Điệp Vụ Lột Trần - Chương 11
Thấy Xuân ngập ngừng; hiểu ý nàng muốn nói gì, Nụ mỉm cười:
– Nếu em không lầm thì cuộe họp ngày hôm nay do người giao liên của chị Xuân giao chỉ thị phải không?
Xuân gật đầu:
– Dạ, chị nói đúng rồi, và còn…
Nụ ngắt lời Xuân:
– Và còn đưa cho chị một bao thư; bảo là hãy đọc cho mọi người nghe hôm nay phải không?
Xuân giáo hoảng, thì ra Nụ biết hết mọi chuyện. Xuân vội móc trong người ra một bao thư nho nhỏ, nói:
– Chị nói đúng rồi, người giao liên nói như vậy và bảo chỉ được mở ra trong cuộc họp, nếu có ai nhắc tới bao thư này thôi.
– Vậy chị đọc cho mọi người nghe đi. Bí số của em trong bức thư đó là N.25. có nghĩa là Nụ, 25 tuổi.
Xuân run run xé bao thư, móc ra một miếng giấy, nàng đọc nho nhỏ: “N.25 là cấp chỉ huy trực tiếp hiện nay điều khiển kế hoạch hành động trong công tác. Chờ cho Xuân đọc xong, Nụ nói luôn:
– Em hy vọng bây giờ mọi người đã nhất trí rồi. Có ai còn thắc mắc về vấn dề chỉ huy nữa không?
Mọi người đều lắc đầu, Nụ nói tiếp:
– Kế hoạch và mục đích của công tác này thực to lớn, chúng ta lại không được phép kéo dài thời gian hành động. Do đó em đề nghị phải thẳng tay dẹp bỏ mọi trở ngại trên đường công tác; Có nghĩa là giết tất cả mọi người, không phân biệt là dân hay lính, bạn hay thù, miễn là giữ được bí mật tuyệt đối để đạt được kết quả tốt cho công tác thì thôi, em xin nhấn mạnh là kể cả trong hàng ngữ cán bộ chúng ta, ai làm hỏng việc cũng bị loại ngay. Các anh chi có đồng ý không?
Mọi người sợ sệt gật đầu. Nụ nói tiếp:
– Trong toán đặc công của anh Ba eó điều gì trở ngại không?
Ba lắc đầu, trả lời ngay:
– Dạ, không có.
Nụ quay qua Xuân:
– Còn chị Xuân?
Xuân mỉm cười cầu tài:
– Lúc nhận được lệnh triệu tập cuộc họp này, quả thực tôi rất hoang mang, không biết phải làm gì. Tất cả mọi vấn đề đều mù tịt chớ đừng nói tới trở ngại. Bây giờ
được biết chị Nụ là người chỉ huy và lại được thông suốt kế hoạch, còn gì nữa mà trở ngại. Nếu chị cần gì xin chỉ thị.
Nụ nhìn Na cười lạnh:
– Riêng cá nhân em có một trở ngại.
Na run run, nói:
– Thì chị cho biết đi, chúng ta sắn sàng dẹp bỏ mọi trở ngại mà.
Nụ gật gù:
– Đúng, chị Na nói đúng. Chúng ta phải dẹp bỏ trở ngại này càng sớm càng tết.
Xuân hồi hộp, hỏi:
– Xin chị cho biết là điều gì?
Nụ quay sang Ba, nói:
– Nếu em không lầm, anh Ba đã một lần tính dẹp bỏ trở ngại này rồi nhưng thất bại.
Ba ráo hoảng, hỏi ngáy:
Là chuyện gì vậy?
Nụ từ từ nói:
– Vụ con Hòa.
Ba lụp chụp nói ngay:
– Phải rồi, lúc trước tụi tui muốn thủ tiêu nó, để gài người vô nên dàn cảnh cho con Tư ăn cắp tiền, bỏ vô phòng nó để nó bị đuổi trước khi tụi này ra tay. Ai ngờ
thằng cha Thiếu tá Bạch lại núm được con Tư trao cho Cảnh Sát làm hư chuyện nên không giết được con Hòa.
