Điệp Vụ Lột Trần - Chương 12
Tư nhìn thấy ngay Hòa đang nàm dưới sàn nhà; thì ra nhân cơ hội Ba đem Tư ra phòng ngoài, Hòa lăn lộn tính thoát thân nên lăn xuống sàn nhà, nhưng nàng bị trói cả chân lẫn tay nên mới té xuống giường như vậy. Bỗng một ý nghĩ táo bạo thoáng qua đầu Tư, nàng tới sát bên mình Ba nói nho nhỏ:
– Anh Ba à, bao giờ mình tính con này?
Ba nhìn Tư, hỏi:
– Bộ em muốn làm nó li~n bây giờ à, như thế cũng được, đỡ phải mất công dòm chừng làm mất hứng hết.
Tư lắc đầu lia lịa.
– Không phải ý em như vậy đâu.
– Thế em nghĩ sao?
– Tối nay chỉ có mình anh với em ở nhà, nếu chúng mình giết nó sớm, phải ngủ với xác chết, em sợ lắm, hay là để tới sáng mai hãy giết.
Ba ngần ngừ:
– Anh nói bà Xa sáng sớm mai, hết giờ giới nghiêm là đem ghe tới sau nhà để mình đem xác nó đi nhận xuống sông. Giấc ấy không có ai để ý. Nếu mình không giết nó sớm, đâu có thì giờ cột cẩn thận được.
Bây giờ mới quá trưa một chút, chờ cho tới sáng mai cũng còn mười mấy tiếng nữa. Tụi mình chỉ cần một, hai tiếng là xong chứ gì.
– Đành rằng thế, nhưng em để nó sống lâu hơn mấy tiếng đồng hồ nữa làm chi vậy, em không thấy vừa rồi nó lăn xuống giường làni tụi mình hết hồn đó sao?
Tư cười khúc khích, ôm lấy Ba kéo xuống sàn nhà, ngồi bên cạnh Hòa, nói:
– Để em nói tại sao cho anh nghe.
Nàng để thân thể trần trụi ép cứng vô mình Ba, đè Ba nằm xuống sàn nhà, Tư thấy da thịt Ba nóng như lửa, vòng tay Ba vội vàng ôm cứng lấy thân thể nàng. Tư kéo một tay Ba đặt lên bộ ngựe no tròn của Hòa, cười thật dâm dật: .
– Anh có thích cái này không?
Ba chợt hiểu, cười hành hạch thích thú.
– Còn em thì sao
Tư cười thật đĩ thõa.
– Em lúc nào mà không được, còn nhiều cơ hội mà. Con nhỏ này chỉ có thể sống tới sáng mai, anh tội gì bỏ uổng quá vậy.
Ba quay qua nhìn Hòa, nuết nước miếng, hỏi Tư:
– Em có nói thực không đó?
– Nếu em nói láo với anh, dễ thường từ nãy tới giờ em để yên cho anh dễ dàng như vậy sao.
Ba cười tít mắt lại, ướln thử:
– Bây giờ em là của anh rồi phải không?
Tư véo thực mạnh vô đùi Ba làm y nhẩy nhổm, Ba vội vàng nắm lấy tay Tư kéo ra rồi ôm ghì lấy nàng. Không muốn cho Ba tiến xa hơn nữa, Tư thì thầm:
– Anh Ba à.
Em nói gì?
– Lần trước chúng mình định thủ tiêu con Hòa, nhưng còn sợ Thiếu tá Bạch thấy nó mất tích, sanh nghi, nên em mới phải trộm tiền của họ giấu vô áo gối của nó, để nó bị đuổi. Tại sao lần này mọi người dám bắt nó khơi khơi vậy? Bộ không sợ như lần trước nữa sao?
– Lần này chị Nụ chủ mưu nên hoàn hảo hơn.
– Chị ấy làm sao?
Dàn cảnh như con Hòa trộm tiền trốn đi.
– Liệu họ có tin như vậy không?
