Điệp Vụ Lột Trần - Chương 14
Na cũng phải ngạc nhiên vì sự tiến bộ vượt bực của bà Hồng, nội. vụ vơ bài và chuyển quân bài này, Na đã phải học hơn hai tuần lễ trong mật khu, mỗi ngày nàng học hơn 10 tiếng, vậy mà bà Hồng đã đoạt được kết quả này chỉ trong mấy tiếng đồng hồ. Có lẽ ngoài sự khéo tay và thông minh, bà Hông còn là dân chơi bài lâu năm nên quen thuộc với chúng, bởi thế bà mới học nhanh như vậy Trông bà bây giờ có vẻ hả hê lắm, bà Hồng ngước mắt nhìn Na mỉm cười:
– Em thấy chị không dở lắm phải không?
Na cười hí hí:
– Quả thực bà làm con ngạc nhiên hết sức, không ngờ bà học mau như vậy.
Chị vẫn còn một thắc mắc.
– Bà thắc mắc điều gì ạ?
Tử nãy tới giờ mình lùa bài; xào bài để dồn những quân lớn xuống đáy, nhưng ehị để ý em không thể nào đưa chúng nằm dính chùm với nhau ở dưới đáy được, mà
luôn luôn eó những quân nhỏ xen vào, như vậy chi Phải làm sao.
Na mỉm eười:
– Mình đâu có cần bắt buộe phải nhồi hết chúng lại với nhau mà không có các quân nhỏ xen vào đâu. Khi búng đáy, mình búng những quân lớn cho mình, còn
những quân nhỏ mình búng cho người khác, đó mới là điểm chính và làm cho phần xếp bài nhẹ đi rất nhiều.
Bà Hồng thích thú reo lên:
– Thì ra thế, đây mới là điểm chính yếu phải không?
Người chia bài chẳng những búng những quân lớn cho mình, còn eó thể bắt người nào bài nhỏ phải nhỏ nữa, lợi hại thực ! Nếu như vậy, nhà cái nó muốn cho ai thua thì phải thua, cho ai được là phải được. Nhiều khi y chỉ cần ăn nhà nào đánh lớn nhất, còn các nhà khác không cần ăn gian cũng đủ sống rồi.
– Dạ, đó cũng là cách để cho mọi người không nghi ngờ mình, thí dụ chơi bài cào 9 núc, có 5 người chơi với nhau. Anh chàng nào nóng mũi đặt 10,000 đồng trong
khi các nhà kia chỉ đặt 500 hay l000, mình làm cái đâu có cần ăn hết cả làng đâu, cứ chia cho thằng đánh lơn vài ba nút thôi, mình đè đầu nó một chút được rồi, còn
các nhà kia để mặc kệ họ, anh nào đỏ thì ăn, đen thì chết, như vậy coi thực tự nhiên mà mình vẫn thắng lớn như thường, ai biết được.
– Hay, hay lắm, nếu chơi như thế này có trời mới biết mình đánh lận. Như thế, búng đáy mới là quan trọng, còn xếp bài chĩ là phụ thôi.
– Dạ, bà nói đúng, xếp bài chỉ là phụ thôi. Búng đáy mới là ehính. Vậy mà búng đáy bà chỉ học vài tiếng là đủ xài rồi, vì nó dễ hơn xếp bài gấp trăm lần.
Bà Hồng mừng rỡ:
– Thật vậy sao, lúc nãy chị học xếp bài mà trong bụng cứ lo ngay ngáy, mới có xếp bài đã như thế này, không biết búng đáy còn khó ra sao nữa. Thì ra nó lại dễ hơn, như thế chắo chắn chị học được.
– Dạ, nhất định là bà học được rồi, hồi con tập xếp bài, mất cả mấy tuần lễ, còn bà mới có mấy tiếng mà đã biết, mặc dù chưa rành nhưng như vậy là nhanh quá rồi, con chắc bà chỉ tập độ tuần lễ nữa cũng đủ chơi. Tuy nhiên, đây chỉ là những kỹ thuật cho bà trở thành nhà cái, có nghĩa là để thủng thẳng mới dùng tới. Còn bây giờ con có một cách này, bà có thể dùng ngay trong sòng bài của cô Anna mà không cần phải làm cái mà vẫn ăn như thường.