Na hỏi:
– Tại sao lại làm cho nó bị đuổi rồi mới giết được?
– Dạ, bởi vì nếu nó còn làm ở đó mà tự nhiên mất tích, có thể làm mọi người để ý tới toán nằm vùng của mình. Hơn nữa, nếu họ phát giác ra xác con Hòa, càng đề phòng cẩn thận hơn, làm cho chúng ta khó hoạt động. Bởi vậy tới giờ này con Hòa còn sống.
Nụ cười nhạt:
– Nó không được phép sống lâu hơn nữa. Nội ngày hôm nay, y thị phải biến khỏi đây. Nhất định mình phải gài người của mình trong sòng bài của cô Anna và bà
Hồng. Vì em chỉ có bổn phận giữ mấy đứa con nít nên không thể xen vô công việc của con Hòa trong sòng bài được.
– Vậy mình phải làm sao, nếu giết nó liền nguy hiểm lắm.
– Đúng, nhưng đã có cách.
Na hỏi:
– Vậy chị Nụ nói đi, chi có cách gì, chứ còn giết nó khơi khơi không ổn rồi.
Nụ gật đầu nói:
– Bây giờ như thế này, cuộe họp này kể như tạm chấm dứt ở đây. Chúng ta đi giết con Hòa. Trước hết, em về nhà thu dọn một ít quần áo của con Hòa, đồng thời
đánh cắp hết tiền của cô Anna luôn. Xong đâu đấy, rủ con Hòa ra ngoài này giao cho anh Ba, đem nó đi đâu thì đi. Số tiền lấy đuợc của cô Anna sẽ giao cho ehị Xuân đem về nhà chị cất. Tối nay cô Anna phát giác mất tiền, con Hòa lại vắng mặt với cả quần áo của nó; kể như nó ăn cắp và trốn đi rồi, không còn ai nghi ngờ gì nữa. Lúc ấy chị Na sẽ qua nhà cô Anna, nói với cô ấy tạm cho thế chỗ con Hòa trong sòng bài rồi dụ cô Anna nói với bà Hồng; nói với chủ của chị Na cho chị sang làm cho gia đình Thiếu tá Bạch luôn, còn chỗ của chị Na, mình đem người mới của mình vô dễ dàng. Bà Hồng rất có uy tín với mọi người ở đây, chỉ một câu nói của bà ấy là yên ngay. Chị Na là người dậy cô Anna đánh bài lận, chắc chắn là cả bà H~ong và cô Anna đ~u muốn chị Na có mặt ở sòng bài. Còn ai có ý kiến gì không?
Ba nói ngay:
– Tôi thấy kế hoạch rất chu đáo, duy chỉ có chị giao con Hòa cho tôi ở đâỷ, làm sao tôi dám làm cái gì được?
Nụ hiểu ý Ba, quay qua bảo Na:
Bây giờ chị ở đây phụ với anh Ba và chị Xa. Em về nói với con Hòa chị đợi nó ở đây, khi nó tới đây rôi, chị rủ nó đi đâu đó, rồi kêu cyclo anh Ba chở đi. Sau khi mọi người đi rồi, em sẽ mang quần áo con Hòa vô nhà chị và mang tiền ăn trộm của cô Anna ra đây cho chị Xuân để chúng mình dùng sau này. Khi anh Ba đã đem con Hòa tới địa điểm thuận tiện đế ra tay rồi, chị Na phải trở về liền, bây giờ chị đưa chìa khóa nhà chị cho em, chút xíu nữa về, ghé nhà em luôn. ông ehủ bà chủ ehị tới mai mới về phải không?
– Ba ngày nữa mới về lận.
– Nếu vậy càng tốt, bây giờ em phải về lo chuyện ngay nhé.