– Tin là cái chắc, chị Nụ chẳng những trộm tiền của cô Anna, mà còn lấy luôn quần áo của con Hòa mang đi. Khi mọi người phát giác mất tiền và con Hòa lại biến mất với quần áo của nó, còn ai không nghi ngờ nó trộm tiền rồi trốn đi nữa. Hơn nữa, lần trước em đã trộm tiền giấu vô giườhg nó một lần rồi, cái đó cũng làm cho mọi người có ấn tượng xấu về nó.
– Nếu vậy kể như con nhỏ này có số chết yểu rồi. Kể cũng tiếc, con bé cũng có da, có thịt phải không anh?
Nói xong Tư gỡ tay Ba ra, bò qua mình Hòa để Hòa nằm vô chính giữa. Nàng lại hỏi Ba:
– Đó anh nhìn xem, con nhỏ có dễ thương không?
Bây giờ Ba mới để ý, da thịt Hòa trắng tươi, khuôn mặt cũng ngồ ngộ, mặc dù sự sợ hãi làm mất vẻ tươi tỉnh chút ít. Ba lần tay cởi từng chiếc nút áo Hòa. Tự nhiên Tư thấy thích thú, như thế là tối nay có Hòa thế mạng cho nàng, ít nhất là còn tránh được Ba lần này. Mặc dù đi chơi với Việt nhiều lần, nhưng chưa bao giờ Việt đưa nàng vô phòng ngử nên Tư vẫn giữ được thân thể vẹn toàn. Còn Hòa, có lẽ trước khi đi chơi với Việt cũng đã trầy chụa nhiều rồi, Tư còn nghe Hòa nói tới anh chàng bồ ở nhà quê, trước khi Hòa lên Saigon. Hai người dắt nhau bỏ nhà lập tổ uyên ương cả mâý tháng trời. Đến khi thằng đó bị chết đuối, Hòa mới bỏ lên Saigon. Gặp Việt, Hòa đeo như sam, có ngày nào mà Hòa không gặp anh chàng đạp cyclo to con đó. Tư biết có nhìêu lần Hòa trốn nàng đi chơi lẻ với Việt, hai người đưa nhau vô phòng ngủ hoài, lúc ấy nàng cũng thâý tưng tức vì Việt cũng là bồ của nàng nữa. Mặc dù Tư không dám để cho chàng đối với nàng như Hòa vì còn sờ sợ, nhưng nàng cũng biết ghen. Bây giờ trước khi thủ tiêu Hòa, nàng súi Ba hành hạ Hòa trước mặt nàng, kể cũng thú. Tư nằm sát vô Hòa hơn nữa, chống một tay đỡ đầu lên cao, coi Ba mơn chớn, nhào nặn thân thể Hòa như cục bột. Nàng thấy nước mắt Hòa trào ra, cặp mắt trắng dã.
Có lẽ Hòa sợ tới tột độ. Quần áo Hòa đã bị Ba xé rách tả tơi lúc đầu Ba còn cởi từng chiếc nút, nhưng sau này y nôn nóng dựt bứt lung tung. Thậm chí dây lưng quần Hòa chặt quá, Ba tháo không được, xé luôn chiếc quần Hòa toạc ra từ trên xuống dưới. Lúc đầu Hòa còn giẫy giụa, nhưng về sau nàng nằm im như khúc gỗ vì biết là có chống cự cũng vô ích, hơn nữa, chân tay nàng bị trói cứng nên cũng chằng còn phản kháng được bao nhiêu, chỉ còn vặn vẹo thân mình lại càng kích thích Ba hăng hơn nữa. Trong vụ cọ sát với đàn ông, Hòa có nhiều kinh nghiện rồi. Lúc đầu nàng nghe mọi người bàn tán nên hoảng kinh vì không ngờ mạng nàng lại lọt vô tay tụi đặc công Việt Cộng. Hơn nữa, nàng lại biết mình sắp bị đem đi giết làm tâm thần bấn loạn. Tới khi Tư súi Ba hành hạ nàng, Hòa cố chống cự lại chỉ là phản ứng tự nhiên. Sau một lúc bị Ba dầy vò, những cảm giác kích thích đã len lỏi qua thân thể nàng, Hòa cố trấn tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ cách đối phó để tìm đường thoát thân. Hòa biết bản tính mình; hễ chung đụng với đàn ông là quên hết mọi việc chung quanh, nhất là càng về sau, sự mạnh bạo của người khác phái càng tàn nhẫn bao nhiêu, thân thể nàng càng đáp ứng một cách nhiệt tình bấy nhiêu.