Bà Hồng mừng quá, cuống cả lên:
– ờ ờ, em chỉ cái vụ đó cho chị đi.
Na nhìn thẳng vào mặt bà hỏi:
– Nếu trong sòng bài, bà nhìn mặt trái quân bài của người ta mà biết đó là quân gì, bà có thể thắng được không?
Bà Hồng cười ha hả:
– Bộ em nói chơi sao, nếu chơi bài, mình lại biết hết bài của người đánh bài với mình, có khác gì thọc tay vô túi nó lấy tiền. Nhất là đánh bài sì tố, chỉ hơn nhau có quân tẩy, mình mà biết quân đó là quân gì, còn nói làm gì nữa.
– Dạ, bà nói đúng, nếu mình biết lá bài tẩy của mọi người, kể như mình thắng chắe rồi. Bây giờ bà cầm lấy bộ bài này, lấy bất cứ quân nào, đặt úp trước mặt con, con sẽ nói cho bà biết nó là quân bài gì.
Vừa nói, Na vừa trao bộ bài~cho bà Hồng. Hình như bà có vẻ không tin nàng, cầm bộ bài sóc nhiều lần, mỉm cười lấy ra một quân để trước mặt Na rồi hỏi:
– Vậy quân này là quân gì?
Na bình thản trả lời ngay:
– Quân ách cơ, bà lật lên xem có đúng không?
Bà Hồng lật lên ngay, bà đã biết trước đó là quân ách cơ rồi. Không hiểu sao Na nói đúng ngay quân bài. Bà Hồng nhìn nàng cố tìm hiểu.
– Vậy chị lấy mấy quân nữa xem em nói có đúng không nhé.
Bà vừa nói vừa rút liền ba quân đặt trước mặt Na. Nàng lại nói tên từng quân bài một. Lần này bà Bồng lại chới với vì Na lại nói đúng hết. Bà vừa định lên tiếng, bỗng nghe tiếng cô Anna kêu réo ở ngoài cổng. Bà Hồng vội vàng thu những quân bài trước mặt lại, cất bộ bài vào ngăn kéo thực nhanh, ra hiệu cho Na chạy vô phòng núp.
– Em vô phòng ngử chi đi, đừng để cho cô Anna thấy em ở đây không tết đâu. Để chị xem có chuyện gì.
Na đã đoán được việc gì xẩy ra, nàng vội vàng chạy vô phòng trong ngay.
Chỉ một thoáng, tiếng cô Anna đã nghe ồn ào ở phòng bên, Na biết ngay là chuyện của Hòa. Hai người nói với nhau một hồi, cuối cùng bà Hồng đã thuyết phục được cô Anna cho Na qua bên đó làm, đúng như những gì nàng dự đinh. Na mỉm cười một mình, nàng nghĩ tới Việt, cái anh chàng đạp cyclo dễ thương ấy thế nào cũng phải thuộc về nàng. Chỉ vài hôm nữa Na chỉ cho bà Hồng phương pháp điểm bài. Thế cờ trong Bòng bài sẽ xoay ngược chiều ngay. Cô Anna không còn giữ được thế chủ động như bây giờ nữa; chính bà Hồng mới là người có quyền sinh sát trong sòng bài. Tự nhiên cô Anna trở thành công cụ của bà Hồng để bà tự do hốt bạc. Lúc đó Na đã có một phần tư số tiền trong sòng bài. Với số tiền này, nàng sẽ mua đứt cả thể xác lẫn con tim Việt là cái chắc rồi. Nàng mơ màng, thấy đang nằm gọn trong vòng tay chàng, bờ môi Việt ướt và ngọt như đường. Hai bàn tay như có nam châm dính lấy thân thể Na. Bỗng nàng chợt nhớ ra, từ trưa tới giờ, Xuân rủ Việt đi chơi để cho nàng và Ba dụ Hòa qua Khánh Hội. Không biết bây giờ chàng ở đâu và đang làm gì?