Na đưa chìa khóa nhà cho Nụ, bây giờ nàng mới thấy quả thực Nụ nhanh nhẹn và mưu trí hơn người. Bỗng Xuân hỏi Nụ:
– Tại sao chị chỉ giao tiền cho tui mà không đem luôn cả quần áo con Hòa cho tiện.
Nụ mỉm cười:
– Tiền bạc phải giao cho chị ngay, vì nhỡ gia đình chủ nhà chị Na thấy một số ti~n lớn như vậy trong tủ của chị ấy là lộ liền, còn quần áo cái nào cũng giống cái nào, ít ai để ý; hơn nữa, giao quần áo của nó cho chị liền bây giờ không được, vì em mang ra cổng thế nào lính gác cũng để ý, lúc đó em có thể bị nghi là đồng lõa với con Hòa. Tội nọ nó kéo qua tội kia dễ bị bại lộ lắm.
Nói xong Nụ từ từ đứng dậy trở về cư xá.
Xuân bảo mọi người:
– Bây giờ mỗi người ngồi mỗi nơi để dễ đánh lừa con Hòa. Nếu ngồi một bàn như thế này nó nghi ngay.
Ba đồng ý liền.
– Đúng rồi, nhưng trước khi đi cho tôi bàn một chút
– Anh Ba muốn nói cái gì?
Quay qua Na, Ba nói:
– Chút xíu nữa, con Hòa ra đây, cô Na dụ nó tới thăm con Tư, chắc chắn nó sẽ đi ngay. Con Tư đang ở nhà tôi, khi dụ được nó về nhà mình rồi thì dễ thôi.
Na mừng rỡ.
– Đúng rồi, mấy bữa nay nó nhắc tới con Tư hoài, nó nói; nếu con Tư được thả ra, nó sẽ tới thăm liền.
Ba quay sang bảo Xa:
– Bây giờ em về trước, tới nhà thàng Bẩy sửa soạn cái ghe. Ngử luôn ở đó tới sáng sớln mai. Hết giới nghiêm, chèo ghe tới nhà mình liền. Anh sẽ giết con Hòa trong đêm nay, đợi em đưa ghe tới, chúng mình chở nó ra sông Saigon nhận xác xuống sông. Nhớ kiếm mấy tảng đá thực lớn để cột vô xác nó cho chìm luôn nhé. Xa gật đầu, đứng dậy đi lìên. Xuân cũng ra bàn khác ngồi. Ba thủng thắng leo lên xe cyclo ngồi đọc báo, làm bộ như đang chờ khách. Chỉ còn lại một mình Na, nàng uống nhanh ly nước trà đá còn lại, tự nhiên Na thấy cổ khô lại, đắng nghét. Bỗng nàng giật nẩy mình vì vừa thấy Việt tà tà đạp xe lại. Nàng quay qua ngó Xuân,
xuân cũng đang bối rối ra mặt, nàng nhìn Việt trân trân. Trong khi đó Việt đã xuống xe, cười toe toét, nói với Na:
– Chà, hôm nay sao Na rảnh quá vậy, ra đây uống cà phê nữa à?
Na cố giữ bình tĩnh trả lời:
– Em cũng có việc đi ngang qua đây, tưửng có anh nên ghé lại, ai ngờ uống xong ly nước rồi anh mới tới. Chị Xuân cũng vừa ngồi đây uống nước, chị ấy vừa mới
ra đằng kia kìa.
Việt cũng vừa nhìn thấy Xuân le te đi lại, chàng cười bảo nàng:
– Hôm nay mắc chở một cô vô tuốt Chợ Lứn nên tới đây trễ, nếu không anh được em với cô Na bao uống nước rồi.
Xuân liếc Việt thật dài:
– Thôi đi anh, anh đâu có cần uống nước của tụi này.
– Chở người đẹp vô Chợ Lớn, còn nhớ tới ai nữa.
Việt cười hì hì:
– Thôi mà, đừng có nói bậy, chở cái con nhỏ keo kiệt, trả có mấy chục, mệt muốn chết. Nó lại có đẹp đẽ gì đâu.
Xuân nắm tay Việt lôi ra xe.