Mới đầu trí óc Hòa còn đặc sệt lại vì sự sợ hãi tột cùng nên thân thể suội lơ, nhưng chỉ một lúc sau, bản năng sinh tồn trở mình, Hòa đã nghĩ tới cách phải thoát thân càng sớnl càng tốt. Hàng ngày, nàng vẫn nổi tiếng là lanh lẹ và thông minh, nếu bây giờ mà không dùng được những gì sắn có để đối phó với tình thế này kể như hôm nay tới ngày tận số của nàng rồi. Sau khi tinh thần bớt căng thằng đôi chút, Hòa nghĩ ngợi miên man, nhất là lúc nàng suội lơ để mặc tình Ba dầy vò, nàng đã lấy lại được bình tĩnh thực nhanh. Nàng nghĩ, có lẽ dụ Ba không mấy khó khăn, với cái tánh dâm đãng của y, Hòa hy vọng có thể dùng thân thể nàng dụ dỗ y được. Thực sự chính Tư mới là mối nguy cho nàng. Suy nghĩ miên man một lúc, Hòa chợt mừng muốn reo lên, nàng đã tìm thấy yếu điểm của Tư. Lời của Ba nhắn Na nói với Nụ giữ Tư lại hoạt động trong toán của y sẽ là chìa khóa tấn công Tư dễ dàng. Nghĩ vậy làm liền, Hòa khe khẽ cựa mình, vặn vẹo nhịp nhàng với thân thể Ba.
Cả Tư và Ba dều ngạc nhiên vì sự thay đổi của Hòa, nhất là Ba cảm thấy hứng thú tột cùng. Y phải công nhận là cả thân thể Tư và Xa đều thua Hòa một trời một vực Từ phút đầu tới giờ, Ba đang chán nản vì sự bất hợp tác của Hòa làm Ba mất hứng thú, bây giờ bỗng nhiên Hòa thay đổi dột ngột. Ba nhìn thẳng vô mắt Hòa, cặp mắt không còn thất thần như lúc ban đầu nữa. Hình như Ba đọc được trong con mắt yếu đuối kia ý nghĩa của sự mến mộ mình. Tự nhiên Ba có ý nghĩ được hôn lên cặp môi Hòa, chắc chắn sẽ hứng thú hơn nhiều. Chiếc khăn bịt miệng đã che hết phân mửa khuôn mặt mũm mĩm làm Ba mất hưng. Ba hỏi Hòa:
– Anh tháo khăn bịt miệng em ra có chịu không?
Hòa mừng rỡ gật đầu lền. Nàng biết kế hoạch của mình có thể thành công. Ba cũng có vẻ mừng, hỏi tiếp:
– Em hứa không được la lên nghe không.
Hòa lại gật đầu, Ba eẩn thận hơn giao hẹn một lần nữa.
– Nhất định không được la và chỉ trả lời anh nói cái gì thôi nghe chưa. Nếu lải nhải chuyện khác là anh bịt miệng lại luôn đó nhé.
Hòa gật đầu liền mấy cái, tỏ ý ưng chịu. Ba nhỏm dậy tháo chiếc khăn bịt miệng cho Hòa và lôi mớ giẻ trong miệng nàng ra. Hòa mỉm cười, nàng chưa kịp nói gì, Ba đã vội vã cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi nàng. Hòa hôn lại làm Ba mừng rỡ, nàng biết lúc này không nên nói gì, cứ để Ba thỏa mãn những gì mà hắn muốn, rồi sẽ từ từ tìm cách lấn tới mới không làm cho y để ý được.
