịt là Đìa đã ôm cứng lấy Xa rồi, cô nàng lại tự ý ép sát vô mình Đìa chứ không phải anh chàng ôm ẩu, nàng càng ngạc nhiên hơn chỉ trong khoảng khác, Đìa đã co chân lên đạp chiếc quần Xa tụt xuống ngay một cách gọn gàng mà Xa không phản đối, hình như Xa còn đồng lõa trong vụ này nữa thì phải, chằng những nàng để mặc tình cho Đìa hoành hành mà còn giúp y hành hạ thân thể nàng một cách thật thô bạo. ánh sáng lờ mờ không eho Nụ nhìn rõ eảnh vật, nhưng nàng cũng nhìn thấy những đường cong da thịt của Xa và thân thể hộ pháp của Đìa chuyển động nhịp nhàng. Người Nụ nóng lên ngay, chỉ một phút sau nàng thấy máu mình đã chẩy mạnh. Từ trước tới giờ Nụ cũng đã nằm trong tay biết bao nhiêu đàn ông, nhưng chưa bao giờ nàng đượe đứng ngoài rình coi như lần này. Những cảm giáe thực lạ lùng len lỏi kháp châu thân làm Nụ muốn điên lên, nàng phải lùa cả hai tay vô thân thể mình cố giữ lại những run rẩy nhưng lại càng làm sự ham muốn tới tột cùng. Đã nhiều lúc Nụ muốn xông vào đẩy Xa ra để thế ehỗ của nàng, nhưng Nụ lại không dám. Bề gì thì nàng cũng là cấp chỉ huy cao cấp ở đây không thể để cho thuộc hạ khinh lờn nàng được, nếu có họa may lén lút với riêng một thuộc cấp nào còn có thể tha thứ được, chứ còn làm như vậy trước mặt kẻ khác rồi làm sao chỉ huy.
Bỗng Nụ nghĩ tới Trinh, nàng vội vàng ra bờ mương tìm anh ehàng này. Thật may mắn, lúc ấy Trinh cũng vừa chèo ghe vô, anh chàng đang lui khui cột ghe lại thì
Nụ đã nhẩy xuống rồi, chiếc ghe cũng khá rộng, lại có mui đàng hoàng vì công tác này tính phải đi xa nên Nụ đã cho mua chiếc ghe cỡ này. Trinh thấy Nụ nhẩy xuống ghe, chưa kịp hỏi gì, Nụ đã kéo vô khoang trong, hạ màn xuống. Trinh tưởng nàng muốn kín đáo nghe báo cáo về vụ giết hai bà cháu Bẩy Vịt nên nói ngay:
– Tôi đã hoàn thành công tác tốt, không có gì trở ngại cả.
Nụ cười khúc khích:
– Được, nhưng chút nữa đồng chí phải đóng vai chồng cô Xuân trong suốt lộ trình thì phải làm thế nào đây?
Trinh đâu có hiểu ý Nụ muốn gì, lại tưửng bảo mình phác họa chương trình cho nàng biết trước nên còn đang ần ừ, chưa biết nói sao. Bỗng Nụ ngồi sát lại Trinh, một tay choàng qua cổ kéo sát vô mình, một tay nâng mặt Trinh lên hôn ngay vô miệng làm Trinh chới với. Trinh còn đang đẫn đờ Nụ đã lại chồm lên đè Trinh xuống khoang thuyền rồi. Nụ nói nho nhỏ:
– Đóng vai chồng người ta mà không biết vụ này thì làm sao thi hàng công tác tết cho được, những gì anh học được ở trườhg Tinh Báo Liên Sô quên hết rồi sao?
Những bài học năm nào trong Trường Điệp Báo KGB Nga Sô chợt hiện trong đầu Trinh, những phim ảnh mà Trinh từng coi về phép làm Unh và dụ dỗ phụ nữ hiện ra thực rõ. Trinh lụp chụp nói:
– Dạ, nhớ chứ, nhớ chứ…
Vừa nói Trinh vừa lăn mình đè lên trên mình Nụ, những ngón tay Trinh làm Nụ cong cớn, nàng phải rên lên mặc dù đã cố cắn chặt hàm răng mà cũng không
chịu nổi, những kỹ thuật này Nụ cũng đã từng học qua, nhưng nàng không ngờ trong lúc này lại làm nàng muốn điên lên được. Thân thể nàng vặn vẹo, hai tay bá chặt lấy cổ Trinh, hình như nàng còn cắn vào đâu đó nữa…