– Thôi được rồi, bây giờ tới lượt anh chở con nhỏ keo kiệt này có được không? – Chờ anh cả mấy tiếng đồng hồ rồi đó.
– Ủa, em chờ anh thiệt sao? Có mối hàng nào phải chở đi bán không?
Chờ anh về chắc chết đói quá, em bán xong rồi, có gì đâu ít sơn với giấy nhám thôi.
– Nếu bán rồi còn đi đâu nữa?
Xuân cười khúc khích.
– Ủa, sao anh này thắc mắc kỳ vậy kìa, hay là anh có mối khác rồi, không thèm chở em nữa?
Việt lật đật chạy theo Xuân.
– Chở chứ, chở chứ, em muốn về à?
Xuân ngoe nguẩy:
– Không biết, cứ đi đi rồi hãy hay.
Nói xong, nàng quay lại nói với Na:
– Thôi, chị đi nghe em, lúe nào rảnh tới nhà chị chơi.
Na dạ một tiếng, nàng biết ngay Xuân cố Unh kéo Việt ra khỏi đây cho nàng và Ba mang Hòa đi, dù biết chắc là Việt phải nghe lời Xuân, nàng eũng toát mồ hôi vì hồi hộp. Chúc xíu kế hoạch lại hỏng một lần nữa. Tuy Xuân dụ được Việt đi, nhưng không biết Nụ ăn cắp được tiền ra đây, giao cho ai bây giờ. Nàng lại phân vân không biết phải làm sao. Vừa lúc ấy Hòa tất tả đi tới, chưa tới nơi, miệng đã oang oang:
– Con cô hồn các đảng, mày kêu eon Nụ gọi tao ra đây làm chi vậy?
Đợi cho Hòa tới gần, Na nói nho nhỏ:
– Tao được tin con Tư vừa đượe thả ra rồi, nó tới ở nhà một người bạn bên Khánh Hội.
Hòa nghe Na nói mừng quá, nhẩy tưng tưng.
– Hay quá, hay quá, tụi mình đi thăm nó đi, giờ này còn sớm mà.
Na gật đầu.
– Đi thì đi, đừng có la um sùm, nhỡ có đứa nào biết được tụi mình đi thăm nó, thèo lẻo với ông chủ mày thì khổ cả đám đó.
Hòa cười hí hí, nói nhỏ lại:
– Ừ há, tao mừng quá la um sùm.
Na đứng dậy kéo Hòa ra chỗ xe Ba đang đậu gần đó.
– Chú xe cyclo ơi, có đi không?
Ba lật đật nhẩy xuống xe, miệng nhanh nhẩu nói:
– Đi chứ, đi chứ, mời hai cô lên xe.
– Qua Khánh Hội nghe chú.
Ba vừa đẩy xe ra vừa nói:
– Dạ, Khánh Hội, Khánh Hội.
Ba cố tình đạp xe ngược lên đường Hồng Thập Tự, rồi mới đạp thẳng ra đường Hai Bà Trưng, đâm xuống bến Bạch Đằng để ra cầu Khánh Hội, vừa đạp xe, vừa nhìn trước trông sau xem có bị ai theo dõi không, qua nhiều khúc quanh, thấy không có ai theo sau, Ba mới yên chí đạp thẳng về nhà. Trong khi đó Hòa mừng vì sắp được gặp Tư nên không để ý, nàng cười nói líu lo:
– Tao có dem theo ít tiền đây, thể nào cũng cho nó mấy trăm.
Na dò hỏi:
– Bộ mày mang theo nhiều tiền lắm hả?
Hòa vô tình nói:
– Cũng vài trăm thôi, đem theo nhiều tiền trong mình làm chi vậy?
Na hỏi tới:
– Hồi này mày kiếm ăn trong sòng bài cũng bộn, tiền không bọc theo người mất mát cũng uổng lắm.
– Ời lo gì, tao giấu kỹ lắm, không ai biết đâu.