Từ nãy tới giờ, Tư nằm yên nhìn sự thay đổi của Hòa, nàng ngạc nhiên hết sức. Tư muốn hỏi Hòa mấy câu mà Ba cứ hôn Hòa liên tu bất tận, không lúc nào mồm
miệng Hòa rảnh rang được. Gần một tiếng đồng hồ sau, có lẽ Ba đã thấm mệt, y nằm vật qua một bên, nhưng chân vẫn còn gác trên mình Hòa. Tư thấy Ba nhắm mắt lại, hơi thở ồ, hình như mệt mỏi lắm. Nhân cơ hội đó, Tư kéo mặt Hòa về hướng mình, hỏi nho nhỏ:
– Bộ mày thích anh Ba thực rồi hả?
Hòa gật đầu nhưng nháy một con mắt ra hiệu muốn nói một điều gì, nhưng còn sợ Ba. Lúc ấy Ba thấy Tư hỏi Hòa như vậy, Hòa gật đầu thì cười thành tiếng, tự nhiên Ba có cảm tình với con nhỏ này liền; nhưng Ba đâu có nhìn thấy phía bên này, Hòa đang nháy nhó Tư. Nàng cố tình mấp máy miệng không thành tiếng để Tư phải ghé sát tai vô miệng nàng. Tư hiểu ý ngay, nàng nhích lại kề sát tai vô miệng Hòa, nàng nghe Hòa nói nho nhỏ:
– Con Nụ nó tính giết luôn cả mày nữa đó.
Hình như Ba vừa nghe thấy Hòa nói gì nên nhổm dậy, ló đầu qua phía Tư , hỏi:
– Nó nói cái gì đó?
Tư lanh trí, hôn vô miệng Hòa rồi nghiêng một bên đầu nói:
– Em tính rỡn chơi thôi mà, cái miệng eon này ngọt lịm à.
Ba cũng nhìn thấy Hòa và Tư vừa hôn nhau, y cười ha hả, nằm vật qua bên kia, nói:
– Con quỉ, mày là con gái mà cũng bầy đặt, để lát nữa, tao hết mệt, tới phiên mày chứ gì.
Tuy nói vậy nhưng có lẽ vừa rồi dùng sức nhiều quá nên hai con mắt Ba đã nặng chĩu, y nhắm mắt lại muốn ngu một giấc cho đã. Hòa không nhìn ra sau cũng biết
được Ba sáp ngử ngay bây giờ. Đàn ông đứa nào lại không vậy, hùng hục lúc đầu rồi xong chuyện là nằm vật ra ngủ liền chứ gì. Hòa cứ để cho Tư hôn nàng, lúc đầu Tư muốn che mắt Ba, nhưng chỉ một lúc sau tự nhiên Tư thấy có một eảm giác thích thú truyền dài qua thân thể nàng. Có lẽ Hòa cũng cảm thấy điều đó đang xẩy ra cho Tư, hình như những cảm giác thèm muốn đang ứ đọng trong thân thể Tư tuôn trào, có là thánh mới không nóng người lên khi nằm eạnh một cặp trai gái mơn chớn, mùi mẫm với nhau sát bên mình như Ba và Hòa làm vừa rồi. Bỗng Hòa nghe tiếng Ba gáy đều đều phía sau, nàng mừng thầm vì không ngờ anh chàng này to con mà dở đến thế. Không bỏ lỡ cơ hội, Hòa thì thào với Tư ngay:
– Tao biết con Nụ đang tính giết mày đó, bộ mày không hay gì sao?
Tư vẫn còn đang thắc mắc vì lời nói của Ba với Na cho nàng lúc nãy. bây giờ nghe Hòa lập lại một lần nữa, Nụ tính giết nàng làm Tư hoảng kinh. Nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
– Tại sao mày biết?
Hòa cố tình làm bộ quan trọng, nói nho nhỏ:
– Mấy bữa rầy, tao làm trên sòng bài tới khuya mới đi ngủ. Còn con Nụ đi ngử trước, Tối nào tao về phòng cũng thấy nó nàm mơ la lối um sùm. Tao đâu có biết nó là Việt Cộng nằm vùng, nên những lời nó mê sảng, tao nghĩ là nói bậy thôi. Nào ngờ lúc nãy nghe tụi mày nói nó là sĩ quan gì gì đó, tao mới nghĩ ra những lời nó nói trong giấc mơ là dự đinh của nó.