Na thấy tưng tức trong lòng. Nàng biết chắc Xuân đang mồi chài Việt, trong dịp này, làm gì Xuân lại không đưa Việt vô vòng ân ái. Hơn ai hết, Na biết rõ tánh dâm dật của Xuân. Người nữ cán bộ giảng huấn miền Nam trong mật khu năm nào, y thị chẳng nằm hết trong vòng tay người nọ tới người kia là gì. Hôm nay đánh chết Xuân cũng đưa Việt tới một nơi nào đó để thỏa mãn xác thịt.
Quả thực như ý nghĩ của Na. Xuân kêu Việt chở về nhà nàng, điều này cũng làm Việt ngạc nhiên không ít, đành rằng đây không phải là lần đầu tiên Xuân lôi
chàng lên giường, nhưng nghĩ cho kỹ, nhất định vào giờ này hành động như vậy phải có nguyên do. Nằm trong vòng tay nàng mà tâm trí Việt cứ vẩn vơ nơi đâu, những nụ hôn nồng cháy, đường cong run người không làm Việt có nhiều hứng thú như mọi khi. Chàng linh cảm có điều gì không ổn. Những hình ảnh về Na và Xuân ngồi với nhau giờ đó để âm mưu chuyện gì làm chàng bồn chồn. Linh tính cho biết nhất định phải có chuyện gì sắp xẩy ra. Với hành động hấp tấp lôi chàng rời khỏi nơi đó phải có lý do. Cái lý do của đám nữ quỉ này phải kèm theo máu lửa và chết chóc.
Bỗng Việt khám phá ra một điều, khi chàng nằm xụi lơ thì Xuân không còn hiền lành như những lúc chàng chủ động trong cuộc mây mưa nữa. Bây giờ nàng như
con hổ đói. Thân thể nàng căng lên như trái banh đầy hơi, những đường cong chạy dài nhấp nhô như sóng cồn, làn da trắng nuốt nổ tung ra khỏi thân thể cuồng nhiệt. Nàng vặn vẹo, rít lên những âm thanh khoái cảm tột cùng. Mắt nàng nhắm lại, mặt hơi ngước lên, mồm há to. Hơi thở dồn dập như muốn đứt quãng.
– Anh… anh… anh ơi…
Bỗng cả Xuân và Việt cùng giật mình giáo hoảng vì có tiếng la:
– Cháy nhà, trời ơi cháy lớn quá.
Xuân lăn xuống giường mặc vội quần áo, Việt cũng chụp bộ đồ vắt ở thành ghế mặc vô thực mau. Tiếng nhiều người ồn ào ngoài đường làm cả hai càng luýnh
quýnh.
Việt tông ra cửa thực mau, chàng thấy bà con đứng đầy ngoài đường nhìn về phía Khánh Hội. Khói lên mịt trời, đám cháy lớn quá. Xuân cũng đã chạy ra cửa, nàng
đứng sát sau lưng Việt nhìn qua hướng Khánh Hội, cười khúc khích.
– Cháy ở xa mà, vậy mà bà con làm mình hết hồn.
Vừa nói nàng vừa bóp nhè nhẹ bàn tay Việt như vẫn còn luyến tiếc những phút ái ân vừa qua.
Việt lẩm bẩm:
– Ít khi có những đám cháy vào buổi chiều như thế này. Lạ nhĩ, sao người ta để cháy to thế.
Xuân cười hì hì:
– Khu đó nhà lá không hà, cháy một cái là cả xóm đi luôn. Làm sao mà cứu kịp. Hơn nữa, những con hẻm ở Khánh Hội đường đi nhỏ xíu, xe chữa lửa đâu có vô
được làm sao mà chữa cháy đây.
Vừa nói Xuân vừa kéo Việt vô nhà đóng cửa lại, chẳng hiểu hôm nay đứa con và bà mẹ Xuân đi đâu, nhà vắng hoe nên Xuân lôi kéo Việt thực tự nhiên. Nàng vừa gài cửa lại đã ôm cứng lấy chàng ngay, thân thể vẫn còn nóng hổi, cánh tay Xuân vừa vươn ra, hàng nút áo cũng buột tung để lộ hẳn bộ ngực trắng ngần đầy ắp. Việt cúi xuống, chàng không còn nghĩ ngợi miên man như hồi trưa nữa. Cả hai cuộn lấy nhau ngay…
Mặt trời đã lên thực cao, Việt còn mơ màng trong giấc ngủ. Mùi thơnl gia thịt Xuân còn phảng phất đâu đây, chàng từ từ hé mắt. ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ làm chàng hơi chói một chút, một lúc sau Việt mới mở mắt nhìn rõ mọi vật trong phòng.