Na chợt nhìn ra sau, nàng gặp ngay ánh mắt của Ba như lo âu, có lẽ nàng cũng có cùng một ý nghĩ như Ba. Nếu Nụ cố tình dàn cảnh cho Hòa trộm tiền trốn đi mà
người ta lại tìm thấy tiền riêng eủa nó giấu lại là đổ bể tùm lum ngay. Nàng nghĩ; cái kiểu này phải hành động thực nhanh, trước khi giết nó phải hỏi cho ra chỗ giấu tiền, đặng về thủ tiêu .ngay mới được. Na băn khoăn, không biết giờ này Nụ đã mang tiền ra quán cơn chưa, khi không thấy Xuân ở đó rồi Nụ mới phải làm sao đây? Đầu óc nàng rối như tơ vò. Na vẫn nghe Hòa nói luyên thuyên mà chẳng biết Hòa đang nói gì. Xe đã tới đầu hẻm mà Na cũng chẳng bảo Ba đi đâu. Hòa cũng chẳng để ý là Ba đạp một mạch tới luôn nhà mà không cần sự chỉ đường của Na. Đến khi xe dừng lại trước nhà, Na nhẩy xuống đập cửa. Cánh cửa mở ra, Hòa thấy Tư đứng ngó nàng trâng trâng, nửa mừng, nửa sợ, không nói được câu nào, Hòa chạy ào tới ôm lấy Tư, hỏi han rối rít mà không cần nghe câu trả lời.
Trong khi đó, Ba đã kéo xe tới hàng hiên, vô nhà rồi đóng cửa lại. Khi Hòa giật mình quay lại thấy Ba đang đóng cửa, đinh la lên thì đã trễ rồi. Bàn tay Ba lẹ làng
bịt lấy miệng Hòa, còn tay kia ôm cứng lấy nàng, Hòa giẫy giụa nhưng vô ích, hai cánh tay Ba như chiếc còng sắt xiết chặt lấy nàng. Bỗng Ba nói nho nhỏ;
– Tư vô lấy sợi dây trong gầm giường, trói nó lại mau lên.
Hòa chết sững trong bụng, nhìn Tư lanh lẹ chạy vô trong mang sợi dây ra, thế rồi cả Na cũng nhập cuộc, chỉ một thoáng Hòa đã bị ba người xúm lại trói nghiến cả
chân lẫn tay. Tai hại hơn nữa miệng nàng cũng bị bịt chặt. Hòa chỉ eòn biết trợn mắt nhìn mọi người sợ hãi.
Bây giờ nàng biết chính Na lừa nàng tới đây thì đã quá trễ. Hòa nghe Ba nói với Na:
– Lúc nãy trên xe, con nhỏ này nói là còn giấu một số tiền ở nhà, bây giờ mình phải hỏi ngay nếu không hỏng hết.
Na gật đầu lia lia:
– Phải rồi, phải rồi, cũng vì chuyện đó mà em chới với từ nãy tới giờ. Còn cả vụ…
Không để Na nói hết câu, Ba ngắt lời nàng liền.
– Thôi, được rồi, được rồi, hỏi nó đi đã.
Na ngồi xuống bên Hòa hỏi:
– Hòa, lúc nãy mày nói giấu tiền ở nhà, vầy để đâu hả?
Hòa ú ớ trong miệng, lắc đầu nguầy nguậy. Na nói ngay:
– Nếu mày chịu nói thì tao tháo khăn bịt miệng cho mày, chịu không?
Hòa lưỡng lự, nhìn hết Ba, tới Na rồi gật đầu. Na mừng rỡ, định tháo khăn bịt miệng cho Hòa, Ba đã lên tiếng.
– Khoan đã, để anh giao hẹn với nó trước.
– Anh Ba muốn nói cái gì?
Ba móc trong túi ra một con dao bấm, ấn nút, lưỡi dao bật ra nhọn hoắt, kê vô cổ Hòa, nói:
– Con Na nó tháo khăn bịp miệng cho mày, nhưng nếu mày la lên, tao thọc con dao này vô cổ mày ngay chịu không?