Nó nói cái gì?
– Nó nhắc tới tên mày luôn luôn, rồi có khi nghe la lên: “phải giết nó, giết nó mới được”.
– Mày nói thực không?
Hòa chặc lưỡi.
– Trời đất ơi, giờ phút này tao còn nói láo được sao? Có lần tao còn nghe nó nói nhiều nữa.
Tư hồi hộp, hỏi:
– Nó nói gì nữa?
– Nó nói nhiều lắm, tao không để ý nên chỉ nhớ mang máng cái gì như là không thể để cái thứ phản cách mạng, làm việe bê bối đó được. Giết một đứa làm gương. Rồi nó nói tên mày hoài,có lúc lại nói: “không tha được là không tha được”. Đến sáng ra, tao vô tình hỏi nó, về vụ nó lảm nhảm tối hôm đó. Con nhỏ xanh mặt, kế nó dụ tao ra đó gặp con Na, rồi mới xẩy ra cơ sự này. Hòa vừa nói tới đây nghe Ba trở mình, la ú ớ cái gì làm nàng phải ngưng lại. Trong lúc đó đầu óc Tư quay cuồng. Tư nghĩ như vậy đúng là Nụ muốn giết mình rồi, nàng đã có linh tính thế nào cũng có chuyện sau vụ thất bại hôm đó, nhưng không ngờ cấp trên lại muốn thủ tiêu nàng như vậy. Hay là ra chiêu hồi để giữ lấy mạng sống. Có lẽ cũng chỉ còn con đườllg đó. Nhưng với hoàn cảnh này, bây giờ phải làm sao đây. Nếu chờ tới sáng mai, nàng mang thêm tội giết Hòa nữa coi bộ không ổn rồi.
Như vậy có lẽ phải cứu Hòa mới dễ ăn nói với phe Quốc Gia được. Nhưng Ba còn nằm đó, Hòa lại bi trói cứng như con heo thế kia, làm sao bây giờ? Nàng nghĩ thực nhanh, cái kiểu này chỉ còn nước giết Ba mới thoát chết được Nàng nói nhỏ vô tai Hòa:
– Mày quay lưng, đưa tay tao cởi trói cho, coi chừng thằng Ba thức dậy là chết cả đám đó.
Hòa mừng rỡ, không ngờ Tư trở eờ nhanh như vậy. Nàng xoay mình qua phía Ba, anh chàng ngủ say như chết. Tư tháo dây trói cho Hòa thực mau, vừa cởi xong dây trói tay, nàng định cởi luôn giây trói chân, Ba bỗng cựa mình, ngồi nhổm dậy, anh chàng còn ngái ngủ nên đưa tay dụi mắt. Hòa hoảng hết nằm ngửa người lại, giấu hai tay sau lưng. May mà Tư chưa kịp cởi trói chân cho Hòa, nêú không Ba đã nhìn thấy rồi.
Vừa dụi mắt, Ba vừa hỏi.
– Bộ tụi em không đứa nào ngủ hả? Mệt muốn thấy ông nội, bà nội luôn.
Tư cố cười, nàng nói cho Ba không để ý tới sự bối rối của mình:
– Có một mình anh hùng hục từ trưa tới gìơ, chớ em đâu có làm gì đâu mà mệt.
Ba cười hành hạch:
– Thì bây giờ tới lượt em nè.
Tư buột miệng:
– Thôi đi anh.
Nói xong nàng bỗng giật mình, toát mồ hôi vì sợ hãi. Nếu Ba trở lại với Hòa nữa, sẽ khám phá ra dây trói tay nó đã được tháo ra thì nguy. Nàng vội vàng nói liếm lấp:
– Anh còn mệt mà, nghỉ một lát nữa đi, làm gì mà lụp chụp vậy.
Ba chồm qua mình Hòa, níu lấy Tư cười nham nhở:
– Anh đâu có mệt, bây giờ tới phiên em đó.