Xuân không còn nằm chung với chàng nữa, Việt nghe tiếng lách cách dưới bếp và mùi hột gà chiên thơm phức, chàng biết ngay Xuân đã dậy lâu rồi và đang sửa soạn đồ ăn sáng. Tự nhiên Việt mỉm cười, nhớ lại cánh tay trần của Xuân đêm qua và thân thể ngọt ngào chín mộng. Quen nàng đã lâu, cho tới đêm qua mới là lần đầu thác loạn kinh hồn giữa chàng và nàng, Việt không ngờ Xuân lại tuyệt diệu đến thế. Những ấp ủ, vuốt ve ngọt ngào cuồng nhiệt mà Việt đã khám phá ra từ thân thể nàng là cả một kho tàng vô giá.
Lúc đầu Việt chỉ đoán là Xuân thuộc loại đàn bà thích chủ động, chàng đã trắc nghiệm lại bài toán đó cả đêm qua và đã tìm đúng đáp số. Con người Xuân thật khác lạ, nàng không như những phụ nữ khác, khi họ nằm trong tay đàn ông thích được hứng nhận nhiều hơn là ban phát. Với Xuân, nàng hết sức lạnh lẽo khi bi động, nhưng khi Việt đẩy nàng tới chỗ chủ động; Xuân như loài cọp đói lâu ngày. Nàng chồm lên với những cuồng nhiệt điên dại thật bền bỉ. Nếu Việt không học được phép tinh thân, chàng đã thất bại ngay từ phút đầu và cuộc mây mưa không thế nào kéo dài lâu như vậy được. Điều này đã làm Xuân ngạc nhiên tới thích thú tột cùng, nàng không ngờ Việt có thể dự cuộc chơi lâu như vậy, cho tới lúc chính Xuân là người bỏ cuộc trước vì thân thể rã rượi, nàng phủ phục trên thân thể chàng như một tầu lá chuối xìu. Nhưng lúc đó chính Việt cũng muốn ngất ngư, vì phải nín thở vận công, giữ khí bẩy, tám tiếng đồng hồ. Trong đời chàng, đây là lần đầu tiên phải phí công lực như vậy. Lúc đó vào khoảng nửa đêm, thân thể Xuân đổ xuống m~m nhũn cũng là lúc Việt đi vào mê loạn. Chàng còn nhớ mang máng; ngón tay cái và trỏ giữ ấn bật ra lúc Xuân bất động, Việt đã không còn tự chủ được chàng cong người lên một lần sau cùng rồi không còn biết gì nữa. Khí huyết trong người chàng xẹp xuống thực mau, chưa bao giờ tình trạng này xẩy ra trong cuộc đời chàng từ khi biết luyện công. Mùi thơm phức của mỡ hành và hột gà chiên làm Việt tỉnh hẳn, chàng vừa ngồi dậy đã thấy chân tay rời rạc. Hình như gân cốt không còn nghè theo ý muốn chàng nữa. Việt lại nằm vật xuống giường.
Nghe tiếng động, Xuân ehạy vào phòng, nàng thấy Việt đã thức, cười khúc khích:
– Anh tỉnh dậy rồi hả. Khiếp, ngử gì như chết rồi ấy.
Việt cười gượng gạo:
– Tại em chứ ai.
Xuân nhào lên mình chàng.
– Còn nói nữa, anh dai hơn đĩa. Chưa bao giờ em sợ như đêm qua. Tưởng đã du địa phủ rồi.
– Anh có làm gì đâu.
– Thì anh đâu có làm gì, em biết con ngllời anh hơn ai hết. Anh đã nắm đượe yếu điểm của em, làm em điên lên cho tới khi đứt hơi mà anh vẫn còn nằm đó được. Tạ ơn trời đất, em còn sống được tới sáng hôm nay.