Hòa sợ hãi gật đầu lia lịa, mặt nàng xám ngắt, không còn hột máu, ehân tay run lẩy bẩy.
Na lại nói:
– Này Hòa, tao hỏi gì thì mày nói cái đó, mày không được nói lôi thôi hay hỏi han gì hết nghe chưa. Nếu mày làm trái lời tao, con dao của anh Ba thọc vô cổ mày ngay đó.
Hòa gật đầu thực nhanh, bây giờ nàng chỉ còn biết làm tất cả những gì tụi này bảo nàng. Hòa không ngờ được cả Na và Tư cùng là đồng đảng với tên đang cần
dao dí vào cổ nàng. Na vừa tháo khăn bịt miệng cho Hòa, vừa nói:
– Khi mày được tháo khăn bịt miệng này ra rồi, cho tao biết ngay tìên mày giấu ở đâụ và có bao nhiêu nghe chưa.
Hòa gật đầu, chiếc khăn bịt miệng cũng vừa tuột ra, nàng lắp bắp:
– Tiền… tiền tao để trong cái gối.
– Có bao nhiêu?
– Được 5200 đồng thôi.
– Cái gối đề đâu?
– Để … để … ở trong tủ quần áo đó. Nhưng mà tụi mày định làm gì?
Hòa chưa nói dứt câu, Ba đã nhét một đống giẻ vô miệng nàng rồi cột lại. Hòa giẫy giụa, lúc lắc cái đầu nhưng vô ích, thế là nàng lại bị bịt miệng lại như trước.
Trong lúc đó Na thò tay vô mình Hòa lục lọi, nàng lôi ra chiếc túi nho nhỏ, Hòa giấu trong lưng quần. Nàng reo lên:
– A, tiền nó mang theo đây rồi. Bây giờ anh Ba giữ lấy Em phải về cho chị Nụ hay vụ này liền nhé. Nếu chậm trễ nguy hiểm lắm.
Na vừa định quay đi, Ba nắm lấy tay nàng nói thực nhanh:
Khoan đã, em nói dùm với chị Nụ là anh muốn giữ con Tư ở lại toán của anh. Nói với chị ấy là anh bảo đảm vụ này.
Na gật đầu lia l’a.
– Nhất định là được rồi, chứ nó đâu có trở về toán của em được nữa.
– Nhưng mà em cứ nói với chi Nụ nghe, anh biết chị ấy có ý khác đó.
Na vừa đi vội ra cửa, vừa nói thực nhanh:
– Được rồi, được rồi, em nói cho, không sao đâu.
Khi Na đi rồi, Tư ngạc nhiên hỏi Ba:
– Anh Ba nói chị Nụ nào đó.
– Thì chị Nụ tụi mình chứ còn mấy Nụ nữa.
– Con Nụ thế chỗ em đó hả?
– Chứ còn ai nữa, nhưng mà đừng gọi chi ấy bằng con này con kia nữa.
– Tại sao vậy?
Thực ra chị ấy là Thượng úy Tinh Báo thuộc Quân Đội Nhân Dân Bắc Kỳ xâm nhập đấy.
Tư trợn tròn mắt kinh ngạc:
– Trời đất ơi, ai có ngờ đâu con nhỏ khù khờ đó lại dữ dằn như vậy được sao?
Ba cúi xuống nắm lấy hai vai Hòa kéo lên, vừa kéo, vừa nói:
– Em nắm hai chân con nhỏ này đưa nó vô trong buồng dùm anh đã, chị Nụ là như vậy đó.
Tư làm theo lời Ba ngay, nàng vừa khênh Hòa vừa hỏi:
– Lúc nãy anh nói với con Na là chi Nụ có ý không muốn cho em hoạt động ở đây nữa à?
Ba gật đầu:
Chưa có chỉ thị, nhưng anh linh cảm thấy thê.
– Tại sao?