Tự nhiên Tư ghét Ba thậm tệ, có lẽ ý tưởng chiêu hồi làm nàng muốn tách rời khỏi sự lệ thuộc của mọi người trong Mặt Trận. Nhưng lúc này nàng đâu có quyền làm theo ý mình được. Tư bất đắc dĩ phải mĩm cười, nàng lùa cả hai tay níu lấy đầu Ba, đẩy ra sau, rồi lăn qua mình Hòa, lấn Ba nằm ra ngoài. Ba thích thú ôm cứng lấy Tư ngay, bàn tay lần xuống dưới luồn qua lưng quần nàng liền, Tư phải cắn răng chịu những ngón tay nhám nhúa của Ba mò mẫm. Trong khi đó Hòa eo chân lên cởi dây trói thực nhanh. Nàng không còn klp suy nghĩ lợi hại,
vùng dậy chạy thực mau ra nhà ngoài.
Cả Ba và Tư cùng giật mình, Ba xô Tư ra thực mau, chồm lên chạy theo Hòạ. Vừa tới cửa, Ba núm được tóc Hòa giật ngược lại, Hòa bật ngửa ra sau, vừa toan la lên đã bị Ba bịt cứng miệng lại rồi. Nàng vùng vẫy kịch liệt nhưng vô ích, cánh tay Ba cứng như hai thanh sắt nguội, siết chặt lấy thân thể nàng.
Lúc ấy Tư cũng hốt hoảng chạy theo Ba, nàng không ngờ Hòa lại hành động ngu ngốc như vậy. Bỗng Tư nhìn thấy con dao Ba ném dưới đất hồi trưa, nàng vội vàng lượm lên, lấy hết sức cả hai tay đâm sau lưng Ba thực mạnh. Con dao lún sau lưng Ba ngập tới cán. Ba thét lên thực lớn, buông Hòa ra, qưay lại chụp lấy Tư, mặc dù lưỡi dao dính cứng trên mình, nhưng với sức lực Ba, con dao này chưa đủ sức giết y ngay, nhất là lưỡi dao không đâm trúng ehỗ yếu. Ba nắm lấy cổ Tư gồng mình lên siết thực mạnh.
Lúc đầu Hòa ngơ ngáe không hiểu tại Bao Ba lại thét lên rồi buông nàng ra. Khi nhìn thấy con dao cắm sau lưng Ba mới chợt hiểu. Nàng biết con dao này không thế nào giết ehết Ba ngay đượe, nàng không còn nghĩ tới chuyện thoát thân một mình nữa, nhất là thấy khuôn mặt Tư đã tái đi từ từ, Hòa không còn suy nghĩ gì nữa, xông lại, rút con dao ra, đâm lia lia vô lưng Ba. Nhát dao sau cùng vô tình trúng ngay xương sống làm Ba khụy xuống. Hòa mừng rỡ, chạy vòng ra Bau Tư ôm ngang lưng nàng kéo thực mạnh, vì tuy Ba té xuống nhưng hai tay y vẫn nắm cứng lấy eổ Tư bóp cứng như chiếc kềm sắt Hòa loay hoay kéo mãi eũng không nổi, chưa biết tính Bao. Bỗng có người xô eửa trước tông vô, không phải một mà là cả một tốp, bốn năm người.
Hòa mừng rỡ vừa đinh la lên cầu cứa, bỗng ngực đau nhói té ngửa ra sau. Nàng chl nghe một tiếng “Bụp” rất nhỏ. Mắt Hòa đã mờ đi nhưng vẫn còn kịp nhìn thấy Nụ đứng sừng sững trướe mặt nàng. Tiếng Nụ nghe lạnh gáy:
– Đốt nhà, mau.
Người đàn ông đứng sau lưng Nụ đút cây súng vô lưng quần. Móc túi lấy hộp quẹt châm vô vách lá. Trong lúc đó Nụ với cây đèn dầu đổ lên thân thể Ba và Tư rồi
ehâm lửa luôn, lửa bùng lên thực mau, vách lá cũng bắt lửa cháy bùng bùng. Nụ thấy lửa đã bắt đầu lên cao, ba thây người eháy như ngọn đuốc, nàng chạy ra cửa, nói lớn:
– Rút đi, bỏ lại mấy trái lựu đạn.