– Em nói gì nghe dễ sợ. Chuyện tối hôm qua…
Việt ngưng ngay câu nói vì mội tay Xuân đã bịt lấy miệng chàng, nàng hôn chàng điên dại, thân thể Việt rời rã vì mệt mỏi nên chàng hầu như bất động. Đó cũng lại là điều làm khoái cảm eủa Xuân bùng lên dữ dội, nàng rít lên ngay từ phút ban đầu. Thân thể eăng lên thực mau như muốn nổ tưng ra, dưới ánh sáng ban ngày rõ mồn một, hàng nút áo tự nhiên bật tưng, để lộ cả phần thân thể trắng ngần eăng eứng. Nàng thở hổn hển, thì thào trong hơi thở đứt quãng.
– Em… em… mệt muốt chết rồi… anh… anh… ác lắm…
Việt vòng tay ôm lấy thân thể chắc nich của nàng, lăn một vòng, cười:
– Em lúc nào cũng như chúa sơn lâm ấy.
Xuân cố cười, nàng eắn vô vai chàng.
– Anh còn dám nói nữa hả.
Việt kéo Xuân ngồi dậy, gài lại hàng nút áo cho nàng, nói lảng qua chuyện khác:
– Coi chừng, tntng khét hết ở dưới bếp kìa.
Xuân vẫn còn dựa vô mình Việt.
– Em tắt bếp rồi. Thôi, để em dọn lên chúng mình ăn.
Vừa nói nàng vừa đứng dậy, bước loạng quạng như sắp té, Việt đứng lên đỡ nàng xuống bếp. Chàng không ngờ Xuân đã sửa soạn một bữa ăn sáng ngon lành như
thế này, một đa hột gà ốp la, một tô thit bò kho, lại có cả bánh mì chiên bơ và cà phê sữa hột gà nữa. Chàng cười hì hì:
– A, có đồ tẩm bổ rồi. Thế này anh có chết ở nhà em cũng không thành eon ma đói được.
Xuân liếc chàng thựẹ tình, nàng biết Việt đang ngạo nàng vì chuyện tối qưa. Chính Xuân cũng biết, mặc dù Việt đưa nàng tới mê man của tột đỉnh khoái lạc, nhưng bản thân chàng cũng không hơn gì nàng, lúc trời đã sáng, Xuân tỉnh dậy, còn Việt nằm như một thây ma, thân thể rã rượi. Xuân thấy tội nghiệp chàng nên xuống bếp sữa Boạn bữa sáng tẩm bổ cho Việt. Trong đời Xuân, chưa có người đàn ông nào nắm được yêú điểm của nàng mà chịu nổi hơn nửa giờ. Nghĩ lại cũng phải sợ sức chịu đựng của Việt, có lẽ tử chiều cho mãi tới nửa đêm, khi Xuân lịm đi, Việt mới chịu bỏ cuộc, như thế kể như nàng còn thua chàng một bực. Xuân rùng mình nghĩ tới những đợt sóng tình cuồn cuộn đêm qua, hết lớp này tới lớp khác, ào ạt, cuồng loạn như bão tố, rung chuyển cho tới tận đỉnh cao ngứt ngàn của cả linh hồn và thể xác. Cái điệu này có lẽ phải cả tuần lễ sau Xuân mới lấy lại được sức lực bình thường. Như vừa rồi, nàng vừa tới với Việt thân thể chưa căng lên đã xẹp xuống liền, mặc dù sự ham muốn đ3 tởi vởi nàng đầy ắp. Nhìn những bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể Việt làm Xuân thèm thuồng, lúc nào nàng cũng muốn vồ lấy, nhai ngấu nghiến cho đã cơn thèm khát.
Xuân dọn thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, bảo Việt:
– Anh súc miệng đi, rồi ăn sáng.
Việt mỉm cười đi vô phòng tắm. Chàng nhìn qua bến tầu, những chiến hạm Hải Quân nằm hiền lành dọc theo bờ sông. Bỗng Việt nghe rờn rợn, chàng nghĩ tới lúc mà tụi đặc công Việt Cộng chồm lên, chĩa mũi dùi vào những chiến hạm này, hình ảnh máu và lửa chan hòa trong tâm trí Việt…
Sau bữa ăn sáng, Việt cảm thấy khỏe khoắn lạ thường, những chất bổ của một bữa ăn ngon làm chàng lấy lại sức qua một đêm rã rượi.