– Chị ấy nói phải san bằng mọi trở ngại, không có tình cảm trong công tác, anh biết chị ấy ám chỉ vô em. Cũng như vụ con Hòa này, chị ấy ra chỉ thị phải thanh
toán ngay trong đêm nay.
Tư xanh mặt, tự nhiên chân tay nàng lạnh ngắt. Ba nhận ra điều đó ngay, sau khi đặt Hòa lên giường, Ba nắm tay Tư nói nho nhỏ:
– Dù có chết anh cũng không để ai dem em đi đâu, tin anh đi. Dù sao chúng mình cũng là cán bộ miền Nam với nhau, đâu có thể đối đãi như tụi Nguy được.
Nghe Ba nói, Tư ứa nước mắt, nàng gục đầu vô ngực Ba khóc thút thít. Ba nâng mặt Tư lên, cúi xuống hôn lên miệng nàng. Tư bàng hoàng vì không ngờ Ba hôn vô miệng mình. Có lẽ Ba phải hơn nàng gần 20 tuổi: Hơn nữa, còn Xa là vợ của Bạ ở đây nữa thì sao?
Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn để yên cho Ba hôn mình, Bỗng Tư rùng mình vì bàn tay Ba luồn vô trong áo nàng, Tư không mặc áo lót nên bàn tay Ba chạm vô da thịt nàng ngay. Tư hơi co lại, nhưng vẫn để yên cho Ba muốn làm gì thì làm, có lẽ nàng cảm động vì câu nói vừa rồi của Ba với Na, bảo đảm cho nàng ở lại toán Ba hoạt động. Vì hơh ai hết, Tư biết rằng; khi bị đổi đi đâu vì lý do kỷ luật là khổ, đó là chưa kể trong ngành tình báo, đang hoạt động trong lòng địch có thể bi thủ tiêu để giữ bí mật là chuyện thường. Vấn đề nhân đạo không hề có trong nội quy của đảng Cộng Sản bao giờ. Nhưng một lúc sau, nàng cũng không ehiu nổi sự mơn chớn của Ba nữa, Tư thì thầm:
– Anh… anh Ba ơi… thôi… thôi mà, chị Xa về bây giờ. Bàn tay Ba càng mạnh bạo hơn, y nói nho nhỏ:
– Lúc nãy anh đã cắt bà ấy qua ngủ nhà thằng Bẩy, tới sáng mai mới về. Tối nay ở nhà chỉ có hai đứa mình với con Hòa thôi.
Tư nghe Ba nói rùng mình, nàng biết chuyện gì phải xẩy ra đêm nay rồi, thật khó tránh khỏi. Nhưng Ba không đợi tới tối như nàng nghĩ, bàn tay nhám nhúa đã luồn qua lưng quần nàng, Tư lật đật giữ tay Ba lại, nói khe khẽ:
– Anh Ba… anh eoi kìa, eon Hòa nó thấy hết chơn rồi đó.
Ba cười hềnh hệch, eúi xuống bế bổng Tư ra nhà ngoài, đặt nàng nằm trên chiếe bàn giữa nhà, nói nho nhỏ:
– Bây giờ thì hết ai nhìn thấy rồi phải không?
Chiếc bàn nho nhỏ chỉ đủ cho Tư ngả lưng trên đó, còn hai chân nàng phải buông thõng xuống sàn nhà, thân thể nàng cong vòng, bờ mông tì vô cạnh bàn làm nàng phải ưỡn lên thực cao. Ba cười hì hì, kéo hai chân nàng giạng ra, lùa tay giật tung hàng nút áo trước ngực Tư, nàng chới với đưa cả hai tay che bộ ngực trần trụi,
vươn cao. Tư đã tưởng Ba sẽ kéo tay nàng ra, nhưng bàn tay Ba lại lùa xuống dưới, Tư vội vàng buông cả hai tay che ngưc chụp lấy tay Ba. Ngay lúc ấy trong phòng vang lên một tiếng rầm thựe lớn, sàn nhà rung chuyển. Cả hai hoảng hồn cùng choàng dậy chạy lẹ vô trong buồng.