Mặc dù trong nhà đã cháy lớn, nhưng chưa phát ra ngoài nên chưa ai biết. Đến khi toán của Nụ leo lên xe Honda, chạy tới đầu hẻm lửa mới bốc ra tới ngoài. Người trong xóm náo loạn, mạnh ai nấy mang thùng, mang gay tới chữa lửa. Căn nhà lá của Ba vách lá lâu ngày khô dòn nên cháy dữ dội. Mọi người vừa tạt được mấy thùng nước bỗng lựu đạn trong đám cháy nổ ầm trời, vài người đã bị thương. Không ai bảo ai, ôm đầu chạy dạt ra ngoài, những người bị thương cũng cố lết theo, máu me lênh láng. Không ai còn dám nhào vô nữa. Mọi người lính quýnh kéo những người bị thương ra đường. Ngọn lửa đã bốc lên cao thực nhanh, chụp lấy căn nhà và bắt đầu lan sang những căn nhà kế cận.
Dân chúng trong xóm náo loạn chưa từng thấy, mạnh ai nấy lo ôm đồ đạe chạy ra đường. Tiếng người la, trẻ khóc vang dậy cả một góc trời. Tiếng những cây tre,
thanh nứa bắt đầu nổ lốp đốp, cùng tiếng đổ vỡ mọi vật trong đám cháy nghe rợn người. Nước sông lúc này xuống thực thấp, nên không ai lo tới vụ lấy nước nữa. Xe chữa lửa mãi mới tới, đậu tuết đầu hẻm, vì con đường nhỏ quá, xe vòi rồng không vô lọt. Hơn nữa, lúc họ tới, những trái lựu đạn còn lại nổ một lần nữa làm mọi người dạt ra ngay, mạnh ai nấy chạy. Có nhiều anh lính chữa lửa vừa kéo vòi nước tới nơi cũng bỏ cả vòi nước chạy thục mạng.
Ngọn lửa lại được gió thổi, bùng lên lan tràn kháp xóm thực nhanh. Nụ đứng lẫn trong dám đông dân chúng hiếu kỳ đứng xem tuốt ngoài’ đường cái, coi một lúc nàng bảo mấy người đi theo:
– Thôi, chúng ta về.
Đoàn người tỏa ra mấy phía rời khỏi khu vực hỏa hoạn. Chiếc xe Honda chở Nụ chạy về Saigon, nàng ôm ngang hông người tài xế, nói:
– Anh Trinh đưa em về cư xá, tối mai hẹn gặp lại chỗ cũ nhé.
Trinh gật đầu.
– Nhất định tối mai phải gặp nhau, em cho người kiểm soát lại xem nhóm của thằng Ba còn những ai. May mà hôm nay tụi mình tới kiP, nếu không chết cả đám
rồi. Tụi cán bộ của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam làm ăn không ra cái trò gì eả. Theo đà này, mọi công tác cán bộ xâm nhập ehúng mình phải đảm trách hết thôi.
Nụ nói nho nhỏ:
– Ai không biết vậy, nhưng trong giai đoạn này, mình còn phải nhờ tay chúng nó nhiều, bề gì chúng cũng là dân đia phương nên dễ len lỏi hơn. Khi nào cách mạng
thành công, khử đi có khó gì.
Xe chạy thực mau nên không ai nói với ai lời nào nữa, khi chạy tới gần cư xá. Nụ bảo Trinh đậu lại, nàng xuống xe đi bộ về. Hôm nay gió thổi mạnh, Nụ nhìn về hướng Khánh Hội, khói đen bay ngất trời. Tự nhiên nàng mỉm cười thích thú, Nụ nghĩ trong eái rủi cũng có cái may; Nếu lúc trộm tiền của cô Anna xong, đem ra cho Xuân được, nàng đâu eó tới nhà Trinh để gửi, mà nếu không gặp Trinh, đâu eó vụ kéo cả bọn tới nhà Ba để kiển soát hành động của bọn họ. Có lẽ bây giờ nàng phải thận trọng hơn trong những công tác khoán trắng cho đám cán bộ miền Nam này.